Đỡ Eo

Chương 25.3

Mọi chuyện bắt đầu như thế này.

Trong kinh không thiếu nhất chính là mấy gia đình dang gia vọng tộc, đám tiểu thư công tử con nhà quyền quý ấy ngày ngày cứ ở nhà ăn chơi trác táng, chẳng có việc gì làm, ngoại trừ việc lâu lâu lại tổ chức mấy yến hội đối thơ tăng thêm danh tiếng cho bản thân ra thì bọn họ còn có một ngày hội rất quan trọng nữa.

Đó chính là vào ngày Tết Đoan Ngọ hằng năm, bọn họ sẽ tổ chức Sáng Tạo Doanh 101 bản cổ đại.

Các trà lâu giáo phường được xem như các công ty quản lý, còn mấy ca linh có tài nghệ sẽ ở trên thuyền hoa cất giọng ca hát chính là những thực tập sinh đang chờ đợi cơ hội được ra mắt, sau đó nổi đình nổi đám trên khắp thiên hạ này.

Đương nhiên sẽ có những khác biệt so với bản hiện đại, đầu tiên là sau khi giành được chiến thắng sẽ chẳng có ai đứng ra dẫn đường cho người thắng cuộc này, thứ hai đó chính là người đã có danh tiếng rồi vẫn có thể tham gia cuộc thi này.

Phương thức để chọn ra vị trí Center thì giống hệt, chính là so tiền, ai có người đập tiền vào nhiều hơn thì sẽ là người đứng nhất.

Thịnh Nguyệt Cơ năm đó cũng nhờ vào điều này mà nổi danh, cho đến mấy năm gần đây cũng vậy, không ai có thể cướp được vị trí center này của nàng ta.

Có điều năm nay đặc biệt hơn so với mọi năm một chút.

Chính là việc Ôn Tây Lăng có ý muốn giúp cho Từ Hoa nổi tiếng, chèn ép vị thế cùa Thịnh Nguyệt Cơ.

Không biết Ôn Tây Lăng có vì muốn trả thù nhà mà làm vậy hay không thì không biết, nhưng chắc chắn hắn muốn tham gia đại hội này là vì... kiếm tiền.

Chỉ cần Từ Hoa có thể dành được chiến thắng trong đại hội Hoa Nhạc này, Ôn Tây Lăng nhất định sẽ có trăm ngàn biện pháp giúp Từ Hoa thành mỏ vàng di động.

Từ Hoa sau khi biết được việc này đã đau đầu không thôi, nhiều lần chạy đến chỗ Ân Cửu Dã cầu xin, "Ta có thể bỏ trốn được hay không?"

Đương nhiên Ân Cửu Dã sẽ đáp, "Không thể!"

"Cửu Dã, ta cảm thấy ngươi quá dung túng cho nàng ta rồi đấy! Tại sao chứ?" Từ Hoa hỏi.

"Vì nàng ấy cười lên rất đẹp!"

"Cái nụ cười khách khí không hề giả trân của nàng ta ấy hả?"

Ân Cửu Dã liếc mắt nhìn Từ Hoa một cái, nhà ngươi thì biết cái rắm gì.

Từ Hoa thấy vậy thì không kiềm được mà than ngắn thở dài, "Ôi chao, tổ tông của ta ơi, chúng ta phải sống khiêm tốn, khiêm tốn một chút đó ngươi có biết không hả? Lẽ ra bây giờ ngài còn phải đang ở Thái Huyền quan tu hành đấy! Đã cố ý lẻn vào kinh thành rồi mà còn gây ra chuyện khiến người ta phải chú ý như vậy, lỡ như bị Bệ hạ biết được thì sẽ bị chém đầu đấy!! Làm ơn làm phước ngươi đừng gây chuyện nữa được không?"

Ân Cửu Dã bung cây quạt ra, đi dạo một vòng trong phòng, "Không thể!"

Từ Hoa: "......"

Ngay lúc này thì Ôn Nguyễn đến, trong chớp mắt Ân Cửu Dã đã đem cây quạt Địa Tạng của mình giấu đi không còn chút dấu vết nào.

Ôn Nguyễn vừa đi vào đã gặp được Từ Hoa, mỉm cười chào hỏi, "Thật đúng lúc, Từ Hoa công tử cũng có mặt ở đây sao?"

"Cô nương có việc gì?" Từ Hoa mỉm cười.

"Nghe nhị ca ta nói, muốn cho ngươi tham gia đại hội Hoa Nhạc, ngươi đồng ý sao?"

Từ Hoa khổ ở trong lòng mà không dám nói.

