Thịnh Nguyệt Cơ nhìn về phía đám khách thưa thớt bên ngoài, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng, không ai biết ngay lúc này nàng ta đang nghĩ gì.
"Cô nương, lần này chỉ có thể trong chờ người cứu vớt buổi yến tiệc ngày hôm nay mà thôi!" Nô tỳ chuyên đi theo Thịnh Nguyệt Cơ gấp đến dậm chân.
Thịnh Nguyệt Cơ đưa tay lau đi vết son lem trên khoé miệng, nở nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi sợ cái gì? Cũng chẳng phải ta chưa từng thấy qua cảnh tượng khó coi hơn thế này."
Nàng ta từ một ca linh vô danh tiểu tốt trở thành đệ nhất ca nữ trong thiên hạ này, có khó khăn nào mà chưa phải trải qua, thậm chí nàng còn phải trải qua những thứ còn tội tệ hơn bây giờ nữa kìa, đây có tính là gì.
Nàng ta cẩn thận chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, hỏi tỳ nữ bên cạnh, "Hôm nay có ai tới?"
Tỳ nữ kia đương nhiên biết Thịnh Nguyệt Cơ đang hỏi gì, lập tức đáp, "Tiêu công tử, Hoạ Ngôi đại sư, Lữ thế tử đều đã đến hết rồi, bọn họ đang chờ người ở bên ngoài đấy."
Câu nói này nghe qua thì có vẻ như đang có rất nhiều người mong chờ nàng ta nhưng thật ra lại đang che giấu một thiếu sót rất lớn.
"Kỷ Tri Dao đâu?" Sao Thịnh Nguyệt Cơ có thể không nhận ra được điều đó, nàng ta hỏi tỳ nữ kia.
"Có lẽ Kỷ tướng quân còn bận chút việc, bây giờ vẫn chưa tới." Sắc mặt tỳ nữ kia không được tốt lắm.
Thịnh Nguyệt Cơ mỉm cười, "Không khéo đúng là như thế thật, thế còn vị kia thì sao?"
"Lúc nào vị kia cũng đến muộn hơn mọi người một chút, năm vừa rồi cũng thế, cô nương không cần phải vội."
Thịnh Nguyệt Cơ gật đầu tỏ ý đã biết, đứng dậy rời khỏi phòng chờ của mình, hai tay dựa vào lang can, đứng từ trên lầu hai nhìn xuống khung cảnh dưới kia.
Nàng ta không ăn mặc lộng lẫy như mọi khi, y phục có phần đơn giản, khuôn mặt được tô điểm rất nhẹ nhàng. Dáng vẻ khi nàng ta cười cũng không mang theo mười phần tà mị nữa, thậm chí bộ dạng bây giờ của nàng khiến người ta không khỏi bất ngờ, bởi vì trông nàng ta như vậy có phần...Thanh thuần.
Thịnh Nguyệt Cơ nhìn những vị khách phía dưới, khẽ cười, tuỳ ý ngâm nga một bài ca dao. Ông trời quả nhiên đã cho Thịnh Nguyệt Cơ một giọng hát tuyệt vời, nàng ta chỉ tuỳ tiện hát một khúc, vậy mà người nghe vẫn có thể cảm nhận được một cỗ nhã ý khó nói thành lời.
Không phải tỏ vẻ nhu mì như thường ngày để mê hoặc tâm nhân, cũng không cần dùng hết tâm tư để câu hồn nhϊếp phách người khác, Thịnh Nguyệt Cơ chỉ đơn giản là cất giọng hát một bài đồng dao, không mang theo chút tạp niệm nào khác.
Nàng ta hiểu rất rõ ưu thế của mình ở đâu, hơn nữa, nàng ta còn biết nên lợi dụng ưu thế đó như thế nào.
Nhan sắc của nàng ta, giọng hát của nàng ta, tất cả đều là vũ khí sắc bén nhất, càng không tô điểm càng thêm mỹ miều.
