Đấy là một người đàn ông tầm tam tuần, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính, ở bên hông đeo một món trang sức bằng ngọc khá kì lạ.
Đó là một cái bàn tính nhỏ.
Bằng vật nhận chủ, Ôn Nguyễn có thể nhận ra đối phương chính là Giả tiên sinh trong truyền thuyết - Giả Trăn.
Tính cách của nhân vật này là một người cực kì biết tính toán chi ly, đa mưu đa kế, nhất định sẽ không để mình phải chịu thua thiệt trước kỳ ai, vô cùng phù hợp làm một thương nhân.
Thế nhưng một người như hắn lại có thể nhường nhịn với thói phong lưu của Thịnh Nguyệt Cơ, cho dù nàng có đối xử với hắn như thế nào, ở bên ngoài có bao nhiêu người khác, Giả Trăn đều có thể vì nàng mà chịu đựng. Cho dù nàng muốn hắn phải trả bất kì giá nào hắn cũng đều đồng ý.
Không hề giống với bản tính một người thương nhân keo kiệt như hắn tí nào.
Vì yêu người mà không còn là chính mình! Vì yêu người mà chẳng cần bất kì hồi đáp nào!
Ông chủ giàu nhất một vùng x Tuyệt thế ca linh phong tình vạn chủng, tiểu thuyết hào môn thế gia kiêm giới giải trí bản cổ đại nha~
Não của Ôn Nguyễn không tự chủ mà nghĩ đến tới những cảnh cấm trẻ em giữa Giả Trăn và Thịnh Nguyệt Cơ, hừm, cũng không có gì đặc sắc lắm.
Cái bàn tính bằng ngọc được treo bên hông Giả Trăn kia chính là thứ đồ vật mà hắn trân quý nhất, bất kể ai muốn chạm vào cũng không được, nhưng mỗi khi hắn ta ân ái cùng với Thịnh Nguyệt Cơ, đều sẽ dùng nó để chơi đùa với Thịnh Nguyệt Cơ.
Để cô cố nhớ lại xem, trong sách miêu tả thế nào nhỉ? Hình như là những hạt châu bằng ngọc trên bàn tính có hơi lạnh, mỗi lần lướt qua lưng của Thịnh Nguyệt Cơ đều sẽ gây cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, giống như người hiện đại chúng ta sử dụng đá lạnh tạo hứng thú với nhau vậy.
Thật biết cách chơi nha~
"Ôn cô nương." Giả Trăn chắp tay chào hỏi Ôn Nguyễn.
"Chào Giả tiên sinh." Ôn Nguyễn cố gắng kiềm lòng không nghĩ tới mấy cảnh bổ não giữa Giả Trăn vả Thịnh Nguyệt Cơ nữa, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Những lời mà Ôn cô nương nói ngày hôm nay ở Xuân Nguyên lâu không biết nếu như đại ca của ngươi biết sẽ như thế nào nhỉ?" Giả Trăn nhìn cô nở nụ cười trào phúng.
Ôn Nguyễn vuốt lông Nhị Cẩu Tử, cười nhạt đáp, "Giả tiên sinh mỗi tháng chi cho Thịnh cô nương không biết bao nhiêu tiền bạc, vì nàng ta mà xây đài ngọc, mở lầu vàng, tìm hết những vật quý giá nhất trên trần đời dâng lên cho nàng, chỉ mong có thể đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân. Nếu so với ngươi, đại ca ta đúng là bủn xỉn hơn nhiều! Trừ bỏ tấm thân của hắn ra thì còn có gì khác nữa đâu? Chính vì vậy ta đương nhiên là phải vì Giả tiên sinh mà bất bình, quyết hao hết tâm kế mong giúp ngươi ôm được mỹ nhân về tay."
Sắc mặt Giả Trăn tối sầm lại, "Ngươi đúng là không biết sợ là gì cả!"
Ôn Nguyễn bình tĩnh đáp lời hắn, "Là do Giả tiên sinh từ mình tìm đến cửa muốn nói chuyện với ta trước đấy chứ, sao ngài lại có thể trách ta được? À đúng rồi, nhờ có công của Giả tiên sinh không tiếc tiền bao nuôi Thịnh Nguyệt Cơ nên nàng mới có thể phong tình vạn chủng, mềm mại yêu kiều như bây giờ, đại ca ta xem như là được hời rồi. Thân là muội muội của hắn, ta thay mặt đại ca mình, cám ơn ngài!"
