Ôn Nguyễn nhướng mày, nhìn đoạn thơ trong mảnh giấy, quả là một bài thơ gợϊ ȶìиᏂ.
Bài thơ miêu tả về vẻ đẹp của bộ ngực phụ nữ, như ẩn như hiện, nếu như chỉ dựa trên mấy câu thơ này để tìm ra cụ thể một người, e là rất khó.
Tâm tư của người này rất chu đáo nha ~
Ôn Nguyễn cũng rất là muốn bùng nổ.
Thịnh Nguyệt Cơ, ngươi không thể dùng thủ đoạn sạch sẽ một chút được hay sao, sử dụng những trò dơ bẩn như thế này, ta làm đối thủ với ngươi mà còn cảm thấy mất mặt đấy!!
"Đừng đọc nữa!" Ân Cửu Dã đưa tay lấy lại mảnh giấy trong tay Ôn Nguyễn, vò nát nó, sắc mặt âm trầm khiến người ta không lạnh mà run, trong mắt ngập tràn sát ý.
Xem như không tính ngày ấy ở Giả phủ Ôn Nguyễn nhắm mắt lại không nhìn thấy vẻ mặt của Âm Cửu, hiện tại thấy được bộ dạng này của hắn, cô cảm thấy hắn cũng rất có khí thế đấy chứ.
Ôn Nguyễn nhỏ giọng bật cười, ngẩng đầu nhìn xung quanh, giấy bay đầy trời, trong tay các đồng học khác, ai ai cũng cầm mảnh giấy tương tự, sau khi đọc xong đều như có như không đưa mắt nhìn về phía cô.
"Đừng đọc, mấy người đừng đọc nữa!" Vu Duyệt vừa nhìn thấy những ngôn từ thô tục trên mảnh giấy, lập tức nổi giận linh đình, cưỡi ngựa đến cướp hết mấy tờ giấy trong tay người khác đi.
"M* nó, rốt cuộc bài thơ này là do ai viết đây? Thật da^ʍ tục!"
"Không phải là... Âm phu tử đấy chứ? Hai ngày nay bọn họ cứ dính lấy nhau như hình với bóng."
"Đọc câu thơ này mà xem, cổ chân nhỏ nhắn, da dẻ nõn nà, mềm mại không xương, m* nó, vậy chẳng phải là đã được chạm vào rồi hay sao?!"
Vu Duyệt gấp đến mức sắp khóc, đôi mắt đỏ ửng, "Đưa đây cho ta! Đừng đọc nữa!"
"Ây nha, Vu Duyệt, quan hệ giữa ngươi và Ôn Nguyễn tốt như vậy, không biết ngươi có biết chuyện này không?"
"Ngươi đừng nói bậy, bài thơ này không phải viết về Ôn Nguyễn! Ngươi đừng nói lung tung nữa!"
"Ngươi đừng mù quáng nữa! Không thấy đầu đề ghi là tặng Ôn Nguyễn sao?"
Vu Duyệt không cãi lại bọn họ, giương cung tên trong tay hướng thẳng về phía họ, lạnh giọng đe doạ, "Mấy người thử nói thêm câu nào nữa xem?"
Bình thường hung dữ một chút cũng có chỗ tốt, hiện tại đối diện với cung tên của Vu Duyệt, đám đồng học kia cũng không dám làm càn như trước nữa.
Cung tên của Vu Duyệt lướt quanh một vòng, "Giao hết mấy mảnh giấy trong tay các ngươi ra đây cho ta! Lữ Trạch Cẩn, đi thu hết về đây!"
Sắc mặt Lữ Trạch Cẩn cực kỳ khó coi, thậm chí ngón tay của hắn còn đang run rẩy.
Hắn đã từng đọc qua bài thơ này, là ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ.
Không phải viết cho Ôn Nguyễn, mà là có người viết tặng Thịnh Nguyệt Cơ, hắn đã từng hỏi nàng ta là ai viết, nhưng nàng không trả lời.
Bây giờ bài thơ này lại xuất hiện ở đây, Lữ Trạch Cẩn hiểu rõ, chuyện này nhất định có liên quan đến Thịnh Nguyệt Cơ.
Lữ Trạch Cẩn cúi đầu, im lặng đi thu lại tất cả những mảnh giấy kia, tâm trạng càng lúc càng tệ, từng bước chân nặng như đeo chì.
......
Ôn Nguyễn nhìn thấy hết toàn bộ việc này, trong lòng có chút cảm động, Vu Duyệt đúng là một cô nương lương thiện.
Sau đó cô lại quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã.
