"Điện hạ, người đã quên rồi, đây đã là đời thứ hai của chúng ta rồi."
Xa giá chạy bằng phẳng, trong xe không cảm thấy xóc nảy là mấy.
Hán Vương nâng đĩa nhỏ, cái miệng nhỏ một hơi mà ăn bánh ngọt. Bánh ngọt thơm ngọt, Hán Vương rất thích, dùng gần nửa đĩa, cảm thấy no rồi, mới lưu luyến mà hạ đĩa nhỏ xuống, quay đầu nói với Vương phi: "A Dao, ta no rồi."
Vương phi lấy khăn tay đến, thay nàng lau tay một chút. Tay Hán Vương đặt trong lòng bàn tay Vương phi, không nhúc nhích, ngoan ngoãn nhìn Vương phi lấy khăn tay, lau sạch vụn bánh dính trên tay nàng.
Chờ lau xong rảnh tay, Hán Vương chợt nhớ tới cuốn thoại bản kia. Nàng từ trong tay áo lấy thoại bản ra, khá là thần bí đưa đến trước mặt Vương phi.
Vương phi tiếp nhận, liếc nhìn bìa ngoài, bìa màu xanh lam, lấy mực tàu viết hai chữ —— Hiền Vương, đây cũng là tên quyển thoại bản này.
Chỉ là xem tên sách này, Vương phi liền biết thoại bản trong sách, là sự tích người phương nào. Dư quang liếc Hán Vương một chút, chỉ thấy Hán Vương như đồng tử bên trong gia học được tây tịch tiên sinh khen ngợi, lúc về nói với người nhà được tiên sinh khen ngợi như thế nào, vừa nhảy nhót, lại cực lực nhịn xuống đắc ý, muốn hiện ra dáng dấp bình tĩnh.
Vương phi nín cười, theo tâm tư Hán Vương, nói với nàng: "Đây là cái gì nha?"
Hán Vương không nhịn được cong cong khóe môi, lại vội vã nhịn xuống ý cười, thật vui vẻ mà giới thiệu với Vương phi: "Đây là thoại bản mà ta mới có được, viết khá tốt."
Vương phi rất kiên trì, vẫn dịu dàng nói: "Ồ ~ hóa ra là thoại bản điện hạ mới có được."
Hán Vương đắc ý, lại giục: "A Dao, ngươi mau nhìn."
Vương phi theo nàng, lật ra. Không chờ nàng xem qua hai dòng, Hán Vương rốt cục không nhịn được mà nâng cao khóe môi, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, ngượng ngùng nói: "Viết ta."
Cả cuốn thoại bản đều là khen nàng. Lấy nàng an dân này làm chủ tuyến, khen nàng dũng cảm, không sợ quần thần, khen nàng nhân tâm, bảo vệ bách tin, khen nàng thông tuệ, khám phá bí ẩn.
Khoa trương nàng đến bản thân cũng không nhận ra.
Vương phi kéo nàng vào trong lòng, Hán Vương thuận thế mà trốn trong ngực Vương phi, rất ư là xấu hổ.
Vương phi sờ sờ đầu nàng lộ ra bên ngoài, an ủi: "Thế nhân đều biết điện hạ thiện lương, đây là chuyện tốt a."
Hán Vương nhỏ giọng: "Đem ta viết rất quá tốt rồi."
Nàng còn chưa xem xong, chỉ mới nửa cuốn, liền miêu tả nàng đến hoàn mỹ vô cùng, khắp nơi đều là lời khen ngợi.
"Điện hạ vốn tốt mà." Trong lòng Vương phi, khen ngợi Hán Vương thế nào cũng không quá đáng.
Nghe nói như thế, Hán Vương càng cao hứng, trên mặt lại nóng cả lên, ngượng ngùng cực kỳ, giấu ở trong lòng Vương phi không chịu đi ra.
Vương phi liền vì nàng trốn tránh, sờ sờ gáy mềm mại của nàng, giống như ôm một chú mèo đang làm nũng, vừa vuốt lông, vừa đùa giỡn với nàng: "Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy mình tốt sao?"
Hán Vương không cảm thấy đáng khen ở nơi nào, đúng ra là Vương phi, mới không ai có thể tốt bằng. Nàng ăn ngay nói thật: "Ta không tốt, A Dao tốt nhất."
