Bạch Mộc Hề

Chương 8

Quân Mộc Hề ăn nốt một miếng bánh cuối cùng rồi không ăn nổi nữa, bụng nhỏ cũng căng đến phồng lên, khẽ ợ một cái rồi ngượng ngùng cười với người đàn ông kia.

Không hiểu sao từ mấy hôm trước, hoà thượng thối bắt đầu ăn cơm cùng cậu, tuy đồ cho cậu thì chay mặn đều có, nhưng bản thân hòa thượng thì vẫn duy trì giới huân, chỉ dùng một chút đồ chay thanh đạm.

Quân Mộc Hề nhìn trước mặt người đàn ông toàn những thứ đồ ăn nhạt nhẽo, cậu bĩu môi, sắc cũng phá rồi lại còn để ý ăn thịt? Sao trên giường không thấy tự hạn chế như vậy hả! Mấy thứ này có thể có dinh dưỡng sao? Cậu lại ghét bỏ nhíu nhíu mày.

Mộ Bạch nhìn vẻ mặt thiếu niên đối diện, không khỏi hơi buồn cười, gương mặt này luôn có thể xuất hiện rất nhiều biểu cảm kỳ quái.

“Ăn no rồi sao?”

Quân Mộc Hề gật gật đầu, vuốt bụng nhỏ, nằm liệt trên ghế.

“Phương trượng! Phương trượng! Có hai người đang ở trước cổng chùa, nói muốn tìm ngài!” Một tiểu tăng vội vàng chạy tới.

Mộ Bạch hơi nghiêng đầu, ý bảo Quân Mộc Hề đi cùng hắn.

Tới khi hai người tới điện trước chùa liền thấy một đôi vợ chồng đang lễ bái trước tượng Phật, trong miệng còn lẩm bẩm, vẻ mặt u sầu.

Có tiểu tăng gọi họ vào, hai người vừa nhìn thấy Mộ Bạch đều như gặp được chúa cứu thế, lập tức quỳ xuống.

“Thánh tăng, xin ngài cứu chúng ta! Gia đình chúng ta bị quỷ quái quấy phá, con trai ta giờ đã nằm liệt giường rồi!”

Người đàn ông khoảng bốn năm chục tuổi, mặt hơi tái, hiển nhiên là đã bị chút tra tấn cùng hoảng sợ, phu nhân bên cạnh cũng không đỡ hơn, bà khóc đến đỏ mắt, khuôn mặt tiều tụy, đang dùng khăn tay lau nước mắt.

“Thí chủ xin đứng lên nói chuyện.” Mộ Bạch hơi dùng sức nâng hai người dậy, mời họ ngồi lên ghế.

Quân Mộc Hề vừa mới biết thì ra đây không phải là một ngôi chùa bình thường, mà có thể coi như một nơi trừ tà cực kỳ nổi tiếng trong thế giới này, mỗi người ở đây đều là cao tăng pháp lực cao cường, có rất nhiều người nghe danh rồi đến mời bọn họ đi bắt quỷ gì đó. Cậu trộm nhìn hòa thượng, bảo sao nơi này lại có thể kim bích huy hoàng như thế, thì ra là rât có tiền, tên này dạng như kim cương vương lão ngũ vậy.

Mộ Bạch nghe vợ chồng hai người trình bày, thỉnh thoảng lại hỏi mấy vấn đề, vẻ mặt như đang suy tư gì đó.

“Đại sư, thánh tăng! Ngài nhất định phải cứu lấy thị trấn của chúng ta, cứu con trai ta!” Người trung niên nghĩ đến đứa con trai đang nằm liệt giường của mình, lão lệ tung hoành, nói xong lại muốn quỳ xuống.

Mộ Bạch nhanh chóng ngăn ông ta lại, vẻ mặt hắn không biểu cảm, chỉ nhàn nhạt gật đầu, “Chớ hoảng sợ, ngày mai ta sẽ đi theo các ngươi một chuyến, hôm nay cần chuẩn bị một ít đồ vật.”

