Thái phó đi vào trong võ trường, chúng đệ tử lập tức cúi đầu, đầy tôn kính hành lễ với vị phu tử đức cao vọng trọng này, chỉ có Ôn Nguyễn vẫn ngồi trên lưng ngựa như cũ, không lạnh không nhạt nhìn hắn.
Đồ nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo.
Da mặt thái phó khẽ run, liếc mắt nhìn qua phía Ôn Nguyễn, cắn chặt khớp hàm, tựa như vừa phải chịu sự sỉ nhục nào nghiêm trọng lắm.
"Thái phó đại nhân, Ôn Nguyễn làm chuyện bất chính, hạ tiện lẳиɠ ɭơ, làm ô nhục thanh danh của Sĩ Viện, có phải nên trục xuất hay không?" Có một tên giáo bá từ lâu đã nhìn Ôn Nguyễn không lọt mắt, vừa mới thấy Thái phó đến đây lập tức đứng ta chắp tay hành lễ, cố ý hỏi.
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn về đối phương một cái, thầm khắc sâu cái tên của hắn trong trí nhớ của mình.
Thái phó phất tay áp, thấp giọng mắng một tiếng, "Ngươi nói bậy gì đấy!"
Cái tên đổ dầu vào lửa ấy bị Thái phó mắng một câu, ngẩn người ra, "Thái phó... Đây, mấy mảnh giấy ghi bài thơ đấy vẫn còn ở chỗ này, không tin thì người xem xem!"
Hắn vội vàng chạy đến chỗ Vu Duyệt, đoạt lấy vài mảnh giấy trong tay nàng ấy đi, đem tới cho Thái phó.
Sắc mặt Thái phó ngày càng trắng bệch, đưa tay chặt lấy mấy mẫu giấy kia giấu về phía sau, như thể đang che giấu điều gì đó đáng xấu hổ lắm, lớn giọng quát, "Việc này, bài thơ này..."
Khoé miệng hắn run rẩy, mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ôn Nguyễn thấy vậy thì bật cười, nói, "Bài thơ này, viết rất hay."
Thái phó nơm nớp sợ hãi nhìn Ôn Nguyễn, trong lòng oán hận muốn chết, hai tay nặng nề giơ lên, chắp tay cúi đầu tạ lỗi với Ôn Nguyễn, "Bài thơ đó, là do lão phu viết."
......
Lời này vừa được nói ra, mọi người xung quanh lập tức ồ lên.
"Thái phó viết tặng Ôn Nguyễn sao? Không thể nào!"
"Trâu già gặm cỏ non nha, vậy mà Ôn Nguyễn cũng chịu được ư?"
"M* nó, ta còn nghĩ tại sao Ôn Nguyễn lại có thể bình an vô sự, trở lại Sĩ Viện học như thường sau khi đánh đồng học của chúng ta mà, hoá ra còn có ẩn tình như vậy sao?"
Hết người này đến người khác bàn tán, ùn ùn không dứt.
Ôn Nguyễn cố nén lại lửa giận trong lòng, ông già dê này, ngươi không nói chuyện đàng hoàng thì đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi đấy nhé!
Cô khẽ nâng cằm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thái phó, thoải mái thay những đệ tử phía sau hỏi hắn, "Bài thơ hay này của Thái phó, là viết cho đệ tử sao?"
"Không phải!" Thái phó vội vàng phủ nhận.
"Vậy thì viết cho ai?" Ôn Nguyễn tiếp tục hỏi.
Thái phó há mồm không nói được gì, đầy tuyệt vọng nhìn Ôn Nguyễn.
Tình hình bây giờ trông rất giống Ôn Nguyễn ỷ vào quyền thế của Hầu phủ đang uy hϊếp Thái phó không được nói ra chân tướng, vì Ôn Nguyễn mà ôm hết tiếng xấu.
Có cảm giác càng nói càng sai.
Nhưng trong lòng Thái phó bây giờ chỉ có muôn vàn chua xót, không thể chối cãi, muốn hắn làm thế nào mới vừa lòng hả dạ đây? Để hắn trước mặt chúng đệ tử thừa nhận bản thân thèm nhỏ dãi một ca kỹ sao?
Tuy rằng Ôn Nguyễn đã biết rõ vị Thái phó này vừa rất trọng thể diện lại còn ham muốn danh vọng nhưng hắn muốn cô thay hắn bị bôi nhọ hả? Nằm mơ!
