Bạch Mộc Hề

Chương 15

Trong lòng Mộ Bạch hiểu rõ, nhưng dường như nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên xốc áo cậu lên.

“A? Sư phụ… đây… vẫn đang ở bên ngoài mà!” Thiếu niên dùng tay che trước ngực, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ngực không đau à?”

“A?” Quân Mộc Hề hơi ngơ ngác.

“Thoa thuốc cho em thôi, không làm gì khác. Ngoan, để sư phụ nhìn xem có còn sưng không.”

“Ò…” Thiếu niên không tình nguyện đáp lời, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm “Còn không phải đều là do chàng.”

Người đàn ông lấy ra một lọ thuốc mỡ, coi như không nghe thấy cậu lẩm bẩm, nhìn nhìn hai đầṳ ѵú sưng to trên l*иg ngực tuyết trắng trước mặt rồi khẽ nhíu mày.

“Là lỗi của vi sư.” Nói rồi, hắn cẩn thận thoa thuốc mỡ, khiến cậu chợt kêu lên vì đau.

Hai ngày này quả thực hắn yêu thích ngực cậu tới mức không muốn buông tay nên hơi quá mức rồi, trong lòng hắn hơi tự trách.

“Ờm… cũng… cũng không đau như vậy đâu à…” Quân Mộc Hề nhìn vẻ tự trách trên mặt người đàn ông, trong lòng đột nhiên ấm áp, miệng cũng ngọt ngào nói không đau.

“Lát nữa sẽ dẫn em đi mua vài món quần áo to rộng.”

Chờ thoa thuốc xong, hai người vẫn đi về hướng sơn trang, nhưng Mộ Bạch vẫn luôn chọn những con đường vắng nhỏ.

“Oa… nơi này thật phồn hoa nha.” Sau khi qua triền núi, họ đã tới đích rồi.

Trên đường lớn ngựa xe như nước, những người bán hàng nhiệt tình chào mời, mùi thơm của đồ ăn khắp nơi, không khí của cuộc sống trần thế ập vào mặt họ.

Ở chùa miếu lâu nên Quân Mộc Hề đã sắp tưởng mình trở thành hoà thượng lánh đời không dính hồng trần rồi. Giờ cuối cùng cảm nhận được hơi thở náo nhiệt, cậu khó tránh khỏi hơi kích động, lôi kéo Mộ Bạch đi dạo.

Nhưng cậu cũng không quên mục đích chuyến đi này của họ, đầu tiên hai người đến cửa hàng vải vóc mua hai bộ quần áo hơi to rộng, che khuất phần ngực hơi nhô lên của cậu, sau đó lại thuê một chiếc xe ngựa.

Chờ thuê xe ngựa xong, hắn lại một lần nữa có cái nhìn mới về độ giàu có của hoà thượng. Chỉ là một thứ công cụ thay cho việc đi bộ thôi, thế mà hắn lại có thể bỏ tiền để nó biến thành phương tiện xa hoa như một biệt thự nhỏ, bên trong có đầy đủ hết mọi thứ, chỉ thiếu nước kê cả giường vào thôi.

Hai người đi dạo gần nửa ngày, Quân Mộc Hề mới chưa đã thèm theo hòa thượng lên xe ngựa. Xa phu chậm rãi đánh ve, bắt đầu khởi hành tới Mộ Vân sơn trang.

Trên xe ngựa nhiều đồ tới mức khiến cậu hoa cả mắt, lại không chịu nổi tò mò mải chơi, thấy hòa thượng vừa lên đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần nên cậu cũng không quấy rầy, bắt đầu tò mò nghịch loanh quanh trên xe ngựa. Đột nhiên cậu vô ý chạm vào một chiếc hộp để tít trong góc, hoa văn trên hộp rất tinh xảo, đồ vật bên trong cũng theo đó lăn xuống.

Cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống, định nhặt đồ lên cất vào hộp, nhưng bỗng khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên.

Sao trên xe ngựa lại có thứ này!!

Bên cạnh hộp rõ ràng là một cái dươиɠ ѵậŧ giả, phần thân thô dài đỏ tím, hoa văn rất thật, màu sắc ở qυყ đầυ còn hơi thâm, thậm chí cầm vào tay cũng còn ấm áp mềm mại. Quân Mộc Hề hơi đỏ mặt bóp bóp, cảm thấy cũng mới mẻ.

Trộm nhìn hòa thượng vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần rồi cẩn thận đặt hộp vào chỗ cũ, bản thân thì khẽ khàng nhặt dươиɠ ѵậŧ giả lên.

Bởi vì trong xe ngựa có rất nhiều đồ, cho nên không gian cũng rất lớn, đệm nằm rất dài, người đàn ông ngồi trong một góc, mà cậu thì đang ở một đầu khác nghịch mấy thứ trong xe ngựa, hơn nữa ở giữa còn có một thứ giống như bàn ăn khiến người ở đầu kia thì sẽ không thấy đầu bên này đang làm gì.

