Bạch Mộc Hề

Chương 14

“Sao vậy? Sư phụ… em… còn có thể cứu được không?” Quân Mộc Hề thấy hắn không nói gì, trong lòng càng hoảng hốt.

Mộ Bạch thấy cậu thật sự sợ tới mức sắp khóc liền nhanh chóng ôm cậu vào lòng.

“Không sao, chỉ hơi dị ứng thôi, vi sư còn phải kiểm tra cẩn thận chút nữa.” Người đàn ông rất nghiêm trang nói lý do.

“Hu… thật… thật không?” Thiếu niên vui vẻ mở to mắt, thậm chí còn hơi ưỡn ngực ra cho hắn kiểm tra, giương vào tận trước mắt hắn.

“Ừm.” Người đàn ông nhàn nhạt ừ một tiếng, bàn tay lại không hề nhàn rỗi.

Hắn khẽ xoa hai bầu vυ', còn thường dùng vết chai mỏng trên ngón tay cọ xát đầṳ ѵú mềm mại một chút.

“Em thấy sao? Có gì không thoải mái không?” Hắn nghiêm trang hỏi thiếu niên, cứ như thể thật sự đang kiểm tra vậy.

“Ôi a… sư… sư phụ, hai bên đều ê ẩm… aaa… còn hơi đau nữa…”

“Đau? Có thể dị ứng lan rộng rồi.”

Quân Mộc Hề không nghi ngờ gì, chỉ đành nhìn người đàn ông bằng ánh mắt cầu cứu.

“Vi sư đúng lúc mang theo thuốc mỡ trị dị ứng, không thoải mái ở đâu thì thoa lên là được.” Nói xong liền lấy một bình thuốc mỡ ra đưa cho cậu, bên trong là chất cao trong suốt dạng nhũ.

“Sư… sư phụ… em tự thoa…” Quân Mộc Hề thẹn thùng, mặt cũng ửng đỏ.

“Ừm. Vi sư cũng không biết em khó chịu ở đâu, như vậy sẽ hạ thấp dược hiệu.” Đôi mắt người đàn ông ám ám, nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc.

“À… cũng đúng.”

Thiếu niên khẽ cắn môi, bởi vì tay không rảnh nên chỉ có thể dùng miệng cắn vạt áo cắn, một tay chấm thuốc cao, sau đó dựa vào cảm giác thoa lên ngực mình.

Động tác vẫn hơi ngây ngô, ngón tay thon dài trắng nõn đang không ngừng xoa nắn bên trên, chỉ lát sau hai bầu vυ' đã sáng bóng, chỉ còn lại đầṳ ѵú nhỏ mềm mại, có vẻ cực kỳ mê người.

“Hửm? Nơi này thì sao?” Giọng người đàn ông khàn khàn, hắn giơ tay khẽ búng lên đầṳ ѵú đã cứng lại của thiếu niên. Nơi này không có thuốc mỡ, dường như bị cố tình xem nhẹ.

“Ưmmm…!… Đừng… sư phụ… chỗ đó không đau mà…”

“Không đau à…” Người đàn ông xoa nắn hai bầu vυ' hơi sưng, một chút thịt vυ' còn tràn qua khe hở ngón tay. Đột nhiên hai ngón tay lại ấn lên đầṳ ѵú nhỏ, giọng điệu hơi nghi hoặc.

“Sao thế này? Sao nơi này lại cứng như thế?” Ngón tay có vết chai mỏng cứ xoa nắn đầṳ ѵú đáng yêu, còn không ngừng kéo sang hai bên.

“Ưm… sư phụ… a a… nơi đó… nơi đó cũng đau…” Bây giờ Quân Mộc Hề sao còn không biết người đàn ông đang trêu đùa mình, nhưng thân mình cậu đã mềm nhũn, ngực lại tê dại, chỉ muốn người đàn ông mạnh tay chút.

“Lại đau à? Vậy em tự thoa thuốc đi.”

Thiếu niên mím môi, khẽ trừng mắt nhìn hắn rồi lấy thuốc mỡ đổ một chút ra ngón tay, bôi lên đầṳ ѵú đang đau.

Nhưng dù sao thì mình tự sờ luôn khác với người khác sờ, thiếu niên ngây ngô xoa ấn hai điểm trước ngực, học theo thủ pháp của người đàn ông mà không ngừng nhanh chóng khảy, dần dần cũng thấy sướиɠ rồi.

“Ưm a… ha a… thật thoải mái…”

Mộ Bạch nhìn dáng vẻ thiếu niên đang dâʍ đãиɠ tự chơi mình, ánh mắt như bốc hỏa. Hắn nhéo mạnh lên đầṳ ѵú cứng ngắc kia như trừng phạt.

“Bé dâʍ đãиɠ! Tự chơi mình mà sướиɠ vậy à?”