"Nếu Thái phó đã không nói vậy thì để ta tự mời người đó đến đây nhé?" Ôn Nguyễn lạnh giọng nói.
Thái phó nghe cô nói thế thì lập tức hoảng sợ ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Ôn Nguyễn.
"Người đến rồi đây." Tiếng của Ân Cửu Dã không biết từ đâu vang đến, mọi người vừa nghe giọng hắn vội vàng nhìn về hướng đó, thấy hai tay của hắn bị bọc lại bằng vải, ôm Thịnh Nguyệt Cơ trong tay, nhảy qua tường Sĩ Viện.
Hai chân vừa mới chạm đất liền vứt Thịnh Nguyệt Cơ xuống.
Ân Cửu Dã nhớ Ôn Nguyễn đã từng nói, chỉ cần Thịnh Nguyệt Cơ chạm qua một đầu ngón tay của hắn thôi, hắn sẽ bị trục xuất khỏi Ôn phủ ngay lập tức.
Không thể để bị như vậy được! Hắn phải bảo vệ lấy sự trong sạch của mình.
Chính vì thế, Ân Cửu Dã đã lấy vải bọc tay mình lại, quyết không động vào Thịnh Nguyệt Cơ, dù chỉ là một sợi tóc.
Thịnh Nguyệt Cơ loạng choạng vài bước mới có thể đứng vững, nhìn thấy ba người Kỷ Tri Dao, Lữ Trạch Cẩn, Tiêu Trường Thiên đều ở đây, sắc mặt có hơi cứng nhắc.
Chuyện giữa nàng ta và Thái phó không có mấy người biết, đặc biệt là mấy vị này đều không biết gì cả.
"Ôn Nguyễn, ngươi muốn làm gì?" Thịnh Nguyệt Cơ thầm nuốt nước miếng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Ôn Nguyễn quát lớn.
Ôn Nguyễn nở một nụ cười thuần khiết sạch sẽ, dịu dàng thành thật đáp lại, "Thịnh cô nương, mong ngươi hãy trả lại trong sạch cho ta."
"Sao mà ta trả lại trong sạch cho ngươi được chứ!" Ánh mắt của Thịnh Nguyệt Cơ trở nên bối rối, nàng ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Nơi này là Sĩ Viện, là nơi mà sĩ tử nào cũng ao ước được theo học, ta nào có tư cách đặt chân tới nơi này, vậy mà ngươi lại bắt ta tới đây! Đúng là hoang đường!"
Ôn Nguyễn thầm nghĩ, bà chị này đúng là lợi hại thật đấy, đã tới nước này rồi còn muốn kiếm cách hắt bát nước bẩn này cho người khác.
Nhưng cô cũng chẳng vạch trần nàng ta, chỉ khẽ cười nhìn Thịnh Nguyệt Cơ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với nàng ta, "Không biết trên ngực của Thịnh cô nương, có phải có một nốt ruồi son hay không?"
"Ôn cô nương, ngươi nói bậy!" Tiêu Trường Thiên lập tức đứng ra, che chắn trước mặt Thịnh Nguyệt Cơ, giọng nói mang theo sự phẫn nộ, "Chuyện ngày hôm nay không liên quan gì đến Nguyệt Cơ hết!"
"Có liên quan đến nàng ta không, chẳng phải hỏi Thái phó là rõ ngay hay sao?"
Mặt Thái phó đã xám như tro tàn.
Thật kỳ lạ là trong mắt hắn ngoại trừ sự đau khổ thì còn có phẫn nộ, hắn phẫn nộ vì những gì Thịnh Nguyệt Cơ làm.
Thịnh Nguyệt Cơ lùi về phía sau một bước, yếu ớt ngã vào trong lòng Tiêu Trường Thiên, rấm rứt khóc, hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Tiêu Trường Thiên vẫn luôn nghi ngờ về nốt ruồi kia, thế nên từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa nói gì.
Xưa nay bản tính đàn ông luôn dành lòng cảm thông và thương hại với những người phụ nữ yếu đuối, nguyện ý đứng ra bảo vệ cho họ. Vì vậy, tên cáo trạng ban nãy lại một lần nữa ra vẻ chính nghĩa, đứng ra thay Thịnh Nguyệt Cơ nói chuyện.
