Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 31: Ta Là Đường Tăng?

Lời Giang Lưu nói phảng phất như tiếng sấm vang vọng khắp đất trời để tất cả mọi người khó có thể tin mà nhìn hắn.

Mười hai điểm Hương, trước nay chưa từng có, vừa mới bắt đầu đã xuất hiện dị tượng hoa bay loạn, thiền âm mịt mờ càng làm người nghẹn họng nhìn trân trối, trong mắt của mọi người, Giang Lưu tất sẽ trở thành lãnh tụ Phật Môn đời mới mới đúng, thậm chí hắn có thể là Bồ Tát Tây Thiên Linh Sơn chuyển thế.

Phật duyên như thế, thế mà hô lên ta muốn hoàn tục?

Nếu như đặt ở xã hội hiện đại, liền giống như là Trạng Nguyên cả nước, đột nhiên hô lên muốn bỏ học làm công, để cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

- Không được!

Một tiếng hét lớn như Sư Tử Hống vang lên rung động mọi người, chợt chỉ thấy thân hình Long Hải Thánh Tăng như gió đi tới trước mặt Giang Lưu, một đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu, ánh mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.

- Long Hải Thánh Tăng, xuất gia hay hoàn tục là ý nguyện của cá nhân ta?

Nhìn Long Hải trước mặt mình, Giang Lưu kiên trì nói.

- Tăng nhân bình thường, tất nhiên có thể hoàn tục, nhưng ngươi thì không được!

Hít sâu một hơi, cưỡng ép đè xuống rung động trong lòng, thần sắc Long Hải kiên định nói.

Tăng nhân mười hai điểm Hương xưa nay chưa từng, thế mà hắn muốn hoàn tục?

Cái này nếu thỏa mãn tâm nguyện hắn, chuyện này đối với uy tín Phật Môn mà nói, là một đả kích to lớn, Tây Thiên Phật Tổ cùng Bồ Tát có thể tha thứ cho mình hay sao?

Đầu tiên là thần sắc nghiêm khắc cự tuyệt tâm tư Giang Lưu muốn hoàn tục, để bày tỏ chuyện này tuyệt đối không có chỗ thương lượng, thứ nhì, sắc mặt Long Hải Thánh Tăng lại trở nên nhu hòa, lộ ra một nụ cười ôn hòa như nhìn thấy tiểu bối trong nhà.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí cho người ta cảm giác lấy lòng cùng nịnh nọt:.

- Ngươi là đã trở thành người Kim Sơn Tự a? Hoàn tục không được, nếu ngươi có điều kiện gì khác cứ nói đi, chỉ cần ta có thể làm được. . ..

Thầm than một tiếng, lúc này Long Hải Thánh Tăng cũng cảm giác được áp lực nặng nề.

Người có danh xưng đệ nhất thánh tăng trên khắp Đại Đường, nếu như để đệ tử điểm lên được mười hai Hương này hoàn tục ở trước mặt mình, tất cả trách nhiệm đều sẽ đè lên trên người mình.

Cho nên, hắn nhất định không từ hết thảy thủ đoạn để cho Giang Lưu mất đi ý niệm hoàn tục.

Nhìn nụ cười lấy lòng trên mặt Long Hải, trong đầu Giang Lưu không khỏi hiện lên tình cảnh phụ mẫu nịnh nọt dỗ dành hài tử đi học khi hài tử không muốn đi học ở xã hội hiện đại?

- Ta không muốn làm hòa thượng, ta muốn nhậu nhẹt. . .

Nếu Long Hải Thánh Tăng hỏi mình có yêu cầu gì, Giang Lưu cũng không ý tứ che giấu, nói ý tưởng trong lòng mình ra.

Khi nói chuyện, ánh mắt Giang Lưu không để lại dấu vết quét qua Cao Dương công chúa, nói tiếp:

- Mặt khác, ta còn muốn lấy vợ sinh con.

- Chuyện này. . .