Tiêu Trường Thiên ngồi phía dưới nhìn thấy Thịnh Nguyệt Cơ như thế, hắn khẽ cười, mặc kệ Tiên Ngâm yến này có dơ bẩn như thế nào đi nữa thì hắn vẫn nghe ra được sự thanh thuần năm đó trong giọng hát của nàng.
Tiêu Trường Thiên lấy Hầu Vĩ cầm ra, chậm rãi gẩy đàn, đệm nhạc cho nàng ta.
Thịnh Nguyệt Cơ cũng nhìn về phía hắn, vừa hát đến câu "Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi", khoé mắt nàng ta mang theo ý cười, tựa hồ cả hai như đang cùng nhau hoài niệm về những năm tháng tốt đẹp khi còn ở Giáo Phường Tư.
Nàng xoay người, nhìn về phía Lữ Trạch Cẩn, tiếp tục hát, "Sớm chiều chàng xuống Tam Ba , báo tin thϊếp biết về nhà kẻo mong" . Trong mắt nàng ta vẫn là ý cười nồng đậm đấy, nàng tựa như muốn nói với hắn, chỉ cần chàng muốn quay trở lại, chàng hãy cho ta một bức thư, ta nhất định sẽ chờ chàng, không sợ người khác lời ra lời vào.
Cuối cùng, Thịnh Nguyệt Cơ đi đến bên cạnh Hoạ Ngôi đang chăm chú vẽ nàng, nhẹ gẩy đầu mũi của hắn, thiếu niên này vẫn còn nhỏ tuổi, hắn không cần phải nghe hiểu ý tứ của bài ca dao này.
Nàng vừa hát vừa đi xuống dọc theo cầu thang , làn váy trắng bay phất phới tựa như những cánh bướm xinh đẹp, dịu dàng uyển chuyển, hương thơm của hoa Cát Cánh từ cơ thể nàng lan ra khắp cả khán phòng.
Tiên Ngâm yến vốn đang tẻ nhạt, nay vì tiếng ca của nàng mà trở nên náo nhiệt hẳn lên. Thịnh Nguyệt Cơ bước vào bể rượu ở giữa sảnh, rượu theo nhịp chân của nàng mà văng ra khắp nơi. Nàng đưa tay vén tấm mành sa che mặt ra, đôi tay thon dài trắng nõn như có như không vuốt ve khuôn mặt Lữ Trạch Cẩn, sau đó đặt lên đầu vai Tiêu Trường Thiên, nhẹ nhàng xoa nắn.
Mọi người chưa từng gặp qua một Thịnh Nguyệt Cơ như vậy bao giờ, từ trước đến nay mỗi khi nàng ta bước lên sân khấu đều mang khuôn mặt xinh đẹp bức người, khí thế toả ra bốn phía. Đây là lần đầu tiên mọi người bắt gặp được hình ảnh một Thịnh Nguyệt Cơ mộc mạc thanh thuần như thế.
Sau khi đóng cửa bế quan một khoảng thời gian dài, Thịnh Nguyệt Cơ tựa như khoác lên mình một diện mạo mới, giống như thần tiên không nhuốm bụi trần, không bị thất tình lục dục vấy bẩn. Điều này không khỏi khiến mọi người mở rộng tầm mắt, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Cảm giác mới mẻ là điều mà phần lớn nam nhân luôn tìm kiếm, Thịnh Nguyệt Cơ hiểu rất rõ lí lẽ này.
Nhị Cẩu Tử trèo lên mái hiên Thính Bạch lâu nhìn trộm màn biểu diễn của nàng ta, dùng cái chân mèo cụt ngủn thong thả chống vào cằm, không kiềm được than thở, "Xem ra lần này Nguyễn Nguyễn không dễ dàng giành được thắng lợi như mọi khi rồi, không biết nên làm thế nào đây?"