"Ôn Nguyễn, bài thơ ngày hôm nay rõ ràng là viết cho ngươi, bây giờ ngươi lại kéo Thịnh cô nương đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn để Thịnh cô nương thay ngươi gánh tiếng xấu này sao? Cho dù nàng ấy chỉ là một nữ tử thanh lâu thì ngươi dựa vào đâu mà làm như vậy với nàng? Chẳng lẽ ngươi ỷ vào bản thân xuất thân cao quý nên chuyện gì cũng phải theo ý ngươi sao?"
Những lời này được nói ra, không chỉ là chỉ trích Ôn Nguyễn tác phong bất chính mà còn là nói cô ý thế hϊếp người, tội càng thêm tội.
Thịnh Nguyệt Cơ dùng ánh mắt đau khổ nhìn về phía Kỷ Tri Dao, tiếp đến là nhìn Lữ Trạch Cẩn, sau cùng lại nhìn Thái phó một cái, trông cứ như nàng ta phải chịu uất ức gì lớn lắm.
Nàng không nghĩ ra được bất kì cơ hội nào có thể giúp Ôn Nguyễn thoát khỏi chuyện này,
Tại thời điểm này có thể nói, tình thế của Ôn Nguyễn vô cùng bất lợi.
Trong lòng Ôn Nguyễn thật sự có chút bực bội, nhân phẩm của tên này tốt vậy sao? Ở đâu ra mà nói nhiều lời nhảm nhí đến thế!
"Âm phu tử, à không, A Cửu, đánh hắn." Giọng Ôn Nguyễn lạnh băng, "Làm cho hắn câm miệng."
Ân Cửu Dã đã một mũi tên trên mặt đất lên, đưa tay cầm lấy sau đó ném thẳng đến mũ quan trên đầu của tên nhiều chuyện kia, khiến cho đầu tóc của hắn bung ra, hắn cũng vì vậy mà sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Một pha gϊếŧ gà doạ khỉ điển hình, cả võ trường lập tức im lặng.
Ôn Nguyễn bình tĩnh nói, "Chu sa trước ngực say anh đào, thơ này có phải viết cho Thịnh cô nương hay không, chẳng phải mọi người tự mình xem thử là biết rồi sao?"
"Đúng vậy, bài thơ này là viết cho Ôn Nguyễn hay là viết cho Thịnh Nguyệt Cơ, chỉ cần xem trước ngực ai có nốt ruồi son là biết rồi chẳng phải sao?" Vu Duyệt nhìn thấy mọi chuyện từ nãy đến giờ mới hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, lập tức muốn đi đến xé xiêm y của Thịnh Nguyệt Cơ trước mặt mọi người.
Nhưng Tiêu Trường Thiên nào có để nàng ấy làm như vậy, bảo vệ Thịnh Nguyệt Cơ ở phía sau một cách chặt chẽ, nghiến răng nghiến lợi không để Vu Duyệt đυ.ng vào nàng.
Thịnh Nguyệt Cơ thấy tình hình không ổn, lập tức la lên, "Nếu đã là thơ viết cho Ôn cô nương, vậy không phải nên nghiệm thân Ôn cô nương trước hay sao?"
Ôn Nguyễn cười, "Được thôi, nghiệm thân ngươi trước đi rồi đến lượt ta!"
Muốn lấy chuyện này ra doạ cô sao, sợ quá cơ?!
Nhị Cẩu Tử là người đầu tiên không đồng ý, nhảy thẳng vào trong lòng ngực Ôn Nguyễn, meo meo meo mấy tiếng, "Trời, Nguyễn Nguyễn, không được đâu, nàng ta không biết bị người khác thấy không biết bao nhiêu lần rồi nhưng hiện tại chị vẫn là một khuê nữ thanh thuần đó."
Ân Cửu Dã đứng một bên, âm thầm nở nụ cười, Ôn Nguyễn nàng ấy, đúng là không biết thiệt hơn mà!
Thần sắc Ôn Nguyễn không thay đổi, chỉ đưa tay xoa đầu Nhị Cẩu Tử, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
"Cứ kiểm tra thử đi, hình như cũng đâu có vấn đề gì, ha ha ha." Tiếng cười da^ʍ tục từ trong đám người truyền ra, việc này như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống đầu bọn họ, không những không tổn hại gì mà còn được chiêm ngưỡng mỹ sắc, thử đoán xem đám con trai đáng khinh kia có đồng ý với ý kiến của Ôn Nguyễn hay không?
