Bạch Mộc Hề

Chương 7

Còn chưa kịp nghĩ xem đã từng ngửi thấy ở đâu thì đã thấy một bóng dáng cao lớn bước vào trong phòng, Quân Mộc Hề chớp chớp đôi mắt đào hoa, hơi chun mũi, không hiểu hòa thượng thối lại tới làm gì. Chẳng lẽ đã quên sạch chuyện hắn làm lúc trước.

Người đàn ông còn chưa lên tiếng, Quân Mộc Hề đã lập tức thấy chuỗi Phật châu hắn thường đeo trên tay, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên, căng thẳng nuốt nước miếng.

“Sư… sư phụ, ngài khát không, có cần đồ nhi rót nước cho ngài không?” Thiếu niên xinh đẹp cười lấy lòng, mắt to mang theo một tia giảo hoạt.

Mộ Bạch nhàn nhạt nhìn cậu, rồi móc một thứ từ trong tay áo ra “Đồ cậu làm rơi.”

Quân Mộc Hề vừa thấy, khuôn mặt nhỏ hồng hồng lập tức suy sụp, đó là ngọc thế mà sáng nay cậu cắm vào lỗ nhỏ. “Sư phụ…” Giọng điệu đáng thương hề hề.

Nhưng người đàn ông chẳng hề động dung, khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi, ánh mắt ý bảo cậu lên giường, “Cởϊ qυầи áo đi.”

Lại cởϊ qυầи áo, cậu cảm thấy hình như lần nào gặp, hoà thượng cũng bắt cậu cởϊ qυầи áo, ai bảo đó là một hoà thượng giới luật chứ, có mà là đồ lưu manh giả nghiêm trang thì có!

Cậu bĩu môi, tuy vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo lên giường. Đã có vài lần kinh nghiệm nên giờ cậu vô cùng bình tĩnh khi phải cởi đồ trước mặt hắn.

“Tự mở chân, để lộ lỗ nhỏ kia ra.” Giọng nói hơi lãnh đạm vang lên, Quân Mộc Hề trừng lớn mắt, không thể tin được mình lại nghe thấy mấy từ kinh hãi thế tục này từ miệng một hoà thượng. Còn chưa kịp cảm thán việc tên hòa thượng thối này lần đầu tiên nói ra mấy chữ da^ʍ uế như “lỗ nhỏ”, đã bị nội dung lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không nói nên lời.

“Hửm? Không phải cậu thích để người khác xem sao?” Người đàn ông hơi cao giọng, bớt đi mấy phần lạnh nhạt, nhưng vẫn cứ nhíu mày.

Quân Mộc Hề đầu tiên là hơi kinh ngạc vì khuôn mặt đẹp trai đến tà mị của hoà thượng kia, cậu nuốt nuốt nước miếng, vốn định phản bác một câu em đâu có, nhưng nhìn sắc mặt hắn lại nuốt những lời đó vào.

Nghĩ đến người đàn ông trước mắt, cậu nâng hai chân thon dài tuyết trắng lên, hơi hơi tách ra, rồi nhắm mắt lại run rẩy, bàn tay lột lỗ nhỏ giữa hai chân.

Lỗ nhỏ bị một đôi trắng nõn tay hơi hơi mở ra, lộ ra thịt mềm đỏ tươi bên trong, giờ đang căng thẳng co rụt lại, như một cái miệng nhỏ tham ăn, muốn thứ gì đó cắm vào lấp đầy.

Quân Mộc Hề nhắm mắt lại hồi lâu cũng không thấy có động tác gì khác, cậu lén mở mắt ra thành một khe nhỏ nhíu, lại phát hiện tên kia đã ngồi trên ghế, đang xem kinh Phật không biết vừa lấy từ đâu.

“Ê! Anh thật là…” Cậu sắp tức chết với cái tên hoà thượng thối này rồi, giờ lại còn đọc sách mà vứt cậu sang một bên, thật là một tên đầu gỗ không biết thương hương tiếc ngọc!

