Đỡ Eo

Chương 50: Là người muốn Ꮆiết ngươi.

Không hiểu vì sao cảm giác bất an ấy cứ xâm chiếm trong tâm trí Ôn Nguyễn mãi khiến nàng đứng ngồi không yên.

Vốn dĩ là đã chuẩn bị tinh thần để tận hưởng buổi thịnh yến tối nay một cách trọn vẹn nhất, ấy vậy mà bây giờ nàng một chữ cũng không nghe lọt.

Khung cảnh náo nhiệt xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng nhàm chán.

Ôn Nguyễn đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của mèo con, sau đó nàng bế Nhị Cẩu Tử lên, thì thầm vào tai của em ấy, "Em chạy qua Thính Bạch lâu thêm một lần nữa đi, xem xem hắn có ở đó không."

"Được, chị ở đây chờ em một lát." Nhị Cẩu Tử có thể cảm nhận được Ôn Nguyễn đang căng thẳng, nó không dám chần chừ, vội vàng chạy đến Thính Bạch lâu xem tình hình.

Đi một vòng về, mèo con lập tức đến báo cáo cho nàng, "Không có, đám người bên đó cứ như chơi thuốc ấy, cả Thính Bạch lâu như một mớ hỗn độn, tới em còn không dám nhìn thẳng nữa là."

Ôn Nguyễn chẳng có tâm trí nào để tâm đến Thịnh Nguyệt Cơ nữa, trực giác nàng mách bảo, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không lành.

Rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, đứng dậy ôm mèo rời đi.

"Ngươi đi đâu đấy?" Tay Lữ Trạch Cẩn vẫn còn đang giơ thật cao biểu ngữ cho Từ Hoa, thấy nàng đứng dậy muốn rời đi, hắn quay đầu sang hỏi nàng.

"Con người có ba việc gấp đấy biết không?" Ôn Nguyễn không tính nói cho hắn biết chuyện, chỉ cười lấp liếʍ cho qua việc.

"...." Lữ Trạch Cẩn nghe thấy nàng đáp thế thì lập tức ngậm miệng, tiếp tục nghe khúc.

Ôn Nguyễn đi ra bên ngoài.

Bên ngoài hội trường náo nhiệt lạ thường, đa phần đều là người đến hóng chuyện, không có vé vào nên ngồi bên ngoài nghe ké.

Nàng cố tìm kiếm trong đám đông trước mắt nhưng vẫn không thấy bóng dáng của A Cửu đâu.

Tại một phòng riêng trong Bất Từ dạ, Ôn Bắc Xuyên thấy dáng người nhỏ bé của Ôn Nguyễn rời đi, nhưng hắn lại không thấy Ân Cửu Dã ngày ngày bên cạnh nàng đâu cả, Ôn Bắc Xuyên có phần không yên tâm, quay đầu nhỏ giọng phân phó cho tên hạ nhân phía sau, "Đi theo Ôn tiểu thư."

"Vâng ạ!" Hạ nhân gật đầu, quay người đi tìm Ôn Nguyễn.

"Hình như tên tuỳ tùng của nàng ấy không có ở đây." Kỷ Tri Dao nói.

"Ừ, không biết đi đâu rồi." Ôn Bắc Xuyên khẽ nhíu mày, đáp, "Sao hôm nay ngươi lại không đến Thính Bạch lâu?"

"Không phải ngươi cũng không đến sao?"

"Buổi thịnh yến này là do phủ gia ta tổ chức, đương nhiên là ta phải đến đây ủng hộ, còn ngươi thì sao?"

"Nghe nhiều quá chán." Kỷ Tri Dao nhìn Ôn Bắc Xuyên, trả lời vô cùng nghiêm túc, "Chơi cũng chơi chán rồi."

Ôn Bắc Xuyên: "......"

Kỷ Tri Dao hỏi hắn: "Nhưng mối quan hệ giữa ngươi và Thịnh Nguyệt Cơ cũng đã thành như vậy, còn níu kéo làm chi? Chẳng phải muội muội của ngươi không thích ngươi đến Thính Bạch lâu sao?"

Ôn Bắc Xuyên cười, đầy giễu cợt đáp, "Ta chưa chán."

Kỷ Tri Dao: "Ta tin ngươi mới là lạ. Đúng rồi, người ngồi cách vách thật sự là Hoàng Hậu sao?"

"Ừ."

"Có cần đến thỉnh an không?"

