Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 34: Hả giận chưa?

Edit: Lạc Lạc

“Sao cô lại bắt đầu chơi điện thoại rồi?” Trịnh Ấu An nhìn Nguyễn Tư Nhàn bằng đôi mắt ướt đẫm, “Cô có thể tôn trọng tôi một chút được không?”

“…… Tôi trả lời tin nhắn.”

Nguyễn Tư Nhàn vừa buồn ngủ vừa đói lại vừa mệt, nén xuống nỗi thôi thúc muốn ngáp, đứng dậy nói, “Tôi đi vệ sinh.”

“Sao cô cứ đi vệ sinh mãi thế.”

Trịnh Ấu An bất mãn nhíu mày, sau đó tiếp tục nằm xoài ra mà khóc.

Nguyễn Tư Nhàn cầm điện thoại trốn vào nhà vệ sinh, nhắn tin cho Phó Minh Dư.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh đến chưa?

[ Phó Minh Dư ]: Ưʍ.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nhanh lên!

[ Phó Minh Dư ]: Đừng gấp, vẫn còn vài phút nữa.

Thúc giục xong, Nguyễn Tư Nhàn đi vệ sinh, nhưng vài phút sau, bên ngoài đã có người nhân cơ hội đến gần.

Cô nhìn từ xa, thấy một tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa và quần joggy đang cầm ly rượu cúi xuống trước mặt Trịnh Ấu An.

“Người đẹp, uống rượu một mình à?”

Trịnh Ấu An ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, trông rất yếu đuối và đáng thương.

Gã đàn ông cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, ngồi xuống cạnh cô một cách vô cùng tự nhiên, ghé vào tai cô nói: “Ây da, sao người đẹp lại khóc thế?”

Được bảo bọc từ khi còn nhỏ, Trịnh Ấu An chưa bao giờ gặp phải tình huống như này, não không thể suy nghĩ, trố mắt nhìn gã đàn ông ở đối diện, chiếc áo sơ mi chói đến mức khiến cô hoa mắt.

Sơ mi hoa quả thực không thể cưỡng lại với biểu cảm này của người đẹp, vươn tay định ôm lấy cô.

Nhưng còn chưa chạm vào vai Trịnh Ấu An, đã bị ai đó nắm cánh tay lại.

“Cô đang làm gì vậy?”

Sơ mi hoa quay đầu lại, thấy Nguyễn Tư Nhàn đang lạnh lùng nhìn mình.

Chà, hôm nay thật có diễm phúc, lại xuất hiện thêm một người đẹp khác.

“Tôi đang an ủi người đẹp này.” Sơ mi hoa mỉm cười rút tay lại, mắt dán vào mặt Nguyễn Tư Nhàn, “Hai người đi cùng à.”

Nguyễn Tư Nhàn không muốn gây rối trong quán của Biện Toàn, động miệng mà cố gắng không động tay, vì thế vui vẻ nói: “Phải, anh có việc gì à? Không có việc gì thì tôi và cô ấy phải đi rồi.”

“Đừng mà, bây giờ mới mấy giờ thôi, uống với nhau vài ly đi.” Sơ mi hoa nói xong lại nghiêng về phía Trịnh Ấu An, “Sao người đẹp lại khóc vậy? Thất tình à? Nói anh đây nghe đi, anh đây sẽ dỗ dành em.”

Nguyễn Tư Nhàn ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, khoanh hai tay lại, nói: “Để tôi nói anh nghe tại sao nhé, hôm nay cô ấy đã đánh gãy chân một tên đàn ông đến gần cô ấy, sợ bị ngồi tù nên mới khóc.”

Trịnh Ấu An: “……?”

Nụ cười của sơ mi hoa cứng lại trên khóe miệng, vài giây sau, anh ta cười gượng hai tiếng: “Hề hề, người đẹp thật biết nói đùa.”

“Không nói đùa với anh.” Nguyễn Tư Nhàn hoạt động hai tay, "Tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, vì thế cô ấy mới đến tìm tôi đưa ra suy nghĩ.”

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn sơ mi hoa, “Anh cũng cùng đưa ra suy nghĩ đi?”

Nếu vẫn còn chưa hiểu ra ý của Nguyễn Tư Nhàn thì chính là đồ ngốc, sơ mi hoa nghiến răng, cầm ly rượu bỏ đi, còn khẽ lầm bầm: “Đúng là một đóa hoa hồng gai.”