Sau khi hát xong bài đồng dao ấy, Thịnh Nguyệt Cơ dần dần thả lỏng, tận tâm tận lực cất tiếng hát, vừa hào sảng vừa vui tươi, giọng hát của nàng ta vang xa, vang đến tận Bất Từ dạ ở phía đối diện.
Những nam nhân đã từ chối đến Tiên Ngâm yến bắt đầu có phần ngứa ngáy tay chân, bọn họ đều rất tò mò không biết bên Thính Bạch lâu có thú vị không, sau đó lại nhớ về Tiên Ngâm yến của những năm trước, có thể nói đây là chốn thiên đường cho bọn họ, một đám nam nhân đều không khỏi đứng núi này trông núi nọ, muốn tìm cách rời đi.
Ngay lúc này thì ưu thế khi Ôn Nguyễn muốn nhắm vào các vị quý nữ trong kinh được bộc lộ ra bên ngoài một cách hoàn mỹ, chỉ cần nữ tử trong nhà đám nam nhân kia trừng mắt nhìn sang một cái, lập tức khiến bọn họ buông bỏ ý nghĩ bỏ đi.
Dù sao đi nữa bọn họ cũng không thể không nể mặt nữ nhi và phu nhân của mình ở chốn đông người, bỏ người ta lại đây sau đó chạy sang bên kia hưởng lạc được, bọn họ có tò mò đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhịn xuống, đợi sau này đến hỏi những người có mặt mà thôi.
Thịnh Nguyệt Cơ hát gần nữa ngày trời cũng không thế khiến những vị khách quen ấy quay lại, từ tận đáy lòng nàng ta thoáng qua cảm giác mất mát, nhưng điều đó khiến chính nàng càng hiểu rõ, những vị khách nhân ngồi ở đây đều là mục tiêu mà nàng nên hướng tới.
Thiếu đi vài người thì đã có sao, Thịnh Nguyệt Cơ xưa nay không thiếu người kề cạnh, tuỳ ý chọn người khác là được.
Nhị Cẩu Tử trở về từ Thính Bạch lâu, xuyên qua đám đông với tìm được Ôn Nguyễn, mèo con nhảy vào lòng nàng, "Nguyễn Nguyễn, hôm nay Thịnh Nguyệt Cơ xuất chiêu tẩy tẫn duyên hoa đấy(*)."
(*):"Tẩy tẫn duyên hoa" (洗尽铅华), đây dùng để chỉ một người con gái đã cởi bỏ vinh hoa phú quý, trở về với bình thường. Bình thường dùng để chỉ kỹ nữ, ca nữ lúc hoàn lương.
Ôn Nguyễn vuốt ve đầu nó, "Ừ."
"Chị không lo lắng sao?"
Ôn Nguyễn cười đáp, "Gấp gì chứ?"
Nếu như Thịnh Nguyệt Cơ thật sự muốn tẩy tẫn duyên hoa, vậy nàng ta ắt phải nên rời khỏi Thính Bạch lâu, buông bỏ thân phận địa vị của mình bây giờ mới đúng.
Dáng vẻ lãng nữ quay đầu bây giờ cũng chỉ là giả vờ mà thôi, có khác gì bạch liên hoa đâu, nàng chẳng cần phải nóng vội để làm gì.
Ôn Nguyễn nhỏ giọng hỏi Nhị Cẩu Tử, "Em có thấy A Cửu đâu không?"
"Không thấy."
Lông mày Ôn Nguyễn khẽ nhíu lại, nàng cảm nhận được có điều gì đó không đúng lắm, hôm nay A Cửu trốn đi đâu thế nhỉ? Sau khi tan học, nàng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Tiểu tuỳ tùng ngày xưa quay đầu là có thể nhìn thấy nay lại chẳng biết đi đâu, Ôn Nguyễn có cảm giác không quen.
Nhưng có lẽ hắn có việc gì thì sao, nàng chỉ có thể đành ngồi chờ hắn quay về.
