“Dù ngươi đã từng có ý niệm như vậy, nhưng ngươi cũng không thật sự làm ra những điều ác đó, cho nên vô luận ngươi nói thế nào, ta đều tin tưởng bản tâm của ngươi là thiện.” Tô Hoàn Thanh kiên định nói.
A Chấp chỉ cười, không nói thêm gì nữa, Tô Hoàn Thanh thiện lương đến mức không nghĩ được con người có thể trở nên xấu xa bao nhiêu, nàng cũng không nói cho đối phương, sau khi mình lên làm Hoàng hậu, có bao nhiêu kẻ đã phải vì mình mà chết, nàng vẫn là không dám để Tô Hoàn Thanh biết hết thảy toàn bộ.
“A Chấp……” Tô Hoàn Thanh muốn nói lại thôi, tuy trong lòng nàng tin tưởng A Chấp thiện lương nhưng A Chấp lại xác thật đã thay đổi, trở nên xa lạ, trở nên không còn thiện lương như trước, là những gì nàng không muốn thấy.
“Chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta liền sẽ không thay đổi quá mức âm hiểm xảo trá.” A Chấp đại khái biết được Tô Hoàn Thanh muốn nói gì, nàng chỉ để ý Tô Hoàn Thanh, không hề quan tâm thiện ác, nhưng nếu Tô Hoàn Thanh để ý thiện ác, vậy nàng cũng không dám để bản thân mình trở nên quá xấu xa.
Tô Hoàn Thanh nghe A Chấp nói như vậy, đột nhiên trầm mặc.
Sau ngày đó, quả nhiên giống Tô Hoàn Thanh dự liệu, A Chấp dưỡng nàng tựa như chim hoàng yến, vây nhốt trong cung. Nàng có thể cảm giác được A Chấp hao phí tâm tư lấy lòng mình, hận không thể đem cho nàng hết thảy mọi thứ tốt nhất trên thế gian, chẳng qua đều không phải những gì Tô Hoàn Thanh muốn.
A Chấp cũng biết vây khốn Tô Hoàn Thanh trong cung sẽ làm nàng buồn bực, vì vậy lấy danh nghĩa Hoàng đế ban ngự y quán, để nàng ở kinh thành mở một nơi khám chữa bệnh miễn phí cho thường dân. Bởi có ngự y của Hoàng Thượng, lại là miễn phí xem bệnh cho nên người đến không ít. Buổi sáng A Chấp kêu thuộc hạ đưa Tô Hoàn Thanh ra ngoài, tối lại đón trở về, thỉnh thoảng cũng đích thân đi theo. Tô Hoàn Thanh ngày càng bận rộn, nhưng cũng xác thật vui vẻ hơn nhiều, không bài xích như trước nữa.
Nếu mỗi ngày có thể tiếp tục trôi qua như vậy, với A Chấp mà nói, cũng là chuyện thực hạnh phúc. Nhưng là bởi Hoàng đế trúng cổ độc, biến thành con rối gỗ tùy nàng giật dây trong tay, căn bản không thể xử lý chính sự. A Chấp cầm giữ triều chính nhưng nàng lại không có năng lực trị quốc, chỉ chọn những kẻ biết vâng lời mà trọng dụng, cho nên để gian thần tiểu nhân nắm quyền hành, trung lương hiền thần bị bắt gϊếŧ, triều đình chướng khí mù mịt, danh xưng yêu hậu A Chấp cũng ngày càng sâu.
Một hôm, Tô Hoàn Thanh ở y quán hỏi khám, có người đến nói hắn bị bệnh ẩn, khó mà thuật ra trước đám đông, nhờ nàng khám chữa rồi kê đơn cho hắn trị liệu, Tô Hoàn Thanh liền khiển lui mọi người.
Chỉ là sau khi tất cả lui ra ngoài, người kia liền quỳ xuống.