"Hoàng Hậu âm thầm xuất cung, không hề thông báo ra bên ngoài chính là vì không muốn để ai biết, bây giờ ngươi một hai muốn chạy đến thỉnh an người, chê sống quá lâu rồi sao?"

"Chắc chắn là ta không đi rồi nhưng chẳng phải ngươi là cháu trai của ngài ấy sao?"

"Là vị cháu trai mà người hận sao không chết sớm đi."

Kỷ Tri Dao bật cười, nói: "Trưởng tử Ôn gia, không dễ sống ha."

"Không tiêu dao tự tại như An Lăng Quân đây."

"Làm ơn ngươi đừng gọi ta là An Lăng Quân nữa! Bây giờ ta nghe thấy ba chữ kia là da gà da vịt nổi hết cả lên, chính muội muội ngươi làm đấy, chắc ta cám ơn phúc phần này nhỉ!"

Ôn Bắc Xuyên nghe giọng điệu đau khổ của hắn, bật cười, "Không biết Thái Tiêu Tử có đến Thính Bạch lâu hay không?"

Kỷ Tri Dao đáp, "Hẳn là đến, người Thịnh Nguyệt Cơ mong chờ nhất là hắn kia mà."

Đột nhiên Ôn Bắc Xuyên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng thầm kinh ngạc, tuy vậy vẫn không lộ chút dấu vết nào ra bên ngoài, hắn buông chung trà trên tay xuống, đứng dậy nói với Kỷ Tri Dao, "Ta ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?"

"Con người có ba việc gấp đấy biết không?"

"Ừ."

Ở phòng bên cạnh, Hoàng Hậu nương nương thong thả dùng nước mật ong, tâm thế thanh thản nghe Từ Hoa xướng khúc, bà cảm thấy tên Từ Hoa này hát đúng là không tồi, hay hơn Thịnh Nguyệt Cơ nhiều, thế mà lại không phải là nữ tử.

Chợt có một nữ quan đến thì thầm bên tai Hoàng Hậu, "Nương nương, Ôn cô nương đi rồi ạ!"

"Ừ."

"Tình huống ở bên phía Thính Bạch lâu cũng không ổn lắm."

"Có năm nào ổn đâu?"

"..... Năm nay còn không ổn bằng mấy năm trước, ngay cả Thái Tiêu Tử cũng không xuất hiện."

"Vậy sao? Có khi là chết rồi đấy chứ."

Hoàng Hậu mỉm cười dựa vào gối tựa mềm mại, nhẹ nhàng nhịp đầu ngón tay mảnh khảnh: "Có chuyện gì lát nữa lại nói, hiện tại bổn cung đang có hứng, ngươi mà dám quấy rầy thì ta lập tức lấy cái đầu nhỏ của ngươi xuống đấy."

Nữ quan nghe Hoàng Hậu nói vậy, sợ hãi rụt đầu lại, im lặng đứng sang một bên.

......

Trước khi Từ Hoa chính thức biểu diễn bài đầu tiên, Ân Cửu Dã đã đem một vò rượu đến ngồi trên nóc nhà của Thính Bạch lâu đối diện, lặng lẽ đợi một người, một người mà Ôn Nguyễn cũng đang đợi.

Ân Cửu Dã biết, đêm nay người đó chắc chắn sẽ xuất hiện.

Quả nhiên ngay khi Từ Hoa hát câu "Người ta có ba bảo vật cần phải giữ...", người đó xuất hiện.

Đối phương mặc áo choàng, tay cầm phất trần, là một đạo sĩ, hoặc có thể nói, là một đạo sĩ có đạo hạnh cực kì cao.

Khí chất lạnh lùng, ánh mắt tĩnh mịch, tuy rằng hắn đứng giữa chốn phố xá náo nhiệt ấy vậy mà giữ được tâm thái của mình, tựa như đoá hoa sen thuần khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không nhiễm bụi trần, hắn như một vị cao nhân ở ẩn từ lâu, hoàn toàn tách ra với thế gian phàm tục.

Hắn là Thái Tiêu Tử.

Thái Tiêu Tử đứng giữa phố một hồi lâu, đưa mắt nhìn về phía Bất Từ dạ, vừa nghe được câu "Người ta có ba bảo vật cần phải giữ...", lông mày thoáng nhíu lại.

