"Trông thật tốt, nếu như có thể nở hoa, nhất định đẹp đẽ nhất."
Hoa đào nở rộ mỗi năm một lần.
Chùa Nghiễm Bình ngoài kinh hoa nở muộn hơn, chờ bách hoa dưới chân núi tàn rồi, vườn hoa đào sau chùa kia mới nở rộ. Từ xa xa trông lại, hoa đào tầng tầng nhuộm nhuộm, như mây màu đầy trời, tựa như mây trắng thêu gấm, xinh đẹp tuyệt luân.
Một ngàn năm trước, đào yêu Quân Dao tu hành đạt tới Bình cảnh, khó có thể tiến bộ, liền xuống núi du lịch, muốn lấy bi hoan của phàm nhân, thúc đẩy tâm chi đạo của mình. Nàng một đường du lịch, hoặc vượt núi băng đèo, hoặc xuyên qua đoàn người, đều là thích làm gì thì làm, ánh mắt chiếu tới chỗ, không gì không thể đi.
Một ngày, nàng đến nơi mà thỏ tinh từng gây sóng gió chốn nhân gian này. Lúc đó nơi đây là một ngọn núi hoang, ít dấu chân người, cầm thú trải rộng núi rừng. Quân Dao phát hiện nơi này thế tùy phong khởi, tú lâm xanh um, khí thuận mạch sướиɠ, chính là phong thủy thâm câu phật ấm, liền ở chỗ này cắm rễ, thể ngộ phật pháp, gọn gàng phật duyên.
Một ngàn năm đến, thương hải tang điền, vật đổi sao dời, thế gian hưng suy không thể đo lường, núi hoang ít dấu chân người dựng lên thành quách, dòng người nhốn nháo, từ từ thịnh vượng. Sáu trăm năm trước, trên núi hoang dựng lên một tòa Phật tự, Phật môn thanh tịnh mà cũng không ngăn được hồng trần cuồn cuộn, Phật tự chủ trì kinh doanh có câu, chùa Nghiễm Bình danh tiếng dần lên, khách hành hương vãng lai như mây, không còn thanh tĩnh như xưa.
Quân Dao cũng cũng không nghi ngờ đạo trường của mình đã bị trọc thế quấy nhiễu, nhân gian, thiên giới, yêu giới, nhìn như phân biệt rõ ràng, kì thực cùng một nhịp thở. Mỗi ngày mắt thấy bách thái chốn nhân gian, cho nàng ngộ phật cũng có giúp ích.
Một ngàn năm trôi qua, Quân Dao đạo hạnh đã đủ, thiên kiếp phi thăng sắp tới, chỉ chờ thời cơ đến, nỗi lòng của nàng cũng không khỏi buông lỏng, tình cờ còn hóa thành người cùng đệ tử trong chùa biện luận kinh Phật.
Ngày hôm đó trong chùa đột nhiên bắt đầu bận túi bụi, tăng nhân trong chùa phân hai nhóm, một nhóm quét tước trong chùa, một nhóm đứng ở ngoài sơn môn khuyên khách hành hương từ xa tới đây lễ Phật, đem một Phật tự to lớn rõ ràng đi ra.
Quân Dao thấy vậy, liền biết đại để lại có vương công quý tộc muốn tới đây lễ Phật.
Chùa Nghiễm Bình tuy nói có chút danh tiếng, nhưng kém xa chùa Bạch Mã danh chấn bốn bể trong kinh, nếu như vương công quý tộc muốn lễ Phật, càng nguyện đi đến chùa Bạch Mã, mà không phải miếu nhỏ ngoại thành xa xôi này. Chợt có quý nhân tới đây, cũng hơn nửa là che dấu tai mắt người, ở chỗ này cùng người mật đàm.
Quân Dao tu hành ba ngàn năm, phàm một đời người, với nàng mà nói, chỉ vội vã gảy ngón tay một cái, to lớn hơn nữa, đến trong mắt nàng rồi, cũng chỉ bình thường mà thôi. Ngược lại cũng không để ý lắm, từ từ nhắm mắt tìm hiểu phật pháp.
