Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 5

Không, ở đây và gϊếŧ tôi, cô gần như la lên. Chết có thể là đáng giá cho những cái mơn trớn khiêu gợi của người đàn ông này. “Nhìn này, anh đi càng sớm,” cô nói, ngạc nhiên với giọng nói điềm tĩnh của bản thân, “thì càng làm tôi vui lòng.”

“Rời khỏi? Mà không đυ.ng chạm tới cô?

Cô giơ lòng bàn tay phải lên. “tôi thề tôi không muốn anh đυ.ng chạm hoặc vuốt ve tôi”

Mọi thứ về tên xâm nhập đã thoải mái. Anh cười toe toét lần nữa, lúc này rộng hơn, có vẻ thành thật hơn. “cô sẽ có điều ước của cô, rồng nhỏ.” Và thế, anh biến mất, rời khỏi với mùi hương đàn ông đặc trưng trong sự hồi tỉnh của anh ta.

Đôi mắt Julia phóng ra xung quanh gian bếp, đi từ góc này tới góc khác. Okay, cái gì vừa mới xảy ra ở đây? Làm thế nào quý ngài “ĐỂ TÔI CHẠM VÀO THÂN THỂ TRẦN TRUỔNG CỦA CÔ” vừa mới xuất hiện, sau đó tan biến? Giây trước cô ở một mình, giây sau cô đã không và bây giờ, trong khoảng ít hơn một nhịp đập trái tim, cô lại ở một mình.

Bị bối rối hoàn toàn, cô chìm trong cái ghế đằng sau. Có hai sự giải thích cho cái vừa mới xảy ra. Hoặc người đàn ông to lớn với sự phản xạ rất nhanh với cây kiếm chết người đó, quả thật, xâm chiếm nhà cô. Hoặc cô rất cần trị liệu tâm lý nặng.

Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Julia ổn định vài giây. Lắng nghe truyền thuyết liên quan tới cái hộp trang sức có thể bằng cách nào đó làm trí óc cô cố gắng xác nhận nó. Do đó, tất cả những cái “thỏa mãn” và “vuốt ve” là vớ vẩn. Nó cũng giải thích cho làn khói tím, bởi vì đó hoàn toàn là tưởng tượng, ngoại trừ tia sáng gợϊ ɖụ©?

Khuây khỏa tràn qua cô, bị tan biến một cách nhanh chóng.

Tên gϊếŧ người trụy lạc đó đã không xâm chiếm gian bếp cô. Oh, không, cô đơn giản là mất trí. Phi thường. Chỉ là phi thường một cách quái đản.

Chương 2

Bất chấp những cảm xúc cá nhân, chủ nhân nên được đối xử một cách kính cẩn

Sáng thứ hai Julia mở cửa hàng trễ 30 phút_ lần đầu tiên của cô vì cô thường đến sớm một tiếng. Vấn đề? Cô đã ngủ muộn. Tất cả trách nhiệm đều do quý ngài bán khỏa thân to lớn rám nắng, ngon lành, đáng chảy nước miếng một cách hoàn toàn đến nổi có thể liếʍ vào đôi vai đó, tất nhiên là vậy.

Suốt đêm cô chịu đựng những giấc mơ sống động, hiện thực nơi anh ta ở đó, thực tế, làm hài lòng cơ thể cô, đυ.ng chạm, vuốt ve cô. Thỏa mãn cô. Vài lần! Khi chiếc đồng hồ của cô vang lên trong tiếng chuông nhức óc, cô đơn giản là đã quá mệt mỏi để thức dậy.

Ít nhất cô cũng đang mĩm cười.

Cô không thể cười hơn được nữa.

Với những suy nghĩ quá gắn bó về quý ngài xá© ŧᏂịŧ, cô cào vào chiếc ghế gỗ óc chó thời kì hậu Victoria, làm giảm giá trị của nó xuống ít nhất một trăm đô la. Kế đó, cô làm rớt cái lọ năm 1950, vỡ tan tành cái lọ pha lê quý giá thành hàng ngàn mãnh nhỏ_ ba trăm đô la khác trong thùng rác. Nhưng nổi bật nhất trong tất cả, cô dẵm chân lên đống phân chó vào giờ nghỉ trưa. Bây giờ, mặc dù cô đã cọ rửa chân sạch sẽ, cái mùi phân chó vẫn bám theo cô khắp nơi.

Julia thốt ra một tiếng thở dài. Cô cần một sự xao lãng để giữ tâm trí cô khỏi ngày tồi tệ đang tăng dần.

Cứ như đang lắng nghe lời cầu xin thầm lặng của cô, tiếng huýt sáo kì quái trôi ra từ phía sau cửa hàng và vẫy chào hai tai cô.

“Không, không, không,” cô thì thầm. Với một cái nhăn nhó, cô mát-xa hai bên thái dương để tránh khỏi cơn đau bất ngờ. Những cái ống nước trong phòng tắm cửa hàng đang trở chứng lần nữa. Cô hầu như dậm mạnh chân xuống. Cái này không phải là loại sao nhãng mà cô muốn. Không có sự chọn lựa nào khác, cô nhấc điện thoại và ấn số của chủ cho thuê. Sau hồi chuông thứ ba, một giọng cọc cằn, thô lỗ trả lời.

“Xin chào.”

“Hi, ông Schetfield. Là Julia Anderson. Tôi gọi để gặp nếu ông đã thuê một ai để sửa chỗ rò rỉ ngay tại cửa hàng.”

“Chỗ gãy rò rỉ?” Một luồng không khí kêu tanh tách xuyên qua đường dây, và cô hình dung ông ấy đang hút một trong những điếu thuốc. “Chuyện đó xảy ra khi nào?

