Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 44: Dương Mưu

- Hai mươi chữ ngắn ngủi này, cơ hồ thể hiện tất cả sự tình của tu phật a. . .

Nhìn Vô Tướng Kệ trên vách tường, Tuệ Hải đại sư trừng lớn hai mắt, miệng thấp giọng nỉ non .

- Đúng vậy, tu phật có ý nghĩa gì? Há không phải giống như phía trên này viết “Hằng hằng lau phủi sạch, Chớ để vướng trần ai”, đạo lý đừng cho tâm chính mình bị phong trần thế tục che giấu này quá chính xác?

- Thơ hay, ngắn ngủi hai mươi chữ, đem tự thân so sánh Bồ Đề Thụ, đem tâm so sánh Minh Kính Đài, ẩn chứa vô tận phật lý, rồi lại dễ hiểu.

Bên cạnh có một tú tài mặc trường sam cũ nát, miệng lớn tiếng tán thưởng, dạng thơ tự này hắn làm không được, nhưng lại không trở ngại hắn đánh giá.

- Cái này, chuyện này. . .

Còn như Lý Thuần Phong, nhìn Vô Tướng Kệ trên vách tường, lại ngây ra như phỗng.

Nhãn lực hắn tự nhiên là có, bài thơ này ẩn chứa ý nghĩa, hắn hiểu.

Không ngờ tới, Huyền Trang này bất quá chỉ là một thiếu niên mà lại nhận biết đối với phật lý thâm hậu như thế? Đây chính là tăng nhân mười hai điểm Hương sao?

. ..

Người bên cạnh, vô luận tăng nhân Đại Phật Tự tùy hành theo đến, hay vài vị sư huynh Kim Sơn Tự, là chư vị khách hành hương, nhìn hai mươi chữ Vô Tướng Kệ trên vách tường, tất cả đều kinh thán không thôi.

Bất quá, đối với Giang Lưu mà nói, làm ra một màn này, bất quá chỉ là linh quang đột nhiên chợt hiện thôi.

Thứ nhất, đầu phật thơ như Vô Tướng Kệ này, vừa lúc có thể trả lời nan đề Lý Thuần Phong cho mình, thứ hai, chính mình lưu lại bài thơ này, bài thơ này tất nhiên sẽ truyền tụng ra ngoài, mà bài thơ này viết tại Kim Sơn Tự, chính là bút tích thực.

Sau này tất sẽ có thật nhiều người, thậm chí đệ tử Phật môn cố ý chạy tới xem Vô Tướng Kệ, vậy vách tường này sẽ trở thành một cảnh rất trọng yếu.

Dùng lời nói hiện đại mà nói, cử động lần này cũng coi như trợ giúp Kim Sơn Tự phát triển khách du lịch.

Thời điểm vừa xuyên việt đến ở trong Kim Sơn Tự, các sư huynh cùng sư phụ trong chùa miếu cũng rất chiếu cố mình, thậm chí Huyền Không sư huynh gãy một cánh tay, cũng bởi vì chính mình liên lụy, nếu có thể, Giang Lưu vẫn rất nguyện ý trợ giúp Kim Sơn Tự.

Đạo lý tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (*) hắn hiểu rất rõ.

[Lý tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân. – Cổ Nhân dạy]

Buông bút lông trong tay xuống, Giang Lưu xoay đầu, ánh mắt rơi trên người Lý Thuần Phong, hơi hơi trầm ngâm một lát, nói:

- Ngươi đã nói là luận đạo, ngươi đã đề cho ta vấn đề, có qua có lại, ta cũng nên cho ngươi một vấn đề nhỉ?.

Nghe Giang Lưu nói, Lý Thuần Phong lấy lại tinh thần, ánh mắt dịch chuyển khỏi vách tường, sửa sang lại nỗi lòng chính mình, nói:

- Còn xin Huyền Trang Pháp Sư ra đề mục.

- Ta từng thấy qua một chuyện, lại không rõ ràng cho lắm, hi vọng ngươi có thể giúp ta giải hoặc

Nếu đối phương cố ý đến gây chuyện, như vậy, tự nhiên Giang Lưu cũng phải cấp ra một nan đề để cho hắn trả lời không được.

Phật Môn phật pháp? Đạo Môn đạo lý? Tại hiện đại xem ra, đều là phương diện nhân sinh triết lý, hơi hơi suy tư chốc lát, Giang Lưu chuẩn bị xong vấn đề chính mình.

- Ta từng thấy một xe ngựa chấn kinh chạy vội, có mấy tiểu hài không để ý phụ mẫu dạy bảo chơi đùa trên đường, mắt thấy xe ngựa sắp đυ.ng vào, xe hư người chết, cũng may chỉ cần lôi kéo dây cương, xe ngựa sẽ đánh về phía ven đường, thế nhưng, mặt khác lại có một đứa bé nhu thuận, nghe theo phụ mẫu dạy bảo chơi đùa ven đường, như vậy, ngươi cảm thấy có nên kéo dây cương hay không?.

Đây là vấn đề phương diện đạo đức nổi danh một thời tại hiện đại, vốn là tiểu hài chơi đùa trên đường ray xe lửa, hơi sửa lại một chút liền biến thành phiên bản xe ngựa.

- Dựa theo tâm tính người bình thường đến xem, một người chết dù sao cũng tốt hơn một đám người chết đúng không? Thế nhưng, phạm sai lầm rõ ràng là một đám hài đồng kia, hài đồng chơi đùa tại ven đường không sai, nếu để cho hài đồng không phạm sai lầm này đi chết, hắn sao mà vô tội? Sao mà bất công? Như vậy, ngươi cảm thấy có nên kéo dây cương hay không?

Giang Lưu nghiêm túc nhìn Lý Thuần Phong, mở miệng hỏi.