Hắn là người theo đạo, đương nhiên đã sớm nằm lòng Đạo Đức Kinh nhưng hắn không khỏi bất ngờ bởi sự kiêu ngạo phóng khoáng khi xướng lên câu này của Từ Hoa, giống hệt một người đã từng tu đạo. Có điều Thái Tiêu Tử không hiểu vì sao Từ Hoa lại tự ý sửa lại lời, biến câu từ quy quy củ củ trở nên uy nghiêm hùng tráng như thế, như lưỡi đao chém phá hồng trần, chiếu cáo thiên hạ.

Ánh mắt Ân Cửu Dã tối sầm lại.

Ôn Nguyễn muốn Từ Hoa hát hai bài biên soạn lại từ Đạo Đức Kinh chính là vì muốn dụ Thái Tiêu Tử đến chỗ Bất Từ dạ, để hắn không đến Thính Bạch lâu nữa.

Hơn nữa, lúc Ân Cửu Dã sửa lại lời trong Đạo Đức Kinh để Từ Hoa hát chẳng phải cũng là vì muốn dụ tên đạo sĩ thối này ra sao? Đại hội Hoa Nhạc tổ chức rầm rộ như thế cũng không khiến hắn xuất hiện trong kinh, nay hắn đã tới, đương nhiên Ân Cửu Dã phải đến tiếp đón hắn mới là hợp lẽ chứ.

Ân Cửu Dã bình tĩnh tháo mặt nạ bình thường hắn vẫn hay mang xuống, dùng khăn che kín mặt, âm thầm búng vài giọt rượu lên người Thái Tiêu Tử, lớn tiếng nói, "Thái Tiêu Tử, ngài có vé vào cửa chưa? Giá bình thường là hai trăm lượng bạc, ta để lại cho ngươi giá rẻ một chút, 300."

Thái Tiêu Tử xoay người nhìn kẻ đang đứng trên nóc nhà kia.

Thật kì lạ! Hắn cảm nhận được trên người đối phương có một cỗ sát khí mãnh liệt, tựa như việc gϊếŧ chóc đã là bản năng của hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được thái độ thù hận của đối phương.

Thái Tiêu Tử không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Không biết bần đạo đã gây thù chuốt oán gì với các hạ?"

Ân Cửu Dã cười như không cười, đáp, "Thâm thù đại hận."

Hắn vừa dứt lời, lập tức ném thẳng bình rượu vào người Thái Tiêu Tử.

Thái Tiêu Tử xoay cây phất trần trong tay, hất bình rượu bay sang một bên, sau đó hắn lập tức đuổi theo Ân Cửu Dã.

Ân Cửu Dã cố ý thả chậm động tác, bình tĩnh dẫn dụ Thái Tiêu Tử đến một nơi không người.

Sau đó bắt đầu một trận đánh ác liệt.

Võ công của hai người không phân được cao thấp, trong lòng Thái Tiêu Tử âm thầm kinh ngạc, không ngờ thân thủ của kẻ bịt mặt này lại lợi hại đến như vậy, ngay cả Ân Cửu Dã cũng cảm thấy ngạc nhiên, tu vi của tên cẩu đạo sĩ này đã hơn trước rất nhiều.

Ngủ với Thịnh Nguyệt Cơ giúp tăng tu vi sao? Hắn tu cái gì vậy?

Y phục của Thái Tiêu Tử phất phơ trong gió, phiêu nhiêu như thần tiên cưỡi mây đến đây, mái tóc đen buông dài, tung bay trong đêm. Hắn cầm cây phất trần trong tay, đứng trụ trên một cây cổ thụ lâu đời đối diện Ân Cửu Dã, sau lưng là vầng trăng sáng đến lạ lùng.

"Thân thủ của các hạ không tồi." Bàn tay giấu trong tay áo của Thái Tiêu Tử vẫn còn run rẩy.

"Khách sáo rồi." Khoé mắt Ân Cửu Dã khẽ nhếch lên, nở nụ cười xinh đẹp, chỉ là trong mắt hắn vẫn là sát khí bức người ấy, y hệt ma quỷ.

Cuối cùng hai người lại tặng cho đối phương thêm một chưởng, cả Ân Cửu Dã và Thái Tiêu Tử đều bị cú chưởng này đẩy lùi.

Trong miệng Thái Tiêu Tử chợt phun ra một ngụm máu, ánh mắt ngập vẻ nghi hoặc nhìn người đối diện, "Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"

Ân Cửu Dã cố nuốt ngụm máu đang chực chờ phun ra xuống, hắn vẫn nở nụ cười thong dong đáp, "Là người muốn gϊếŧ ngươi."