Lời Giang Lưu để Long Hải Thánh Tăng câm nín, qua một lúc sau cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu như là sự tình khác, chỉ cần có thể làm được, vì ổn định cho Giang Lưu, hắn tất nhiên không chối từ, nhưng, những chuyện này, Long Hải Thánh Tăng khó có thể trả lời.

Thân là tăng nhân điểm được mười hai Hương, tương lai tất có thể trở thành gương mẫu cho vạn tăng khắp thiên hạ, há có thể nhậu nhẹt, lấy vợ sinh con?

Dạng sự tình này, chính mình có thể đáp ứng hắn sao? Chính mình dám đáp ứng hắn sao?

Chủ yếu hơn là, dù lui một vạn bước mà nói, cho dù có thể đáp ứng hắn, thế nhưng dám đáp ứng hắn dưới vạn chúng chú mục sao?

- A Di Đà Phật, chuyện này quả quyết không được! Ngươi cứ lưu lại trong Đại Phật Tự tỉnh táo mấy ngày rồi nói sau.

Dưới vạn chúng chú mục, ai cũng không biết Giang Lưu sẽ nói lời kinh người gì nữa, Long Hải Thánh Tăng không tâm tư trò chuyện tiếp, thủ chưởng vừa nhấc, rơi trên bờ vai Giang Lưu.

Đôi mắt Long Hải Thánh Tăng nhìn lướt qua chỗ mọi người, nói:

- Sự tình tiếp theo của lễ thụ hương còn xin chư vị tiếp tục, chỉ là ta còn chuyện quan trọng cần xin chỉ thị của Như Lai, xin được cáo lui trước.

Đệ tử điểm mười hai hương xuất hiện, phật duyên thâm hậu trước nay chưa từng có, thậm chí có thể là Bồ Tát Tây Thiên Linh Sơn chuyển thế.

Dạng sự tình bực này, Long Hải Thánh Tăng phải đi xin ý chỉ của Phật Tổ, cũng hợp tình hợp lý.

Vứt xuống một câu bàn giao xong, thậm chí không có tâm tư cáo từ Đường Hoàng Lý Thế Dân, Long Hải Thánh Tăng để tay trên bờ vai Giang Lưu, hai người chuyển thân rời đi, rất nhanh đã tiêu thất ở trước mặt mọi người.

Sau khi Long Hải Thánh Tăng để tay trên bả vai mình, Giang Lưu chỉ cảm thấy chính mình phảng phất như trở thành con rối, tay chân không nhận mình khống chế nữa.

Cơ hồ là áp giải Giang Lưu đến đại điện, lúc này, Long Hải Thánh Tăng mới buông ra thủ chưởng của mình.

Đại điện rộng lớn, chỉ sợ có mấy ngàn mét vuông, ngay phía trước có một phật tượng Như Lai Kim Thân to lớn, cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm, bên trong đại điện, sớm đã đứng một tăng nhân tuổi trẻ, chính là Đạo Tế chín điểm Hương.

- Bái kiến sư huynh!

Nhìn Giang Lưu, Đạo Tế cúi đầu xuống, chấp tay hành lễ.

Nhìn thoáng qua Đạo Tế, Giang Lưu không tâm tư nói chuyện cùng hắn, dù hắn hô mình là sư huynh cũng không có hào hứng trêu ghẹo hắn nữa, chỉ xoay đầu, căm tức nhìn về phía Long Hải Thánh Tăng.

Đối với vẻ mặt căm tức của Giang Lưu, Long Hải Thánh Tăng như không để ý, chỉ một mình đi đến trước phật tượng Như Lai Phật Tổ, quỳ xuống, cúi đầu, tựa hồ như đang nói cái gì đó.

Sau lưng Long Hải Thánh Tăng, Giang Lưu cùng Đạo Tế hai người hai mặt nhìn nhau, không rõ hắn đang làm cái gì.

Giang Lưu há to miệng, chuẩn bị mở miệng, muốn rời Đại Phật Tự, hơn nữa cũng nhất định phải hoàn tục mới được.