Vương phi mỉm cười.
Thoại bản này vốn dùng từ tinh tế, chọn từ cực hoa lệ, mà lại nghĩ đến khẩu vị của bách tính tầm thường , viết phải dễ hiểu. Năng lực dùng từ bậc này, nhất định là bậc thầy.
Hán Vương đã xem nhiều thoại bản, chỉ nhìn vài đoạn, liền nhìn ra người viết thoại bản này, khá là không tầm thường, chỉ là nàng vắt hết óc, hồi tưởng ngày xưa nhìn thoại bản, cũng không tìm ra một phần để có thể so sánh cùng.
Nghĩ đến người này lần đầu tiên chấp bút, còn chưa có mãnh liệt khác.
Dùng qua bữa tối, Hán Vương nâng thoại bản xem cùng Vương phi.
Đến tận lúc nửa đêm, rốt cục mới xem xong quyển thoại bản này. Hán Vương chưa hết thòm thèm, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, rất có lỗi với Vương phi. Trong thoại bản này miêu tả chuyện nàng làm ở quận Đông Thành đa trí thiện muua, kì thực, tất cả đều là chủ ý của A Dao, nàng vẫn cảm giác nàng mạo nhận công lao của Vương phi, rất không vẻ vang.
Hán Vương làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, là bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, hôm nay xem xong thoại bản này, đã muộn rất nhiều. Theo lý, nàng nên mau mau ngủ mới phải, vậy mà lúc này, Hán Vương lại ngồi quỳ chân trên giường, cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ không vui.
Hài tử không vui, Vương phi tất nhiên là muốn quan tâm.
Chỉ là Hán Vương biết được nếu như nàng không cao hứng, A Dao sẽ lo lắng, không chờ Vương phi hỏi nàng, liền chủ động thẳng thắng nói tâm sự ra: "Ta chiếm công lao của ngươi, bọn họ nên khen ngợi ngươi mới phải."
Ra là vì việc này, Vương phi không khỏi nở nụ cười, nói: "Ta có điện hạ khen ngợi là được rồi."
Hán Vương nghe thấy, đầu tiên là cao hứng, nhưng vẫn vì Vương phi bất bình: "A Dao tốt như vậy, không nên chỉ có ta khen ngợi." Nàng lại quên mất, nàng ở quận Đông Thành, ở ngay trước mặt bách tính, đem toàn bộ công lao nhường cho Vương phi, làm bách tính hai quận, đều hoài cảm ân đức của Vương phi.
Hán Vương rất là khổ não, Vương phi ra hiệu nàng nằm xuống, thay nàng đắp kín chăn gấm. Hán Vương ngoan ngoãn nằm xong rồi, tròn mắt nhìn Vương phi, vẫn áy náy.
Vương phi bất đắc dĩ, nằm thẳng bên cạnh nàng, kéo lấy thân thể mềm mại của Hán Vương. Hán Vương cũng vội ôm lấy Vương phi, hít lấy hương thơm thanh nhã trên người Vương phi, thanh âm mềm mại mà gọi nàng: "A Dao."
Một tiếng khẽ gọi này, làm cho Vương phi nhẹ dạ cực kỳ, nghiêng đầu đến bên tai Hán Vương, ôn nhu nói: "Nhưng ta lại chỉ để ý điện hạ."
Lúc này Hán Vương đang có chút xoắn quýt lại tiêu tan, mang theo tâm tình đắc ý A Dao chỉ để ý ta, ngọt ngào mà đi ngủ.
Hán Vương đối với triều chính vẫn không nhạy cảm, thoại bản ngày đó, cường điệu miêu tả chính là nửa phần sau, Hán Vương bởi vì không có bằng chứng mà đem quan lại có liên quan hạ ngục khiến bách quan công kích, Hoàng Đế bảo vệ Hán Vương, không những chưa từng trị tội, ngược lại còn phong thưởng, lấy việc này để biểu hiện Hoàng Đế anh minh nhân ái.
Thoại bản này vốn là Hoàng Đế lệnh anh tài của Sùng Văn Quán, đã từ kinh sư truyền lưu đến ngoài kinh thành.
Trong kinh thương nhân qua lại, du hoạn vô số, mà mấy ngày nay, Tề Sứ còn đang ở Lạc Dương, nói vậy không cần bao lâu, thoại bản liền có thể truyền đến Tề Quốc.