"Đương nhiên là ta nguyện ý rồi!" Từ Hoa ra vẻ rất trông chờ vào cuộc thi này, "Thử hỏi có ca linh nào không muốn thanh âm của mình có thể vang chấn thiên hạ, lưu truyền vạn dặm, để lại cho người đời một khúc thiên cổ? Từ Hoa vô cùng nguyện ý, đây là cầu mà không được đấy!"

Ân Cửu Dã cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, kỹ năng diễn xuất của Từ Hoa quả thực là càng ngày càng tốt mà!

Ôn Nguyễn nghe Từ Hoa tuông một tràng dài, cả người hơi sững sốt, mắt cô chớp chớp liên tục, cô cứ tưởng rằng Từ Hoa sẽ không đồng ý chứ.

Kết quả là?

Hắn vậy mà cũng muốn nổi tiếng?

Cũng được thôi, có chí thì nên!

Nỗ lực làm thần tượng mới là một thần tượng tốt.

Ôn Nguyễn cười đáp lại Từ Hoa, "Vậy ta sẽ bảo nhị ca cố gắng giúp ngươi đạt được ý nguyện."

"Đa tạ cô nương, vậy thì ta không làm phiền cô nương cùng Cửu... gia trò chuyện nữa." Từ Hoa trong lòng giống như ăn phải trăm ngàn trái đắng. Khó thở quá! Hắn mà ở thêm chỗ này một khắc nào nữa chắc là tắt thở luôn mất.

Ôn Nguyễn cũng không giữ Từ Hoa ở lại, gật đầu xem như tạm biệt hắn, sau đó đi vào phòng của Ân Cửu Dã ngồi xuống.

"Có chuyện gì sao?" Ân Cửu Dã hỏi.

"Từ Hoa đến tìm ngươi là vì muốn nhờ ngươi tài trợ sao?"

"....." Suýt chút nữa thì ÂN Cửu Dã đã phun hết nước trà trong miệng ra ngoài.

Hắn cố nhịn cười, làm như đúng rồi gật đầu đáp lại nàng, "Không sai!"

"Ngươi tính cho hắn bao nhiêu?" Ôn Nguyễn tiếp tục hỏi.

"Túi của ta căn bản cũng không được dày lắm nên chắc sẽ không cho nhiều đâu!"

"Vậy thôi ngươi đừng bỏ tiền ra nữa, đều chỉ như muối bỏ biển mà thôi! Không bằng cứ để lại tiêu xài!" Ôn Nguyễn thầm nghĩ trong bụng, cô không tán thành mấy chuyện cố gắng tiêu xài tiết kiệm, thậm chí có thể gọi là thắt lưng buột bụng chính mình trong sinh hoạt chỉ để giúp idol ra mắt này cho lắm. Bản thân phải đối xử tốt với chính mình trước mới có sức lực để đi ủng hộ người khác chứ.

Ân Cửu Dã mỉm cười nhìn nàng, " Cô nương sợ ta thiếu tiền sao?"

Hmm, đây là lần thứ hai hắn nhắc đến chuyện tiền nông rồi, có phải hắn là đang ám hiệu cho cô việc phải tăng lương cho hắn không? Cũng được thôi, nể tình ngày thường Ân Cửu Dã luôn tận tâm làm việc cho cô, thân là bà chủ, cô nhất định sẽ không keo kiệt chút tiền này với hắn.

Ôn Nguyễn sau khi thông suốt, lập tức ra vẻ hào phóng nói, "Bắt đầu từ tháng sau, tiền công của ngươi sẽ tăng thêm ba lượng bạc." Nếu như so với những hạ nhân khác, lương của hắn có thể được gọi là lương cao rồi đấy!

Ân Cửu Dã, "...... Tạ lòng tốt của cô nương."

Ta cũng đâu có thiếu ba lượng bạc này của nàng!

Không có ba lượng bạc này của nàng ta vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp sống tới cuối đời đấy!!!!

......

Một người bình thường luôn tỏ ra vui vẻ như Ôn Tây Lăng ấy vậy mà hôm nay ở trên bàn cơm lại như bong bóng hết hơi, u sầu ảo não, tất cả đều là vì đại hội Hoa Nhạc sắp tới. Thật ra bây giờ tiền đã không còn là vấn đề với hắn nữa, hắn là đang lo lắng độ nổi tiếng của Từ Hoa không đủ, những người biết đến tài hoa của Từ Hoa rất ít, nhưng lực lượng quần chúng là vô hạn, lỡ như có tình huống gì phát sinh thì xem như mọi chuyện đổ sông đổ bể, thế nên hắn rất muốn tìm cách để mọi người biết đến Từ Hoa nhiều hơn.