"Hồ nháo!" Kỷ Tri Dao trầm trọng quát lớn, bây giờ là như thế nào đây, muốn để người phụ nữ của hắn lột trần cho mọi người xem sao?
"Không kiểm tra thì làm sao biết được trên ngực ai có nốt ruồi son đây? Thịnh cô nương, ngươi đừng trốn nữa, đến đây cho mọi người xem xem!" Máu nóng của Vu Duyệt đã lên tới đỉnh đầu, không thèm để ý xung quanh, một hai phải lột y phục của Thịnh Nguyệt Cơ ra cho bằng được.
Nữ nhân này quá phiền phức!
"Dừng tay!" Kỷ Tri Dao lại cao giọng quát thêm một tiếng nữa, nhưng tay chân Vu Duyệt rất linh hoạt, nhoáng một cái đã kéo y phục của Thịnh Nguyệt Cơ đang trốn sau lưng Tiêu Trường Thiên xuống một ít, lộ ra nửa phần vai ngọc.
"A ——" Thịnh Nguyệt Cơ hét lên một tiếng, không nghĩ tới Vu Duyệt lại có thể hung dữ như thế, tâm trạng nhất thời vô cùng hoảng loạn.
"Vu Duyệt!" Lữ Trạch Cẩn chạy đến, dang hai tay ra che chắn trước người Thịnh Nguyệt Cơ, vẻ mặt chột dạ, cúi đầu nói với Vu Duyệt, "Ngươi đừng như vậy!"
"Ngươi có để ta cởi hay không?" Vu Duyệt bị hành động lần này của hắn làm cho tức chết, không nhịn được mắng.
"Ngươi đừng như vậy mà!" Sự việc đã tới nước này rồi, trong lòng Lữ Trạch Cẩn cũng đã hiểu rõ hết mọi chuyện nhưng hắn vẫn không thể để Vu Duyệt tiếp tục làm như vậy nữa.
May mắn thay Ôn Nguyễn đã sớm lường trước được nhóm Long Châu này nhất định sẽ không để ác kế của cô được thực hiện, sao mà họ có thể để miếng thịt đầu tim Thịnh Nguyệt Cơ của mình vô duyên vô cớ bị mọi người thấy hết được?
Vì thế cô rất dịu dàng mỉm cười, "Chẳng lẽ trước ngực Thịnh cô nương thật sự có một nốt ruồi sao? Chính vì vậy mà Lữ thế tử và An Lăng Quân mới sợ bọn ta thấy như vậy? Điều này chứng minh bài thơ này của Thái phó là viết cho Thịnh cô nương chứ không phải ta đúng không? Sợ ta chứng minh được sự trong sạch của ta ư?"
Cô vừa nói ngón tay vừa nắm chặt vạt áo của mình, nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, hỏi, "Nếu đã như vậy, không thì ta và Thịnh cô nương kiểm tra cùng lúc đi?"
Sắc mặt Thịnh Nguyệt Cơ trở nên trắng bệch, vô thức túm chặt lấy y phục trước ngực, không dám buông ra dù chỉ một giây, nàng không ngờ Ôn Nguyễn lại thật sự có gan dám thoát y trước mặt mọi người như vậy.
Ban đầu nàng ta còn cho rằng chuyện ngày hôm nay Ôn Nguyễn nhất định sẽ khiến cô không kịp trở tay, cũng muốn Ôn Nguyễn sau chuyện này thanh danh bị huỷ hoại, không thể trở mình.
Trăm lần vạn lần không thể tưởng tượng ra được Ôn Nguyễn lại có thể phản kích!
Thậm chí chính bản thân nàng ta hiện tại còn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!
Trước ngực Thịnh Nguyệt Cơ có nốt ruồi hay không, trong lòng mấy tên Long Châu cũng như Thái phó đều biết rất rõ ràng. Bài thơ này của Thái phó rốt cuộc viết cho ai, không cần nói bọn họ cũng tự hiểu.
Hiện tại chân tướng chỉ còn cách một tấm màng mỏng, chỉ cần đâm thủng lập tức sẽ lộ rõ, tất cả đều phụ thuộc vào việc Thịnh Nguyệt Cơ có cởi hay không.
Tình thế nháy mắt thay đổi, đây là Ôn Nguyễn muốn khiến cho bọn họ không có đường lui.
Hiện trường vô cùng xấu hổ.