Chỉ là, đúng vào lúc này, phật tượng Như Lai đột nhiên có thể nhìn thấy Phật quang rực rỡ, đồng thời, mí mắt phật tượng thế mà giơ lên, mở hai mắt ra nhìn xuống.

- Phật Tổ hiển linh!

Nhìn Phật tượng Như Lai phát sinh dị biến, Đạo Tế vội vàng quỳ xuống cúi đầu.

Chỉ là, mặc dù hiển linh, nhưng Phật tượng Như Lai cũng không có mở miệng nói chuyện, trên không trung đột nhiên xuất hiện một mảnh giấy, phảng phất như một mảnh bông tuyết, chậm rãi ung dung trôi dạt đến trước mặt Long Hải Thánh Tăng.

Ý thức có chút mơ hồ, phảng phất như mới vừa tỉnh lại từ trong ngủ mơ, Giang Lưu lại lần nữa nhìn về hướng Phật tượng Như Lai, nào có Phật quang gì? Phật tượng vẫn như cũ có dáng dấp trang nghiêm như trước kia, phảng phất như hết thảy vừa rồi chỉ là một giấc mộng, chỉ là ảo giác cho tự mình suy diễn.

Bất quá, thời điểm khi Giang Lưu nhìn thấy Đạo Tế quỳ trên mặt đất, Giang Lưu mới hiểu được, vừa rồi, hiển nhiên không phải là mộng.

Lúc này, Long Hải Thánh Tăng cũng đã đứng dậy, chuyển thân đi tới.

- Sư phụ, vừa rồi. . .

Đạo Tế cũng đứng lên, thần sắc hơi kinh ngạc hỏi Long Hải.

Vừa rồi rõ ràng thấy được Phật Tổ hiển linh, thế nhưng chính mình lại giống như nằm mơ, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Long Hải Thánh Tăng không trả lời, chỉ hơi hơi giơ tay lên, ngăn hắn nói.

Đi thẳng tới trước mặt Giang Lưu, ánh mắt Long Hải Thánh Tăng rơi trên người hắn, nói.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ lưu tạm Đại Phật Tự ta tu hành, danh tự Giang Lưu bất quá chỉ là tục gia thôi, Kim Sơn Tự đời này là đời chữ Huyền.

Một lời nói đến đây, Long Hải Thánh Tăng có chút dừng lại, chợt nói tiếp.

- Từ nay về sau, pháp danh ngươi liền gọi Huyền Trang.

Cũng không cho mình cơ hội lựa chọn, cưỡng ép đã lưu mình lại Phật Môn, buộc mình làm hòa thượng, điều này làm cho trong lòng Giang Lưu rất giận dữ.

Chỉ là, vừa định há mồm lớn tiếng phản bác, nghe được pháp danh Long Hải Thánh Tăng ban cho chính mình, Giang Lưu lại ngây ngẩn cả người, trợn tròn hai mắt.

- Huyền. . . Huyền Trang! ?

Oanh một tiếng, pháp danh này để Giang Lưu cảm thấy mình giống như bị lôi điện bổ trúng.

Đại Đường trong lịch sử, thời điểm Lý Thế Dân làm Hoàng Đế, còn có thế giới yêu ma quỷ quái cùng chư Thiên Thần phật mà pháp danh của bản thân mình gọi là Huyền Trang, nhũ danh Giang Lưu?

Tất cả những thứ này tựa hồ chính là Đường Tăng trong Tây Du Ký. ..

- Chẳng lẽ! ? Ta là Đường Tăng hay sao! ? Mà thân thể này là do Nhị đệ tử Kim Thiền tử của Như Lai Phật Tổ chuyển thế! ?.

Trong lòng Giang Lưu khó có thể tin thầm nói, đồng thời, nguyên do bản thân mình có thể điểm lên mười hai đạo Hương phảng phất như cũng có thể giải thích hợp lý được.