Đến lúc đó bách tích Tề Quốc cũng sẽ biết Hoàng Đế Ngụy Quốc nhân ái, thân vương hiền minh, bách tính Ngụy Quốc an cư, trời yên biển lặng.
Không chỉ có thoại bản, Sùng Văn Quán còn viết hí văn, khiến linh nhân truyền xướng. Tuyên dương như vậy, lại có Tề Đế tàn bạo bất nhân, mọi cách bóc lột, không thể kìm được Tề dân lòng sinh ngóng trông.
Hoàng Đế vẫn chưa kéo dài quá lâu, Tề Sứ về nước một tháng, Tề Đế được sứ thần hồi bẩm, yên lòng, tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình, Ngụy Quân chỉ huy xuôi Nam, tiến quân thần tốc, liền hạ mười lăm thành Tề Quốc. Quân thần Tề Quốc lúc này mới hoảng thần, một mặt truyền quốc sách khiển trách Ngụy Quốc lật lọng, cướp bóc quốc thổ nước hắn, một mặt phái binh chống lại.
Chiến sự từ từ sốt ruột.
Cấp độ kia ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Phu lại đột nhiên bị bệnh. Bệnh tình giống như ngọn lửa chiến tranh, thế như chẻ tre, Hoàng Phu triền miên trên giường bệnh, vì an ủi Hoàng Đế, khởi điểm còn chống đỡ được, nói chuyện cùng nàng, sau đó, dần dần liền tỉnh táo cũng khó khăn.
Hoàng Đế một mặt quan tâm chiến sự, một mặt phân tâm chăm sóc Hoàng Phu, mấy cũng tiêu hao hết tâm lực, nhưng mà Hoàng Phu vẫn chưa chuyển biến tốt, trái lại một ngày một ngày càng suy yếu.
Hoàng Phu cảnh đời nhấp nhô, liên tục gặp đại nạn, may mà trời cao che chở, mấy độ bên bờ sinh tử, chung quy gặp dữ hóa lành, có thể cùng Hoàng Đế trải qua tháng năm an tĩnh. Nhưng bên bờ sinh tử lưu lại chấn thương tích lũy, gộp lại ở trên người nàng, hai chân tàn phế tạm không nói đi, thân thể càng như nến tàn trong gió, khó có thể chu tồn.
Các đại thần đều nóng lòng, nếu Hoàng Phu lúc này không qua nổi, bệ hạ sợ là cũng khó mạnh khỏe rồi.
Cả triều kinh hoảng, Hán Vương phủ cũng khó độc an. Vương phi theo Hán Vương vào cung thăm bệnh, thay Hoàng Phu chẩn mạch, tặng nàng một viên đan dược. Hán Vương vốn nóng ruột bệnh tình Hoàng Phu, muốn xin Vương phi giúp đỡ, nhưng nàng nhớ tới Vương phi đã nói, yêu mặc dù thần thông quảng đại, lại không thể chi phối sinh tử phàm nhân, càng không thể vượt vào phân tranh của phàm nhân, liền do dự, không dám mở miệng.
Lúc này thấy Vương phi dâng lên đan dược, nàng vội vàng nói với Hoàng Đế: "Thuốc của Vương phi có thể trị bách bệnh, rất linh."
Hoàng Phu hơi thở mong manh, Hoàng Đế cùng đường mạt lộ, tàn nhẫn rồi nhẫn tâm, đem đan dược uy Hoàng Phu ăn vào.
Đan dược quả thực linh nghiệm, không qua mấy ngày, Hoàng Phu lại có tư thế chuyển biến tốt.
Hoàng Đế vui vô cùng, thân thiết hướng Vương phi nói cảm ơn.
Hán Vương phát hiện, Vương phi đối với Hoàng Đế rất xa cách, trước sau đều cùng Hoàng Đế giữ vững cự ly ba thước, chính là Hoàng Đế đến gần, nàng cũng sẽ không chút biến sắc mà lui lại.
Hán Vương hiếu kỳ, cầm lấy ống tay áo Vương phi truy hỏi. Vương phi thấy nàng hỏi không còn cách nào, chỉ đáp nàng: "Bệ hạ tại hoàng vị, trên người chịu mệnh trời, tai họa bất xâm, không phải ta không thân cận với nàng, chính là ta không thể đến gần nàng."