Ôn Nguyễn thấy nhị ca cứ thở dài không dứt như vậy, thong thả nuốt phần cơm đang nhai trong miệng xuống, "Nhị ca có tin ta không?"

"Muội muội có cách gì sao?" Ôn Tây Lăng vội vàng đáp lại.

"Giao cho ta đi."

Ôn Bắc Xuyên nhìn hai người cứ thì thầm to nhỏ với nhau, lắc đầu bật cười.

"Đại ca, ta đã nói trước với huynh rồi đấy nhé, huynh ai cũng không được giúp, đệ cũng không thiếu chút tiền ấy của huynh, nhưng năm nay, huynh dám giúp Thịnh Nguyệt Cơ dù chỉ một đồng, đệ lập tức sẽ...." Ôn Tây Lăng tỏ ra nguy hiểm, đe doạ cả Ôn Bắc Xuyên.

"Sẽ như thế nào?" Ôn Bắc Xuyên hỏi.

"Đệ sẽ đem muội muội ra ngoài ở, không bao giờ gặp huynh nữa!" Ôn Tây Lăng quyết không chịu yếu thế hơn.

"Sợ quá đi, huynh không dám tiêu tiền vì Thịnh Nguyệt Cơ nữa đâu!!" Ôn Bắc Xuyên cũng phối hợp, tỏ ra vẻ sợ hãi thật sự.

"Hừ, vẫn là muội muội quan trọng nhất, đúng không?" Ôn Tây Lăng nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, đắc ý hất cằm lên trời.

"Đương nhiên rồi!" Ôn Bắc Xuyên khẽ búng trán Ôn Nguyễn một cái, "Nhưng không thể vì vậy mà làm ảnh hưởng đến việc học, ta sẽ hỏi thăm Âm Cửu tình hình thường xuyên đấy!"

Ôn Nguyễn: "......"

Đúng là huynh trưởng như cha, mà tình cha thì ấm áp như vầng thái dương!

Ôn Nguyễn bắt đầu từ việc hỏi qua gia thế của Từ Hoa trước, cũng tốt, cha mẹ đều đã mất, không nhà không xe, là một người phù hợp để làm rể... à không, để yêu thương.

Cô lại hỏi tiếp xem hắn có để tâm tới việc này bị người khác biết không, may thay, hắn cũng không hề để tâm tới, tuỳ ý cho mọi người sắp đặt, thích bảo là bị đâm chết hay bị chết chìm hay như thế nào đó đều được, muốn thảm bao nhiêu thì cứ để nó thảm bấy nhiêu.

Ôn Nguyễn:.... Được đấy, đúng là người có chí làm idol nổi tiếng.

Ngày đầu tiên, Ôn Nguyễn tự vẽ nên một câu chuyện, sau đó cho mấy vị tiên sinh hay kể chuyện ở các trà lâu một chút bạc, nhờ bọn họ đem câu chuyện bi kịch về cuộc đời của Từ Hoa kể ra ngoài.

Ngày thứ hai, Ôn Nguyễn chạy đến nhờ vả Ân Cửu Dã hết cả một buổi, muốn hắn giúp cô làm băng rôn cổ động cho Từ Hoa để treo lên con phố sầm uất nhất kinh thành này. Đương nhiên là sẽ có những hộ gia đình không đồng ý việc trước nhà mình treo mấy câu "Tiên âm giáng trần Từ Hoa", "Giọng hát thần tiên Từ Hoa" hay "Từ Hoa thiên tài có một không hai". Nhưng đó không là vấn đề, có tiền mua tiên cũng được, đưa tiền là mọi chuyện được giả quyết ngay ấy mà!

Ngày thứ ba, bây giờ toàn bộ kinh thành đều đã phủ kính băng rôn cổ vũ cho Từ Hoa rồi, Ôn Nguyễn thuê thêm một đám người, để bọn họ vừa đi vừa kêu gọi mọi người, "Mong mọi người hãy bỏ phiếu cho Từ Hoa công tử", "Chỉ cần bạn bỏ phiếu cho Từ Hoa, bạn sẽ trở thành bạn bè tốt với Ôn phủ.".

Cứ như vậy đến ngày thứ năm, trong kinh thành không ai không biết đến Từ Hoa.

Từ Hoa cũng bế quan từ chối tiếp khác được năm ngày nay, muốn toàn tâm toàn lực chuẩn bị cho đại hội Hoa Nhạc.