Tính tình tuỳ hứng, không sợ trời không sợ đất, chỉ làm điều mình muốn của Ôn Nguyễn, toàn bộ đệ tử Sĩ Viện đều đã được lĩnh giáo qua. Bọn họ dám chọc Ôn Nguyễn nổi giận, nhất định chuyện gì cô cũng có thể làm được, nói không chừng là thật sự muốn lột hết y phục của Thịnh Nguyệt Cơ đấy.
Đến lúc đó, nốt ruồi kia bị người khác nhìn thấy, không chỉ Thịnh Nguyệt Cơ mất mặt mà cả ba người Kỷ Tri Dao, Lữ Trạch Cẩn lẫn Tiêu Trường Thiên, ai cũng đừng hòng thoát được.
Đây mới gọi là kịch tính, ngươi muốn đẩy ta vào đường chết sao? Được thôi, tới đây, chúng ta cùng chết!
Ngay lúc này, Thái phó đột nhiên đứng ra.
Ban nãy Thái phó đã thừa nhận bài thơ đó là do hắn viết, chỉ là hắn không nói hắn viết cho ai, nếu thật sự chứng minh được trước ngực Thịnh Nguyệt Cơ có một nốt ruồi son, vậy thì hắn...
Trong mắt Thái phó tràn ngập oán hận và tuyệt vọng, ánh mắt đυ.c ngầu, nói, "Bài thơ đó là do lão phu viết tặng chính thê ở nhà! Không biết bị ai trộm đi, sau đó đổ lên đầu Ôn cô nương!"
Ôn Nguyễn không hề nghĩ tới Thái phó sẽ nói như vậy, nhưng cô cũng chỉ thuận thế buông vạt áo ra, tỏ vẻ bừng tỉnh ra mọi thứ, "Oaaa, Thái phó và sư mẫu đúng là phu thê tình thâm, làm người khác thật ngưỡng mộ nha~"
Câu nói này của Ôn Nguyễn tựa như đang chế giễu thẳng vào mặt Thái phó, khiến máu huyết không thông, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của hắn đỏ bừng, chòm râu trắng toát không ngừng run rẩy, cúi gầm mặt xuống đất.
Thanh danh cả đời tiêu tùng.
Đối với một người trọng danh vọng như hắn mà nói, không có việc nào khiến hắn đau khổ hơn việc này.
Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người dây, ngẩng mặt lên trời, đâu đó trong mắt vẫn còn ánh lệ, Thái phó lớn tiếng nói, "Để cho đệ tử trong viện dám trộm thơ mang đi ô nhục người khác là do lão phu dạy học chưa đủ nghiêm khắc, khiến cho Ôn cô nương đột nhiên phải nhận lời vu khống cũng là do lão phu bất lực."
"Mấy thứ da^ʍ tục này... bị truyền ra ngoài cũng là một điều sỉ nhục với phu nhân ở nhà. Lão phu hiện tại không còn mặt mũi nào gánh vách trách nhiệm viện trưởng Sĩ Viện nữa."
"Qua vài hôm nữa, ta sẽ tiến cung bẩm tấu với Thánh Thượng việc này, tiện thể cáo quan, về đồng làm ruộng, ngàn lần vạn lần không dám dạy hư đệ tử, hy vọng các đệ tử xem đây là mẫu: Học, trước học làm người. Người, lấy đức làm trọng."
Thái phó vừa nói hết những lời này, mọi người xung quanh đều không khỏi kinh ngạc.
Ai cũng không dám nghĩ tới chuyện ngày hôm nay rốt cuộc lại có kết cục vô lí đến như vậy. Bọn họ đều có thể nhìn ra được người phụ nữ được viết trong bài thơ kia nhất định là một mỹ nữ xuân thì, nhất định không thể nào là phu nhân Thái phó, một bà lão đã quá ngũ tuần.
Những gì mà Thái phó nói, cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi mà thôi! Từ việc Thịnh Nguyệt Cơ không dám cùng Ôn Nguyễn kiểm tra, kèm theo việc Thái phó đột nhiên đứng ra nhận bài thơ đó là viết cho vợ mình, sớm đã chứng minh người phụ nữ kia là ai.
Trong lòng các đệ tử đều hiểu, bất quá bọn họ không dám đứng ra vạch trần, chỉ có thể âm thầm bàn tán, đứng sau lưng vị lão phu này chỉ trỏ, nói lời không hay.