Hai ngày nay người ấy đã liên tục khám phá ngực cậu khiến thân mình đã trở nên cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt là hai điểm trước ngực, trước đó vì bị vải dệt cọ xát nên lỗ nhỏ của cậu đã ướt dầm dề, nhưng ngượng không dám nói với đàn ông, đành phải cố chịu.

Giờ đột nhiên thấy thứ này, nội tâm không khỏi ngo ngoe rục rịch.

Thật cẩn thận để lộ ra hoa huyệt ướt dầm dề, vì nếu làm lộ liễu quá thì sợ bị hòa thượng phát hiện, cũng chỉ dám mở ra một phần y phục bên dưới.

“Ưm…” Hai ngón tay qua loa khuếch trương hai lần trong lỗ nhỏ, có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn nên chỉ cắm nhẹ là phần qυყ đầυ đã vào được.

Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu sướиɠ tới mức suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, cậu cắn chặt môi, nhợt nhạt đâm thọc. Càng lúc càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, cậu lại tiếp tục đẩy đẩy dươиɠ ѵậŧ giả vào, miễn cưỡng vào một phần hai.

“Ưm… ha…” Kɧoáı ©ảʍ dưới thân khiến cậu hơi thất thần, hoàn toàn không ý thức được bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần mình.

Khi bóng dáng ấy phủ lên, lúc này cậu mới hồi thần, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cậu. Cậu hoảng sợ, muốn đứng lên, nhưng vì hơi sốt ruột nên chân bước hụt, dươиɠ ѵậŧ giả trong lỗ nhỏ không biết sao lại vọt thẳng vào nơi sâu nhất, vào hết tận nửa cây.

“Ưm a a a!!”

Cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cả người mềm nhũn xuống, thở phì phò từng cơn.

“Sư… sư phụ…”

Hòa thượng không đáp lời cậu, chỉ dùng cặp mắt đen kia nhìn cậu, ánh mắt có hơi khủng bố.

Ngay khi cậu định rút dươиɠ ѵậŧ giả ra rồi nói gì thì nói thì một bàn tay đột nhiên duỗi lại, không biết hắn đυ.ng vào đâu mà đồ vật kia bỗng tự cử động.

“Ưm a… aaaa! Đừng… nhanh quá! Aaaaa!…”

Tốc độ chuyển động của dươиɠ ѵậŧ giả thật sự quá nhanh, qυყ đầυ dường như còn có thể uốn lượn chuyển vòng trong lỗ nhỏ, quét tới từng nơi bên trong, sướиɠ tới mức khiến cậu chỉ có thể lớn tiếng rêи ɾỉ, đại não trống rỗng.

“Ưm a a!! Đừng… mau… dừng lại…” Dươиɠ ѵậŧ giả đột nhiên đυ.ng phải nơi nào đó, sau đó mãnh liệt cọ xát, lỗ nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức trào ra một luồng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, chảy tí tách ướt cả nệm lông xù.

“Không phải chơi rất vui vẻ sao? Thứ này cắm em không sướиɠ à?” Ngữ khí của người đàn ông vẫn bằng phẳng, thậm chí còn hơi lạnh nhạt.

Nhưng cậu vẫn nghe ra chút tức giận trong giọng nói của hắn.

“Ưm ha!… Sư phụ… Mộ Bạch… hu… bé Hề sai rồi… lấy ra đi mà… hu hu……” Tay cậu đã bị người đàn ông giữ chặt, chỉ có thể bảo hắn giúp mình.

Lần đầu tiên Mộ Bạch nghe thấy cậu gọi tên mình, ánh mắt lóe lên, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm không dao động. Không trừng phạt bé con lúc nào cũng có thể phát da^ʍ này một chút thì sao được, phải cho cậu biết lúc muốn thì phải lại đây tìm hắn chứ không phải cầm một món đồ chơi chơi. Hắn còn kém đồ giả sao?

“Hả? Sai ở đâu?” Hắn nhẹ nhàng kéo dươиɠ ѵậŧ giả ra ngoài một chút.

Quân Mộc Hề khàn giọng, loáng thoáng cảm giác được người đàn ông này hình như đang ghen, mông nhỏ hơi nâng lên, đùi cọ vào eo hắn, giọng nói cũng hơi chột dạ.

“Không nên cầm nó tự chơi… bé Hề phải để gậy thịt lớn của sư phụ nắm… nó cắm chẳng thoải mái tẹo nào…”

Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu từ tính dễ nghe khiến mặt cậu hơi đỏ.

“Ta thấy nó khiến em thoải mái cực kỳ, miệng nhỏ bên dưới cũng chảy dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng.” Nói rồi còn cố ý dùng ngón tay dính một chút dâʍ ɖị©ɧ giơ tới trước mặt, ý bảo thiếu niên xem.