Người đàn ông nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi sâu không thấy đáy, thiếu niên đang oán hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng vì tư thế thật sự quá mức sắc tình, vậy mà lại chuyển thành vô cùng quyến rũ.

Quân Mộc Hề không người đàn ông kia sau khi nghe thấy âm thanh lại nhìn mình như thế, còn không nói lời nào khiến bầu không khí trở nên vừa xấu hổ vừa ái muội. Lỗ nhỏ của cậu đang mở ra ngay trước mắt hắn rồi, còn bị nhìn chằm chằm một cách sỗ sàng.

Thiếu niên khẽ cắn môi dưới, thân thể cậu bỗng trở nên hưng phấn vì ánh mắt này của hoà thượng. Làm sao bây giờ, hình như cậu phát hiện bản thân quả thực có đam mê bị người khác xem rồi.

“Sư phụ… đồ nhi sai rồi mà, tha cho em đi… hu hu…” Lại là vẻ mặt đáng thương hề hề, vì khiến đồ đầu gỗ kia thương hại mà còn nặn ra hai giọt nước mắt. Không ngờ dáng vẻ hai chân mở rộng, ánh mắt rưng rưng này trong mắt người khác lại vô cùng quyến rũ dâʍ ɭσạи.

Mộ Bạch thấy nhóc này ra vẻ đáng thương, lần nào muốn hắn làm cậu cũng ra vẻ như vậy. Nhưng cứ nghĩ dáng vẻ dâʍ ɭσạи hôm nay của cậu trước mặt chúng cao tăng là hắn lại nhíu mày, trong lòng không biết là đang trách cậu khinh nhờn Phật Tổ vẫn là trách vì dáng vẻ này suýt nữa bị người khác nhìn thấy, vẻ mặt lại càng không dao động.

Đặt sách lên bàn, người đàn ông đứng dậy bước tới mép giường.

Thiếu niên chỉ cảm thấy một bóng đen bước lại, đôi mắt ướt sũng đã hơi mơ hồ, rõ ràng đang diễn thế mà lại thực sự tủi thân đến khóc lên, tủi thân vì người đàn ông kia sao còn chưa qua sờ sờ mình, thân dưới dần dần tê ngứa rồi. Thân thể mẫn cảm đáng chết, còn cả hệ thống chuyên hố người khác kia nữa, trong lòng cậu lại thầm mắng hệ thống, cái thứ hố người kia, từ lúc cho cậu đan dược tới giờ, nó chưa từng xuất hiện.

“Sư phụ… tay tê quá, lỗ nhỏ ngứa quá… giúp đồ nhi được không, em không chịu nổi… hu hu…” Ngón chân đáng yêu của thiếu niên cuộn lại, cẩn thận đυ.ng vào eo của người đàn ông đang đứng bên mép giường.

Một bàn tay to cầm một cây ngọc thế xanh biếc cắm thẳng vào lỗ nhỏ đang không ngừng chảy nước. Thiếu niên thỏa mãn rêи ɾỉ một tiếng, đôi tay vẫn vạch lỗ nhỏ ra như cũ, chỉ có mông không ngừng tiến về phía trước, dươиɠ ѵậŧ cũng đã thẳng tắp, theo động tác của cậu mà phun dịch nhầy. Không đủ, còn muốn sâu hơn một chút… thật thèm dươиɠ ѵậŧ lớn của sư phụ mà…

Đã vài ngày kể từ lần khai bao kia, mình tự an ủi sao có thể thoả mãn thân thể dâʍ đãиɠ này, đầu óc đã sớm tưởng tượng đến người đàn ông kia đ* mình không biết bao nhiêu lần.

Du͙© vọиɠ khiến đầu óc Quân Mộc Hề như u mê, cậu đánh bạo quấn hai chân thon dài lên vòng eo tinh tráng của người đàn ông kia rồi hơi hơi dùng sức, giống như muốn nằm thẳng vào ngực hắn. Người đàn ông thuận thế giữ mông cậu để cậu khỏi ngã xuống.