Cả người Thái phó run rẩy, thân hình yếu ớt sắp gục, bóng dáng già nua ấy tựa như muốn tan ra thành từng mảnh.
Thân hình gầy gò ấy cố đứng vững, cúi đầu thật sâu, chắp tay nhận lỗi với Ôn Nguyễn, "Ôn cô nương, khiến người phải chịu oan uất rồi!"
Ôn Nguyễn thấy mọi việc đã đi đến hồi kết, cũng không làm khó hắn, chỉ tổng kết đơn giản mọi chuyện lại, sau đó xác nhận với hắn một lần nữa, "Cho nên, Thái phó có thể giúp ta xác nhận lại một việc được chứ? Những câu thơ đó không phải là ngài viết cho ta mà là do người khác muốn vu oan giá hoạ, đúng không?"
"Đúng vậy!" Thái phó nghiến răng nghiến lợi xác nhận.
Ôn Nguyễn gật đầu hài lòng, nở một nụ cười thật dịu dàng với Thịnh Nguyệt Cơ, nói, "Ây da, thật ngại quá, đã hiểu lầm Thịnh cô nương rồi!"
Thịnh Nguyệt Cơ tức muốn hộc máu ngay tại chỗ, sắc mặt y hệt như mấy lu thuốc nhuộm, hết chuyển từ màu này đến màu khác, vô cùng đặc sắc.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn về phía mấy tên vừa mới chê cười cô ban nãy, vô cùng hiền hoà hỏi lại, "Vừa này An Lăng Quân nói, tội sỉ nhục danh dự Hầu phủ phải chịu bao nhiêu trượng ấy nhỉ?"
"30!" Lúc này tâm trạng Vu Duyệt đặc biệt kích động, nàng đang rất vui, hưng phấn trả lời câu hỏi của Ôn Nguyễn, "Đánh 30 trượng sau đó đày ra biên ải làm lính!"
Ôn Nguyễn chớp chớp mắt nhìn nàng ấy , nói tiếp, "Hiện tại thì sao, còn có ai có ý kiến gì nữa không?"
"Bọn, bọn ta hiểu lầm, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ mà lại đi vu hại Ôn cô nương."
"Không sai, chúng ta là bị kẻ gian che mắt, đợi khi nào chúng ta tìm được người này, nhất định sẽ dẫn tới bồi tội với Ôn cô nương!"
"Vừa đọc bài thơ đó là đã biết không phải viết cho Ôn cô nương rồi, ngươi nói xem có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, không thể nào là viết cho Ôn cô nương được!"
Ôn Nguyễn cười như không cười nhìn đám người kia đang diễn trò, không hổ danh gió chiều nào theo chiều ấy là sở trường của bọn họ, nếu sau này bọn họ có thể vào triều làm quan, nhất định sẽ là một thần tử "tốt" nha.
Sau đó ánh mắt Ôn Nguyễn lại dừng lại một lúc lâu trên cái tên vừa nãy đứng ra cáo tội cô với Thái phó, muốn Thái phó nghiêm trị cô. Dù sao chuyện này nhờ có sự gan dạ ngu xuẩn đó của hắn mới có thể trở nên kịch tính như vậy được.
Tên đó cũng biết bản thân đã phạm phải sai lầm không thể cứu chữa, vội vàng trốn phía sau đám người.
"Ngươi chạy đi đâu đấy? Không phải ban nãy ngươi là người xung nhất hay sao?" Vu Duyệt dùng một tay kéo hắn đè xuống đất, đưa chân đạp lên người hắn, "Ôn Nguyễn, muội muốn xử lí tên này như thế nào?"
"Cứ làm theo quốc pháp đi, chúng ta là công dân... lương dân ba tốt mà." Ôn Nguyễn bâng quơ đáp.
"Được, đợi lát nữa tỷ đưa hắn đến Kinh Triệu Doãn phủ!" Vu Duyệt vui vẻ đồng ý, ha ha ha, thật hả giận!
Cả trường ngựa yên tĩnh, không ai dám hó hé lại.
Ở một diễn biến khác, Kỷ Tri Dao và Lữ Trạch Cẩn đã thông suốt hết mọi chuyện, nhìn rõ ra được bài thơ da^ʍ tục đó là do Thái phó viết cho Thịnh Nguyệt Cơ.