Nguyễn Tư Nhàn coi như không nghe thấy câu nói sến sẩm của anh ta, đưa cho Trịnh Ấu An miếng khăn giấy.

“Lau đi, đường kẻ mắt trôi hết rồi.”

Trịnh Ấu An cầm lấy khăn giấy, che miệng nôn lên đó.

Nguyễn Tư Nhàn lập tức nhảy dựng lên, “Không phải chứ, ít rượu như thế mà cô đã nôn rồi à? Tôi còn tưởng tửu lượng của cô cao lắm đấy.”

Cơn nôn mửa đang trào lên cuốn họng, Trịnh Ấu An đứng dậy chạy nhanh vào nhà vệ sinh, còn không quên giải thích một câu: “Tôi nôn vì kinh tởm gã đàn ông đó!”

Nguyễn Tư Nhàn sải bước đi theo cô, nhưng bị chặn lại ngoài cửa.

Trịnh Ấu An không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng nôn mửa của mình, điều đó rất mất mặt, điều đầu tiên sau khi đi vào là mở vòi nước lên để lấp đi tiếng nôn.

Nguyễn Tư Nhàn gõ cửa, “Cô vẫn ổn chứ?”

“Tôi không sao, nôn một lúc sẽ ổn thôi.”

Nếu như vậy, Nguyễn Tư Nhàn cũng quá lười để đứng lại nhà vệ sinh chật hẹp và ngột ngạt này.

Ngay lúc này Phó Minh Dư đã đến.

Anh mở cửa đi vào, quan sát xung quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tư Nhàn, vì thế đi về phía quầy bar.

Biện Toàn đang lau ly, ngẩng đầu nhìn thấy anh, hai mắt sáng lên, rất nhanh lại cảm thấy quen thuộc.

Cô nghiêng đầu quan sát thật cẩn thận, bỗng chợt nhận ra.

Phó Minh Dư đột nhiên xuất hiện ở đây, Biện Toàn sẽ không ngây thơ cho rằng anh đến để uống rượu, ngoài việc đến đón Nguyễn Tư Nhàn thì còn có thể làm gì.

“Phó tổng?”

Phó Minh Dư vừa dừng lại trước quầy bar: “Cô biết tôi à?”

Thế không được biết à.

Biện Toàn cười trêu chọc: “Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh.”

Ngay lúc Phó Minh Dư đang nghi hoặc, Nguyễn Tư Nhàn đã đen mặt bước đến, nhìn chằm chằm Biện Toàn đầy vẻ chết chóc: "Cậu không có chuyện gì làm à?”

Biện Toàn lập tức ngừng cười, nghiêm túc lắc lắc cái ly, “Mình đi tiếp khách đây.”

Nói xong liền lúc lắc mông bỏ đi, ở quầy bar chỉ còn lại Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.

Anh ngẫm lại câu nói của Biện Toàn, có lẽ là điều mà anh đang nghĩ.

Vì thế Nguyễn Tư Nhàn rất thường hay nhắc đến anh trước mặt bạn bè sao?

Anh cảm thấy thoải mái hơn, nhìn xuống cô, trong mắt kèm theo ý cười: “Uống rượu à?”

“Không.” Nguyễn Tư Nhàn ngửi ngửi, “Là anh uống rượu chứ?”

Phó Minh Dư gật đầu: “Ừm, tối nay có cuộc xã giao.”

Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy lời này, hỏi: “Vậy là anh đã bỏ giữa chừng để đến đây à?”

Nếu thật là như vậy, trì hoãn chính sự của Phó Minh Dư, cô vẫn thấy hơi ngại.

Xét cho cùng, Thế Hàng phải ổn thì cô mới ổn được.

“Không, tôi về nhà rồi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Ồ, Trịnh Ấu An đang nôn ở trong đó.”

Phó Minh Dư khựng lại, “Trịnh Ấu An?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Uống rượu giải sầu ở đây, nếu anh không đưa cô ấy đi thì tối nay tôi đừng mong được về nhà ngủ.”

Sau một hồi im lặng, biểu hiện của Phó Minh Dư lạnh nhạt đi.

Thế nhưng là vì Trịnh Ấu An nên mới gọi anh đến?