"Người trong thiên hạ này muốn gϊếŧ bần đạo cũng không nhiều lắm."

"Vừa hay ta là một trong số đó."

Dứt lời, Ân Cửu Dã đưa chân đá một khúc gỗ cổ thụ to, nhắm thẳng về phía Thái Tiêu Tử.

Thái Tiêu Tử lập tức đưa tay đánh bay khúc gỗ ấy đi.

......

Một người một mèo đi lang thang trên phố, khung cảnh xung quanh càng ồn ào náo nhiệt bao nhiêu, tâm trạng của Ôn Nguyễn càng thêm phiền loạn bấy nhiêu, rốt cuộc nàng chịu không nổi nữa, chậm rãi đi đến một nơi an tĩnh.

Ngay khi đi ngang một ngõ nhỏ, đột nhiên cả người nàng bị một bàn tay rắn chắc ôm lấy, kéo nàng vào ngõ nhỏ.

Nàng hoảng hốt vừa định la lên thì miệng bị người nọ bịt kín.

"Đừng sợ, là ta." Giọng nói trầm thấp của Ân Cửu Dã khẽ thì thầm bên tai nàng.

Ôn Nguyễn vỗ vỗ lên cánh tay hắn, ý bảo hắn buông nàng ra, hắn lập tức buông thõng tay để nàng đứng thẳng người, đến lúc này nàng mới ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Vừa xoay người lại, Ôn Nguyễn phát hiện ra trên mặt nạ của Ân Cửu Dã có vết máu, thậm chí vết máu này còn chưa khô, có vẻ như hắn vừa mới đánh nhau một trận với ai đó.

"Ngươi đi đâu thế?" Tâm trạng thấp thỏm của Ôn Nguyễn thoáng chốc được buông lỏng, vẻ mặt nàng căng thẳng, hỏi hắn.

"Đánh nhau." Ân Cửu Dã vẫn có thái độ cợt nhã như thường lệ, bình tĩnh trả lời nàng.

"Có đánh thắng không?"

"Không thua."

"Vậy còn được, không làm ta mất mặt, thế là bất phân thắng bại hả?"

"Xem như vậy đi." Ân Cửu Dã cười đáp lại nàng, có điều, hắn vừa cười một cái, lập tức phun ra một ngụm máu đen.

Ôn Nguyễn: "...."

Chắc hắn không phải là đi đánh nhau với Thái Tiêu Tử đấy chứ?

Có gì đó không đúng nha!

Ân Cửu Dã như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, hắn tỏ ra đáng thương, nói, "Không phải cô nương không muốn để Thái Tiêu Tử đến Thính Bạch lâu sao?"

"Cho nên ngươi đi tìm hắn đánh nhau, ngăn không cho hắn tới?" Ôn Nguyễn kinh ngạc hỏi hắn.

"Đúng vậy, tại hạ là người của nàng, đương nhiên sẽ vì nàng phân ưu." Ân Cửu Dã càng giả vờ đáng thương hơn.

Ôn Nguyễn không biết rốt cuộc trong đầu Ân Cửu Dã đang nghĩ cái gì nữa! Thái Tử Tiêu là ai chứ? Trong sách có viết võ công của người này thâm sâu khó lường, chẳng mấy ai địch lại, A Cửu điên rồi hay sao mà đến tìm hắn đánh nhau?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn lộ rõ vẻ kinh ngạc, đôi môi hồng hào cứ khép rồi lại mở, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, nàng thật sự muốn mắng hắn ngu ngốc, nhưng lại nghĩ hắn cũng chỉ vì mình nên mới làm vậy, trong lòng không nỡ mắng hắn nữa, rốt cuộc nàng nói, "Vì muốn được tăng lương, ngươi đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào."

Ân Cửu Dã: "...." Ta cho nàng một trận bây giờ nàng có tin không????

Nhưng thật ra ở trong mắt của Ôn Nguyễn, lần này A Cửu gặp rắc rối lớn rồi.

Thái Tiêu Tử không chỉ là một tên đạo sĩ tầm thường, hắn còn là người thay Đương kim Bệ hạ tu đạo, quanh năm suốt tháng giúp Bệ hạ tu hành, hơn nữa Thái Huyền quan còn là Quốc quan, cho dù hắn không phải là trụ trì của Thái Huyền quan nhưng địa vị của hắn cũng không nhỏ.