“Cơ khát như vậy sao?” Hơi thở ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm của Quân Mộc Hề, thân thể cậu run lên, nghe thấy âm thanh từ tính của hắn, lỗ nhỏ lại càng trống rỗng không chịu nổi.

Thiếu niên đỏ mặt muốn phản bác lại không biết phải nói như thế nào, đành phải hơi xấu hổ buồn bực hôn lên môi người đàn ông, lấp kín những lời khiến cậu nghe thôi đã giận kia, trong lòng cậu thầm nghĩ.

Vốn chẳng hề có kinh nghiệm hôn môi nên cậu chỉ có thể dùng đầu lưỡi ngây ngô liếʍ đôi môi hơi mỏng của hắn, nhưng liếʍ thế nào hắn cũng chẳng có động tác gì cả. Quân Mộc Hề lập tức bực bội, thở phì phì muốn rời khỏi môi hắn, nhưng lập tức bị hắn chặn miệng.

Đầu lưỡi đầy đặn xông vào miệng nhỏ thơm ngọt của thiếu niên, liếʍ hàm răng, lại đảo qua hàm trên, không kiêng nể gì rong ruổi.

“Ưm ưm… ưmmmmm!…”

Cậu bị hôn tới mức không thở nổi, đầu óc choáng váng, sao còn buồn bực nổi nữa, chỉ phải ngây ngô vươn lưỡi đáp lại.

Vì động tác lung tung của thiếu niên mà quần áo người đàn ông kia đã lộn xộn, lộ ra cơ bụng tám múi đẹp đẽ cùng vòng eo tinh tráng.

Thiếu niên bị hôn đến choáng váng, hai đầu lưỡi còn đang truy đuổi chơi đùa, thân dưới lại vô thức cọ cọ vào bụng dưới của người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ tú khí đã đứng lên, cọ cọ bên hông hắn, lỗ nhỏ càng không cam lòng yếu thế phun dâʍ ŧᏂủy̠, ướt sũng cả cơ bụng hắn.

Quân Mộc Hề cực kỳ thích cơ bụng của người đàn ông, mỗi lần nhìn đến thấy dáng vẻ đẹp đẽ gợi cảm này là lại muốn sờ, giờ thì chẳng riêng gì tay mà thân dưới cũng được thoả mãn, lỗ nhỏ mềm mại cọ vào cơ bụng cứng rắn khiến cậu sướиɠ tới nheo mắt lại.

Mộ Bạch mυ'ŧ đầu lưỡi nhỏ mềm mại của thiếu niên, chợt cảm thấy bụng mình ướt nhẹp, bàn tay to hung hăng nhéo mông thịt đầy đặn, dường như đang muốn trừng phạt cậu dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ.

“Ưm ưmmm… ha a… thật thoải mái… sư phụ… mau đ* đồ đệ dâʍ đãиɠ của anh đi…”

Quân Mộc Hề bị hôn môi đến tê dại, hơn nữa cảm nhận được một thứ nóng bỏng đang chọc lên bụng mình, cậu biết người đàn ông cũng đã hưng phấn, liền lắc mông, dùng bụng nhỏ mềm mại cọ xát dươиɠ ѵậŧ hắn, còn rêи ɾỉ bảo người đàn ông nhanh đ* mình, cậu hơi nhớ cảm giác bị người đàn ông ấy đ* đến chết đi sống lại.

“Thành thật một chút, đừng nhúc nhích.” Người đàn ông vỗ mông cậu, phát ra bang một tiếng giòn vang, thiếu niên đỏ bừng mặt. Lại đánh mông mình! Biếи ŧɦái!

