“A Chấp, ngươi không thể hết lần này tới lần khác ỷ vào ta đối với ngươi mềm lòng, một ngày nào đó sẽ bị ngươi hao kiệt toàn bộ.” Tô Hoàn Thanh nói.
“Nếu thực sự có một ngày kia, ta sẽ chết.” A Chấp mỉm cười nhìn Tô Hoàn Thanh, ngữ khí bình tĩnh trả lời, nếu có một ngày như vậy, nàng cảm thấy trên đời này liền không còn gì đáng cho bản thân lưu luyến nữa.
Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, nàng không biết tại sao lại thấy nước mắt trong nụ cười kia, nhưng nàng biết những lời của A Chấp nói cực đoan thế nào, thì đối phương cũng vẫn thực hiện được. Tô Hoàn Thanh cảm giác A Chấp đang từng chút một ép mình đứng gần vách núi, một A Chấp như vậy làm nội tâm nàng căng thẳng, có chút chua xót mà chẳng hiểu vì sao.
“Truyền bữa tối lên đi.” Tô Hoàn Thanh biết lòng tàn nhẫn của mình không vượt qua được A Chấp chấp nhất.
“Được, ta lập tức cho người mang đồ ăn tới.” Giọng A Chấp không giấu nổi vui mừng, ý bảo cung nhân bên cạnh lập tức đem bữa tối bưng lên.
Vẫn là vài món ăn chay đạm nhạt, còn có một bình rượu gạo. Tô Hoàn Thanh cầm lấy đôi đũa liền vùi đầu ăn, cái gì đều không nói.
A Chấp nhìn Tô Hoàn Thanh bắt đầu dùng bữa, lúc này mới cầm đũa lên ăn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, mà Tô Hoàn Thanh lại chưa từng liếc mình một cái. A Thanh thỏa hiệp, bản thân hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng nội tâm nàng lại có loại cảm giác nặng nề, bởi vì A Thanh không vui, chính mình tựa hồ cũng không cách nào chân chính vui sướиɠ. Đây đại khái dùng miêu tả dưa xanh cường hái không ngọt để so sánh đi, nhưng là A Chấp biết, cảm giác hiện tại có hơi chua xót nhưng so với thống khổ khi bị bỏ rơi, vậy đã xem như ngọt ngào.
Tô Hoàn Thanh cũng không ăn quá nhiều, nàng chỉ ăn một ít đã thôi, buông đũa xuống.
“Không hợp khẩu vị sao?” A Chấp thấy đối phương buông đũa, nàng cũng dừng đũa lại.
“A Chấp, ngươi dự định vây khốn ta ở chỗ này lâu dài sao?” Tô Hoàn Thanh hỏi.
“Nếu A Thanh không thích nơi này, chúng ta có thể đổi địa phương.” A Chấp biết Tô Hoàn Thanh không thích ở lại hoàng cung, kỳ thật nàng cũng không thích nơi này. Nhưng cũng chỉ có đem A Thanh vây khốn dưới thế lực của mình, nàng mới có thể cảm thấy kiên định, mới có thể bảo đảm bản thân sẽ không bị A Thanh buông xuống.
“Có khác biệt sao? Hiện tại với ta mà nói, tựa như một con chim bị nhốt trong l*иg sắt, chủ nhân yêu thích nó, lại chính là trói buộc làm nó mất đi tự do.” Tô Hoàn Thanh cảm thấy thực sự yêu một người, hẳn là thành toàn, mà không phải trói buộc.
“Đâu thể bằng đồ ngốc Triệu Tập kia, đem người mình yêu nhất thả lên bầu trời, trơ mắt nhìn nàng càng bay càng xa, sau đó lại chịu đựng thống khổ mất mát? Ta đem ngươi nhốt ở bên cạnh, ít nhất có thể bảo đảm ngươi thuộc về ta. Ta chính là chấp mê bất ngộ, nếu ngươi không thể cứu rỗi ta, ta liền phải làm mọi người vì bất hạnh của ta mà chôn cùng, ai bảo ta vốn dĩ chính là Thiên Sát Cô Tinh chứ, vì cái gì ta lại không nghe theo suy nghĩ chân thực trong lòng mình đây? Bởi vì ngươi thích người lương thiện, cho nên ta mới ép chính mình trở nên thiện lương, nếu ta thiện lương vẫn không giữ được ngươi, vậy thiện lương kia liền không nhất thiết phải tồn tại.” Lần đầu tiên, A Chấp không hề giữ lại bản ngã thực sự của mình, bày ra trước mặt Tô Hoàn Thanh.
“Thời điểm ngươi cùng ta gặp gỡ, cũng là lương thiện, không phải như ngươi nói.” Tô Hoàn Thanh cho rằng A Chấp thiên tính thiện lương.
“Thiện lương sao? Đó là trước nay ta chưa từng nói cho ngươi biết, ta từng có ý niệm ác độc. Bị ép phải ở trên sông, ta liền nghĩ ngày nào đó nếu ta chán ghét cuộc đời này, liền đầu độc con sông kia, làm cho bọn họ chôn cùng. Mỗi một kẻ từng khi dễ ta, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, đã từng nghĩ nếu có một ngày ta có năng lực gϊếŧ chết bọn họ, thì hết thảy những người từng bắt nạt mình, một kẻ ta cũng không bỏ qua. Lúc đó ngươi vứt bỏ ta, ta không thể không dựa vào Triệu Dịch, ta cố ý xúi giục hắn soán ngôi, sau khi hắn đoạt được đế vị liền lên làm Hoàng hậu. Thời điểm ta có khả năng muốn cho ai chết liền có thể làm người đó chết, lại nhớ tới những kẻ lúc trước từng bắt nạt mình, ta muốn tìm bọn họ tính sổ, đòi lại gấp mười lần những gì năm đó bọn họ bắt nạt ta. Nhưng là ta nhẫn nhịn, bởi ta biết A Thanh tuyệt đối sẽ không thích ta làm như vậy, cho nên hết thảy đều nhịn xuống. Dẫu sao so sánh bọn họ cùng ngươi, thật là một chút đều không quan trọng.” A Chấp âm ngoan nói, khóe miệng còn có tiếu ý âm tà thăm dò đối phương. Vẫn luôn cư trú một con ác ma trong lòng nàng, chỉ là không thả ra mà thôi, hôm nay liền để Tô Hoàn Thanh thấy được con ác ma đó.
Tô Hoàn Thanh trước nay không nghĩ, A Chấp vậy mà lại từng có ý niệm kia, nghe A Chấp nói xong, giờ phút này mặt nàng một mảnh trắng bệch. Có lẽ bản thân chưa từng chân chính hiểu biết A Chấp, nhưng nàng không muốn tin tưởng người này thực sự là A Chấp, nàng vẫn cố chấp cho rằng nữ tử lần đầu tiên gặp gỡ liền nguyện ý chia cháo cho mình, là A Chấp thiện lương.