Gần trưa, một thiếu niên thân mang vương bào tiến vào trong chùa.
Chủ trì dẫn theo tăng nhân trong chùa đã chờ đợi lâu, vừa thấy mặt thiếu niên, liền vội vàng tiến lên đón, miệng nói: "Hán Vương điện hạ đại an."
Thiếu niên vương bào hào hoa phú quý, có lẽ là vội vã tới đây, bào phục dính bụi trần, nàng dáng vẻ trĩ khí, ánh mắt vô cùng trong suốt, nghe chủ trì chào, cũng không khoe khoang thân phận, nhấc tay áo trở về nửa lễ.
Quân Dao mở mắt, ở trong hư không nhìn Hán Vương kia một chút, đầu tiên là ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười, lấy con mắt của nàng, tất nhiên là không khó nhìn ra vị Hán Vương điện hạ này chính là thân nữ nhi.
Hán Vương điện hạ thân thể phàm thai, vậy mà trong chùa này có đại yêu ba ngàn năm, xem qua nàng một chút. Trong lòng nàng giả vờ cho qua chuyện, đi qua Đại Hùng bảo điện trước, đi tới hai vòng, liền liếc mắt ngoài sơn môn một cái, lộ vẻ chờ ai đó.
Quang cảnh bên ngoài Đại Hùng bảo điện xoay chuyển một nén nhang, người chờ vẫn không thấy đâu, Hán Vương một đôi lông mày nhỏ nhíu lại, có chút cuống lên.
Nàng hít một hơi thật sâu, làm như muốn thả lỏng tâm tình, vẫy lui trái phải, tùy tiện đi lại trong chùa. Chỉ là vị Hán Vương điện hạ này hiển nhiên không phải người tâm cơ thâm trầm, đăm chiêu suy nghĩ đều thả ở trên mặt, ở bước đi của nàng, thần chúc lại không yên, con mắt nhìn phía trước, tâm lại không ở nơi này, dù là ai đều có thể nhìn ra điện hạ hững hờ.
Đi tới đi lui, đã đến sau chùa, cả vườn hoa đào đột nhiên tỏa ra trước mắt. Hán Vương sững sờ, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước lên phía trước, dạo chơi giữa vườn hoa, lo lắng mệt mỏi vừa rồi quét sạch không còn lại gì.
Quân Dao không khỏi cười khẽ, nàng gặp qua không ít người, có hùng tài vĩ lược, tài quan thiên hạ, nhưng cuối cùng dã tràng xe cát, thân bại danh liệt kiêu hùng, có bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý, cuối cùng đoạt được hùng chủ thiên hạ, lại nóng vội mưu cầu, tham lam tự rước tiểu lại, còn có hiền nhân giữ mình thanh đang, lưu danh bách thế, còn dân chúng tầm thường càng là đếm không xuể.
Nhưng thiếu niên vương thất dụng tâm thuần túy lại là hiếm thấy.
Chỉ là nhìn thấy tình đời hơn nhiều, lại là hiếm thấy, cũng tầm thường, Quân Dao đang muốn dời ánh mắt, chợp mắt chốc lát, đã thấy Hán Vương kia thong thả bước chậm qua đủ lại hoa, đi tới trước người nàng, ngẩng đầu lên, tò mò nhìn nàng.
Quân Dao ngừng lại một chút, liền chưa dời ánh mắt, cũng cúi đầu, nhìn kỹ vị tiểu điện hạ này.
Tiểu điện hạ nhìn hồi lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ lộ ra chút nghi hoặc, nàng đưa tay ra sờ sờ thân cây đào trước mắt, rất là không rõ: "Cây này cao to nhất, khắp cây lá xanh sum suê, cành lá sum xuê, nhưng vì sao không nở hoa?"
Quân Dao lắc lắc đầu, nàng từ lâu thoát khỏi bốn mùa, nở hay không nở là ý nguyện của nàng, chỉ là nhập đạo ba ngàn năm, tự giác không cần lại nở hừng hực, vì vậy mỗi lúc đến mùa hoa nở, nàng đều chưa từng nở rộ.
