Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 7: Suy Bụng Ta Ra Bụng Người

Hạ Mộng thật sự rất thích cô cháu gái nhỏ đáng yêu này, càng nhìn con bé cô càng muốn lấy mấy món đồ nhỏ nhỏ xinh ở trong không gian ra tặng cho con bé, nhưng thực may mong muốn đó bị lý trí áp xuống. Cô ở viện, lại có người nhà ở bên cạnh nếu lấy ra người khác hỏi đến cô mua khi nào thì sao, hơn nữa kiểu dáng ở trong không gian hiện đại cùng với bây giờ không giống nhau, mặc dù cô có thể tìm được lý do để lấy ra, nhưng cũng khiến cho người khác hoài nghi, nên cẩn thận thì hơn. Cô đi đến rương gỗ lấy dây buộc tóc, túm một bím tóc nhỏ trên đầu con bé, nhìn rất đáng yêu. Có lẽ gia hỏa này thấy vướng, liền vươn tay nhỏ lên sờ sờ đầu, sau đó cười toe toét, có thể nhìn ra con bé cũng rất thích. Hạ Tiêu thấy vậy nhịn không được bế cháu gái lên, mặt dán vào hai má bánh bao của con bé.

Hạ Bằng nhìn con gái trong tay em trai mình, liền đi tới đem con gái yêu ôm đi, sau đó phóng "vèo" một cái đi tới phòng bếp cho mẹ cùng vợ mình ngắm con gái. Kết quả, lại bị Tiết Minh Nguyệt mắng xối xả:

- Có người ba nào như con sao? Trong phòng ấm áp thì không ở, ngoài trời lạnh thế này, con bé lại mặc mỗi quần áo bông, nhỡ bị cảm lạnh thì sao!

Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu đi theo sau, lại thấy anh cả mình mặt đen thui ôm đứa nhỏ quay lại, đều nhịn cười không được.

Buổi chiều sau khi Hạ Tiêu ra sân đốt pháo xong, chuẩn bị ăn cơm, có một chiếc bàn ăn đặt trên giường đất, trên bàn bày bát tiểu kê hầm nấm, đậu phụ đông hầm cá, dưa chua, canh khoai tây, miến, hành tây xào

Trứng gà, dưa chuột xào khoai tây, bên cạnh giường đất còn có đặt một nồi cơm to.

Hạ Mộng biết ba năm này, muốn chuẩn bị một bàn đồ ăn này thực sự không dễ dàng. Nhà bọn họ tuy có ba người làm công ăn lương, nhưng mỗi người mỗi tháng lương thực hàng hóa cũng có định lượng. Anh cả là công nhân khai thác ở xưởng gỗ phân lượng là 31 cân, người bình thường và công nhân là 28 cân, trẻ con là 7 cân. Đều là lương thực phụ nhiều, lương thực tinh thì ít, bảy phần ngũ cốc mịn mỗi tháng, sáu phần bột mì trắng và một phần gạo.

Ngày thường, mọi người vẫn chủ yếu dùng các loại ngũ cốc thô như cơm hạt cao lương, cháo, bánh bột ngô, hạt tra tử, khoai tây, rau dưa, lấp đầy bụng. Mà dầu đều là bốn phân lượng mỗi người.

Có những nhà thậm chí ngày bình thường xào rau chỉ quét một chút dầu vào chảo, còn lại toàn bộ để tích cóp cho ăn tết, hoặc chờ ngày lễ. Trong bụng không có nước luộc hay dầu mỡ, thì lượng cơm ăn của mỗi người liền tăng, trong nhà lại đông, đôi khi còn không đủ ăn đến cuối tháng nhận lương, phải đi nhà hàng xóm hay người thân mượn.

Nhà cô ăn tết có từng này đồ ăn là vì nhà không có quá nhiều gánh nặng. Nếu trong nhà chỉ có một người làm công, muốn nuôi sống cả gia đình bảy tám người thậm chí nhiều hơn, đến tết cũng lắm chỉ có thể ăn bánh bao nhân thịt là không tệ rồi.

Hạ Mộng cuối cùng cũng được ăn thức ăn mẹ nấu, điều mà cô lúc nào cũng mong nhớ khi ở hiện đại, cô thật vui vẻ. Kỳ thật đồ ăn đều được làm tại nhà, rất ít dầu, nhưng khi ăn vào miệng lại có cảm giác rất ngon. Cô thiết nghĩ, có phải là do có tình yêu của mẹ trong đó.

Tiết Minh Nguyệt đang ăn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì vội vàng xuống giường đất, đi giày, đi ra ngoài, làm cho mấy người còn lại vẻ mặt không thể hiểu được.

Hạ Mộng vội hỏi với theo:

- Mẹ, người đi đâu vậy?

Tiết Minh Nguyệt xua xua tay:

- Các con ăn trước đi, không cần phải chờ mẹ.

Một lúc sau, thấy bà dùng giẻ lau bắc bếp lấy một bát trứng gà hấp trở lại, trong miệng còn nói nhẩm:

- Hầm ở bếp lò, thiếu chút nữa thì quên mất. Đồng Đồng, xem bà nội làm cho con đồ ăn ngon này, thơm lắm!

Mai Hồng Diệp ở bếp loanh quanh bận việc, cũng không chú ý mẹ chồng làm cho con gái mình khi nào, cô ta chạy nhanh duỗi tay định bụng đỡ cho mẹ chồng.

- Mẹ, người ăn cơm trước đi, để con bón cho con bé.