Từ Hoa và Thịnh Nguyệt Cơ thay phiên nhau chèn ép đối phương, hai bên không phân được thắng bại, cho đến khi Từ Hoa cất tiếng ca hát lại bài hát làm nên tên tuổi của mình ở đại hội Hoa Nhạc, cán cân vốn dĩ đang ở thế cân bằng nay lại bị lệch hẳn sang một phía.
"Mỗi chúng ta có ba bảo vật cần phải giữ: Một là dũng, hai là trí, ba là dám vì thiên hạ trước vì mình sau."
Một câu hát mang theo sự tuỳ ý, sự liều lĩnh, khí thế ngời ngời, tựa như việc hắn cả gan sửa lời trong Đạo Đức Kinh, lớn tiếng ngân vang.
Cũng chính bài hát này đã đẩy đêm diễn Bất Từ dạ lêи đỉиɦ điểm, người người đều hát, nhà nhà đều hát, âm thanh của toàn bộ khán phòng vang vọng trong đêm tối, lấn át cả giọng hát của Thịnh Nguyệt Cơ, ngay cả những vị khách đang ngồi ở Thính Bạch lâu cũng không nghe rõ nàng ta đang hát cái gì.
Thịnh Nguyệt Cơ âm thầm siết chặt nắm đấm, thế nhưng sắc mặt của nàng ta vẫn không đổi, giọng hát cũng không có gì bất thường.
Cho đến khi tú bà của Thính Bạch lâu đi đến thì thầm điều gì đó với Thịnh Nguyệt Cơ, nàng ta mới không giữ được sắc mặt bình tĩnh của mình, giọng hát lạc cả đi.
Lúc tâm trạng nàng ta ổn định trở lại cũng không còn cách nào diễn tròn vai cô ca nữ tẩy tẫn duyên hoa này được nữa, nàng ta không đủ sức để giữ cho hận ý đáng sợ không xuất hiện trên mặt mình, giọng hát của nàng ta cũng không còn thanh thuần như cũ.
Trong âm thanh ấy là thù ghét, là ghen tị, là nghi hoặc, là hoảng sợ, là những cung bậc cảm xúc xấu xí nhất trên cõi đời này.
Khuôn mặt đầy ý cười của Tiêu Trường Thiên dần ảm đạm, hắn chậm rãi buông ngón tay đang ấn trên phím đàn.
Lữ Trạch Cẩn cũng thoáng cúi đầu, lén lút nắm lấy vé vào cửa của Bất Từ dạ trong tay áo.
Thịnh Nguyệt Cơ cố tỏ ra vui vẻ nhìn Tiêu Trường Thiên, hỏi, "Sao chàng không đánh đàn nữa?"
Tiêu Trường Thiên thở dài: "Ta mệt."
Vừa lúc tiếng hát của Từ Hoa từ phía đối diện vọng đến, khí thế vô lượng, uy nghiêm hùng tráng, nghe giọng hát ấy tựa như cảnh tượng rồng thần thức tỉnh vươn thẳng đến trời cao, trong lòng mừng vui khôn siết.
Người nghe hữu ý, một lòng hướng đến, nguyện ý thoát tục vì âm thanh kì diệu này.
Tâm trạng của Tiêu Trường Thiên mơ hồ cảm nhận được sự xúc động đã lâu không thấy.
Không ngờ người đầu tiên đứng dậy rời đi lại là Lữ Trạch Cẩn: "Ta còn chút việc chưa làm xong, Nguyệt Cơ, ngày khác ta lại đến tìm nàng nhé."
Không đợi Thịnh Nguyệt Cơ níu kéo, hắn đã gật đầu đứng dậy, bình tĩnh cáo lui, nhanh chân rời khỏi Thính Bạch lâu, đi thẳng đến Bất Từ dạ ở đối diện.
Tốn tận hai trăm lượng bạc mua vé đấy, tại sao lại phải ở bên ngoài nghe tiếng vang từ xa chứ?