Hán Vương kia dường như rất nghi hoặc, lại có chút lo lắng, nâng tay sờ sờ lá cây buông xuống, thấp giọng thầm nói: "Bị bệnh chăng?"
Cành cây, lá cây đều là thân thể Quân Dao, đầu ngón tay Hán Vương khẽ vuốt, đều ở trên người Quân Dao. Quân Dao hơi nhíu mày, có chút cảm thấy không thích, chỉ chờ Hán Vương mau mau thu tay lại. Nhưng Hán Vương này sờ qua lá cây, vẫn chưa dừng tay, lại đi sờ một chiếc lá khác, rất là tiếc hận nói: "Trông thật tốt, nếu như có thể nở hoa, nhất định đẹp đẽ nhất."
Quân Dao ở chỗ này, có tăng nhân trong chùa chăm sóc, Phật môn trọng địa, khách hành hương cũng không dám làm bừa, ngày xưa chưa bao giờ từng chịu đựng thân cận khinh bạc như vậy.
Nàng cảm thấy không thích, đang muốn thi pháp, khiến tiểu điện hạ lui ra một chút, viên ngoại chủ trì dẫn một người mang trang phục nữ tử tới.
Hán Vương nghe tiếng bước chân, rốt cục cam lòng buông tha lá cây trước mắt, xoay người nhìn tới, thấy rõ người tới, nàng bỗng nhiên vui vẻ, cao giọng nói: "A tỷ!"
Nữ tử nghe tiếng cũng vui mừng, nhanh chân bước lại, chủ trì vô cùng có mắt nhìn, đem người đưa đến, chắp tay trước ngực, cúi chào: "Hán Vương điện hạ đi xa, Bộc Dương điện hạ có tâm bảo vệ, tất có dặn, lão nạp không dám quấy nhiễu hai vị quý nhân, xin được cáo lui trước."
Quân Dao nghe này, liền biết nữ tử này chính là Bộc Dương Đại Trưởng Công Chúa quyền bính thậm trọng trong kinh.
Nàng ở trong núi thẳm, không biết thế sự, nhưng mà khách hành hương vãng lai đông đảo, không thiếu sĩ tử tán dóc nghị luận, vì thế đôi mắt dưới thời thế có chút hiểu rõ.
Tiên đế tôn sùng lễ pháp, lập trưởng tôn là tự, tiên đế về phía sau, trưởng tôn lên ngôi, là tân đế. Làm sao tân đế tuổi nhỏ, uy danh không hiện ra, chư vị thúc vương trẻ trung khoẻ mạnh, có ý đồ không tốt, tiên đế đề phòng đế vị có biến, lệnh mấy tên tông thân cùng mấy vị triều thần cùng phụ chính, trong đó Bộc Dương Đại Trưởng Công Chúa chính là người dẫn đầu tông thân.
Lúc này, Đại Trưởng Công Chúa không còn uy thế quyền bính hiển hách nữa, trái lại mặt mày hòa hợp, nắm tay Hán Vương, tha thiết dặn dò: "Ngày xưa ta bận bịu triều chính, chưa từng chiếu cố đệ nhiều hơn, nay đệ phải rời kinh, tới đưa tiễn, mong đệ nghe ta nói mấy lời."
Hán Vương vội nói: "Đệ vốn tầm thường, có thể ở trong cung thư thích sống qua ngày, đều do A tỷ chăm sóc, lúc lập phủ, chọn lựa trong vương phủ, cũng là A tỷ chu toàn, tài bất trí thiên tích, những việc này, đệ đều nhớ, nay phải đi xa, không biết ngày nào gặp lại, A tỷ có chuyện, đệ bất luận đều nghe theo."
Bộc Dương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nàng những năm này, đầu tiên là trợ giúp tiên đế xử lý chính vụ, sau lại muốn giúp tân đế cân bằng thế cuộc, có thể nói bận rộn chân không chạm đất, đối với đệ đệ này cũng rất ít thời gian gặp gỡ nói chuyện, chỉ có thể nhìn thấy hắn lúc khốn đốn, nhấc tay giúp đỡ, đợi khốn đốn qua đi, phải cùng hắn thúc tất trường đàm, rồi lại không kiếm đâu ra thời gian, những năm gần đây, Bộc Dương Đại Trưởng Công Chúa phủ cùng Hán Vương phủ kì thực ân tình lãnh mạc.