Anh uống rất nhiều rượu trong cuộc xã giao buổi tối, lúc tài xế hỏi anh đi đâu, trong vô thức anh đã chọn chung cư Danh Thần, xa hơn so với biệt thự Hồ Quang.

Lý do rất đơn giản, bỗng dưng anh lại muốn gặp Nguyễn Tư Nhàn.

Tựa như những suy nghĩ khó hiểu đã nảy ra vô số lần trong những ngày gần đây, không vì lý do gì, đột nhiên chỉ muốn gặp.

Mặc dù biết cô sẽ mặt nặng mày nhẹ với mình.

Về việc tại sao không thể gõ chữ, vì không thể nhìn thấy người, nghe giọng một chút cũng được.

Lúc đó Phó Minh Dư chỉ có một suy nghĩ đơn giản như thế.

Vì thế khi cô nói “Không được thì thôi”, Phó Minh Dư lập tức tối sầm mặt.

May là, giây tiếp theo, cô lại gửi thêm một câu “Bây giờ anh đến đây tìm tôi ngay đi”.

Lúc ngồi trên xe, Phó Minh Dư nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, một nụ cười nhẹ vươn trên khóe môi.

Quả nhiên cô ấy vẫn muốn gặp mình.

Hơn nữa còn là một nơi như quán bar.

Sau khi uống rượu, người muốn gặp là mình.

Nhưng khi đã đến đây, Phó Minh Dư mới nhận ra rằng, có vẻ như mọi chuyện không phải là như thế.

Anh hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”

Nguyễn Tư Nhàn không nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Phó Minh Dư, kèm theo chút ý trêu chọc, nói: “Tự anh làm cho phụ nữ tức phát khóc thì tự anh đi xin lỗi đi, tôi không giúp đâu, tôi phải về nhà ngủ rồi.”

Phó Minh Dư đương nhiên biết mình đã khiến Trịnh Ấu An "Tức phát khóc" như thế nào, nhưng hiện giờ anh không muốn để tâm đến chuyện này chút nào.

Thì ra Nguyễn Tư Nhàn vội vội vàng vàng gọi anh đến, không phải là muốn gặp anh, mà là chỉ kêu anh đến dọn dẹp mớ hỗn loạn của Trịnh Ấu An, giọng điệu còn như kiểu chuyện không liên quan gì đến mình, như thể anh hoàn toàn chỉ là một người râu ria, hoàn toàn không quan tâm anh sẽ như thế nào với cô gái khác.

Đột nhiên cảm thấy như mình đang tự ôm rơm nặng bụng.

Nghĩ đến đây, lòng anh khó chịu vô cùng, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Ấu An đâu.

“Phụ nữ bị tôi làm tức phát khóc rất nhiều, tự mình kiếm chuyện với tôi, tôi cũng phải đi xin lỗi luôn à?”

Sau khi nói xong câu này, anh bỗng nhận ra có gì đó không ổn.

Lúc nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn, quả nhiên vẻ mặt của cô đã thay đổi.

Phó Minh Dư nhíu mày, trong lòng rất hối hận, lập tức dịu giọng: “Tôi không có ý đó.”

Nguyễn Tư Nhàn lườm anh: “Trong từ điển của Phó tổng không có hai từ xin lỗi này đâu đúng không?”

Phó Minh Dư thừa nhận rằng Nguyễn Tư Nhàn đã nói đúng được một phần.

Kể từ khi anh trưởng thành, rất hiếm khi phạm phải sai lầm, thân phận và địa vị đảm bảo, lời xin lỗi thậm chí lại càng hiếm hơn.

Tuy nhiên vài tháng sau khi suy nghĩ về Nguyễn Tư Nhàn, anh lại nghĩ đến việc xin lỗi những mấy lần, nhưng mỗi khi thấy Nguyễn Tư Nhàn lườm anh bằng con mắt sắc lạnh, anh lại rất khó mở miệng.

Cho đến tận bây giờ, Phó Minh Dư mới biết rằng, hóa ra vụ việc đó vẫn là một cái gai trong lòng cô, nếu không mở nó ra, thì đây sẽ là khúc mắc vĩnh cửu của cô.

“Bây giờ tôi sẽ nói xin lỗi với cô.” Anh bất ngờ lên tiếng, gần như không suy nghĩ gì thêm.