"Chó con tới rồi!" Nhị Cẩu Tử thấy bóng dáng Lữ Trạch Cẩn từ xa, nó vội vàng nói với Ôn Nguyễn.
"Em nói em đấy sao?" Đương nhiên Ôn Nguyễn biết mèo con đang nói ai, nàng chỉ cố ý đùa em ấy một chút mà thôi.
"Nói nhảm! Lữ cẩu tử đấy!"
"Ừ, yên tâm, lát nữa Tiêu Trường Thiên cũng sẽ đến."
"Chị tự tin vậy sao? Có phải chị đã làm chuyện gì mờ ám đúng không?"
"Không có, chị chỉ nói với Thịnh Nguyệt Cơ một câu mà thôi!"
"Nói gì vậy?"
"Không nói cho em biết." Ôn Nguyễn xoa đầu của em ấy, cười nói, "Em dẫn Lữ Trạch Cẩn qua đây ngồi đi."
Nhị Cẩu Tử đưa cái chân mèo ngắn ngủn của em ấy lên, dụi vào đầu nhỏ của mình, đáp, "Được thôi!"
Từ Hoa đã khác xong một bài, hắn gấp gáp xuống đài uống ngụm nước, giơ tay ra hai bên để Lạc Lạc giúp hắn thay quần áo. Sân khấu cũng không bị bỏ trống, một tốp vũ cơ khác đã lên biểu diễn, dáng múa vô cùng động lòng người.
"Vất vả cho Lạc Lạc cô nương rồi, y phục này đúng là không dễ mặc." Từ Hoa nói.
"Không sao, người vất vả là Từ công tử mới đúng." Lạc Lạc cười đáp.
"Đợi lát nữa kết thúc ngươi và ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé, Nhị công tử tối nay mời khách."
"Để nói sau đi, ngài mau mau lên đài biểu diễn đi ạ."
Màn trình diễn thứ hai của Từ Hoa vẫn hát《 Đạo Đức Kinh 》.
Ôn Nguyễn có phần tư tâm ở lần biểu diễn này, lúc viết lời bài hát, nàng cố ý chỉnh lại hai chương 《 Đạo Đức Kinh 》sau đó đưa cho Từ Hoa hát.
Lữ Trạch Cẩn ngồi xuống vị trí bên cạnh Ôn Nguyễn, hỏi, "Vu Duyệt đâu?"
"Chắc là đi tìm nhị ca ta rồi." Ôn Nguyễn đáp.
Lữ Trạch Cẩn ồ một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng trêu chọc nàng, "Thế nào? Ngươi tính biến hết những người đến đây nghe khúc thành tiên nhân sao? Cứ hát Đạo Đức Kinh mãi thế?"
"Không tồi đấy Lữ thế tử."
"Không tồi cái gì?"
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc trả lời, "Tên vô công rỗi nghề, học hành dốt nát như ngươi vậy mà cũng biết bài hát này được sửa từ Đạo Đức Kinh cơ đấy."
"..... Ôn Nguyễn, ngươi có tin bây giờ ta quay về Thính Bạch lâu không?"
"Không tin!"
".... Quỷ sứ!"
"Tiểu quỷ xinh đẹp."
"Ngươi không biết xấu hổ sao?"
"Sao ngươi lại đến đây?" Ôn Nguyễn bật cười, hỏi hắn vấn đề khác.
Lữ Trạch Cẩn thở dài đáp, "Nàng ấy cứ như bình thường cũng đâu có sao đâu, đột nhiên lại biến thành như vậy, ta cứ có cảm giác kì lạ thế nào ấy! Nàng cứ như hoá thân thành một đoá sen tuyết, một tiên nữ thanh thuần vậy.
"Nhưng mà vốn dĩ con người của nàng ấy không phải như thế, làm như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì, chẳng phải cuối cùng cũng sẽ lộ ra bản chất thật thôi hay sao?"
