Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 4

Vào lúc này đôi mắt anh ấy thật sự thu hút sự chú ý của cô. Chúng là màu tím nhạt, dường như là màu tím xanh như màu hoa oải hương_ chờ đã. Chúng màu xanh, xanh sáng (hix, light aqua là cái màu xanh sáng hơn nước alcool đó). Không, không. Chúng màu xanh lục bảo. Nhưng đó cũng không đúng. Cô chớp mắt, khẽ lắc đầu và nhận ra đôi mắt anh ta không chỉ có một màu. Chúng là tất cả màu sắc, lung linh như nước biển liên tục thay đổi thành chuỗi màu tím, xanh dương, xanh lá. Đang rực sáng với một cuộc sống chúng thuộc về, đuổi theo sự chú ý của cô cho đến khi cô dường như quên mất nơi cô đứng_ và tại sao cô đứng ở đây.

Hãy nhìn vào những phần khác của anh ta, Anderson.

Làn da anh ấy màu đồng, gợϊ ȶìиᏂ và nổi lên với những cơ bắp. Thánh thần ơi, thật là mạnh mẽ! Những múi cơ ngay bụng hình dạng chữ V kéo đôi mắt cô xuống thấy hơn, vẫn thấp hơn, ngay lập tức vào chỗ giữa hai chân anh ấy. Cô nuốt xuống. Anh ta giống như một chiến binh hoang dã trong tiểu thuyết lãng mạn đến với cuộc sống, trong nhà của cô. Mọi thứ về anh ta rỉ ra nɧu͙© ɖu͙© ham muốn gào thét với sự nguy hiểm.

Anh nhìn vào cô một lúc lâu trước khi nhấc một bước chân tiến về cô.

Cô lùi lại.

Chiếc ghế chặn đứng sự rút lui của cô. Nụ cười chậm rãi nhấc những khóe cạnh của đôi môi đầy đặn, đáng thèm khát rỏ dãi, để lộ ra một hàm răng trắng hòan hảo. Cho vài lý do, nụ cười ấy dường như kém thành thật. Dường như săn mồi.

Trái tim cô phi nước đại sau khi bỏ qua nhịp đập lặng lẽ,

“Cô là người triệu hồi?” anh hỏi.

Triệu hỏi chiến binh rực rỡ này? Trong những hình ảnh tượng điên khùng nhất, có lẽ, nhưng không trong thực tế. Cô ngay cả đã không biết một vẻ đẹp như vậy tồn tại. Bên cạnh đó, người đàn ông có kiếm, trông như nó có thể bổ cô ra làm đôi trong thời gian nhanh hơn một cái chớp mắt. Anh ta muốn gϊếŧ cô, hoặc tệ hơn thế, ôi không! Julia đã không có triệu hồi anh ta.

“Tôi?Triệu hồi anh? Đôi mắt hoang dại không thể hơn được, cô lắc đầu. “Tôi hứa tôi không làm một thứ như vậy.”

Anh lờ đi sự phủ nhận của cô cứ như anh không nghe cô nói hoặc không quan tâm. “Cô mong muốn gì ở tôi?

Cô muốn trốn thoát.Với cánh cửa sau khóa, cô chỉ có duy nhất một sự lựa chọn_ cổng trước. Có lẽ nếu cô nhích xung quanh cái ghế… Cô điều khiển một bước nhỏ tới trước. Hai.

“Bây giờ tôi hôn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô hoặc để cô hôn tôi?” Âm điệu nhấn một cách mềm mỏng chảy nhỏ xuống với sự buồn tẻ mà vẫn điều khiển thành giọng nói thôi thúc, gợϊ ȶìиᏂ nhất mà cô từng nghe. Đậm đà mật ngọt, ấm áp, như ẩn nấu trong một cơn giông bão ban đêm.

Vẫn vậy, lời nói trần trụi xoắn vào cơn khϊếp sợ chạy xuyên qua dạ dày cô.

Cô nhấc một bước khác. Anh ta định cưỡиɠ ɧϊếp cô? Cô cần phải biết, cần phải chuẩn bị. “Anh muốn gì ở tôi?” Mỗi từ xé toạt ra khỏi cổ họng. “Tại sao anh lại ở đây?”

“Tất nhiên để thỏa mãn cô.”

“Tôi không muốn anh thỏa mãn tôi. Tôi cũng không muốn anh đứng gần tôi trong phạm vi một trăm thước” Một bước khác.

Anh tham dò cô và cau mày. “Tôi có làm cô sợ?”

Không bao giờ thừa nhận nỗi sợ hãi của em. Những lời nói của chị cô đánh thùm thụp trong trí óc cô. Không bao giờ thừa nhận nỗi sợ hãi của em. Julia nuốt xuống, nhích ra thêm một chút nữa.

“Vâng. Tôi có ý, không! Tôi không sợ anh.Tôi không sợ bất cứ thứ gì.”

“Đó thật tốt.” Anh gật đầu. “Vì tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô”

“Tôi không biết anh. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh trước đó. Và anh ở trong nhà tôi.” Cô ném ra một nửa kích động, một nửa tiếng cười tuyệt vọng. “Tôi không mời anh, đến cái nơi anh đang đứng lúc này. Không, tôi không sợ. Không gì đáng sợ. Không cái gì hết.”

Nụ cười mỉa mai hiện trên khóe môi anh ta. “sau đó tại sao, con rồng nhỏ hung tợn của tôi, cô đang nới rộng khoảng cách giữa chúng ta, ngay cả khi chúng ta nói?

Cô đông lại, không thể đáp trả.