Ân Cửu Dã không nhịn được nữa, bật cười ra thành tiếng.
Ôn Nguyễn hơi quay đầu liếc hắn một cái, Ân Cửu Dã lập tức thu lại ý cười, phất tay ra hiệu cho nàng tiếp tục.
Giá Trăn thù giận đan xem, tuy vậy hắn cũng chẳng thể làm gì cô cả, chỉ có thể âm thầm siết chặt tay thành quyền.
Thân phận thiên kim hầu phủ của Ôn Nguyễn chính là lá bùa hộ mệnh cho cô.
Cô cũng chính là vì ỷ vào thân phân của mình nên mới buông ra lời trào phúng không hề kiêng nể ai cả.
Có ngon thì nhào dô~
Ôn Nguyễn tỏ vẻ đáng yêu ngước đầu nhìn Giả Trăn, y hệt một đoá hoa trắng thuần khiết sạch sẽ không nhiễm bụi trần, có điều, lời nói của cô lại giống như muốn chọc tức chết người ta, "Giả tiên sinh còn việc gì nữa không? Nếu không thì ta xin được trở về trước, không làm phiền ngài kiếm tiền bao dưỡng Thịnh cô nương nữa."
Hận ý từ đáy lòng Giả Trăn cơ hồ muốn hoá thành đao, hận không thể chém cho Ôn Nguyễn một nhát. Dù vậy, hắn cũng chỉ có thể chịu chết nhẫn nhịn cơn tức giận của mình lại, ngữ điệu tàn nhẫn đáp lại cô, "Trong lời nói của cô nương tựa hồ đều là mang theo khinh thường mỗi khi nhắc đến Nguyệt Cơ, đối với ta đều là chực chờ cơ hội mong có thể hạ nhục ta. Thế nhưng ngươi lại không hề nghĩ đến, bản thân rời khỏi Hầu phủ thì có là cái thá gì chứ?"
Ôn Nguyễn bật cười, "Là một cô nương có lòng tự trọng nha~"
"Ngươi!"
"Trên thế gian này còn được mấy người như ta đâu."
"Ôn Nguyễn!"
"Có ta đây!"
"Sớm muộn gì ngươi cũng phải trả giá cho những gì ngươi làm!"
"Đàn ông chỉ có mạnh miệng thôi cũng vô dụng, mấy phương diện khác cũng phải mạnh mới được."
Ôn Nguyễn nhìn Giả Trăn cười tủm tỉm, một câu này của cô suýt nữa làm cho Giả Trăn tức tới mức hộc máu.
Bởi vì, Giả Trăn, không được.
Tại sao hắn phải dùng cái bàn tính làm bằng ngọc ấy để tìm tình thú chứ? Đáp án chính là, vì hắn không được, vì người anh em của hắn yếu ớt đó.
Chao ôi, đồ ăn đã dâng đến tận miệng rồi mà còn không ăn được, thảm quá thảm, quá ác qúa tàn nhẫn quá bi thảm.
Trọng điểm là Giả Trăn không hề biết Ôn Nguyễn đang ám chỉ phương diện ấy ấy của hắn, có điều hắn có tật giật mình, bản thân không kiềm được mà chột dạ, cảm thấy chính mình giống như bị bóc trần, bị người người chỉ trỏ chê cười.
Tức giận trong lòng không thể kiềm lại, Giả Trăn đột ngột tiến về phía trước một bước.
Ân Cửu Dã thấy vậy lập tức tiến lên che chắn cho Ôn Nguyễn, "Giả tiên sinh, ngài muốn làm gì?"
Ôn Nguyễn ở phía sau Ân Cửu Dã lò ra nửa cái đầu, vẫn cứ cười tủm tỉm nhìn Giả Trăn, "Đúng đó, Giả tiên sinh muốn làm gì vậy, bộ ta nói sai điều gì rồi hay sao?"
Trong giọng nói của cô mang theo ý muốn uy hϊếp, khiến cho Giả Trăn cảm thấy nếu hắn còn tiếp tục tỏ ra nguy hiểm với Ôn Nguyễn nữa thì cô sẽ lập tức mang chuyện hắn yếu sinh lý ra kể cho toàn dân thiên hạ nghe.
Nhưng làm sao cô có thể biết được chuyện đó?
Giả Trăn không thể không chùn bước.
Ôn Nguyễn vẫn cố ý núp đằng sau lưng Ân Cửu Dã, hơi ngước đầu nhìn hắn, "Chúng ta về thôi!"