Ánh mắt của Ân Cửu Dã lúc bây giờ rất đáng sợ.
Ôn Nguyễn vỗ vai hắn, "Cám ơn ngươi đã kiềm chế con quái vật trong lòng mình lại."
Ân Cửu Dã đáp lại, "Nàng cũng không phải người thích chịu uất ức."
"Đó là lẽ đương nhiên, đúng rồi, trước kia ngươi đã đọc qua bài thơ này chưa?"
"Là thơ do Thái phó viết cho Thịnh Nguyệt Cơ."
"Quả nhiên."
"Đây là lúc để nói chuyện đó sao?"
"Không phải là vì ta muốn dời sự chú ý của ngươi đi sao?" Ánh mắt vô tội Ôn Nguyễn nhìn về phía Ân Cửu Dã, "Ta sợ ngươi gây chuyện."
"Cô nương còn chưa hạ lệnh, sao tại hạ dám động thủ?" Ân Cửu Dã phục Ôn Nguyễn sát đất, nàng ấy từng theo cửa Phật sao?
"Đúng là tuỳ tùng có tâm, hôm nay ta cho ngươi gọi thêm hai món, được không? Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể nghĩ cách để giải quyết mà thôi!"
Ôn Nguyễn siết chặt dây cương trong tay, nhỏ giọng nói với Ân Cửu Dã, "Dẫn ta đến chỗ Vu Duyệt được không? Chẳng phải đại ca nói tính tình Đạp Vân ôn hoà, rất hiểu lòng người sao? Sao ta nói nó lại không nghe nhỉ?"
Ân Cửu Dã nghe giọng nói bình tĩnh của nàng, chẳng giống như đang tức giận chút nào, trong lòng cảm thấy hơi lạ, hắn ngẩng đầu nhìn nàng ấy, "Nàng không giận sao?"
"Giận chứ, làm tổn hại đến thanh danh của ta, sao ta lại không giận được?"
"Vậy sao nàng còn?"
"Giận thì giận, nhưng không thể làm việc mà không suy nghĩ được, cứ đi trước đi đã."
Hai người không nói gì nữa, đi về phía Vu Duyệt, Kỷ Tri Dao cũng phóng ngựa về phía này, trong tay cầm một chiếc roi dài, lạnh lùng đánh xuống đất, bụi bay mù mịt. Sắc mặt tối sầm lại nhìn xung quanh, nói, "Nếu dám cất giữ thứ này sẽ được quy về tội vu khống Hầu phủ, ứng theo quốc pháp phạt 30 đại bản, đày ra biên ải!"
Câu nói này nghe vô cùng nghiêm trọng, uy phong của An Lăng Quân đủ để doạ khiến cho mấy tên tiểu tử này sỡ hãi, nhưng trên mặt bọn họ vẫn không thể giấu được sự chế nhạo, chia thành tốp năm tốp ba nhỏ giọng bàn tán.
Thậm chí còn có người có gan dám hỏi lại một câu, "Không phải từ trước đến giờ Kỷ tướng quân luôn rất ghét Ôn Nguyễn sao?"
Kỷ Tri Dao quất cây roi trong tay một phát, trên mặt ngươi kia lập tức rách một đường, máu bắt đầu tuôn ra, hắn lạnh giọng hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
"Tiểu tử biết sai!" Tên bị đánh vào mặt kia vội vàng bụm mặt quỳ trên đất.
Kỷ Tri Dao thu dây roi lại, quay đầu liếc về phía Ôn Nguyễn, cô cũng không hề hoảng sợ, nhìn về phía hắn.
Ôn Nguyễn nhướng mày, cúi người nói với Ân Cửu Dã, "Hắn đang làm gì vậy?"
"Thay nàng bất bình." Sao cô lại nghe ra sự tức giận trong câu nói này vậy nhỉ?
"Không cần phải như vậy chứ?" Ôn Nguyễn chép miệng.
"Có một cách rất đơn giản để giải quyết việc này."
"Gϊếŧ hết mấy người này."
"Không tồi."
"Oa, A Cửu, ta phát hiện ra ngươi còn ác hơn ta đấy."
"....."
"Nói giỡn thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy!" Ôn Nguyễn nhỏ giọng thì thầm với Ân Cửu Dã chuyện gì đó.
Sau khi Ân Cửu Dã nghe hết những gì cô nói, trên mặt tỏ ra nghi hoặc, "Sao nàng lại biết được điều này?"
"Không cần quan tâm điều đó, ngươi đi làm việc trước đi."