“Ưm a a!! Sư phụ… em… đầṳ ѵú ngứa quá…”

Người đàn ông hung hăng lôi kéo xoa bóp thịt vυ' mềm mại của thiếu niên, “Sao lại da^ʍ như thế? Tự mình mọc vυ', đầṳ ѵú lại còn cứng như vậy, muốn cho ai ăn?”

“A ưm!!… a a… cho… sư phụ… vυ' da^ʍ của đồ nhi là cho sư phụ ăn… a a!… Đầṳ ѵú cũng muốn… ưmmm a… sư phụ ăn…”

Thiếu niên bị kɧoáı ©ảʍ trước ngực kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không kiềm chế, miệng nói lời cợt nhả, mông cũng không ngừng vặn vẹo trên người người đàn ông, thân dưới đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.

Người đàn ông nhéo xúc mông cậu, nhàn nhạt nói “Hôm nay bé Hề da^ʍ quá, phải phạt.”

Thiếu niên rêи ɾỉ như sắp khóc. “Hu hu… sư phụ, đừng… ưmmm… bé Hề không da^ʍ… a a a!!” Miệng thì nói không da^ʍ, nhưng thân mình lại cứ hướng trong ngực người đàn ông, bộ ngực nhỏ cũng ưỡn vào tay hắn.

Người đàn ông vỗ vỗ mông cậu, “Còn nói không da^ʍ. Hôm nay sư phụ sẽ không chạm vào phía dưới của em, để bé Hề chỉ dùng vυ' nhỏ tới cao trào được không?”

Người đàn ông tuy đang hỏi nhưng lại hoàn toàn không cho cậu cơ hội trả lời, lực đạo nắn bóp trên tay bắt đầu tăng thêm, miệng cũng ngậm vào một đầṳ ѵú cứng ngắc.

Đầu lưỡi của người đàn ông linh hoạt không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên chỉ cảm thấy cái thứ mềm mại ẩm ướt kia đang vừa liếʍ vừa cắn vυ' cậu, còn đâm thọc mạnh trên vυ' nữa. Trước ngực truyền tới kɧoáı ©ảʍ lớn chưa từng có.

“Ưm a!! Sướиɠ quá!… Hu hu… sư phụ…”

“Bảo bối nhi, cảm nhận được không, đó là nơi sau này em sẽ sinh sữa đó.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đảo qua vành tai cậu, nhưng lời nói lại khiến cậu cảm thấy thẹn không chịu được.

“Hửm? Sao em không nói gì? Mọc vυ' đáng yêu thế này không phải vì muốn đút sữa cho sư phụ sao?” Mộ Bạch thấy mặt thiếu niên đỏ như máu, liền xấu xa nói bên tai cậu.

Người đàn ông dùng miệng mυ'ŧ hai đầṳ ѵú nhỏ trước ngực thiếu niên, còn phát ra âm thanh tấm tắc, giống như thực sự đang bú vậy.

“Sữa của bảo bối nhi thật ngọt.”

“Ưm… sư phụ… đừng nói mà… ưmmmm……” Thiếu niên bị người đàn ông nói lời cợt nhả kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức liên tục rùng mình, hai vυ' trước ngực cũng trở nên càng mẫn cảm, dường như chỉ cần chạm vào là dưới thân sẽ chảy dâʍ ŧᏂủy̠.

Người đàn ông vừa nói những lời dâʍ đãиɠ bên tai cậu, vừa mạnh mẽ xoa nắn đầṳ ѵú đã đỏ rực, đôi tay liên tục nhéo đầṳ ѵú cứng ngắc, không ngừng lôi kéo xoa nắn.

Thiếu niên chỉ cảm thấy ngực mình như có lửa đốt, cặρ √υ' nhỏ vốn ngây ngô như bị xoa nát, đầṳ ѵú cũng bị đùa bỡn tới mức mẫn cảm đến cực điểm, kɧoáı ©ảʍ đè ép thần kinh cậu. Đột nhiên người đàn ông nắm hai đầṳ ѵú ấn mạnh một cái, thần kinh cậu như đột nhiên bị chặt đứt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt gần như khiến cậu hít thở không thông.

“A a a! Ưm a!…… Đầṳ ѵú nóng quá! Sư phụ… đừng ấn nữa… có gì đó… a a!”

Thiếu niên đột nhiên sợ hãi mở to mắt, thân thể căng chặt, hoa huyệt dưới thân chẳng ai chạm vào cũng đột nhiên bắn ra một cột nước trong suốt khiến vách đá trước mặt ướt đẫm.

Toàn thân cậu run lên như mèo bị đứt đuôi, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Thiếu niên khẽ thở gấp, bộ ngực tuyết trắng trơn trượt phập phồng theo hơi thở, bầu vυ' cũng hơi hơi rung động.