"Hoá ra ngươi thích Thịnh cô nương dâʍ đãиɠ nha~" Ôn Nguyễn cố nhịn cười, tỏ ra vô cùng nghiêm túc đáp.
"Ôn Nguyễn, sao ngươi có thể độc miệng như thế hả?"
"Bởi vì ta là tiểu quỷ xinh đẹp."
".... Tốt hơn ta nên tiếp tục nghe hát đi, dù sao cũng tốn tận hai trăm lượng bạc mua vé."
Ôn Nguyễn đưa biểu ngữ cho hắn, hắn nhìn thứ trong tay nàng, hỏi, "Không phải chứ? Ngươi muốn ta cầm cái này?"
"Đây là quà tặng, ngươi không lấy thì ngươi chịu thiệt." Ôn Nguyễn vô cùng nghiêm túc lừa Lữ Trạch Cẩn.
Lữ Trạch Cẩn chần chờ trong giây lát, hắn đang suy nghĩ, không biết Ôn Nguyễn nói hắn không cần cầm có ý gì khác hay không?
Ôn Nguyễn tỏ ra rất đáng yêu hỏi lại một lần nữa, "Ngươi có cầm hay không?"
Khuôn mặt Lữ Trạch Cẩn lộ vẻ quật cường, "Ta không cầm!"
Ngay lập tức, Ôn Nguyễn bày ra bộ dạng vô cùng tiếc nuối, nhỏ giọng đáp, "Ồ, ngươi không cầm sao, vậy được thôi."
"Ta cầm ta cầm!" Lữ Trạch Cẩn giành lấy biểu ngữ trong tay nàng, giơ lên thật cao, chính thức gia nhập quân đoàn người hâm mộ của Từ Hoa.
Suýt chút nữa thì Ôn Nguyễn không nhịn được cười, Nhị Cẩu Tử nằm bên cạnh cười đau cả bụng.
Lữ Trạch Cẩn không đấu võ mồm với nàng nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kì lạ, mặc dù lúc nãy hắn ở Thính Bạch lâu không ai cãi cọ với hắn hết, ngược lại còn vô cùng cung kính với hắn, thế nhưng hắn lại không cảm thấy thoải mái chút nào, thậm chí còn thấy hơi gò bó. Ấy vậy mà khi hắn cãi nhau với Ôn Nguyễn, nói qua nói lại, không hiểu vì sao tâm trạng lại vui vẻ hơn nhiều?
Ở bên kia, Thịnh Nguyệt Cơ nhìn thấy Lữ Trạch Cẩn nhanh chóng rời đi, trong đầu đột nhiên nhớ đến hắn đã từng nói với nàng rằng, "Ta sẽ không thay đổi, nàng đừng rời bỏ ta!"
Bây giờ ai mới là người thay đổi đây?
Thịnh Nguyệt Cơ nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tâm trạng, sau đó mỉm cười với những vị khách khác, "Ta vẫn còn một bài nữa, mong mọi người thưởng thức."
Thật ra, trong lòng những vị khách còn lại cũng rất hối hận, bọn họ đều rất muốn đến phía đối diện nghe Từ Hoa hát.
Bọn họ phản ứng như thế này cũng nằm trong dự kiến của Ôn Nguyễn, không phải vì đây là kế hoạch của Ôn Nguyễn mà là vì nàng hiểu thực lực chân chính có thể nghiền nát tất cả mọi thứ.
Tà âm mị khí vĩnh viễn không thể nào sánh bằng khí thế oai hùng, người có hiểu biết một chút đều có thể nhận ra được ngón giọng của Từ Hoa đã tiến bộ hơn trước, hút hồn người nghe hơn hồi đại hội Hoa Nhạc nhiều.
Càng khỏi phải nói đến việc mọi người cùng nhau hát như thế, rất dễ khiến cho những người khác cũng muốn tham gia, dù có thích hay không đều có thể ngâm nga theo vài câu. Nói gì thì nói, khúc hát của Thịnh Nguyệt Cơ sao có tính lan toả bằng Đạo Đức Kinh.