Trước kia Thái phó là đế sư phu tử, là nguyên lão tam triều, chưa từng nghĩ đến kết cục của hắn lại có thể thảm hại như ngày hôm nay, thanh bại danh liệt, một đời tài trí nay cũng chỉ bỏ không.
Bọn họ càng không dám tưởng tượng tới việc, một người sắp xuống mồ như lão Thái phó, làm thế nào mà lại từng ở chung một chỗ với Thịnh Nguyệt Cơ kia chứ?
Nhất thụ lê hoa áp hải đường (*), càng nghĩ càng thấy thật ghê tởm.
[*] “Nhất thụ lê hoa áp hải đường” là một câu thơ trong bài “Nhất thụ lê hoa” của Tô Đông Pha, chỉ chồng già lấy vợ trẻ, trâu già gặm cỏ non. Hoa lê màu trắng, mà hải đường đỏ tươi mềm mại, ám chỉ một ông già đầu bạc lấy thiếu nữ làm vợ. Chữ “áp” vừa có nghĩa là đè lên, vừa có nghĩa là vượt trội hơn.
Màn kịch ngày hôm nay đã đến hồi kết, Ôn Nguyễn cũng xem như đã chứng minh được sự trong sạch của bản thân. Thậm chí cô còn ném Thịnh Nguyệt Cơ xuống cái hố mà nàng ta tự đào ra, chỉ có thể nói tự làm tự chịu, ác giả ác báo. Nội tâm mấy tên Long Châu hiện tại như thế nào, cô cũng có thể đoán ra được một chút, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên không tồi.
Ôn Nguyễn chậm rãi leo xuống ngựa, lấy mấy mảnh giấy còn lại trong tay Vu Duyệt vuốt thẳng, sau đó đưa cho Thái phó, bình thản nói, "Đa tạ Thái phó đã làm sáng tỏ giúp đệ tử."
Bàn tay Thái phó run rẩy nhận lấy mấy mảnh giấy đó, bất chợt bật cười không ngừng, không kiềm chế được cơm tức giận của mình, tung hết toàn bộ mấy mẫu giấy còn lại ấy lên không trung, giấy trắng bay đầy trời, như mỗi hàm oan không thể nói của hắn.
Thái phó loạng choạng bước đi trong khung cảnh ấy, cuối cùng không chịu nổi nữa, phun một ngụm máu đen ra đất.
"Thái phó!" Ôn Nguyễn vội vàng đỡ lấy hắn.
Hắn đẩy tay Ôn Nguyễn ra, lắc đầu cười khổ, nước mắt tuôn dài, "Bỏ, bỏ hết đi. Là do lão phu hồ đồ, là do lão phu có tội!"
Bóng dáng yếu đuối tập tễnh rời đi, có lẽ, cả đời này hắn cũng không thể thẳng lưng nhìn đời một lần nào nữa.
Ôn Nguyễn nhìn hắn rời đi, không hiểu vì sao thâm tâm lại nổi lên chút lòng trắc ẩn.
Chuyện ngày hôm nay, Thái phó cũng không biết sự tình.
Bài thơ mà hắn tặng cho Thịnh Nguyệt Cơ, lại bị nàng ta đem ra lợi dụng.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn trời, thầm thở dài một hơi, nhỏ giọng thì thầm, "Tiêu phu tử có biết vì sao ta lại biết bài thơ đó là viết cho Thịnh cô nương hay không?"
"Là do cô nương thông tuệ." Sắc mặt Tiêu Trường Thiên nhuốm màu bi thương, hắn không dám chê trách nhân cách của Thái phó, chỉ riêng học thức của người đã có thể xem như một vì sao sáng mà người người nhìn ngắm, hiện tại rơi vào kết cục như thế này, Tiêu Trường Thiên cũng thấy không đành lòng.
" Mồ hôi thơm phấn ướt ngọc cầm." Ôn Nguyễn vừa nói vừa nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ đứng đằng sau hắn, nhỏ giọng nói, "Tiêu phu tử hẳn cũng biết, cầm nghệ của ta không giỏi, cũng không thích học cầm."
Tiêu Trường Thiên thống khổ nhắm mắt.
Môi Thịnh Nguyệt Cơ lập tức tái nhợt, nàng ta biết, Tiêu Trường Thiên yêu cầm như mạng, trong lòng hắn, đàn cầm vốn là vật thuần khiết nhất, sạch sẽ nhất, hiện tại, nó lại bị vấy bẩn như thế, hắn nhất định sẽ không nhịn được đau khổ.