Nguyễn Tư Nhàn không phản ứng một lúc, chỉ thấy anh hơi cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô, như đang truyền đạt điều gì đó.

“Trước kia đã hiểu lầm cô, là tôi có lỗi với cô.”

“Anh……” Nguyễn Tư Nhàn hơi khó tin, “Anh nhớ ra rồi?”

“Ừm.” Anh nói tiếp, “Có thể tha thứ cho tôi được không? Nếu không thì cứ đưa ra yêu cầu, những gì có thể làm tôi đều sẽ đáp ứng cô.”

Nguyễn Tư Nhàn đứng hình, không biết phải làm sao.

Cô đã từng tưởng tượng vô số lần cẩu nam nhân Phó Minh Dư này sẽ khép nép nói xin lỗi trước mặt cô, sau đó cô sẽ quay đầu bỏ đi một cách thật tiêu sái.

Nhưng khi ngày này thật sự đến, tâm trạng dường như không giống với những gì mình đã tưởng tượng, cũng không có thứ cảm giác thù hận vô cùng.

Ngẫm lại thật cẩn thận, dường như đã lâu lắm rồi cô không nhớ đến chuyện trước kia.

Nhưng gần đây mỗi lần gặp Phó Minh Dư, cô vẫn sẽ làm trái lại với anh, đối nghịch với anh, nhưng cô rất rõ, nhất định không phải là nổi giận vì chuyện trước kia.

Nó dường như chỉ là một hành vi trẻ con theo bản năng, giống như một học sinh tiểu học.

“Cô đừng im lặng.” Giọng nói của Phó Minh Dư vang lên bên tai cô, “Cô muốn tôi phải làm sao thì cô mới có thể hả giận?”

Anh vừa nói lời này, lòng Nguyễn Tư Nhàn càng rối rắm hơn.

Bởi vì cô cảm thấy mình đã hết giận từ lâu rồi, điều này nói ra rất mất mặt!

Đúng lúc này, Trịnh Ấu An đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Nguyễn Tư Nhàn khẽ nhíu mày, nói: “Anh đưa Trịnh Ấu An về trước đi, cô ấy uống rất nhiều, nôn mửa trong nhà vệ sinh đấy.”

Lòng Phó Minh Dư bị đè nặng, thở dài, xoay người đi về phía Trịnh Ấu An.

Lúc lôi Trịnh Ấu An đến cạnh cửa xe, cô còn ra sức vùng vẫy.

“Ây da! Anh dừng lại đi! Tôi có thể tự đi về, tài xế của tôi sẽ đến đón tôi!”

Cô không chịu vào, Phó Minh Dư cũng không thể di chuyển cô được, chỉ có thể trầm giọng: “Cô an phận chút đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”

“Ai gây thêm phiền phức cho anh? Phó Minh Dư, tôi nói anh nghe nhé, từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế!” Cánh tay của cô huơ qua huơ lại trước mặt Phó Minh Dư, "Trịnh Ấu An tôi từ đây sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với anh, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi! Không đúng, anh đi cầu độc mộc, tôi đi đường Dương Quan, tóm lại! Sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau!”

Phó Minh Dư rất bực mình, không muốn nhiều lời với con ma men, lập tức bảo tài xế đến đây rồi đưa cô ngồi vào.

“Đưa cô ấy về đi, an toàn về đến nhà rồi thì báo tôi một tiếng, trên đường đi đừng để cô ấy xuống.”

“Anh đừng giả vờ quan tâm đến tôi! Tôi nói anh nghe nhé, tôi biết là anh không hề thích tôi, thế anh nghĩ rằng tôi sẽ thích anh sao? Anh nghĩ rằng cả thế giới này đều thích anh sao? Có lẽ anh đã tưởng tượng quá nhiều rồi! Có rất nhiều người không thích anh!”

Câu nói “Có rất nhiều người không thích anh” này tựa như một cây kim, bất ngờ đâm vào tim Phó Minh Dư.

Phó Minh Dư không quan tâm đến Trịnh Ấu An nữa, xoay người quay trở vào.

Cùng lúc đó, Nguyễn Tư Nhàn đang ngồi cạnh quầy bar, chống cằm thẫn thờ.

Nhưng ngay lúc này, sơ mi hoa lúc nãy không biết mua từ đâu đến một đóa hoa hồng, bất ngờ đưa đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.