Bấy giờ Quân Mộc Hề đôi vợ chồng trung niên này là trấn trưởng ở một trấn nhỏ. Trước đó, trong trấn của họ cứ đến khi trời tối là xuất hiện tà vật quấy phá, còn có vài người đàn ông không hiểu sao lại đột tử ngay trong nhà, lúc chết mắt còn mở to, vẻ mặt hoảng sợ, đúng là bị doạ chết. Mà phụ nữ lại càng thê thảm, sau khi chết, lúc người khác tìm được đều trần trụi, dường như đều là bị lăng ngược đến chết.

Liên tục có nhà bị chết người trong trấn, tất cả mọi người đều hoảng sợ, vài hộ đã dọn đi rồi, người trung niên này vốn cũng định từ chức, dẫn vợ con đi tha hương, ai ngờ chưa kịp đi thì hai ngày trước đã tới lượt nhà họ. Hai vợ chồng thì không sao, nhưng con trai họ gặp quỷ mà lại kỳ tích không chết, nhưng hai ngày nay cứ điên cuồng lải nhải, nửa đêm trong phòng còn có âm thanh quái lạ, còn không cho họ vào, cơm cũng chỉ đưa đến cửa.

Hai vợ chồng cảm thấy con trai mình bị quỷ nhập rồi, sợ chậm trễ thì khó thoát chết, giờ mới nhanh chóng tới Đại Phật Tự xin giúp đỡ.

Ngày hôm sau, Mộ Bạch liền chuẩn bị theo họ đến trấn nhỏ, Quân Mộc Hề đã bao giờ thấy chuyện mới mẻ như trừ yêu ma quỷ quái này đâu, cậu xin xỏ làm nũng một lúc lâu, hoà thượng mới đồng ý dẫn cậu đi cùng.

“Tới đó rồi phải theo sát ta, giờ cậu còn không biết pháp thuật, đừng để xảy ra chuyện.” Mộ Bạch dặn dò cậu, lại cho cậu một khối ngọc bội, nếu thực sự có chuyện gì ngoài ý muốn mà hắn lại không ở bên cạnh thì còn có thể cứu cậu trong lúc nguy cấp.

Quân Mộc Hề vội vàng gật đầu, cam đoan sẽ theo sát hắn, dù sao mạng nhỏ quan trọng lắm chứ.

Lộ trình khoảng hai ba canh giờ, họ ngồi xe ngựa theo đôi vợ chồng kia tới trấn nhỏ. Trong trấn giờ rất tiêu điều, trên đường cái gần như chẳng hề có bóng người, ai cũng đóng chặt cửa nhà, không một người nào dám ngoài.

Người trung niên thở dài, “Hầy… đây còn là ban ngày đấy, ngẫu nhiên sẽ có một hai người ra ngoài, tới buổi tối, họ hận không thể lấy bùn lấp kín cửa.”

Lúc tới gần trấn nhỏ, Mộ Bạch đã thấy nơi này có âm khí lượn lờ, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sầu lo.

“Lát nữa đừng cách ta quá xa.” Hắn khẽ nói bên tai thiếu niên.

Quân Mộc Hề nghi hoặc nhìn thoáng qua hắn, lại cách hắn gần hơn hai bước, bàn tay cũng khẽ túm lấy một góc áo hắn, nhỏ giọng nói “Chắc chắn tôi sẽ một tấc không rời anh.”

Người trung niên dẫn họ vào một cái sân, quy mô không nhỏ, cũng coi như là phủ đệ tương đối trong trấn nhỏ này rồi.

Tới nội viện, phu nhân đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, người trung niên nhân chỉ chỉ một căn phòng đang đóng chặt ở hướng chính Nam, “Đây là phòng khuyển tử, tới giờ nó cũng chưa bước chân ra.” Nói xong không khỏi thở dài.