Nàng ba ngày trước truyền tin muốn ở chỗ này tiễn Hán Vương, vốn không dám khẳng định Hán Vương có đáp ứng không, không ngờ hắn không những đến trước một bước, lại còn nhớ các loại chuyện xưa.
Bộc Dương vui mừng, nàng trong kinh còn có chuyện quan trọng, trì hoãn không được hồi lâu, liền thẳng thắn nói rõ ràng: "Triều đình bập bềnh chưa bình, tông vương lại lần lượt xuất trấn, sau này tất có thảm hoạ chiến tranh, Bát Lang ở phiên quốc cần giữ mình công chính, vạn chớ tùy tiện làm bừa."
Hán Vương nhất thời sợ hãi: "Sẽ, sẽ có thảm hoạ chiến tranh?"
Bộc Dương gật gật đầu, chỉ có nàng biết được Vương đệ tâm tư đơn thuần, cùng triều chính hoàn toàn không để ý, liền cũng không phân tích cùng nàng. Thấy nàng sợ sệt, lại động viên nói: "Tông vương xuất trấn, với triều đình là họa lớn, với đệ lại mới có lợi, đệ đến phiên quốc có thể không để ý đến. Bất luận vị vương nào khởi binh, không đến mức làm khó dễ đệ."
Hán Vương tái mặt, hoảng sợ gật đầu. Nàng cũng biết bản thân nhỏ bé, không ảnh hưởng tới đại thế, không hẳn sẽ có người tới làm khó dễ nàng, nhưng mặc dù nghĩ rõ ràng điểm ấy, nàng vẫn sợ hãi. Không ngừng lo lắng an nguy của bản thân, cũng lo lắng tình cảnh của Đại Trưởng Công Chúa. Nàng lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: "Đệ không đếm xỉa đến, vậy A tỷ thì sao, tỷ đang ở bên trong vòng xoáy, làm sao bảo toàn?"
Ánh mắt Bộc Dương trở nên nhu hòa, nói với Hán Vương: "Ta có kế sách bảo toàn cuối cùng. Đệ đừng lo cho ta, chăm sóc tốt bản thân, mới quan trọng."
Hán Vương gật gật đầu, trong mắt có chút âm u, nghĩ là biết được bản thân lực mỏng, không giúp đỡ được gì rồi.
Đại Trưởng Công Chúa làm đến vội vàng, trong kinh còn có chuyện quan trọng chờ nàng an trí, căn dặn Hán Vương xong, đang muốn thúc giục nàng khởi hành, để tránh khỏi bỏ lỡ túc đầu.
Hán Vương lại hạ quyết tâm, đỏ mặt nói: "Đệ không giúp được cái gì, nhưng A tỷ nếu như có chỗ cần dùng đến, đệ nhất định toàn lực ứng phó, cùng tỷ tiếp ứng tương viện."
Quân Dao nhìn thấy không khỏi lắc đầu, câu này của tiểu điện hạ không thể nghi ngờ là đem chính mình từ nơi thanh tịnh cuốn vào trong chốn thị phi. Nghĩ lại vừa nghĩ, lại cảm giác rất hiếm có, nàng rõ ràng sợ đến sắc mặt đều trắng, nhưng vẫn hứa hẹn như thế, có thể thấy được trong lòng nàng thật ra cũng có dũng khí.
Con cháu Tiêu thị bên trong kinh thành đấu đá lẫn nhau, tông vương trong lúc đó giương cung bạt kiếm, tân đế cùng mấy vị thúc vương càng xung khắc như nước với lửa, tình thế như vậy, không phải một ngày, nhất định là nhiều năm qua trở mặt nhau đoạt lợi xúc thành. Tình hình bực này, Hán Vương điện hạ lo lắng, vừa không phải triều chính bất ổn, cũng không phải bản thân được hay mất, mà là Bộc Dương Đại Trưởng Công Chúa cuối cùng có thể bảo toàn bản thân hay không.