“Người đẹp, bạn đi rồi à? Ngồi một mình trong quán bar sao?”

Nguyễn Tư Nhàn không nhìn anh ta lấy một cái, lạnh lùng nói: “Tránh ra, đừng làm phiền tôi.”

Nói xong, cô cầm ly nước cam trước mặt lên định uống một ngụm, sơ mi hoa đó lại đột nhiên cầm lấy ly của cô, há miệng cười to với hàm răng vàng khè: “Lúc buồn lại càng muốn uống rượu, tôi mời em uống Sunset Boulevard ở đây nhé, thế nào?”

Nguyễn Tư Nhàn hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn anh ta.

Sơ mi hoa nhón chân ngồi lên một cái ghế cao khác, nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của Nguyễn Tư Nhàn, lòng bỗng dưng ngứa ngáy, đưa tay chạm vào.

“Tôi không thể nào nhìn phụ nữ buồn rầu được, nào, chúng ta gặp được tri kỷ ngàn ly ít, làm trước một ly nhé?”

*酒逢知己千杯少,话不投机半句多: Gặp được tri kỉ ngàn ly ít, người không hợp ý nửa câu nhiều

Cô rũ mắt nhìn bàn tay mập mạp đang đặt trên mu bàn tay mình, còn liên tục vuốt ve, cơn giận dữ trong lòng Nguyễn Tư Nhàn đã trên bờ vực sụp đổ.

“Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, tôi không muốn gây rắc rối cho bạn tôi, nhưng nếu anh còn quấy rối tôi nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Cô rút tay mình ra, nhìn xuống bụng bia của sơ mi hoa, cười khẩy, “Nếu thật sự phải xuống tay, anh chắc chắn không phải đối thủ của tôi, anh tin không?”

Tất nhiên là sơ mi hoa sẽ không tin một người phụ nữ có thể làm gì anh ta, cười hề hề ôm lấy vai cô, “Ồ? Thế à? Muốn xuống tay à? Xuống tay ở đâu hả?”

Đúng lúc này Biện Toàn cũng đến đây, khi nhìn thấy cảnh này, lập tức lạnh mặt nói: “Thưa anh, mong anh hãy tôn trọng một chút, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Cuối cùng sơ mi hoa đã bị đe dọa bởi vẻ mặt tối sầm của Biện Toàn.

Nguyễn Tư Nhàn xoay người lại, tiếp tục chống cằm thẫn thờ.

“Sao thế?” Biện Toàn không nhìn thấy Phó Minh Dư, hỏi, “Anh ta đi rồi à?”

“Ừm, bảo anh ta đưa Trịnh Ấu An về nhà rồi.”

“Để anh ta đưa cô gái khác về nhà à, cậu thật tốt bụng.”

Nguyễn Tư Nhàn “Chậc” một tiếng, đang định phản bác lại Biện Toàn, bỗng nhiên lại có một bàn tay vỗ lên vai cô.

“Anh có thấy phiền không?!”

Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, nghĩ thầm cánh tay năm chục ký này của tôi là vô dụng à? Tôi đu xà là làm cũng như không à? Không dạy anh làm người thì anh không biết không phải bất cứ cô gái nào anh cũng có thể dây vào được à?

Cô vận công chỉ trong một giây, quay lại vung một bạt tai qua.

“Bốp” một tiếng, vang dội cả quán bar.

Cái ly trong tay Biện Toàn rơi xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nguyễn Tư Nhàn ngớ người tại chỗ, miệng há hốc, lòng bàn tay vẫn còn đau buốt, cảm giác bỏng rát kéo dài thật lâu.

Phó Minh Dư mím chặt môi, nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn bằng ánh mắt đầy tối tăm.

Từ gò má trắng nõn cho đến đường quai hàm của anh từ từ nổi lên một dấu bàn tay đỏ.

“Hả giận chưa?”

Nguyễn Tư Nhàn cứng đơ cả người, đầu óc ù đi, hai mắt cũng không chớp.

Thấy cô không nói gì, Phó Minh Dư hơi nghiêng đầu, gần như là đưa má đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.

“Chưa đủ thì đánh tiếp đi, đánh đến khi cô hả giận mới thôi.”

---------

Cả tuần mới rặn được 2 chap, thêm cái wifi cứ chập chờn không kết nối được, rõ khổ 😩