Hán Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức rất căng thẳng, vậy không thể cùng Vương phi vào cung nữa.
Hoàng Phu từ từ chuyển biến tốt, trên người cũng không thường xuyên mệt mỏi như ngày xưa, Hoàng Đế mừng rỡ không ngớt, muốn hướng Vương phi hỏi viên đan dược kia làm sao phối thành, để chuẩn bị cho Hoàng Phu , ai biết Vương phi lại không vào cung rồi.
Vương phi không vào cung, Hán Vương muốn lâm triều, là mỗi ngày đều thấy. Hoàng Đế đợi hai ngày, chờ không được Vương phi, thẳng thắn hỏi Hán Vương.
Hán Vương căng thẳng cực kỳ, sợ Hoàng Đế muốn gặp Vương phi, chỉ nói một câu với Hoàng Đế: "Vương phi rất lợi hại, thuốc của Vương phi một viên là đủ rồi." Liền vội vã trốn mất.
Hoàng Đế không còn cách nào, cũng không thể ép buộc người đến, chỉ nhìn trước, sau đó thấy Hoàng Phu quả nhiên một ngày rồi một ngày, mới an tâm. Vì biểu hiện lòng biết ơn, Hoàng Đế hạ chiếu, ban thưởng Hán Vương phủ trân bảo ruộng vườn vô số.
Dân gian lại bắt đầu truyền lưu Hán Vương phi có thể cải tử hồi sinh.
Hán Vương mỗi khi rời kinh, tất sẽ đồng hành cùng Vương phi, nàng sau lần đó lại thay triều đình làm qua rất nhiều soa sứ, mỗi khi đến một nơi, chưa bao giờ quấy nhiễu dân, chỉ làm tốt chức trách, bách tính mỗi khi tán dương, nàng đều sẽ nói là công lao của Vương phi.
Sinh từ quận Đông Thành đã lập từ lâu, châu quận còn lại chịu ân huệ của Hán Vương, liền coi đây là lệ, cũng dựng sinh từ lên.
Hán Vương cùng Vương phi hiền tên không ngừng, sinh từ đèn nhang cường thịnh, thời gian một lúc lâu, càng vượt qua rất nhiều phật tự, đạo quan.
Năm năm sau, Ngụy Quốc đánh hạ Tề Quốc, Tề Đế dẫn vương công Tề Quốc quy hàng, đất Tề tận vì đất Ngụy. Triều đình lệnh Hán Vương xuôi Nam, động viên bách tính. Khi đó Hán Vương danh tiếng đã truyền đến Tề dân từ lâu.
Hán Vương cùng Vương phi đến Tề, động viên bách tính, lại tấu xin triều đình kinh phí ngân sách, trùng kiến thành trì bị chiến tranh hủy hoại, đối đã Tề dân không khác gì Ngụy dân, Tề dân dần dần đánh tan kinh hoảng của nhân dân vong quốc, tiếp tục yên ổn sống qua ngày.
Hán Vương làm rất nhiều chuyện, trong mắt mọi người, nàng càng trầm ổn hùng vĩ. Nhưng Hán Vương lại vẫn là Hán Vương của trước kia, nàng toàn tâm toàn ý muốn vì Vương phi tích góp nhiều công đức, mỗi khi trong kinh cần quyên gạo quyên lương, nàng từ không lạc hậu, vẫn lấy danh nghĩa Vương phi, quyên tặng lương thực, sửa đường tạo cầu.
Nàng nghĩ, tích góp nhiều công đức cho Vương phi, Vương phi liền có thể thành tiên rồi.
Vương phi thành tiên, chính là hoa đào tiên. Hoa đào tiên nhất định là thần tiên ưa nhìn nhất thế gian.
Nhưng mà theo năm tháng trôi qua, nàng lại dần dần không muốn từ bỏ, nàng mỗi lúc một già đi, thời gian chung đυ.ng cùng Vương phi cùng ít đi, Hán Vương càng quý trọng thời gian, dù vậy, cũng ngăn không được năm tháng vô tình trôi qua.
Hán Vương lúc còn trẻ thanh xuân chưa từng phát hiện, già đi, nàng mới hiểu được, ở bên một phàm nhân như nàng, quả nhiên là quá oan ức A Dao rồi.
