Tâm tình Lý Thuần Phong lúc này thật nặng nề.
Thời gian này, toàn bộ Thành Trường An đều bị sự xuất hiện của tăng nhân mười hai điểm Hương chấn động, thậm chí, tin tức này cấp tốc hướng phía bốn phương tám hướng lan tràn ra ngoài.
Vừa lúc Lý Thuần Phong nghe được sư phụ Viên Thiên Cương nói một mình, nói là Đại Đường cảnh nội xuất hiện một tăng nhân phật duyên cao thâm như vậy, tất nhiên là Tây Thiên Bồ Tát chuyển thế.
Có Bồ Tát chuyển thế, tự nhiên, sau này thanh thế Phật Môn Đại Đường cảnh nội sẽ trở nên càng thêm to lớn, và tất nhiên cũng vì thế Đạo Môn sẽ bị chèn ép.
Cũng là đệ tử Đạo Môn, Lý Thuần Phong tự giác có nghĩa vụ đứng ra nhận trách nhiệm này, cho nên, khi lấy được tin tức Huyền Trang Pháp Sư nghênh ngang rời Trường An Thành, Lý Thuần Phong mới đi theo tới.
Lý Thuần Phong rất đơn giản, chính là muốn cùng Huyền Trang tỷ thí một phen, thắng Huyền Trang mà nói, tự nhiên có thể làm cho hắn mất mặt, chèn ép thanh thế hắn.
- Thế nhân đều nói Huyền trang Pháp Sư chính là Bồ Tát chuyển thế, thế nhưng lại keo kiệt ngay cả một bát đồ ăn như thế, không khỏi quá không phóng khoáng đi?
Lý Thuần Phong đã cầm đũa chuẩn bị ăn, lại bị Giang Lưu trực tiếp mang thức ăn đi, trên mặt Lý Thuần Phong bình tỉnh, yên lặng nói ra.
- Có câu nói này khá hay, bằng hữu tới có món ngon, địch nhân đến có đao thương, ngươi cố ý đến gây phiền phức, hẳn còn muốn ta giả mù sa mưa lấy lễ tiếp đón sao? Ta không dối trá như vậy
đối với Lý Thuần Phong mỉa mai, Giang Lưu cười nhạo.
Có chút dừng lại, lại tiếp tục nói ra:
- Nếu ngươi cảm thấy ta không phóng khoáng, nhưng nếu ta làm vậy thì ta cảm thấy da mặt ngươi rất dày, nếu đã đến gây phiền toái, còn hi vọng ta chiêu đãi ngươi ăn ngon uống sướиɠ? Thiên hạ há có dạng đạo lý này?.
Giang Lưu nói, để Lý Thuần Phong hơi ngẫn người, cảm thấy hắn không ra bài theo lẽ thường.
Đại Đường danh xưng là quốc gia lễ nghi, vô luận là quan to hiển quý, hoặc là đạo sĩ tăng nhân, chỉ cần có chút thân phận, đều sẽ trân trọng thanh danh chính mình, cho nên, cho dù đối mặt địch nhân, cũng sẽ tận lực biểu hiện chính mình rất đại độ, rất có lễ nghi.
Lại không nghĩ rằng, Giang Lưu hoàn toàn không có tâm tư này, chẳng những thừa nhận không phóng khoáng, ngược lại mỉa mai chính mình da mặt dày.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lời hắn nói rất có đạo lý.
- tiểu đạo sĩ này, thật là không có đạo lý, Huyền Trang Pháp Sư không chiêu đãi hắn, thế nào thành không phóng khoáng rồi?
một nữ khách hành hương bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm.
- Không sai, Huyền Trang Pháp Sư đối với hắn rất khách khí, tự mình làm đồ ăn cho hắn ăn, hắn lại tìm Huyền Trang Pháp Sư gây phiền phức, nào có dạng này? Cái gọi là lấy oán trả ơn, không ngoài như vậy?
một người giàu có mặc tơ lụa, cũng gật đầu nói.
- Ta Thiết Ngưu cảm thấy Pháp Sư nói rất có lý a, ta không nhìn nổi bộ dáng những văn nhân môn dối trá kia, người khác tới gây phiền toái còn buồn cười đưa mặt đón lấy, đây không phải dối trá là cái gì?
cũng có hán tử, gật đầu khen ngơi.
. ..
Bị lời Giang Lưu nói nghẹn, giờ phút này lại nghe những người bên cạnh này nghị luận, trên mặt Lý Thuần Phong xuất hiện xấu hổ, chỉ cảm thấy Giang Lưu đang thu mua lòng người.