Một đầu khác trong vườn, chợt có tiếng tiêu vang lên. Xuân cùng cảnh minh, hoa đào sáng rực, cộng thêm tiếng tiêu dễ nghe, quả thật là nhã sự hiếm thấy.
Bộc Dương cùng Hán Vương đều vẻ mặt nhẹ nhàng hòa hoãn, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng tiêu dễ nghe, nghẹn ngào cảm động, thích thú trong đó, xác thực tao nhã, như gió mát bên dưới ánh trăng sáng, độc tấu với rừng sâu, không huyên náo quấy nhiễu, không quan tâm thế sự.
Đợi tiếng nhạc dừng, cuối vườn, liền thấy một đồng tử đẩy một chiếc xe lăn, từ từ mà tới.
Trên xe lăn là một ẩn sĩ mặc đạo bào hạc sưởng, ẩn sĩ ăn mặc thanh lịch, tướng mạo vô cùng đẹp đẽ, tựa như quan ngọc, như ánh trăng sáng, cả vườn hoa đào rực rỡ bay lượn, nàng xuyên qua muôn hoa, Phong Thần uyển chuyển, tựa như tiên nhân.
Bộc Dương cùng Hán Vương nhìn thấy người này, đều là dung sắc đại biến, Hán Vương hiện ra ý sợ hãi, Bộc Dương hướng nội nhiều hơn, nhưng là nhàn nhạt căm ghét xem thường.
Ánh mắt ẩn sĩ nhàn nhạt nhìn sang, nhấc tay áo thi lễ: "Gặp qua Bộc Dương điện hạ, gặp qua Hán Vương điện hạ."
Bộc Dương nói: "Vệ tiên sinh miễn lễ."
Ngoài ra, cũng không hai lời, lộ vẻ không muốn cùng hắn nhiều lời.
Vệ Tú cũng không thèm để ý, đưa mắt di động trên người Hán Vương, cười nói: "Tú ở chỗ này thanh tu mấy ngày, không muốn quấy hai vị điện hạ ở đây nói lời từ biệt."
Hán Vương mạnh mẽ cười: "Tiên sinh nói quá lời." Ngoại trừ câu này, những người còn lại cũng không dám nói thêm cái gì.
Bộc Dương biết người này quỷ kế đa đoan, tính toán không một chỗ sai sót, hắn tới chỗ này, nhất định có mục đích, lạnh nhạt đối đãi, liền cười nói với hắn: "Có thể gặp tiên sinh, chính là duyên phận, ta cùng với Vương đệ nói lời từ biệt đã xong, không bằng tiên sinh cùng ta, cùng hồi kinh?"
Ánh mắt của Vệ Tú lướt qua khuôn mặt của Bộc Dương, hình như có ý động, chẳng qua là có ý động kia chỉ trong chớp mắt mà thôi, chốc lát, nàng hơi mỉm cười nói: "Đại Trưởng Công Chúa xưa nay ghét nhìn thấy Tú, nếu như cùng hồi kinh, chẳng phải là khiến điện hạ một đường sinh ghét sao."
Hai người mặc dù cùng phụ tá tân đế, nhưng mà không hòa thuận đã lâu rồi, Bộc Dương cho rằng Vệ Tú mặc dù một tay đem Hoàng Đế từ một trưởng tôn vô danh, tới mắt xanh của tiên đế, lại tới đoạt được Trữ vị, lập công hùng vĩ, nhưng hành động của nàng sau khi Hoàng Đế lên ngôi, không khỏi khiến Hoàng Đế cùng tông thân, triều thần ly tâm.
Nhưng hai người mưu cầu cùng một chỗ, mặc dù bất hòa, trên mặt lại vẫn duy trì ôn hòa với nhau, Vệ Tú đột nhiên đem chân tướng nói toạc ra, Bộc Dương nhất thời càng khó có thể nói tiếp.
Vệ Tú thấy Bộc Dương chưa phản bác, cụp mắt nở nụ cười, nụ cười kia dường như có vẻ khổ sở, nàng chậm rãi nói ra: "Kinh sư là chốn thị phi, điện hạ liền chưa từng nghĩ muốn thoát khỏi sao?"
