Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 6: Không Phải Người Cùng Một Đường

Hạ Mộng nhìn Hạ Tiêu tay xách một cái túi xách màu đen đi ở phía trước. Anh cả Hạ Bằng mang đội cái mũ lông chó đi ở phía sau, anh cả cô có một thân hình vạm vỡ, lại mặc quần áo dày, trông giống như một con gấu lớn, trong tay còn xách theo một cái bao tải lớn. Chị dâu cả Mai Hồng Diệp đi cuối cùng trong tay ôm một cái bọc màu đỏ kín mít dùng chăn quấn lại giống như bánh chưng, bên trong bọc là con gái nhỏ một tuổi của họ. Hạ Mộng trong lúc nhất thời càng sốt ruột.

Trong viện.

- Mẹ, Năm mới vui vẻ.

Mai Hồng Diệp vừa nói vừa thở hổn hển .

- Năm mới vui vẻ, mẹ.

Tiết Minh Nguyệt mặt đầy tươi cười nói với con dâu:

- Lạnh lắm không?

Bà thuận tay muốn bế đứa bé, Mai Hồng Diệp liền ngăn lại nói:

- Mẹ, con không sao, chính là chân bị đông lạnh giống như mèo cắn.

Vừa nói chuyện vừa dậm dậm chân. Tiết Minh Nguyệt lo lắng:

- Nhanh mau mau vào nhà đi! Em gái con ở đông phòng, đang nằm trên giường đất, vừa nghe đến hai đứa về liền xuống đất đi giày định ra đón, bị mẹ ngăn cản. Mới vừa tắm rửa xong được một lúc, chạy ra ngoài lại cảm mất.

- Ai nha, kia cũng phải chú ý đến em ấy, Tết nhất rồi, em ấy lại mới ra viện.

Mai Hồng Diệp vội vàng mang con đi nhanh theo phía sau em trai chồng đi tới phòng ở. Mà anh cả Hạ Bằng nhìn hai người đi phía trước mở cửa vào, nghĩ đến em gái trong lòng hắn cũng sốt ruột, dưới chân bước nhanh hơn, một bên thấp giọng nói:

- Mẹ, thịt hươu, trứng, cá đông lạnh, gà lôi(*), và nấm khô, hạt thông và hạt phỉ. Để con cho vào kho trước.

(Gà lôi: Gà Lôi là một số chi trong họ Phasianinae, thuộc Họ Trĩ trong bộ Gà. Gà lôi có đặc điểm dị hình lưỡng tính mạnh mẽ, con trống có màu sắc sáng với đuôi dài và mào.)

Tiết Minh nguyệt vui vẻ cười gật đầu:

- Được rồi. Mẹ chuẩn bị không ít đồ ăn đâu, chờ ngày mai lại làm vài món.

Chờ đến khi hai mẹ con vào trong nhà, Hạ Mộng đã dậy mở cái bọc trên tay chị dâu, nằm ở trên giường đất duỗi cánh tay trêu chọc Đồng Đồng.

Hạ Mộng vừa thấy Hạ Bằng đến, đôi mắt liền tỏa sáng, kích động hô một tiếng anh cả. Kỳ thật anh cả của cô so với anh hai cô chỉ cách nhau 4 tuổi, năm nay anh ấy cũng bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc, bò băng nằm tuyết (Nguyên văn của tác giả), làm cho anh giống như người hơn ba mươi tuổi, hai má đỏ bừng tê cóng do ở bên ngoài trời đang âm ba bốn mươi độ.

- Ai!

Hạ Bằng kéo mũ và khăn quàng cổ bằng lông chó xuống, cẩn thận nhìn em gái, sau đó mới cười ha hả nói:

- Nhìn thế này chắc là không có gì đáng ngại nữa! Em cái con bé ngốc này thật biết cách tra tấn người, ngày đó anh đang gác trên núi nhận được tin chân cũng muốn nhũn ra. Em nói nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ với bọn anh phải làm thế nào!

Mai Hồng Diệp không muốn tụt ở phía sau vội nói theo:

- Đúng vậy, nhận được tin chị cũng lo, liền đi theo.

Hạ Mộng lần thứ hai cảm thấy sự hối hận trong lòng:

- Anh cả, chị dâu, để hai người lo lắng rồi. em bảo đảm sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa!

Hạ Bằng cười ha hả gật đầu:

- Được rồi, anh biết em cũng không muốn làm trong nhà lo lắng, nhưng mà……

Hạ Bằng còn chưa nói xong, đã bị Tiết Minh Nguyệt đẩy một cái:

- Con cũng nhanh cởi giày rồi lên giường đất cho ấm áp, nói gì không đâu.

Tiết Minh Nguyệt không muốn làm con gái tự trách bản thân, hơn nữa ai cũng không muốn chuyện này xảy ra, chỉ là ngoài ý muốn.

Mai Hồng Diệp thấy vậy trong lòng liền rõ ràng, đây là mẹ chồng không vui, cô đi qua nháy nháy mắt với chồng. Hạ Bằng biết mẹ luôn thiên vị em gái, bất đắc dĩ đành phải ngậm miệng lại.

Một nhà con trai cả trở lại, Tiết Minh Nguyệt thật vui vẻ, bà trò chuyện một hồi với các con sau đó liền chạy qua phòng bếp kế tiếp tục bận việc.

Hạ Bằng ngồi xuống đầu giường đất ấm ám, hắn nghiêm túc nói với Hạ Mộng, nói tiếp những gì vừa nãy chưa nói hết.

- Em gái này, anh cảm thấy em sau này hạn chế đi chơi cùng cái người mà thi đậu đại học kia thôi, gọi là cái gì Văn Văn nhỉ. Lần trước, anh nghe mẹ nói, người kia đi thủ đô học đại học, em viết thư gửi cho nó, nó đều không phản hồi lại. Giờ là nghỉ học nên trở lại, chắc là không ai chơi cùng, mới đến tìm em!