Thần tượng đứng đầu chạm tay là bỏng Từ Hoa!
Mắt thấy tâm trí của những vị khách phía dưới đã không còn đặt ở chỗ này, Thịnh Nguyệt Cơ cắn chặt răng, cho người đi đốt trản hương, hương thơm này khiến đầu óc người hít phải không còn được tỉnh táo, tuy không đến độ cả người mất khống chế nhưng họ sẽ rất dễ động tình, Thịnh Nguyệt Cơ chính là dùng mùi hương này để mê hoặc Ôn Bắc Xuyên.
Tiêu Trường Thiên thu hết những hành động của nàng ta vào mắt, trên mặt thoáng vẻ bi thương, hắn cất Hầu Vĩ cầm đi.
Thanh âm thuần khiết chân chính vốn là nên giống như đoạn khúc Từ Hoa hát ở Sĩ Viện hôm nay, khiến tâm tình người nghe trở nên thanh thản, cảm nhận được những điều tốt đẹp trong bài hát, chứ không nên giống như Thịnh Nguyệt Cơ bây giờ, dùng trăm ngàn biện pháp che đậy sự xấu xí của bản thân, nhưng chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức lộ ra bản chất thật.
Thịnh Nguyệt Cơ đảo mắt nhìn xung quanh, nàng ta không tin, không tin rằng hôm nay người kia thật sự không đến.
Rất nhanh, Nhị Cẩu Tử lại đến báo tin cho Ôn Nguyễn, "Tiêu Trường Thiên đến rồi! Hắn đến rồi!"
Khoé môi Ôn Nguyễn khẽ giương lên, vỗ tay, Từ Hoa hát hay lắm, Từ Hoa hát thật tuyệt, Từ Hoa hát hay đến phát khóc.
"Nhưng hắn vẫn chưa vào, hắn chỉ đứng ngoài cửa thôi, không phải chị đã cho hắn vé vào rồi sao?" Nhị Cẩu Tử cảm thấy rất khó hiểu.
Ôn Nguyễn im lặng không đáp, điều này không ngoài dự đoán của nàng, nhưng có thể khiến Tiêu Trường Thiên đứng bên ngoài nghe Từ Hoa hát đã là thành công rất lớn rồi, hoặc có thể nói, khiến Tiêu Trường Thiên rời khỏi Thính Bạch lâu đã là thành công rồi.
Nhưng không hiểu vì sao trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút bất an, nhìn quanh một lượt, nàng vẫn không thấy A Cửu.
Rốt cuộc tên này đi đâu mất rồi? Thân là kim chủ nâng đỡ Từ Hoa từ khi người ta chưa thành danh đến nay chuẩn bị nổi danh khắp thiên hạ rồi, thế mà hắn không tự mình đến xem sao?
Ôn Nguyễn bế Nhị Cẩu Tử lên, thì thầm bên tai của em ấy, "Nhị Cẩu Tử, em giúp chị tìm xem người đó có ở đây không?"
Nhị Cẩu Tử trợn mắt, "Mười con cá khô."
".....Béo chết em đi."
"Mua hay không?"
"Thành giao."
Nhị Cẩu Tử nhảy lên một chỗ cao, lia mắt nhìn xung quanh, tìm một vòng rồi vẫn không tìm được người Ôn Nguyễn muốn tìm.
Mèo con nhảy về trong vòng tay của Ôn Nguyễn, chậm rãi lắc đầu, "Nhưng vẫn phải mua cá mèo cho em nhé!"
Trong lòng Ôn Nguyễn cảm thấy vô cùng bất an, lẽ ra không nên như thế này.
Người đó đã nên xuất hiện rồi mới đúng.
Gã đó không xuất hiện, A Cửu cũng đột nhiên không rõ tung tích, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?