Vì tư thế ôm này nên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cọ cọ vào lỗ nhỏ đã sớm đói khát khó nhịn của cậu. Bởi vì số lần bị cắm vào quá ít nên dươиɠ ѵậŧ mới vào được một nửa đã không vào tiếp được. Đành phải nhợt nhạt thọc vào rút ra một chút trước, một bàn tay cọ cọ trên dươиɠ ѵậŧ thanh tú của thiếu niên, ngón tay có kỹ xảo cọ xát mã mắt, thoải mái đến mức khiến thiếu niên dần dần thả lỏng.

Hai đầṳ ѵú phấn nộn trước ngực cũng được dịu dàng liếʍ láp rồi dần dần cứng lên. Chỉ lát sau, lỗ nhỏ đã chảy ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠, vì được bôi trơn, người đàn ông liền thừa dịp đó đâm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào.

“Ưm a!… sướиɠ quá, nơi đó… đừng luôn đâm vào chỗ đó mà…a a a!” Dường như người đàn ông biết rất rõ điểm nhạy cảm của cậu, vừa vào được đã đ* thẳng tới đó khiến thiếu niên sướиɠ vô cùng.

Một lát sau, người đàn ông buông cậu ra, để cậu quỳ ở mép giường rồi đ* vào từ phía sau.

“Ưm… sư phụ… nhanh bắn cho em đi, đồ nhi muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh…”

Quân Mộc Hề đỡ mép giường, dẩu mông lên hùa theo động tác kịch liệt của người đàn ông, cậu thở phì phò, không khỏi cảm thán lực kéo dài của hắn. Cậu đã cao trào cả trước lẫn sau hai lần rồi mà người này còn chưa có ý bắn tinh.

“Hửm? Muốn ăn?” Người đàn ông thở hổn hển, động tác cũng dần dần chậm lại, giọng nói còn vương du͙© vọиɠ vô cùng quyến rũ.

Quân Mộc Hề bị hắn câu mất linh hồn bé nhỏ, đâu thèm để ý xem hắn nói gì, nói cái gì thì chính là cái đó nha! Cậu cứ rêи ɾỉ hùa theo thôi.

Dươиɠ ѵậŧ trong thân thể đột nhiên hoạt động nhanh chóng, âm thanh tinh hoàn đánh vào mông thịt trong màn đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng náo nhiệt và xấu hổ.

Thiếu niên đã sớm bị thọc vào đến mất hồn, lỗ nhỏ mềm mại bị sử dụng quá mức mà biến thành màu đỏ tươi, hai mảnh môi âʍ ɦộ đầy đặn vô cùng, vì tốc độ quá nhanh mà còn hơi hướng ra ngoài. Dâʍ ŧᏂủy̠ càng bị cọ xát đến mức nổi bọt màu trắng.

“Ưm ưm… aaa… sướиɠ quá! Sư phụ… đ* chết em đi… đ* chết đồ đệ dâʍ đãиɠ của người đi… ưm a a!…”

Thiếu niên khẽ nhếch miệng vì kɧoáı ©ảʍ quá lớn, nước miếng cũng chảy ra khỏi miệng, cậu không ngừng lắc đầu, miệng nói những lời dâʍ đãиɠ mà bản thân cũng không biết là gì.

Sau khi thọc vào rút ra mấy trăm lần, người đàn ông đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra rồi vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của thiếu niên, ý bảo cậu hé miệng.

Quân Mộc Hề vô thức mở miệng ra, bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng vừa hơi đắng, còn vô thức nuốt xuống.

“Ngoan, đừng lãng phí, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta có lợi với cậu.” Người đàn ông còn cầm dươиɠ ѵậŧ cọ xát trên miệng nhỏ của cậu một chút.

Quân Mộc Hề ai oán ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính trên dươиɠ ѵậŧ.

Chờ khi họ hoàn toàn chấm dứt thì đã tờ mờ sáng, Quân Mộc Hề mệt đến không mở được mắt, làʍ t̠ìиɦ đúng là việc tiêu hao thể lực, không hiểu sao người này còn có tinh thần như vậy nữa. Cậu vừa thầm dè bỉu hoà thượng, vừa ngủ mất khi hắn đang rửa sạch cho mình.