Bộc Dương thần sắc nghiêm lại, không biết ý của nàng là gì.
Vệ Tú lại nói: "Từ trước đến giờ mối họa không sợ ở bên ngoài, chỉ sợ ở bên trong nội bộ."
Bộc Dương đăm chiêu. Cái gọi là nội bộ, chính là cung thất tường vây, Vệ Tú là ám chỉ Hoàng Đế hắn có ác ý với nàng?
Vệ Tú đến đây là hết lời, nàng làm việc xưa nay chỉ nhắc đến thôi, nhưng hôm nay, không biết tại sao, lại nói thêm một câu: "Điện hạ suy nghĩ cẩn thân, sớm ra quyết định."
Hai người luôn luôn không hòa thuận, chính là chính kiến cũng trái ngược nhau nhiều, ở trong triều càng là tranh chấp đã lâu, Vệ Tú, Bộc Dương sao dám tin hoàn toàn, nàng cười nhạt, nhìn trái nhìn phải mà nói với hắn, chỉ vào Hán Vương nói: "Hán Vương là ấu đệ của ta, thuần túy không giả dối, sợ bị người bắt nạt, tiên sinh nếu như coi như thật sự thân thiết, không bằng trông nom nhiều hơn."
Vệ Tú nghe thấy câu này liền biết Công Chúa không tin này, trong mắt nàng xẹt qua một tia thất vọng, nhìn Hán Vương một chút, không nói gì, nhưng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bị Vệ Tú quấy nhiễu, lời vừa rồi cũng tiện lại tiếp tục, Bộc Dương nói với Hán Vương: "Cũng không còn sớm, nên khởi hành thôi."
Tôi tớ ở bên cạnh nghe thấy, bưng rượu nhạt lên, rượu qua liền coi như tống biệt.
Bộc Dương có việc gấp, đi đầu xuống núi, Vệ Tú đi sau đó. Hán Vương cũng không thể ở thêm, nàng nghĩ đến lời vừa rồi của Bộc Dương, trong lúc nhất thời kích động trong lòng. Nhưng nghĩ đến phải rời kinh, lại rất không muốn.
Quay đầu nhìn thấy cây đào kia, cả vườn hoa đào nở rộ, tranh kỳ đấu diễm, chỉ có nó vắng ngắt, chỉ một cây lá xanh mà thôi, nhất thời cảm thấy, nó với mình đều cô quạnh giống nhau.
Hán Vương đi tới, muốn sờ lá cây của nó lần nữa.
Gió mát chợt lên, cành lá rì rào.
Đầu ngón tay của Hán Vương sắp sửa chạm tới mảnh lá xay kia, nhưng lại chạm vào khoảng không, mảnh lá xanh kia tựa như trước mắt, đang càng cao, Hán Vương liền nhón chân lên, muốn chạm tới, nhưng mảnh lá xanh kia trông rất cao, làm sao cũng không chạm tới.
Hán Vương nhíu lông mày, vừa rồi rõ ràng sờ qua, làm sao không chạm tới nữa rồi.
Người hầu ngoài vườn liên tục hô gọi, viễn hành sắp tới, trì hoãn không được.
Hán Vương rất không cao hứng, đưa ngón trỏ ra khẽ chọc thân cây, lần này chọt vào rồi, Hán Vương cong môi, lại đổi chọt là an ủi, nói: "Dung mạo ngươi tốt như vậy, lại không thể nở hoa, thật là đáng tiếc, ta sẽ nhờ tăng nhân trong chùa làm hộ, chăm sóc ngươi thật tốt, chờ năm sau, ngươi liền có thể như cây trong vườn nở hoa rồi."
Chỉ là dù sang năng phồn hoa đầy cành, nàng sợ là cũng không nhìn thấy rồi.
Lạc Dương là cố hương của nàng, chuyến đi này, không biết ngày nào có thể về quê cha đất tổ, vẻ mặt Hán Vương lại âm u: "Núi cao nước xa, trời Nam đất Bắc, hi vọng ngươi và ta cuối cùng cũng có ngày gặp lại."