“Hòa thượng thối… hu hu… em không cần chàng nữa… Em vậy mà lại tiểu ra rồi, xấu hổ quá đi hu hu hu…” Chờ khi thiếu niên phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đại não cậu chợt trống rỗng, sau đó thì tủi thân òa khóc.

Mộ Bạch cũng hoảng sợ vì thân thể mẫn cảm của cậu, vội vàng an ủi bé đồ đệ đang khóc nấc lên trong lòng.

“Bé Hề giỏi nhất, đó không phải nướ© ŧıểυ, là bảo bối nhi sướиɠ tới mức triều xuy mà.”

“Hu… thật… thật không?” Quân Mộc Hề mạnh mẽ lau nước mắt nước mũi vào người hắn, còn ngơ ngác nhìn hắn nữa.

Mộ Bạch hôn lên khóe mắt cậu, ngữ khí khẳng định. “Ừm, thật mà.”

Tuy Mộ Bạch đã khẳng định, nhưng Quân Mộc Hề vẫn xấu hổ buồn bực không thôi, hơn nữa còn bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với hòa thượng, thân thể mềm mại run rẩy nhưng cũng không thèm phản ứng hắn, mặc lại quần áo nhàu nát rồi giận dỗi trùm chăn ngủ. Vừa rồi bị trêu đùa như thế, thân thể cậu đã thực mỏi mệt, chẳng bao lâu liền ngủ say, còn ngáy nho nhỏ.

Mộ Bạch dở khóc dở cười nhìn một loạt động tác của cậu, chỉ đành bất lực giúp cáu dịch góc chăn, chịu đựng thân dưới cứng rắn ra cửa động hứng gió cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, tuy tối qua Quân Mộc Hề giận dỗi nhưng lại rất sướиɠ, cho nên rốt cuộc lại mềm lòng, buổi sáng ngủ no mắt tỉnh lại thì thấy hai mắt hòa thượng đã thâm quầng. Chút xấu hổ buồn bực đã sớm bị cậu ném lên chín tầng mây. Giờ đang uống canh gà tươi ngon mà Mộ Bạch làm cho mình, miệng cứ gọi sư phụ liên tục.

“Sư phụ, bao giờ chúng ta mới đến nha?”

Hai người một trước một sau lên núi, Quân Mộc Hề nhìn rừng cây mênh mông vô bờ, vẻ mặt hơi khổ sở.

“Mệt à?” Mộ Bạch dừng chân, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của thiếu niên. “À…… thì em…” Quân Mộc Hề cũng hơi ngượng ngùng, mình đã nói muốn đi bộ mà giờ lại còn kêu mệt. Chính cậu cũng cảm thấy bản thân rõ lắm chuyện.

“Qua một triền núi nữa liền đến thôn trang, sau đó chúng ta sẽ ngồi xe đi.”

Thiếu niên nghe hắn nói, đôi mắt đào hoa lập tức sáng lên, còn nhoẻn cười. Ngay sau đó lại như nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ lên.

“À… sư phụ… ở đó có cửa hàng may vá không…”

“Hửm? Sao vậy, quần áo không vừa à?”

“Không phải… mà là… ngực em giờ luôn cọ xát đến quần áo, hơn nữa còn thấy rất rõ ràng…”

Hai ngày nay cứ đến tối là ngực cậu sẽ sưng đau, cứ bị là cậu sẽ tung tăng đi tìm người đàn ông, sau đó tự mình kéo áo lên, để lộ bộ ngực nhỏ trắng nõn để hắn xoa xoa, giúp giảm bớt đau đớn.

Cuối cùng tuy luôn bị người đàn ông như vậy như vậy một phen, nhưng tự làm thì cậu ngượng lắm, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý hắn xoa, ngày hôm sau lại tung ta tung tăng sán tới hắn.

Sau đó thì hai bầu vυ' đã to hơn hẳn rồi. Cậu thậm chí còn sợ nó sẽ lớn như ngực phụ nữ luôn ấy chứ, có lần tự tưởng tượng còn sợ phát khóc. Cũng may mà người đàn ông kịp thời phá vỡ ý tưởng này, hắn nói cho cậu biết đây là do tác dụng phụ của thuốc, hơn nữa còn rất nhỏ, sẽ không nghiêm trọng như vậy. Cậu nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng so với bộ ngực bằng phẳng trước kia thì hiện tại vẫn lớn hơn không ít rồi, quần áo của cậu đã hơi không che được, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là vì hai đầṳ ѵú mềm mại trước ngực cứ luôn cọ xát với vải dệt. Đầṳ ѵú ngày nào cũng bị người đàn ông làm cho sưng lên sao có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cậu mệt hết người, làm sao mà đi đường núi nổi nữa.