Người sẽ già, yêu chắc sẽ không già, tóc nàng trở nên trắng xoá, trên mặt đều đầy nếp nhăn, nhìn không tốt đẹp gì. Nhưng Vương phi vẫn xinh đẹp như vậy, khiến nàng thần hồn điên đảo, khiến nàng nhớ thương.
Nàng ấy là người đẹp nhất thế gian, có cái gì không chiếm được, sao có thể bồi bên một người già như nàng.
Nhưng Hán Vương làm sao đều không nỡ Vương phi, những câu nói này nàng giấu ở trong lòng, chưa từng nói ra khỏi miệng, nàng chỉ đối với Vương phi tốt gấp bội, nửa khắc cũng không nguyện cùng Vương phi chia lìa.
Nàng vẫn như lúc còn trẻ, thích xem thoại bản, thích chơi cờ, thích vẽ tranh, thích món ngon sơn hào hải vị, thích cùng Vương phi ngắm hoa ngắm cảnh. Nàng cảm thấy mình khó coi, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Vương phi, nàng lại cảm giác mình có lẽ vẫn lưu lại phong thái lúc trẻ.
Trong mắt Vương phi chỉ có nàng, giống như nàng ấy từng thì thầm bên tai nàng, nàng ấy chỉ để ý nàng, nàng ấy thậm chí cũng giống như nàng, cũng biến thành dáng vẻ già nua, cùng nàng già đi, trước sau cùng nàng xứng đôi.
Phàm nhân vẫn không thể thoát khỏi sinh ly tử biệt.
Rốt cục, thời khắc cuối cùng đã đến, Hán Vương cũng sắp già đi, nàng vừa cảm giác không muốn, lại muốn A Dao cùng với nàng cả đời, nàng ấy nên đi làm chuyện của mình.
Nàng vì A Dao tích rất nhiều công đức, Vương phi từ đến nay vẫn đèn nhang không ngừng, nàng từ nhỏ liền nói với bệ hạ, chờ sau khi nàng hoăng, Hán Vương phủ không thu về triều đình, vẫn cứ giữ lại, nếu Vương phi nhớ nàng, cũng có thể thăm lại chốn xưa.
Nhưng nàng vẫn hi vọng Vương phi không nhớ nàng, năm tháng vô tận, nàng đã mất, nếu nhớ nàng, hẳn là khắc cốt đau lòng.
Hán Vương nằm ở trong lòng Vương phi, hơi thở của nàng càng ngày càng yếu ớt, Vương phi đã biến trở về diện mạo vốn có, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng, là dáng vẻ nàng nhìn cả đời cũng không chán, Hán Vương nhìn Vương phi, quyến luyến vô hạn.
Nàng thấy thỏa mãn, tốt Vương phi như vậy, cùng với nàng một đời một kiếp.
"A Dao." Hán Vương nắm chặt tay Vương phi.
Vương phi ôn giọng nói: "Ta ở đây."
Hán Vương giống như nàng khi còn trẻ, thiện lương, đơn giản, nàng nói: "Có thể ở bên ngươi cả một đời, ta đã thỏa mãn rồi, kiếp sau, đừng tới tìm ta nữa."
Vương phi gật đầu: "Được."
Hán Vương cong mắt, Vương phi đáp ứng rồi, nàng rất cao hứng. Trong mắt có đọng nước mắt, thần trí từ từ mất đi, Hán Vương chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt nơi khóe mắt lướt xuống, nhỏ trên tay Vương phi, nàng tựa ở trong lòng Vương phi, không còn hơi thở.
Vương phi ôm chặt Hán Vương, ở bên tai nàng, như nàng vẫn có thể nghe thấy vậy, ôn nhu nói: "Điện hạ, người đã quên rồi, đây đã là đời thứ hai của chúng ta rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Rất nhiều tiểu khả ái đều đoán được, các nàng có kiếp trước.
Kiếp trước của Hán Vương, vẫn là Hán Vương. Xem qua《 Xuân Như Cựu 》, nên có ấn tượng, Bộc Dương, cũng chính là Hoàng Đế văn này, là trọng sinh.
Kiếp trước của Hán Vương cùng Vương phi, chính là đời trước khi trọng sinh.
Mọi người đừng thương cảm, chương sau chính là lần đầu gặp gỡ của Hán Vương và Vương phi.