Giang Lưu ném ra vấn đề này, để cho tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, thần sắc khó xử, không biết nên đáp lại như thế nào.

Xác thực, một đứa bé cùng một đám hài tử so ra, ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào, có câu nói rất hay, thua ít là thắng.

Thế nhưng, rõ ràng là đứa bé này không phạm sai lầm, một đám hài tử kia đều phạm sai lầm, ngược lại cuối cùng bị đâm chết là hài tử không phạm sai lầm sao? Cái này càng không thể nào nói nổi?

Tất cả mọi người chung quanh, thậm chí bao gồm Tuệ Hải đại sư Đại Phật Tự, một thời gian dài cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, rất nhiều khách hành hương, đều đưa ánh mắt dừng trên người Lý Thuần Phong.

Bất quá, không giống với ánh mắt người khác dò tìm cùng chờ mong, ánh mắt Tuệ Hải đại sư lại mang theo một vệt ý cười nghiền ngẫm.

Bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, sắc mặt Lý Thuần Phong lúc trắng lúc xanh, cuối cùng, chỉ có thể lắc đầu:

- Ta, ta không biết. . ..

. ..

Giang Lưu, ngồi phật liễn, về tới Đại Phật Tự, từ trên phật liễn xuống, sau đó Giang Lưu chắp tay trước ngực, xoay người hành lễ đối với chúng tăng đội nghi trượng sau lưng:

- Đa tạ chư vị đã đi theo.

- Huyền Trang Pháp Sư khách khí, đây là việc chúng ta phải làm!

Nhìn Giang Lưu tạ lễ, tăng nhân đội nghi trượng vội vàng đáp lễ, cùng kêu lên.

Cáo biệt Tuệ Hải đại sư, Giang Lưu trở lại thiền phòng của mình nghỉ ngơi.

Tuy nói trên đường đi có phật liễn để ngồi, thế nhưng tại thời đại không có ô tô này, qua lại bốn mươi, năm mươi dặm đường, trong đó còn có không ít đường núi, cũng hao tốn không ít thời gian, Giang Lưu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Trở lại thiền phòng của mình xong, Giang Lưu ngồi xếp bằng, vận chuyển thần thông Thiên Long Thiền Âm.

Theo thần thông công pháp vận chuyển, Giang Lưu có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình, đang từng giờ từng phút đề thăng, mặc dù chậm chạp, nhưng ổn định.

“Nhắc nhở: Thu hoạch được điểm kinh nghiệm 1. “

“Nhắc nhở: Thu hoạch được điểm kinh nghiệm 1. “

“Nhắc nhở: Thu hoạch được điểm kinh nghiệm 1. “

. ..

Một bên khác, Tuệ Hải đại sư đi tới vị trí Long Hải Thánh Tăng, đem chuyện phát sinh hôm nay tại Kim Sơn Tự, giảng thuật chi tiết không bỏ sót chút nào cho Long Hải Thánh Tăng một lần.

- A Di Đà Phật, Vô Tướng Kệ sao? Không nghĩ tới hắn lại có tài văn chương như thế, càng không có nghĩ tới là, hắn nhận biết đối với phật lý lại như thế.

Đối với Vô Tướng Kệ, Long Hải Thánh Tăng cũng cảm giác được xúc động không nhỏ, miệng thấp giọng nỉ non.

Miệng thấp giọng nỉ non chốc lát, Long Hải Thánh Tăng lại tiếp tục phân phó nói:

- Tuệ Hải sư đệ, ngươi sai người điêu khắc một tấm bia đá, đặt ở vị trí bắt mắt nhất trên quảng trường Đại Phật Tự chúng ta, trên tấm bia đá khắc Vô Tướng Kệ đi, dùng cái này nhắc nhở các đệ tử, muốn tu phật thì cần tu tâm trước.

- Tốt, sư huynh, ta nhớ kỹ…

Tuệ Hải đại sư nghiêm túc gật đầu đáp.

Gật đầu xong, Tuệ Hải đại sư nói tiếp:

- Đầu Vô Tướng Kệ này tất nhiên sẽ được xem như thiên cổ phật thơ truyền thừa, mà sự tình Lý Thuần Phong cùng Huyền Trang luận đạo, chắc hẳn sẽ truyền ra khắp thiên hạ, cái này đối với chúng ta mà nói, là một chuyện tốt. . ..

- Không sai, đã như vậy, chúng ta thêm một mồi lửa

Long Hải Thánh Tăng nhẹ gật đầu, nói.

- Ồ? Còn xin sư huynh chỉ điểm, đám lửa này nên thêm như thế nào?

nghe vậy, Tuệ Hải đại sư hiếu kì hỏi.

- Vấn đề Lý Thuần Phong, Huyền Trang cấp ra trả lời hoàn mỹ, thế nhưng, vấn đề Huyền Trang đưa ra, không phải không người có thể đáp sao? Vấn đề này, ngươi tuyên dương ra ngoài, đây là nghi ngờ trong lòng Huyền Trang Pháp Sư, nếu có người có thể đáp, Đại Phật Tự ta nguyện vọng ra hoàng kim vạn lượng xem như báo đáp.

- Biện pháp tốt! Đây là dương mưu, kể từ đó, sự tình hai người tiểu bối bọn họ luận đạo thi đấu, càng sẽ truyền khắp thiên hạ, phóng đại thanh thế Phật Môn!

Hai mắt Tuệ Hải đại sư sáng lên, sợ hãi thán phục nói.

- A Di Đà Phật, một chút việc nhỏ liền làm phiền Tuệ Hải sư đệ, tiếp theo, ta phải an bài chuyện Huyền Trang cùng Đạo Tế hai người vào Trấn Ma Điện lịch luyện. . . .