Thân là đệ tử Phật môn mười hai điểm Hương, lại tự mình nấu đồ ăn chiêu đãi những người này, cho nên bọn hắn đều khuynh hướng hắn.
Tuệ Hải đại sư cũng không nói chuyện, hắn đi theo Giang lưu chủ yếu là vi hai mục đích, thứ nhất phòng ngừa Giang Lưu đột nhiên chạy trốn, dù sao thời gian trước mỗi ngày Giang Lưu đều nghĩ biện pháp chạy ra Đại Phật Tự, nhất là lúc tại lễ thụ hương, hắn đã nói muốn hoàn tục làm cho người ta giật mình, thứ hai cũng là vì bảo hộ Giang Lưu, miễn cho hắn bị yêu ma tập kích.
Còn như Lý Thuần Phong này tìm Giang Lưu gây phiền phức, Tuệ Hải đại sư lại không có ý tứ nhúng tay ngăn cản.
Đệ tử Đạo Môn trẻ tuổi muốn cùng Huyền Trang Pháp Sư so đấu một phen? Chính mình xem như trưởng bối, không có đạo lý nhúng tay.
- Tốt, đừng nói nhảm nhiều như vậy.
Chẳng qua, hai mắt Giang Lưu có chút tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Lý Thuần Phong, bộ dáng không kịp chờ đợi, đứng lên nói:
- Nếu ngươi đến gây phiền phức, như vậy, bây giờ chúng ta liền động thủ đi?.
Có được năng lực đánh quái thăng cấp, Giang Lưu đối với người đến gây phiền toái, đều vui vẻ tiếp nhận.
Xem bộ dáng Lý Thuần Phong còn trẻ như vậy, nghĩ đến tu vi cũng sẽ không quá khoa trương, chỉ cần đánh bại hắn, không phải cũng chỉ là điểm kinh nghiệm, trang bị, thậm chí là sách kỹ năng đưa tới cửa sao?
Thấy đôi mắt Giang Lưu tỏa sáng, hận không thể lập tức xuất thủ, trong lòng Lý Thuần Phong hơi hơi xiết chặt.
Nhìn dáng dấp hắn, hiển nhiên rất có lòng tin đối với thủ đoạn hàng ma của bản thân, hơn nữa, còn có tin đồn hắn chỉ dùng mấy ngày đã nắm giữ được thần thông Thiên Long Thiền Âm. ..
- Huyền Trang Pháp Sư hiểu lầm, ta cũng không phải đến động thủ, chẳng qua nghe danh ngươi, trong lòng có chút nghi hoặc, cho nên mới muốn luận đạo với ngươi một phen
Lý Thuần Phong chắp tay, đáp.
- Không động thủ à?
Nghe Lý Thuần Phong trả lời, mặt Giang Lưu lộ vẻ thất vọng:
- Nếu như chẳng qua chỉ là luận đạo, vậy thì không có gì để nói, lại nói, ngươi là Đạo Môn, ta là Phật Môn, đường đi đã khác nhau còn nói cái gì.
Nếu như động thủ, Giang Lưu tự nhiên vui vẻ, nhưng nếu chẳng qua là luận đạo, cái này không phải khua môi múa mép đấu khẩu với nhau sao?
Nói dễ nghe là luận đạo, nói khó nghe, đơn giản tựa như mấy bà đàn bà mắng nhau mà thôi, nhìn xem ai có thể mắng người kia khuất phục định thắng thua, cái này có ý nghĩa gì sao?
- Vô luận Đạo Môn hay Phật Môn, ý đều dẫn người hướng thiện, trăm sông đổ về một biển, vì sao không thể cùng nhau luận.
Giang Lưu cự tuyệt, Lý Thuần Phong mừng thầm trong lòng, xem ra hắn đối với kinh thư phật lý cũng không biết nhiều, phần thắng chính mình lớn hơn, liền mở miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
- Hẳn là Huyền Trang Pháp Sư ngươi không dám sao?
- Đúng đúng đúng, ta không dám, tính ngươi thắng, tốt, đi thôi. . .
Chẳng qua, đối với Lý Thuần Phong khích tướng, Giang Lưu cũng không đón lấy, khoát tay áo, một bộ dáng dấp không thú vị, một lần nữa ngồi xuống.
Một quyền đánh vào bông, loại cảm giác này để Lý Thuần Phong rất khó chịu.