Hít sâu vào, thở mạnh ra. Bình tỉnh. Cố quên rằng mày đã gọi ông ta ba lần trong nhiều tuần về vấn đề này. Có thể tệ hơn, Julia. Mày có thể đang tưởng tượng cái rốn khiêu gợi của quý ngài xá© ŧᏂịŧ và mái tóc tối màu được rủ xuống…

Argh.

“Toilet bị nghẹt,” cô nhắc người chủ thuê. “Bồn lavabô tắt và mở theo ý thích tự do của nó, còn những cái ống nước đang phát ra tiếng ồn đó lần nữa. Vài thứ cần được sửa, ông Schetfield. Sớm.” Cô ngắt sống mũi, tưởng tượng một tuần nào đó đóng cửa hàng và chạy ra cửa kế bên mỗi khi cô cần đi tiểu.

Như một địa điểm quan trọng, phát triển việc kinh doanh từ những nhà hàng và cửa tiệm quần áo xung quanh, cô đã trả một khoản cắt cổ để thuê. Cô không để tâm chi trả một khoản cắt cổ bởi vì cô yêu tòa nhà phong cách người Mexico cổ xưa. Thêm vào đó, cô hi vọng mở rộng một ngày sắp tới, và ở đây có đủ không gian để làm điều đó. Nhưng những tính keo kiệt của ông Schetfield đang đẩy cô tới bờ rìa của sức chịu đựng.

“Tôi sẽ để ý vấn đề này,” ông nói. “Cô đừng bận tâm.”

Từ khi đó chính xác là cái ông ta đã nói với cô lần cuối cùng cô gọi đến, Julia không để cho bản thân hi vọng ông ta nói thật. “Tại sao ông không nói tôi ông sẽ vui lòng trả bao nhiêu. Tôi sẽ gọi thợ sửa ống nước và đảm bảo anh ta sẽ không vượt quá định mức của ông.

“Không. Cái đó chỉ không hoạt động.” Giọng dữ dội của người đàn ông lớn tuổi run lên với âm vực cao hơn. “Tôi muốn con trai tôi, Morgan, làm công việc này. Chàng trai tốt, Morgan của tôi.”

“Được rồi.” Cô thở dài. “Làm ơn gọi tôi trong buổi sáng và_” Tiếng chuông cửa rung lên, báo hiệu sự sắp tới của một khách hàng. Julia nhanh chóng chấm dứt cuộc đối thoại. “Chỉ để tôi biết Morgan sẽ đến lúc mấy giờ, okay?

“Sẽ làm”

Đường truyền xấu. Cô đặt điện thoại trở lại giá để ống nghe và sải bước ra trước cửa. Một người đàn ông trông cao và khá dễ thương mặc âu phục và cà vạt đứng ngay cổng vào, một thoáng bối rối, tôi-phải-làm-cái-gì-tiếp-theo biểu hiện trên nét mặt của anh ấy.

“Có gì tôi có thể giúp được anh?” Julia hỏi, lôi kéo sự chú ý của anh ta.

“Vâng. Vâng, có.” Đôi môi anh ta hé mở một nụ cười yên lòng. “Cái này nghe có vẻ lạ, nhưng tôi đang tìm kiếm một con lừa bằng thủy tinh. Mẹ tôi sưu tầm chúng, và sinh nhật bà là vào ngày mai.”

“Sở thích màu gì? Hoặc thời kì nào?”

Ngạc nhiên thóang qua trong đôi mắt nâu của anh ta. Anh lắc đầu. “Không. Tôi sẽ lấy bất cứ thứ gì cô có trong cửa hàng. Tôi đã đến sáu cửa hàng đồ cổ khác nhau. Cô là hi vọng cuối cùng của tôi.”

“Ở đây tôi có hai,” cô nói, biểu hiện tự hào. “Mẹ của anh thích thủy tinh thổi hoặc khắc axit hơn?”

“Tôi không chắc.” Anh di chuyển cái lưỡi lên hàm răng. “Tại sao tôi không mua cả hai?”

“Lựa chọn xuất sắc.” Trong trung tâm cửa hàng, Julia leo lên cái ghế đẩu xám cắm sâu xung quanh cái kệ cho những món hàng đáng khao khát. Vài giây sau, tiếng chuông cửa leng keng trở lại. Cô nhìn qua vai và cười ấm áp khi cô nhìn thấy ai đã tới. “Chào buổi sáng, cô Danberry.”

“Buổi sáng, cô gái thân mến.” cô Danberry, khách hàng thường xuyên của Kho Báu Julia, cho cô cảm giác là “bà già” tinh tế với những lọn tóc quăn phập phờn. Chiếc lắc lò xo bạc nảy trở lại chỗ cũ. “Tôi đến để xem nếu cô có cái gì mới.”

“Hôm qua tôi kiếm được tẩu thuốc lá bằng lõi ngô mà tôi biết bà sẽ thích. Tôi sẽ có nó sẵn sàng để ngắm trong vài ngày nữa.

“Oh, tuyệt vời. Mặc dù vậy, tôi vẫn sẽ nhìn xung quanh một tí. Tôi có thể đã bỏ lỡ vài thứ vào lần cuối cùng tôi đến đây.

“Tất nhiên.” Vẫn cười toe toét. Julia quay sự chú ý trở lại trên cái kệ. Khi cô tìm được thứ cô cần, cô nhấc những con lừa từ chỗ đặt trên cao hạ xuống sàn. “Nó đây này,” cô nói với người đàn ông, đưa cho ông ta cả hai món. “Chúng có phải là cái trong đầu anh?”

Anh ta sờ mỗi thứ trong mỗi tay khác nhau. Sau khi ngắm nghía chúng, anh ta thở ra một hơi mãn nguyện. “Vâng, chúng đấy. Chúng thật sự hoàn hảo.”