Tiết Minh Nguyệt nghe vậy liền cự tuyệt:

- Không cần, thật vất vả Đồng Đồng mới về để cho mẹ đút con bé ăn, con đừng tranh. Nhà mình không giống nhà người khác, lấy đâu ra nhiều kiểu cách như vậy, con cứ ăn cơm trước đi.

Hạ Mộng biết mẹ là nói thiệt tình, bởi vì anh cả cùng chị dâu ở lâm trường trên núi, Đồng Đồng lại còn nhỏ, ngày mùa đông trời giá rét không giống như mùa hè không thể thường xuyên nhìn thấy, mẹ cô ngày thường nhớ Đồng Đồng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Hiện tại thật vất vả con bé mới trở về, khẳng định muốn cùng cháu gái ở chung nhiều. Vì vậy cô liền nói với chị dâu:

- Chị dâu, chị để mẹ bón cho Đồng Đồng, chị ăn cơm trước đi.

Cô em chồng đã lên tiếng, Mai Hồng Diệp biết tranh cãi lại chọc người thêm phiền. Liền nói:

- Vậy được rồi.

Cô vội vàng lại nói thêm một câu:

- Mẹ, người thật tốt.

Con dâu cả nói những lời này, bất luận như thế nào cũng là có vài phần thực lòng, Tiết Minh Nguyệt trong lòng cũng thấy đủ. Bà múc một thìa bánh trứng gà lên thổi thổi, rồi bón cho cái miệng nhỏ đang giương lên của cháu gái, sau đó mới nói:

- Ta cũng là suy bụng ta ra bụng người, cũng từng làm dâu, còn không biết mùi vị bên trong thế nào sao. Chỉ cần mấy người trẻ tuổi các con ở chung hoàn thuận, dạy dỗ tốt đứa nhỏ, ta có thể yên tâm.

Mai Hồng Diệp liền trịnh trọng hứa hẹn:

- Mẹ, người cứ yên tâm đi, con cùng A Bằng hai khẳng định sẽ sống tốt, tranh thủ sớm chút để người có thể bế cháu trai!

- Được! Bất quá, cháu trai cháu gái đều giống nhau, nhà ta không trọng nam khinh nữ, con cũng đừng gây áp lực quá lớn cho mình.

Tiết Minh Nguyệt biết nhà mẹ đẻ của cô con dâu này có bảy con gái, mãi sau này mới sinh được một người con trai, trong suy nghĩ rất quan trọng vấn đề này, ảnh hưởng Mai Hồng Diệp cũng suy nghĩ đến con trai, nghĩ rằng bà cũng sốt ruột.

Mai Hồng Diệp nghe vậy cái mũi có chút cay, lặng lẽ cắn môi dưới, nén ánh lệ nơi đáy mắt. Cảm giác chính mình tâm tư suy nghĩ quá nhiều, so sánh với người khác thì mẹ chồng cô ra thật sự là rất tốt. Nhưng con người tồn tại, ai có thể không có tâm tư riêng đâu? Đặc biệt Hạ gia lại không phải chỉ có chồng cô là con trai, mà còn một người em trai nữa, lại còn có một cô em chồng.

Hạ Mộng chú ý tới chị dâu xúc động như sắp khóc, cô nhịn không được nghĩ về sau nếu cô kết hôn, có thể may mắn gặp được mẹ chồng giống như mẹ cô thì tốt biết bao. Đáng tiếc việc này không thể gặp cũng không thể cầu, đặc biệt ở thời đại này, vẫn là xem ông trời an bài đi.

Đồng Đồng ăn no, chơi một lát liền mệt, rầm rì buồn ngủ.

Mai Hồng Diệp vừa lúc ăn xong, ôm con gái thu thập tốt cho con gái, đốt ấm tây phòng.

Tiết Minh Nguyệt cũng thật nhanh buông đũa đi theo qua.

Trên bàn chỉ còn lại ba anh em. Hạ Bằng làm công nhân trên xưởng gỗ, bình thường vì phòng lạnh đểu là uống rượu sưởi ấm, tiêu trừ một ngày mệt nhọc, cho nên tửu lượng không tồi. Nhưng cho dù Hạ Bằng tửu lượng tốt, nhưng hôm nay uống rượu xong cũng không giống ngày thường, nói nhiều hơn, nói đề tài từ 700 năm trước, đến 800 năm sau. Hạ Mộng của trước kia sẽ không thích nghe những điều này, anh cả vừa bắt đầu khẳng định sẽ trốn đến tây phòng, để cho hai anh chậm rãi uống.

Nhưng hiện tại không giống, xa cách bao năm, tâm cảnh thay đổi, ngược lại quý trọng thời gian ở chung khó có được này.

Đợi hai anh em uống rượu xong, thu thập xong chén đũa, rốt cuộc đến lúc mọi người tới chơi, tất cả đều là hàng xóm, cùng mấy thanh niên thường chơi cùng Hạ Tiêu. Bọn họ gặp được Hạ Mộng còn quan tâm hỏi han vết thương của cô.

Lúc sau Hạ Tiêu lo lắng âm thanh ầm ĩ quá lớn, lại đánh thức cháu gái ngủ ở tây phòng, nhanh chóng mang theo mọi người đi ra ngoài.

Hạ Mộng ngáp một cái, vừa định cũng giống anh cả nằm xuống giường, thì con gái thứ hai nhà họ Lư, Lư Hiểu Na tới. Lư Hiểu Na cùng Hạ Mộng làm cùng một đơn vị, cô ta so với Hạ Mộng thì lớn hơn một tuổi, vóc dáng cao khoảng 1m55, mặc áo bông, bên ngoài khoác áo thêu hoa màu đen. Nhìn sắc mặt cô ta có vẻ không được tốt lắm.