Hạ Tiêu ngồi ở mép giường đất cũng có điều suy nghĩ, hắn cũng muốn nói những lời này từ lâu, nhưng ở bệnh viện lúc em gái mới vừa tỉnh, anh không muốn nói, chẳng may lỡ lời chọc em gái không vui, lúc này thấy anh cả nhắc đến cũng nhân cơ hội nói:

- Em gái, anh cả nói đúng đó. Nếu là thật lòng coi em là bạn tốt, sao một bức thư cũng không gửi?

Hạ Bằng xoa xoa lòng bàn chân, lên giọng nói:

- Đúng vậy, có lẽ cô ta không coi em là bạn. Hiện tại em và cô ta hiển nhiên không phải người chung một đường, em đi làm ở nhà xưởng, người ta đi học đại học, nói không chừng sau này bị phân đi nơi nào thì không biết nhưng chắc chắn sẽ không quay lại vùng núi này, em cùng cô ta lãng phí cảm tình kia làm gì, cứ kệ cô ta!

Nếu là trước kia, Hạ Mộng khẳng định không nghe lọt tai lời hai anh mình, còn cố gắng muốn thi đại học. Nhưng hiện tại cô đã khác, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn, không còn giống như quá khứ, hơn nữa chính cô cũng cảm thấy Tần Văn Văn có chút không thích hợp.

- Anh cả, anh hai, hai người nói đúng, trước kia là em suy nghĩ quá đơn thuần quá ngốc, về sau em sẽ ít cùng Tần Văn Văn qua lại.

- Em có thể nghe anh là tốt rồi.

Hạ Bằng cùng Hạ Tiêu liếc nhìn nhau, trong lòng thầm vui mừng, đồng thời lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới em gái dễ nói chuyện như vậy, nguyên bản còn tưởng rằng phải tốn một chút thời gian nói chuyện, khuyên nhủ.

Mai Hồng Diệp lại càng cảm thấy đến kinh ngạc không thôi, bởi vì cô em chồng này tuy rằng làm người không tồi, ở chung cũng thoải mái, nhưng là một người rất ngoan cố, đặc biệt cái người kêu Tần Văn Văn là bạn thân với cô, người nhà nói về cô ta nhiều như vậy mà vẫn bình tĩnh lắng nghe. Mai Hồng Diệp cảm thấy lần này gặp mặt Hạ Mộng thay đổi thực nhiều, từ trong ánh mắt cho đến bề ngoài cả người đều trưởng thành hơn hẳn.

Mai Hồng Diệp không nhịn được, nói ra bất đồng ý tưởng:

- Cũng đừng lập tức chặt đứt quan hệ với người ta, thỉnh thoảng qua lại nói chuyện, dù sao cũng là sinh viên thủ đô, ai biết về sau có thể cần nhờ người ta.

Hạ mộng còn chưa kịp nói chuyện, anh cả Hạ Bằng liền nói trước:

- Thủ đô sao? Ở thủ đô mười ngôi nhà lớn nhất đều là gỗ do chúng ta vận chuyển từ rừng, tất cả đều là dài 8 mét, dày 40 centimet đấy..

Nói xong lời cuối cùng, cằm anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt đầy tự hào. Mai Hồng Diệp bất đắc dĩ nhìn chồng mình:

- Anh đang nói chuyện không đâu gì vậy.

Hạ Mộng cảm giác anh cả nhà mình đôi khi thật sự rất buồn cười, là cao thủ ngắt lời, cô cố nén cười, nghiêm túc nói:

- Em có thể xem được hai dặm! (đoạn nì Hối không hiểu cho lắm, quý zị thông cảm)

Mọi người đều cười, cái này đề tài cũng theo đó mà kết thúc, Mai Hồng Diệp làm con dâu, không có khả năng giống cô em chồng chỉ ở trên giường đất đợi, đợi thêm chút cho ấm áp xong liền đi phòng bếp giúp đỡ mẹ chồng nấu cơm. Trong phòng dư lại ba anh em họ cùng Đồng Đồng.

Hạ Bằng bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hưng phấn khoe khoang với hai đứa em mình:

- Nhìn cháu gái hai đứa xem, thật thông minh, ngày hôm qua đã biết kêu ba! Mẹ con bé mỗi ngày ẵm con bé, nó cũng không thèm gọi, nhưng lại gọi anh trước.

Hạ Tiêu liếc mắt nhìn anh mình một cái, cười cười không nói chuyện.

- Thật sao!

Hạ Mộng phối hợp cầm lấy hai cái tay nho nhỏ của cô nhóc, vui vẻ trêu đùa:

- Đồng Đồng a, kêu một tiếng ba một tiếng nào, cho cô nghe một chút nào.

Đồng Đồng có khuôn mặt giống chị dâu Mai Hồng Diệp, cái mũi nho nhỏ, đôi mắt nho nhỏ tròn tròn, trắng đen rõ ràng.

Thanh âm bập bẹ nho nhỏ vang lên:

- Ba ba.

- Ai da, kêu thật là dễ nghe a.

Hạ Mộng cực kỳ thích cô nhóc nhà anh cả, khẽ thơm lên má trắng nõn tròn tròn như bánh bao hấp của nhóc.

Đồng Đồng vui vẻ cười khanh khách, lộ ra lợi nhỏ nhỏ hồng nhạt cùng hai cái răng sữa nhỏ xíu xiu như hai hạt gạo kê, đôi mắt cũng cong thành hình trăng non.

Hạ Mộng trong lòng mềm nhũn như hóa thành nước.