Mộ Bạch nhìn thoáng qua nơi đó, hắn không nói gì, âm khí đậm đặc tới mức sắp nhỏ thành nước rồi

“Sư phụ… nơi này lạnh quá.” Quân Mộc Hề cảm giác nơi này thật âm lãnh, lạnh tới mức khiến cậu run rẩy.

Mộ Bạch nhẹ nhàng cầm tay cậu, Quân Mộc Hề cảm giác như có một dòng nước ấm truyền vào cơ thể, thân thể lập tức ấm áp.

“Hai vị thánh tăng, đêm nay các ngươi sẽ ở phòng phía Bắc nhé, vừa lúc còn có hai gian phòng cho khách.”

“Không cần, chuẩn bị cho chúng ta một gian là được.” Mộ Bạch kéo thiếu niên tới phòng cho khách, còn không ngừng truyền nội lực cho cậu.

“Sư phụ…” Quân Mộc Hề hơi mím môi, có chút lo lắng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ảo não. Cậu cảm giác việc lần này không đơn giản, giờ còn chưa chuẩn bị bắt quỷ mà cậu đã khiến hoà thượng tốn nội lực rồi.

“Không sao.” Dường như biết thiếu niên đang nghĩ gì, Mộ Bạch khẽ lắc đầu, sau đó lấy mấy lá bùa trong ngực ra. “Đây là bùa trấn quỷ của Đại Phật Tự, rất có tác dụng với tà ma, thể chất của cậu ở đây có hơi phiền phức, nhưng có lá bùa cùng ngọc bội ta cho cậu cũng đủ khiến tà vật không dám tiếp cận rồi. Nhưng cậu vẫn phải cẩn thận.”

Thiếu niên gật gật đầu, hơi do dự “Sư phụ… xin lỗi… đều do tôi quá tùy hứng…” Cứ đòi xem mới mẻ nên mới vướng chân thế này đây, sau khi trở về nhất định phải bảo người đàn ông này thực hiện chức trách của một vị sư phụ, dạy cậu một ít pháp thuật mới được.

“Làm đồ đệ của ta, cậu vốn nên ra ngoài tìm hiểu một chút mới tốt.” Mộ Bạch lắc lắc đầu, không nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm chiều, hai vợ chồng đột nhiên vội vã tới đây, mặt đầy nôn nóng “Đại sư! Ngươi mau đi xem con ta một chút! Nó…” Người trung niên dường như hơi khó nói, có vẻ chuyện sau đó hơi khó mở miệng.

“Chuyện gì?” Mộ Bạch cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ.

“Phòng của con tôi… có âm thanh hoan hảo!” Sắc mặt người trung niên không tốt, cắn răng nói ra.

Quân Mộc Hề nghe vậy liền kinh ngạc, chẳng lẽ là một nữ quỷ? Thấy sắc nảy lòng tham?

Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, có vẻ chẳng chút kinh ngạc, chỉ nhấc chân bước tới gian phòng phía Nam.

Chờ mọi người tới cửa phòng, bên trong vậy mà thật sự truyền ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị, nhưng không phải giọng nữ, mà giọng nam trung tính.

“Đây… đây! Ôi trời…” Vẻ mặt người trung niên thống khổ, phu nhân bên cạnh cũng đã không chịu nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh. Đây rõ ràng là giọng con trai họ mà!

Mộ Bạch khẽ nhíu mày, hắn đã xác định được bên trong có hơi thở của tà vật, nhưng hắn cảm nhận được nơi này có hai tên, mà bên trong lại chỉ có một hơi thở, có nghĩa là một tên đã lẩn tránh.

Hắn bảo hai vợ chồng đi về trước, còn hứa sẽ cứu con trai họ.

“Sư phụ?” Quân Mộc Hề nhẹ nhàng túm góc áo hắn một chút, không biết hắn sẽ làm gì.