Không chờ cậu lên tiếng, ngón tay dính dâʍ ɖị©ɧ kia liền thọc vào miệng cậu khuấy loạn.

“Ưm ưm…”

Cậu bị ngón tay người đàn ông cắm đến mức không khép được miệng, trong miệng còn hơi tanh, nước miếng cũng chảy xuống dưới, vừa da^ʍ vừa sắc tình.

Mộ Bạch nhéo nhéo đầu lưỡi nhỏ mềm mại của cậu, sau đó tiến sát vào tai cậu nói khẽ, “Vừa rồi bé Hề kêu dâʍ đãиɠ như thế, xa phu bên ngoài cũng nghe được. Hửm? Em nói liệu hắn có tưởng tượng ra bé cưng đáng yêu như em lại tự dạng chân, tự dùng dươиɠ ѵậŧ giả chơi mình không?”

Thiếu niên trợn mắt lắc đầu, miệng vẫn ưu ưm kêu.

“Bảo bối nhi, mở rộng chân ra chút nữa, nếu để xa phu kia nghe thấy tiếng em kêu, hắn sẽ không chịu nổi nhìn lén em đó.” Mộ Bạch lơ đãng liếc ra bên ngoài mành xe, như thể thật sự có người đang nhìn lén vậy.

Quân Mộc Hề nghe hắn nói mà hơi hoảng loạn, mắt đào hoa cuống quít nhìn lại, nhưng trong mắt có hơi nước nên nhìn không rõ, cậu muốn khép chân lại, nhưng lại bị người đàn ông dùng tay kiềm chế, không cho động đậy.

“Ưm ưm… đừng… cầu xin sư phụ… em không muốn người khác xem…”

Thiếu niên van xin người đàn ông, ngoài mặt nói xấu hổ, nhưng thân thể dường như lại càng hưng phấn khi biết có người nhìn lén mình, hoa huyệt không ngừng trào ra từng luồng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Mộ Bạch nhìn cậu càng thêm dâʍ đãиɠ thì đen mặt, hung hăng rút mạnh dươиɠ ѵậŧ giả ra rồi lại đâm vào toàn bộ, khiến thiếu niên thét chói tai.

“Bị người khác xem mà sướиɠ như vậy à? Nói dâʍ đãиɠ mà còn chối? Đúng là thiếu đ*!” Bên ngoài nào có xa phu gì, hắn đã sớm dùng nội lực phong bế toàn bộ động tĩnh bên trong rồi.

“A ha… sư phụ… bé Hề thiếu đ*… nhưng chỉ cho sư phụ đ*… ưmmmmm…”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, xoa nắn hai môi âʍ ɦộ sưng lớn của cậu rồi nhéo mạnh.

Sau đó kéo quần mình, lại vỗ vỗ mông thiếu niên, bản thân hắn ngồi một đầu, chỉ cởi một chút y phục phía dưới, lộ ra gậy thịt đã giương cung bạt kiếm.

“Không phải muốn cho sư phụ đ* sao? Tự mình bò lại đây.” Mộ Bạch lạnh lùng, thân thể dựa nghiêng trên xe ngựa, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.

Quân Mộc Hề cắn chặt răng, mắt to tràn ngập hơi nước hơi lườm hắn rồi dẩu mông lên, sử dụng tứ chi cùng bò tới chỗ người đàn ông bò. Nhưng thật ra đệm rất mềm nên cậu không bị đau.

Vì dươиɠ ѵậŧ giả vẫn đang không ngừng chuyển động trong lỗ nhỏ nên cứ bò một bước là cậu lại phải chịu đựng kɧoáı ©ảʍ kịch liệt dưới thân, miệng liên tục thở phì phò, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống, rơi xuống trên đầṳ ѵú phấn nộn trước ngực.

Ánh mắt Mộ Bạch tối lại, nhưng vẫn không dao động.

“Ha a… sư phụ… sướиɠ quá… ưmmmm!…” Mới bò được một nửa, cậu đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cao trào một lần. Da^ʍ thuỷ dưới thân không nén nổi chảy ướt cả nệm.

Chờ đến khi bước tới chỗ người đàn ông, toàn thân cậu đã mềm nhũn, ngã vào trên người hắn thở phì phò, khuôn mặt nhỏ tủi thân vô cùng.

“Hu hu… sư phụ quá xấu xa rồi…”

“Hửm? Chẳng phải bé Hề đã sướиɠ tới mức cao trào sao? Ngoan, tự mình dùng phía sau ngồi lên đây nào, sư phụ đã chờ bé Hề đủ lâu rồi.”

Cúc huyệt phía sau của Quân Mộc Hề cũng đã sớm cơ khát không chịu nổi, có dâʍ ŧᏂủy̠ ở hoa huyệt bôi trơn, cậu còn cho ba ngón tay vào tự khuếch trương nữa.