Trong kinh thành rất nhiều người chưa từng nghe Từ Hoa hát qua bao giờ, chính vì thế nên họ vô cùng tò mò không biết ca linh này mà ai lại có thể gây ra ồn ào đến như vậy, hơn nữa người này truyền tai người kia, tất cả mọi người đều rất mong chờ vào màn trình diễn của Từ Hoa.

Từ Hoa nhìn mọi người vì hắn mà dốc hết tài lực, trong lòng không khỏi cảm động, cảm động tới mức muốn tự treo cổ mình lên cành cây luôn rồi.

Bây giờ xem như Từ Hoa đã biết cái gì gọi là lùa vịt lên kệ, không trâu bắt chó đi cày rồi!

Hai mắt của Từ Hoa rưng rưng, nhìn Ôn Nguyễn đầy cảm kích, "Đạ tạ Ôn cô nương, Từ Hoa cảm động đến rơi mước mắt, chỉ là ta không có gì để báo đáp cô nương cả!"

Ôn Nguyễn nói: "Không sao đâu."

Nhân lúc không có ai, Ân Cửu Dã vì chuyện này mà cười đến mức xém chút ói hết ngũ tạng ra ngoài.

Nhị Cẩu Tử ở trong ngực cô cũng không nhịn được cười, "Nguyễn Nguyễn, kiếp trước chắc chắn cô là một trạm tỷ đúng không?"

Sân khấu bây giờ đã được hoàn thành, mọi thứ cũng đã an bài đâu vào đấy, chỉ còn chờ Từ Hoa lên biểu diễn nữa mà thôi.

Đột nhiên Ôn Nguyễn nhớ đến Tiêu Trường Thiên từng nói qua, tiếng đàn của nhạc sư ở Xuân Nguyên lâu không đủ tốt, không theo kịp tiếng hát của Từ Hoa.

Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã, hỏi hắn, "Ngươi có am hiểu âm luật không?"

Ân Cửu Dã gật đầu: "Am hiểu."

Ôn Nguyễn: "Vậy ngươi cùng ta đến nhạc phường tìm một cầm sư giỏi đến đây đi, không thì thổi sáo, thổi tiêu gì đó, tóm lại phải là một người giỏi thực sự ấy!"

Ân Cửu Dã nghĩ ngợi một hồi, vẫn là quyết định nói cho nàng, "Toàn bộ những nhạc sư tốt nhất thiên hạ này đều ở trong cung."

"Ta có thể vào cung mượn người chắc?"

"Nhạc sư trong cung hầu hết đều là bạn bè của Tiêu Trường Thiên chẳng phải sao?"

"Đúng rồi ha!" Ôn Nguyễn đang vui vẻ đột nhiên ỉu xìu trở lại, cô không muốn dựa vào mối quan hệ với Tiêu long châu đâu, "Thôi bỏ đi!"

"Ta còn có một cách nữa có thể giúp nàng."

"Cách gì?"

"Nhưng trước tiên nàng hãy trả lời ta một vấn đề đi đã, sau đó ta sẽ nói với nàng cách của ta sau."

"Ngươi hỏi đi!"

"Nàng vì muốn đối đầu với Thịnh Nguyệt Cơ mà bỏ công ra thu xếp hết thảy mọi thứ cho Từ Hoa sao?"

Ôn Nguyễn giương mắt nhìn hắn, cười ra tiếng, "Ngươi quá xem trọng Thịnh Nguyệt Cơ rồi!"

"Vậy thì tại sao?" Ân Cửu Dã nói, "Nàng chắc hẳn là đã biết rằng nếu Từ Hoa thật sự muốn có thể giành chiến thắng, vậy việc phải đối đầu với Thịnh Nguyệt Cơ là không tránh khỏi."

Ôn Nguyễn hơi mím môi lại, cô cũng không biết nên trả lời Ân Cửu Dã như thế nào nữa. Không lẽ nói với hắn rằng cô đang đu idol, nói với hắn rằng cảm giác khi bản thân có thể giúp được idol của mình thành công, nhìn người ấy đứng trên đỉnh cao danh vọng cũng là một loại thành tựu với người hâm mộ là cô đây sao?

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ rất lâu, Ôn Nguyễn quyết định đáp lại lời Ân Cửu Dã như thế này, "Ta thích Từ Hoa."

"Nàng nói cái gì?" Cơ thể Ân Cửu Dã chấn động, sát khí nổi lên bốn phía, hắn thật sự muốn đem Từ Hoa băm thành trăm mảnh.