"Được!" Ân Cửu Dã cũng phối hợp hơi cúi đầu xuống nhìn Ôn Nguyễn, bây giờ trên mặt nàng ấy đều là ý cười xấu xa sau khi thực hiện được trò đùa dai của mình.
Chính hắn cũng không hiểu lời ban nãy của Ôn Nguyễn là có ý gì?
Thế nhưng ở đây chúng ta có Nhị Cẩu Tử hiểu cô có ý gì.
Mèo con ở trong lòng cô cười như điên, suýt chút nữa thì lăn xuống đất, "Nguyễn Nguyễn lợi hại, há há há há há, cứu mạng há há há há, tôi cười muốn tắt thở há há há, cô có nhớ trong sách có viết mỗi lần Giả Trăn thấy được mà ăn không được đều cảm thấy bản thân có lỗi không? Chời má trên đầu đội một chục cái nón xanh rồi mà còn thấy có lỗi cho được nữa ha ha ha ha!!"
Ôn Nguyễn nghe tiếng cười vang của Nhị Cẩu Tử, bản thân cũng phải kìm chế lắm mới không bật cười thành tiếng. Suy nghĩ của tên Giả Trăn này đúng là quá vặn vẹo, mà vặn vẹo theo kiểu gây cười cho người khác mới mệt ấy chứ.
Ân Cửu Dã nhìn dáng vẻ nhịn cười của nàng, chậm rãi nhấc ống tay áo lên che trước mặt nàng, dịu dàng nói, "Được rồi, ngươi cứ cười trước đi, ta giúp ngươi che, khi nào cười xong rồi chúng ta lại đi tiếp."
Ôn Nguyễn hơi ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã, nắm lấy tay áo của hắn, thật sự buông lỏng mà cười thành tiếng.
Cười đến cả người run rẩy, hai mắt cong lên thành hình lưỡi liềm.
Tâm trạng của Ân Cửu Dã cũng theo đó mà tốt lên, ngữ khí trong bất tri bất giác đều tràn ngập sự cưng chiều, "Trêu chọc hắn vui đến như vậy sao?"
Ôn Nguyễn cười đã đời, chậm rãi buông tay áo của Ân Cửu Dã ra, điều chỉnh lại biểu cảm của mình một chút, sau đó mới đáp lời, "Ta đang xả giận cho nhị ca!"
"Cái này mà cũng gọi là xả giận sao?" Ân Cửu Dã nói.
"Ta còn có thể làm gì nữa chứ? Không lẽ ngươi đến đánh hắn một trận sao?"
"Có thể, dù sao ta cũng đã từng giúp ngươi đánh người rồi!"
"Ngươi đang tiếp tay cho kẻ ác là ta sao?"
"Ta rất sẵn lòng, hơn nữa điều này không phải sẽ biến thành niềm vui cho ngươi sao?"
"Nhưng ta sẽ không thêm tiền công cho ngươi đâu."
"Nếu ta bị thương, vậy ngươi có thể cho ta chút phí tai nạn lao động không?"
"Cũng được thôi, nhưng tốt nhất là ngươi đừng bị thương!"
"Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
"Không phải, tiền mời lang trung đến rất mắc."
"......"
"Thái độ của ngươi thế này là thế nào, tiền mà ta dùng đều là do nhị ca kiếm được đấy, đương nhiên là phải xài tiết kiệm một chút rồi!"
"Cô nương đúng là một người cần kiệm."
"Cảm ơn."
Ôn Nguyễn vừa nói xong lập tức không nhịn được cười, vô thức nắm lấy tay áo Ân Cửu Dã cười tiếp.
Ân Cửu Dã chậm rãi giơ tay lên, muốn thử xoa đầu cô một lần.
Nhưng cuối cùng vẫn bỏ tay xuống, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Chờ đến khi Ôn Nguyễn bình tĩnh trở lại, lúc đó hai người mới sóng vai cùng nhau trở về.
Đột nhiên Ân Cửu Dã nói với nàng một câu, "Hình như Giả Trăn rất có địch ý với Hoạ Ngôi."
Nếu như là ngày thường, Ôn Nguyễn nhất định sẽ chẳng thèm nhắc đến mấy người đàn ông của Thịnh Nguyệt Cơ, nhưng ngày hôm nay có lẽ trêu chọc Giả Trăn vui đến quên trời quên đất, tinh thần cũng thả lỏng hơn một chút, tiện miệng đáp lại, "Hắn không chỉ có địch ý với Hoạ Ngôi không đâu, mà là hắn có địch ý với tất cả những người đàn ông bên cạnh Thịnh Nguyệt Cơ."