"Trường Thiên..." Thịnh Nguyệt Cơ ấp úng mãi không nói nên lời.
Tiêu Trường Thiên biết nàng muốn nói gì, chỉ nhẹ xua tay, cúi đầu rời đi trong cô tịch.
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn những người còn lại, thầm nghĩ, lớp học hôm nay e là không học được rồi, cô vui vẻ từ biệt Vu Duyệt, sau đó rời khỏi Sĩ Viện, Ân Cửu Dã cũng lẳng lặng theo sau.
Cô vừa đi vừa hỏi, "Vừa nãy, lúc Thái phó nhắc tới phu nhân của hắn, sắc mặt có vẻ cực kỳ thống khổ, quan hệ giữa hắn và phu nhân rất tốt sao?"
Ân Cửu Dã đáp, "Thái phó phu nhân Lâm thị, năm đó gả cho hắn cũng được xem như gả thấp. Khi hai người lấy nhau, Thái phó vẫn chỉ là một tú tài nghèo khổ, Lâm thị lại là com gái nhà quan, nếu không vì nhìn thấy được hắn có một thân tài học, có lẽ cũng sẽ không gả cho hắn."
"Hai người ở bên nhau mấy chục năm, hoạn nạn khó khăn gì cũng cùng nhau trải qua, Thái phó chưa từng cưới thêm vợ lẻ, đối xử với Lâm thị cực kỳ tôn trọng."
Ôn Nguyễn thầm than thở, "Sắc đẹp hại người a!"
"Nếu như ta không đưa được Thịnh Nguyệt Cơ đến chỗ nàng thì hôm nay nàng tính làm như thế nào? Trong Sĩ Viện nhiều đệ tử đã thấy được bài thơ đó như vậy, phía trên lại còn viết tặng Ôn Nguyễn, cho dù nàng có giải thích thế nào đi nữa cũng chưa chắc sẽ có người tin nàng."
Ôn Nguyễn dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, "Vậy có khả năng, phải để ngươi chịu uỷ khuất một chút."
".... Nàng định nói đó là thơ do ta viết, tính vứt cái danh xấu này cho ta sao?"
"Nhìn ngươi có vẻ không vui."
"...Ta nên có cảm thấy vinh hạnh sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"... Cô nương, trên mặt ta có khuyết điểm, vậy cũng được sao?"
"Hừ!" Ôn Nguyễn nhăn mũi, hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng mềm mại đáng yêu, "Hôm nay ta bị doạ sợ rồi! Cho nên lần này đến Trân Bảo Lâu, ngươi trả tiền."
"Ta không có tiền, ta chỉ là một hạ nhân nhỏ bé!:"
"Vậy đừng ăn nữa."
"Nàng đã đồng ý với ta rồi, bây giờ lại nói chuyện không giữ lời sao?"
Giọng điệu oán phụ này là thế nào đây?
Hai người đứng trước cửa Trân Bảo Lâu lại gặp một chút phiền toái, quán ăn này có quá nhiều người muốn vào ăn, mỗi lần xếp hàng đều phải tốn hơn nửa ngày. Ôn Nguyễn thầm nghĩ, cũng không thể thật sự để cho A Cửu trả tiền, với vài đồng lương của hắn, ăn một bữa như vậy, chẳng lẽ nửa tháng sau tính uống gió Tây Bắc mà sống sao? Chính vì thế cô tính thuận nước đẩy thuyền, không ăn ở đây nữa.
Kết quả, chưa được bao lâu thì chưởng quầy Trân Bảo Lâu đã chạy đến, nói, "Ôn cô nương, người đã tới rồi sao, mời mời mời, người vào trong ngồi đi, ta đã để lại chỗ cho người rồi đấy!"
Ôn Nguyễn: "...." Ta đặt chỗ khi nào vậy?
Ân Cửu Dã: "Ta đặt."
Ôn Nguyễn: "......"
Ân Cửu Dã: "Mời cô nương vào bên trong."
Ôn Nguyễn âm thầm sờ túi tiền của mình, được thôi, vào thì vào.
Hai người vừa ngồi xuống bàn, Ân Cửu Dã lập tức điên cuồng gọi món, cái nào mắc thì kêu, một chút khách khí cũng không có.
Ôn Nguyễn cười một cái hết sức "lương thiện".
Ân Cửu Dã làm bộ không nhìn thấy.