"Giọng hát của Từ Hoa rất hay, ta nghĩ rằng mình nên giúp cho nhiều người biết đến nó hơn, dù sao cũng là danh xứng với thực, hơn nữa bản thân hắn cũng là một người rất có ý chí, vậy thì có lí do gì khiến ta không giúp hắn nữa đâu chứ?"

Sát tâm của Ân Cửu Dã trong nháy mắt đã biến mất, hắn cẩn thận hỏi lại nàng một lần nữa, "Cho nên, nàng là thích giọng hát của Từ Hoa đúng không?"

"Đúng rồi! Chứ còn gì nữa?" Ôn Nguyễn cảm thấy câu hỏi này của Ân Cửu Dã thật kì lạ.

"Không có việc gì!" Ân Cửu Dã hài lòng gật đầu, "Không sao, chuyện này có thể, không thành vấn đề."

"Ngươi còn chưa nói cách của ngươi cho ta đâu đấy!" Ôn Nguyễn nhắc lại chuyện ban nãy.

"Đến lúc đó nàng sẽ biết thôi."

"Ta có thể tin ngươi sao?"

Câu hỏi này đặc biệt thú vị, Ân Cửu Dã mỉm cười ngắm nhìn Ôn Nguyễn một hồi lâu, sau đo mới trả lời, "Nàng có thể tin ta."

"Vậy thì tốt rồi, cám ơn ngươi!" Ôn Nguyễn không quên lễ nghĩa, cám ơn lại lòng tốt của Ân Cửu Dã.

"Cám ơn như thế nào?

".... Cám ơn bằng hai lượng bạc?"

"Năm lượng."

"Ba lượng."

"Năm lượng."

"Tạm biệt."

"Ba lượng, thành giao."

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Vu Duyệt là fan trung thành của Ôn Nguyễn trong chiến dịch đu idol quy mô lớn này của cô. Ban đầu, nàng ấy cũng cảm thấy Từ Hoa hát rất hay, xem như cũng khá yêu thích tài hoa của hắn, sau đó lại cộng thêm việc Ôn Nguyễn ra sức muốn giúp Từ Hoa giành chiến thắng, nàng cho rằng Ôn Nguyễn không bao giờ nhìn lầm người cả, thế nên nàng một lòng muốn giúp sức cho Ôn Nguyễn, bên cạnh cô hết mấy ngày nay.

Ngược lại, Lữ Trạch Cẩn khi thấy cảnh này chỉ nghĩ rằng: Hai ngươi thật rảnh rỗi.

"Các ngươi có biết Giả Trăn nói như thế nào mà việc các ngươi làm không?" Lữ Trạch Cẩn cắn quả quýt trên tay, khinh thường hỏi.

"Không biết, cũng không quan tâm." Ôn Nguyễn đáp.

"Hắn ta nói các ngươi đang là tự rước lấy nhục đấy! Từ Hoa cho dù có hát hay cách mấy đi nữa thì hắn cũng đâu có thể so với Nguyệt Cơ! Giả Trăn còn giễu cợt Từ Hoa nam không ra nam, nữ không ra nữ, giọng nói cứ y hệt đàn bà, làm gì có ai thích người như vậy chứ?"

Ôn Nguyễn nghe không nổi nữa, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi lại dùng cái mông để nói chuyện đấy à?"

"...." Lữ Trạch Cẩn đột nhiên bị Ôn Nguyễn mắng, ngẩn người ra một hồi mới phản ứng lại, "Nhà ngươi mới nói chuyện bằng cái mông ấy! Tiểu gia ta có lòng tốt khuyên bảo ngươi không cần hao phí tiền của chứ bộ! Ngươi có biết để tham gia đại hội Hoa Nhạc phải tốn bao nhiêu tiền không hả?"

Ôn Nguyễn, "Không cần ngươi lo, nhà ta có rất nhiều tiền."

Vu Duyệt cũng hùa theo, "Nhà ta cũng vậy! Ôn Nguyễn, muội đừng lo, cha ta cho ta rất nhiều tiền tiêu vặt, lúc đó ta sẽ dành để bỏ phiếu cho Từ Hoa hết!"

Lữ Trạch Cẩn: "Được thôi, hai vị nữ hiệp lợi hại nhất! Nếu như Từ Hoa mà thắng được Thịnh Nguyệt Cơ, đến lúc đó ta sẽ ăn cứt cho hai ngươi xem!"

Ôn Nguyễn: "Lại mở miệng lừa gạt người khác nữa rồi đấy!"

Lữ Trạch Cẩn: "......"

Hắn mà còn đấu võ mồm với Ôn Nguyễn nữa thì hắn là cẩu!!!!