Ân Cửu Dã hỏi tiếp, "Tại sao?"
Ôn Nguyễn tinh ý nhận ra, ngay cả Nhị Cẩu Tử ở trong lòng của cô sau khi nghe câu hỏi của Ân Cửu Dã cũng âm thầm dựng thẳng lỗ tai lên, dáng vẻ hóng chuyện.
Cô khẽ xoa đầu Nhị Cẩu Tử, mỉm cười đáp, "Nếu hỏi ai trong số những người tình nhân của Thịnh Nguyệt Cơ là người có tính chiếm hữu cao nhất, ai là người yêu nàng ta điên cuồng nhất, chắc hẳn Giả Trăn phải là người đứng đầu."
Tới mức, hắn hận không thể đem hết những người đàn ông bên cạnh nàng ta gϊếŧ chết.
Mà trong 7 viên ngọc rồng của Thịnh Nguyệt Cơ, người có thể dễ dàng bắt nạt nhất chỉ có Hoạ Ngôi.
Có ngon thì thử động vào Kỷ Tri Dao, động vào Lữ Trạch Cẩn hay thậm chí là dám động vào Ôn Bắc Xuyên mà xem?
Ân Cửu Dã lại hỏi nàng, "Cô nương làm sao biết được điều đó?"
Lần này thì Ôn Nguyễn không có cách nào trả lời được rồi, cô chỉ có thể cười qua loa, như có như không đáp, "Bởi vì người tiêu tiền cho Thịnh cô nương nhiều nhất là hắn đó!"
Bản thân đã có tật, chỉ cần lơ là một chút là đã có thể tự mình mang tâm lí lo sợ, hơn nữa, với mấy loại bệnh không dễ nói ra như thế, đối với đàn ông là một sự sỉ nhục rất lớn.
Nghĩ đến chuyện những người đàn ông khác có thể từ chỗ Thịnh Nguyệt Cơ nếm được trái ngọt vô số đêm, còn hắn lại không có phúc phần đó, chẳng phải càng đả kích hắn gấp trăm ngàn lần sao? Giả Trăn không trở nên biếи ŧɦái mới là lạ đó.
Ân Cửu Dã bật cười, "Ta thực sự cho rằng hậu cung của Thịnh Nguyệt Cơ là chốn sóng im biển lặng, tương thân tương ái, chung sống hoà bình đấy."
"Chuyện mà từ xưa đế nay còn chẳng có đế vương nào làm được vậy mà ngươi cũng dám cho rằng nàng ta có thể?" Ôn Nguyễn cười, "Chẳng qua bọn họ đều đang cố gắng áp chế sự ghen ghét của bản thân xuống thôi."
"Hình như cô nương không thích hai chữ "hậu cung" này cho lắm?" Ân Cửu Dã đầy ẩn ý hỏi nàng.
"Ngươi thích sao? Cũng đúng thôi, đàn ông ai mà chẳng mơ có được hậu cung ba ngàn giai lệ cơ chứ!"
"Ta là đang hỏi ngươi đấy?"
"Không thích, ồn ào lắm."
"Ta biết rồi!"
"Ngươi biết cái gì chứ?"
"Biết ngươi không thích hậu cung."
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, cho dù có nói như vậy, cho dù ta có không thích thì hoàng đế trên kia sẽ không để người khác mở hậu cung sao?
Nhị Cẩu Tử giơ móng vuốt nhỏ bé của em ấy lên, muốn phát biểu đôi điều, "Nguyễn Nguyễn, nếu như theo những gì cô nói, chẳng phải mối quan hệ giữa mấy người Thịnh Nguyệt Cơ sớm muộn gì cũng có ngày đổ máu sao?"
Ôn Nguyễn đưa tay nựng khuôn mặt béo ú của Nhị Cẩu Tử, không trả lời.
Thịnh Nguyệt Cơ có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô, chỉ cần không lôi cô vào thì tất cả bọn họ chỉ là diễn viên quần chúng trong cuộc đời cô thôi.
Đương nhiên, nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, cho dù cô có không muốn thì drama nó cứ ập vào cô một cách vô tội vạ.
Từ lúc này mình xin phép được đổi xưng hô giữa Ân Cửu Dã với Ôn Nguyễn thành ta - nàng nhé!