Ân Cửu Dã gật đầu, trong lòng hơi không yên tâm khi để cô ở lại, quay đầu dặn dò cô, " Vậy nàng ở đây chờ ta, đừng làm gì cả, ta sẽ trở về nhanh thôi."
"Ừ." Ôn Nguyễn nở nụ cười, đáp ứng lời của hắn.
"Đừng nghịch nữa! Coi chừng ngã khỏi ngựa thì không có ai đỡ nàng đâu."
"Ta thấy An Lăng Quân rất để tâm đến ta đấy."
"Ôn Nguyễn!"
"Vâng, ta đã biết rồi thưa phu tử."
Ân Cửu Dã buông dây cương ra, dặn dò đôi lời với Vu Duyệt, nhờ nàng ấy chăm sóc Ôn Nguyễn, sau đó mới rời đi.
Ôn Nguyễn lóng nga lóng ngóng cưỡi Đạp Vân đến chỗ Kỷ Tri Dao, nhướng người về phía hắn, thì thầm, "An Lăng Quân, ở trên ngực của Thịnh cô nương, có phải có một nốt ruồi son không?"
Kỷ Tri Dao vô cùng kinh ngạc nhìn Ôn Nguyễn, "Làm sao ngươi biết được?"
"Ừm, đại ca nói cho ta biết đấy!" Ôn Nguyễn nói dối không thèm chớp mắt, ha ha, không những ta biết trên ngực của Thịnh cô nương có một nốt ruồi son mà ta còn biết tình cảm của nàng như thế nào, nàng thích làm tư thế gì nhất đấy.
"Việc này quá hoang đường, ta đưa ngươi về phủ trước." Kỷ Tri Dao cau mày, đưa tay muốn nắm lấy dây cương trong tay Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn giữ dây cương ngựa lại, nói, "Không thể, nếu như bây giờ ta rời đi, vậy cái ô danh này của ta nhất định phải nhận rồi."
"Cho dù bây giờ ngươi ở ngay tại đây giải thích đi nữa thì sẽ có người tin sao?" Kỷ Tri Dao không kiềm được tức giận, nhưng chính hắn cũng không hiểu bản thân đang tức giận vì điều gì, hắn chỉ cảm thấy, những dòng thơ nhất định không phải viết tặng Ôn Nguyễn mà là có người khác đang hãm hại cô.
"Không thử thì sao mà biết?" Ôn Nguyễn nhìn Kỷ Tri Dao, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Có vẻ như Ôn cô nương đã có sắp xếp?"
Ôn Nguyễn không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ qua loa đáp lại, "Nghe nói tài bắn cung của An Lăng Quân khiến người khác kinh ngạc, hẳn là vừa rồi có thể đọc được những câu thơ đó rồi đúng không?"
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ngươi có cảm thấy, những câu thơ đó đang miêu tả một người khác hay không?"
"Ôn Nguyễn?"
"Trí nhớ của An Lăng Quân lại không được tốt rồi, gọi ta là Ôn cô nương." Ôn Nguyễn mỉm cười nhìn Kỷ Tri Dao, nói, "An Lăng Quân tức giận như vậy, chắc không phải là vì ta đấy chứ? Chính ngươi cũng rất rõ ràng, những dòng thơ đó, nên miêu tả về ai mới là hợp lí nhất."
Kỷ Tri Dao trầm mặc nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn, một lúc lâu cũng chẳng nói câu nào.
Chuyện này khiến Kỷ Tri Dao ghê tởm ở chỗ, người phụ nữ của hắn, bị người khác dùng những từ ngữ da^ʍ tục miêu tả, lại còn bị lộ ra trước mặt bao người.
Từ trước đến nay chuyện khuê phòng bị đem ra bàn tán luôn được xem là điều bất nhã, hơn nữa với thân phận và địa vị của Kỷ Tri Dao, khó lòng mà chịu được sự nhục nhã này.
Chuyện ngày hôm nay, nếu vạch trần, người xấu hổ sẽ phải là Kỷ Tri Dao hắn.
Nếu không vạch trần, vậy thì coi như thanh danh cả đời này của Ôn Nguyễn đã bị huỷ hoại.
Nếu như là trước kia, Kỷ Tri Dao nhất định sẽ chẳng thèm để tâm đến việc này, nhưng có lẽ hôm nay hắn trúng tà, không hiểu sao lại cảm thấy Ôn Nguyễn không nên chịu tiếng xấu này, cho nên hắn mới muốn đưa cô rời đi, sau đó mới giải quyết ổn thoả chuyện này.