“Lời nói của tôi đã đưa ra,” anh nói. “Tôi sẽ không tổn thương cô.” Sau đó anh nháy mắt, làm cho dạ dày cô run rẩy vì kích động. “Tất nhiên, trừ khi cô yêu cầu tôi thế.”

“Không, không.” Cô giơ hai cánh tay cao hơn, nơi hội tụ sức hủy diệt của những vũ khí của cô, aka những nắm đấm của cô, ngay lập tức hướng thẳng tới tầm nhìn của anh ấy. Anh dường như không bị ấn tượng. “Tôi chắc chắn không muốn anh tổn thương tôi” cô nói. “Tôi cũng chắc chắn không muốn anh ở đây. Tôi chỉ muốn anh rời khỏi. Làm ơn.”

Ánh nhìn bối rối, anh khoanh hai tay trước bộ ngực cơ bắp. “Tôi ràng buộc với cô. Tôi ở nơi cô ở.”

Ràng buộc. “Đừng thiếu suy nghĩ thế” cô nhào ra, cố gắng cho tiếng cười dễ dàng, thảnh thơi. Cô phát ra tiếng gần giống như một cơn hen khi chạy qua một cánh đồng đầy phấn hoa. “Không ai cần trói buộc, okay.”

“Tôi đã nói với cô, không có sự tổn hại xảy đến với cô ở đôi tay tôi.”

Cô đã không tin anh ngay lần đầu tiên anh nói nó, và cô cũng không tin anh bây giờ. Người đàn ông này có cây kiếm quái dị kích thước bằng một đất nước nhỏ.

“Đến đây nào, cô rồng nhỏ. Nói tôi cái cô ham muốn ở tôi. Vuốt ve? Những lời nói gợϊ ɖụ©?

Julia sục xạo trí óc cho vài thứ giữ anh ta khỏi “vuốt ve” cơ thể cô và nói những thứ dơ bẩn khi anh làm nó. “Nhìn này, tôi chỉ vừa mới bắt đầu chu kì kinh nguyệt và tôi có những cơn chuột rút và tôi đã chưa cạo lông chân trong ba tuần. Tôi cũng chưa tắm, cho chuyện đó. Tin tôi đi, anh không muốn vuốt ve tôi đâu.”

“Sau đó tôi sẽ làm vui cô trong những cách khác.” Anh thốt ra một tiếng thở dài cam chịu. “Tôi không chỉ ở đây cho sự thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© của cô. Tôi ở đây để làm cô vui, trò chuyện với cô và bảo vệ cô.”

Anh khăng khăng. “Tôi sẽ nhảy khỏa thân trên cái bàn kia? Đúc cô ăn? Tạo tư thế cho cô vẽ chân dung tôi”

Mặc dù tất cả những viễn cảnh đó nghe khá tuyệt cho bất kì hoàn cảnh nào khác, nhưng bây giờ chúng không hấp dẫn cô. “Chồng tôi trong phòng ngủ. Anh ấy to lớn. Và khó tính. Và anh ta ghét khi người đàn ông khác đến gần tôi. Anh ta đã gϊếŧ người cuối cùng cố thử. Nó là một cái chết tàn bạo. Rất đẫm máu.”

Lãnh đạm, kẻ xâm nhập nhún vai. “Tôi ở đây cho niềm vui sướиɠ của cô. Không phải anh ấy. Bên cạnh đó, sức mạnh của chồng cô không thể sánh được với tôi.” Giọng nói của anh ta không che giấu niềm tự hào. Duy chỉ có sự thật. “Nếu đó không là ước mong của cô,” anh thêm vào, đôi mắt tím nhạt đang buộc tội, cũng đã thừa nhận. “Cô có ước tôi gϊếŧ người bạn đời của cô?”

Cô gần như ngất xỉu ngay sau đó. “Tôi thích không ai bị ám sát trong nhà tôi hơn” cô điều chỉnh thóat ra một tiếng rít.

“Nó sẽ như cô mong muốn.”

“Uh, cám ơn anh?”

Anh nhít bước chân một cách không kiên nhẫn. “hãy quyết định cái cô muốn tôi làm. Tôi không thích sự chờ đợi này. Tôi sẽ làm bất cứ cái gì cô thích. Cho cô,” anh thêm vào, “và không ai khác. Không cả cho người bạn đời của cô”

Người đàn ông chắc lên kế hoạch tra tấn cô_ cô, không phải người chồng không tồn tại của cô_ và anh ta chắc chắn lên kế hoạch gϊếŧ cô. Anh ta đứng đây, nói với cô cứ như cô là chủ nhân của anh ta và anh ta là nô ɭệ của cô không bằng.

“Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì cô thích,” anh ta lập lại.

Chắc rồi, câu đó quá tốt để không trở thành sự thật. Cô nhíu lông mày và tham dò anh ta.

“Bất cứ thứ gì?Bất cứ tất cả mọi thứ?

“Vâng.” Quai hàm anh ấy xiết lại, cứ như những lời nói tiếp theo của anh ta là một nỗi đau không xác định được. “Mọi ham muốn của cô là nhiệm vụ của tôi. Bất cứ cái gì làm vui lòng cô, đó là cái mà tôi sẽ làm.”

Well, cô biết chính xác cái cô muốn. “Anh muốn làm vui lòng tôi? Vậy thì biến ra khỏi nhà tôi. Đó là tất cả tôi muốn.”

Đôi mắt anh mở lớn ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại với một nửa nghi ngờ. “Cô còn chưa nếm thử niềm vui sướиɠ từ những cái đυ.ng chạm, mơn trớn của tôi, và cô yêu cầu sự vắng mặt của tôi?”