“Tô đại phu, nô tài vốn được Tiên hoàng cố ý xếp đặt bên cạnh Hán Vương, trở thành tâm phúc của Hán Vương để phòng ngừa chuyện mưu phản. Nô tài ẩn núp bên Hán Vương đã nhiều năm trời, Hán Vương vẫn luôn không có dị tâm, cho tới lúc A Chấp cô nương xuất hiện, làm mọi cách châm ngòi xúi giục mới khiến Hán Vương xác thật có tâm mưu phản. Ta liền đem việc này bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhân nghĩa, vì muốn tránh huynh đệ tương tàn, đã đem giang sơn cùng ngôi vị Hoàng đế chắp tay nhường lại cho Hán Vương. Hán Vương nếu là có thể anh minh trị quốc, không phụ Hoàng Thượng thành toàn cũng liền thôi, không ngờ Hán Vương đăng cơ xong, phong A Chấp cô nương làm Hậu, phô bày sủng hạnh, mặc cho A Chấp cô nương một tay che trời, muốn làm gì thì làm. A Chấp cô nương triệu tiến vô số giang hồ tà sĩ, bụng dạ khó lường. Mãi cho đến gần đây, nô tài phát hiện Hán Vương khác lạ, tựa hồ bị A Chấp cô nương dùng tà thuật khống chế giống như con rối, tâm trí đều không còn, thiên hạ hiện giờ, gian thần lộng hành, toàn ma loạn vũ, e rằng đại họa phát sinh. Ta biết tư giao giữa ngài cùng A Chấp cô nương không tệ, bất quá Tô đại phu, Tô gia luôn trung lương, hơn nữa còn chịu ân Tiên hoàng, ngài lại từ nhỏ cùng Hoàng Thượng lớn lên, Hoàng Thượng đối đãi ngài cũng không tệ. Nếu ngài không thể vì đại nghĩa mà cống hiến sức mình, thiên hạ nguy thay!” Người nọ quỳ trên mặt đất, ngữ khí trào dâng vạn phần.
Kỳ thực A Chấp bị người coi là yêu hậu, những chuyện nàng làm, trước khi Tô Hoàn Thanh tới kinh thành cũng đã nghe thấy, chỉ là hiện tại lại không nghe được bất luận lời đồn nào. Cho rằng A Chấp nhất định là bị gieo rắc đồn đãi, hôm nay nghe người khác nói những chuyện nàng làm ra, Tô Hoàn Thanh cảm thấy trát tâm cùng lo lắng gấp bội. Nếu những lời người này nói đều là thật, vậy mình đích xác không thể mặc kệ A Chấp tiếp tục hành vi. Kỳ thực trong lòng Tô Hoàn Thanh biết rõ, lời của người này, tám chín phần mười đều là thật. A Chấp đã tự mình thừa nhận xúi giục Triệu Dịch soán ngôi, lại biết hạ tình cổ, vậy dùng cổ khống chế Triệu Dịch cũng là chuyện vô cùng có khả năng, những việc khác, hơn phân nửa cũng không giả.
“Ta chỉ là một đại phu, còn có thể làm gì được?” Tô Hoàn Thanh đắng chát hỏi hắn.
“A Chấp cô nương đối ngài nói gì nghe nấy, Hoàng Thượng đã qua đời, hiện giờ có thể xoay chuyển càn khôn cũng chỉ có Hán Vương, ngài cần phải cứu Hán Vương, làm hắn trọng chưởng triều cục.” Về năng lực, Hán Vương đích xác là có, thời điểm vừa đăng cơ liền tàn sát không ít phiên vương đối hắn có uy hϊếp, lại thanh tẩy triều đình diệt trừ một nhóm lớn nhân vật, nên hiện giờ dù cho yêu hậu làm xằng làm bậy, cũng tạm thời không xuất hiện thế lực có thể chống đối.
“Ta sẽ tận lực vì chuyện này.” Tô Hoàn Thanh lặng lẽ thở dài, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng tựa ngàn cân.