Nhưng nói thế nào đi nữa, Ôn Nguyễn nàng ấy, nếu như đã có thể tự mình giải quyết được mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không chịu đựng, nàng không phải quân tử, không muốn làm chuyện quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nàng muốn làm tiểu nhân, có thù tất báo.
Ôn Nguyễn ngồi trên lưng ngựa, im lặng chờ Ân Cửu Dã trở về.
Ở bên kia, Vu Duyệt đã thu lại gần hết mấy mẫu giấy đấy, lập tức xé chúng tan thành từng mảnh, Ôn Nguyễn thấy vậy lập tức hô lớn, "Đừng xé!"
"Ôn Nguyễn?" Vu Duyệt tức đến mức không thở được, đầy oán hận vò nát tờ giấy trong tay, nặng giọng mắng, "Thứ này thật ghê tởm!"
"Muội biết!" Ôn Nguyễn nở nụ cười trấn an nàng ấy, nói, "Nhưng trước tiên cứ giữ hết chúng lại đi đã, muội còn có việc cần dùng đến."
Vu Duyệt ôm đống giấy khiến nàng buồn nôn đó đến chỗ Ôn Nguyễn , trong lòng ngập tràn căm phẫn nhìn đám người đang lén lút nhìn bọn họ bằng ánh mắt giễu cợt kia, nhỏ giọng nói với Ôn Nguyễn, "Ôn Nguyễn, ta tin muội."
"Cám ơn." Ôn Nguyễn cười.
Vừa nói lời cám ơn với Vu Duyệt xong, cô hơi ngẩng đầu, lập tức trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng trầm mặc của Lữ Trạch Cẩn.
Hắn chột dạ nhìn Ôn Nguyễn một cái, rất nhanh đã thu ánh mắt về, trong lòng đầy bất an ngó đông ngó tây, hiện tại hắn vẫn còn chưa biết Ôn Nguyễn đã biết bài thơ này là ở đâu mà ra, cứ đắn đo mãi không biết có nên nói cho cô biết hay không.
Sau một hồi do dự, Lữ Trạch Cẩn quyết định đi đến gần Ôn Nguyễn, nhỏ giọng nói với cô, "Ta biết bài thơ này không phải viết cho ngươi."
Ôn Nguyễn khẽ cười, hỏi hắn, "Vậy thì viết cho ai?"
"Dù sao thì ta cũng chỉ biết bài thơ này không phải viết cho ngươi mà thôi!" Lữ Trạch Cẩn lấy hết dũng cảm quát lớn một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Tri Dao cách đó không xa, hắn cảm thấy, nói không chừng bài thơ này chính là do Kỷ Tri Dao viết cũng có khi.
"Lữ Trạch Cẩn, có phải ngươi biết điều gì rồi không?" Vu Duyệt nhận ra Lữ Trạch Cẩn cư xử hơi lạ, lập tức đè hắn ra ép cung.
"Ta không biết, ta không biết gì hết!"
"Lữ Trạch Cẩn!" Vu Duyệt tức giận, mắng hắn, "Ngươi hiểu rõ chuyện ngày hôm nay ảnh hưởng đến Ôn Nguyễn nhường nào mà? Nếu như ngươi đã biết rõ chân tướng rồi thì tại sao lại không nói ra chứ? Chẳng lẽ mọi chuyện là do ngươi làm sao?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Sao ta có thể làm chuyện như vậy được chứ?" Lữ Trạch Cẩn bị vu oan, không kiềm được cơn nóng giận, chửi ầm lên.
"Vậy thì là ai?"
"Là ——" Nhất thời, Lữ Trạch Cẩn nghẹn họng chẳng nói được câu nào, hốc mắt đỏ ửng, bình tĩnh nhìn Vu Duyệt, cứ tính nói rồi thôi.
Bây giờ hắn cảm thấy rất đau khổ, cảm thấy rất khó hiểu.
Hắn không hiểu vì sao Thịnh Nguyệt Cơ lại làm như vậy.
Ôn Nguyễn ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh vuốt ve bờm của Đạp Vân, không hề có ý gặng hỏi Lữ Trạch Cẩn.
Cô biết, Lữ Trạch Cẩn vẫn còn tình ý với Thịnh Nguyệt Cơ, nếu như cô gặng hỏi hắn chỉ khiến hắn càng nóng nảy hơn thôi chứ không được gì cả, vẫn chưa đến thời điểm mà Lữ Trạch Cẩn có thể dứt tình với Thịnh Nguyệt Cơ.
Không bao lâu sau thì có hai người đi về phía này, một người là Tiêu Trường Thiên.
Người còn lại là... thái phó.