Nhìn bộ dáng hắn không thèm để ý chút nào, chẳng lẽ hắn không rõ luận đạo bại bởi chính mình sẽ đại biểu ý nghĩa gì sao? Không thèm để ý nhận thua như thế, hắn dám sao.
Lông mày Tuệ Hải đại sư cũng hơi nhíu lên.
Nếu như Lý Thuần Phong cứ thế mà đi, tuyên dương ra ngoài, nói hắn cùng Huyền Trang Pháp Sư luận đạo, Huyền Trang Pháp Sư biết khó mà lui, chủ động nhận thua, chuyện này đối với Đại Phật Tự, thậm chí đối với toàn bộ thanh danh Phật Môn đều không tốt.
Sắc mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, cứ thế mà đi, có thể nói mặc dù thắng nhưng đã bại.
Cho dù Giang Lưu rõ ràng biểu lộ không muốn luận đạo, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ hỏi.
- Huyền Trang Pháp Sư, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đã là đệ tử Phật môn, nghĩ đến hẳn phải biết, ý nghĩa tu phật là gì sao?.
- Tu phật ý nghĩa là cái gì! ?
Vấn đề này ném ra, để sắc mặt Tuệ Hải đại sư biến đổi.
- Ý nghĩa tu phật, há lại dễ dàng nói rõ ràng như vậy? Bao nhiêu cao tăng tham thiền khổ tu đều nói không được, cho dù Huyền Trang Pháp Sư có được mười hai điểm Hương, nhưng dù sao cũng là thiếu niên tăng nhân, làm sao có thể nói rõ ràng?
Vậy giống như hỏi dò người bên ngoài, ý nghĩa nhân sinh là cái gì, ý nghĩa sinh mệnh là cái gì? Cái này ai có thể đáp được?
Chẳng qua, tâm thần Tuệ Hải đại sư nặng nề, nhưng rất nhiều khách hành hương, lại đều hiếu kì nhìn Huyền Trang, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
- Đúng vậy a, ý nghĩa tu phật là cái gì? Không biết Huyền Trang Pháp Sư sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào?
- Ý nghĩa của tu phật?
Vấn đề này, Giang Lưu tự nhiên không đáp được, cho tới bây giờ, chính mình cũng chỉ tập trung tinh thần muốn hoàn tục, phật kinh chưa có xem mấy quyển thì làm sao mà biết.
Bất quá, ngay lúc này, trong đầu một đạo linh quang hiện lên.
Hắn từ hiện đại xuyên việt đến, trải qua thời đại bùng nổ mạng lưới tin tức, có kiến thức cùng tri thức hơn một ngàn năm, cũng không phải người thời đại này có thể lý giải.
- Huyền Minh sư huynh, xin đưa cho ta bút mực.
Giang Lưu nói với Huyền Minh sư huynh bên cạnh.
- Tốt, ta đi lấy ngay
Ai cũng không biết vì sao Giang Lưu muốn lấy bút mực, nhưng Huyền Minh sư huynh nhẹ gật đầu, vội vàng để chén cơm xuống, chạy ra ngoài, rất nhanh lấy bút mực tới.
Cầm bút mực, Giang Lưu đi tới bên ngoài nhà ăn.
Sau lưng hắn, Pháp Minh chủ trì, Tuệ Hải đại sư, Lý Thuần Phong, còn có rất nhiều khách hành hương cùng chúng tăng đội nghi trượng đều hiếu kỳ đi theo, không biết đối với vấn đề này, hắn trả lời như thế nào.
Cũng không nhiều lời, Giang Lưu chẳng qua chấp lông bút, tại trên vách nhà ăn tường ngoài, viết xuống hai mươi chữ mà thôi.
Thân thị Bồ đề thọ, Tâm như minh cảnh đài, Thời thời cần phất thức, Vật sử nhá trần ai.. (*)
- Chủ trì, bản Vô Tướng Kệ này tặng cho Kim Sơn Tự đi.
Buông xuống bút trong tay, Giang Lưu chuyển thân nói với Pháp Minh lão chủ trì.
[*bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng:
Thân thị Bồ đề thọ, Tâm như minh cảnh đài, Thời thời cần phất thức, Vật sử nhá trần ai.
Bản dịch của Tô Quế:
Thân thiệt Bồ đề thọ, Lòng như minh cảnh đài, Hằng hằng lau phủi sạch, Chớ để vướng trần ai.
Bồ đề thọ là cây Bồ đề. Bồ đề còn chỉ tính giác ngộ.
Minh cảnh đài là đài gương sáng. Minh cảnh còn chỉ tâm.]