Lại thêm nữa hắn là ân nhân cứu mạng của Đương kim Bệ hạ, được Bệ hạ tự tay ban cho hắn một đặc quyền, đó chính là có thể gϊếŧ bất kì quan viên nào trong thiên hạ, nếu không phải vì hắn là một người theo đạo, không để ý đến thế tục, vậy hắn chính là người dưới một người trên vạn người trong truyền thuyết.

Điều kinh khủng nhất là Thái Huyền quan là nơi vị Thái Tử xui xẻo kia tu hành dưỡng bệnh, ngay cả người mang Thái Tử đến Thái Huyền quan cũng là Thái Tiêu Tử.

Ôn Nguyễn thầm hồi tưởng về thái độ của Hoàng Thượng Hoàng Hậu trong cung với vị Thái Tử này...

A Cửu thật là!!!

Đã không gây chuyện thì thôi, một khi đã làm là làm ra trò ra trống, đúng là có vài phần giống với tác phong của Ôn Nguyễn nàng đấy!

Tuyệt vời!

Trong phút chốc, Ôn Nguyễn không còn lời nào để nói.

Cố gắng ổn định lại tâm trí của mình, Ôn Nguyễn bĩnh tĩnh nói, "Hắn chết chưa?"

"Nàng hy vọng ta gϊếŧ hắn sao?"

"Tốt nhất là hắn chết luôn cho rồi, nếu không ngươi sẽ gặp phiền toái."

"....." Ân Cửu Dã vô cùng đáng thương trả lời vấn đề đó cho nàng, "Hắn chưa chết, xin cô nương hãy cứu ta!"

Ôn Nguyễn: "...." Ngươi nên đi đầu thai sớm đi, mặt lạnh.jpg.

Ân Cửu Dã bật cười nhìn nàng, đôi môi tái nhợt vì mất máu, hắn nói, "Có người đuổi theo ta."

"Ai?"

"Cấm vệ quân."

"Lại là bọn họ?"

"Nơi ta đánh nhau với Thái Tiêu Tử cách chỗ đóng quân của Cấm vệ quân không xa, có khả năng đã làm họ chú ý đến."

".... Sao ngươi không dẫn hắn vào trong cung đánh nhau luôn đi?"

"Ý kiến này hay, để lần sau ta thử xem, dù sao nàng cũng sẽ cứu ta đúng chứ?"

Ôn Nguyễn: "......"

Được thôi, tuỳ tùng do mình thu nhận, hắn làm bậy cũng là mình làm bậy, hắn có gây ra chuyện gì thì mình cũng phải lo liệu.

Ân Cửu Dã lảo đảo, cả người đứng không vững, suýt nữa thì ngã, Ôn Nguyễn theo bản năng đỡ lấy hắn, ôm hắn vào lòng, chợt nàng nghe được bên ngoài có người hô lớn, "Tên kia đi về hướng này, mọi người chia nhau ra tìm xung quanh, nhớ phải cẩn thận!"

Ân Cửu Dã vỗ nhẹ lên lưng Ôn Nguyễn, mỉm cười trấn an nàng, "Ta đùa đấy, nàng đi trước đi, ta vẫn có thể trốn được."

"Câm miệng!" Ôn Nguyễn tức điên lên, nàng lo lắng cho hắn cả ngày trời, rốt cuộc hắn lại đi đánh nhau với người khác? Còn đánh với một tên võ công cao cường, muốn chết sao!

Ân Cửu Dã tựa đầu lên vai của nàng, nhìn sườn mặt ngập trong lo lắng của nàng, khẽ bật cười, nhỏ giọng nói: "Ta nói thật đấy."

"Ta đã kêu ngươi câm miệng rồi mà!"

Ân Cửu Dã: "..." Câm miệng thì câm miệng, nàng dữ như vậy làm gì?

Ôn Nguyễn đỡ Ân Cửu Dã đứng dậy, dẫn hắn đi đường vòng, cả hai người đi về phía hậu đài của Bất Từ dạ.

Lạc Lạc thấy Ôn Nguyễn đỡ người nào đó đi vào, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tiến lên hỏi nàng, "Cô nương, đây là..."

"Tìm cho ta một căn phòng trống, đừng để ai vào hết." Ôn Nguyễn nói.

"Được!"

Lạc Lạc không dám hỏi nhiều, vội vàng mở cửa gian phòng dành riêng cho vũ cơ thay y phục ra, giúp Ôn Nguyễn đỡ Ân Cửu Dã vào.

Ngay lúc này, Cấm vệ quân cũng đã tới trước cửa hậu đài của Bất Từ dạ.