“Lát nữa dù thấy gì cũng đừng lên tiếng.” Người đàn ông nói xong liền vung tay, Quân Mộc Hề chỉ cảm nhận được cảnh tượng trước mắt thay đổi, trước mặt cậu là một chiếc giường lớn, bên trên có hai bóng người đang giao triền bên nhau.

Hai người đã đi thẳng vào trong phòng, hai bóng trên giường chính là con trai của đôi vợ chồng kia cùng tà vật.

Chỉ thấy thân ảnh nhỏ xinh kia đang quỳ ghé vào trên giường, mông nhếch lên, phía sau là một bóng dáng cao lớn đang hung hăng đâm vào trong, căn phòng an tĩnh phát ra tiếng nước khiến người ta đỏ mặt.

Đồng tử Quân Mộc Hề co chặt, dường như đã hoảng sợ. Cảnh tượng trước mặt thật sự quá mức quỷ dị, vẻ mặt người nhỏ nhắn kia tràn đầy si mê, bởi vì là nam tử nên người này không có hai khí quan như cậu, chỉ có điều cúc hoa sau mông lại có thể nuốt vào thứ đồ lớn như vậy, hơn nữa còn đang không ngừng đón ý nói hùa động tác hung mãnh kia, miệng lớn tiếng rêи ɾỉ “Ưm aaaaa! Đ* chết ta đi! Thật thoải mái… dươиɠ ѵậŧ lớn thật thoải mái… không đủ, muốn nhanh một chút… đ* hỏng lỗ nhỏ…”

Càng kinh khủng hơn là bóng dáng đang chuyển động phía sau cũng không phải nhân loại, mà là một quái vật không có mặt, toàn thân đen nhánh như mực, dường như không có thực thể.

Cảnh tượng trước mặt quá mức quỷ dị cùng dâʍ ɭσạи, hai người họ đứng một bên nhìn mà hai kẻ trên giường không hề phát hiện. Cậu cảm thấy có lẽ là do pháp thuật của hoà thượng.

Quân Mộc Hề trộm nhìn hòa thượng, gương mặt vẫn lạnh nhạt, như thể đang nhìn một chuyện gì đó rất bình thường chứ không phải đông cung sống.

Một lát sau, mặt Quân Mộc Hề cũng hơi đỏ lên, hai người trước mắt thật là vô cùng lớn mật, dường như đã dùng hết mọi tư thế mà cậu không tài nào tưởng tượng nổi, nhưng thật ra lại khiến cậu mở rộng tầm mắt. Nhưng việc khiến cậu nghi ngờ là dường như thiếu niên kia có hơi không bình thường, không hề phản kháng chút nào cả, lại còn có vẻ rất hưởng thụ, vẻ mặt mị thái, giống như bản thân cũng là quỷ quái vậy.

Ánh mắt Mộ Bạch lạnh đi, một tà vật khác cực kỳ cẩn thận, rõ ràng trong thân thể thiếu niên này có hai hơi thở của tà vật, hơn nữa còn đang giao hòa, chứng tỏ bình thường chúng luôn hành động cùng nhau, mà hôm nay dường như đã nhận ra chuyện gì đó nên mới ẩn nấp.

Cuối cùng, Mộ Bạch tuỳ tay vẽ bùa trong không trung, đánh nát bóng đen kia, thiếu niên cũng giật mình, một luồng khí đen thoát ra khỏi đỉnh đầu, sau đó cậu ta ngất đi.

Quân Mộc Hề được người đàn ông đưa về phòng ngủ, bản thân thì đuổi theo một hướng khác. Lúc họ rời khỏi căn phòng kia, có một bóng đen khác đột nhiên xuất hiện rồi chạy ra ngoài. Trước khi đi, người đàn ông còn liên tục dặn dò cậu không được rời khỏi căn phòng này.