"Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí trăm năm, ngàn năm, nói thì dễ, có thể một ngày một ngày mà kề bên, lại có bao nhiêu dày vò."
Chùa Bạch Mã, thiên hạ đại tự, cửa chùa rộng lớn, thềm đá rộng rãi. Tường ngoài của chùa có vài chỗ phủ rêu xanh, cuộn trên thanh đằng, phóng tầm mắt nhìn, rất có tâm ý cổ điển, có thể thấy được chùa Bạch Mã đã được xây từ lâu.
Lúc này đã qua hoàng hôn, du khách trong chùa tản đi, thềm đá lạnh thê, yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Hán Vương nghĩ đến nàng từng cùng Vương phi tới đây ngắm hoa mai, liền ghìm lại dây cương. Suy nghĩ một chút, xuống ngựa, đi vào bên trong chùa.
Chùa Bạch Mã vừa là chùa lớn, lại ở trong kinh thành, không thể thiếu vương công quý tộc thường xuyên tới đây dâng hương. Hán Vương bước vào cửa chùa, vẫn chưa tự xưng vương, tiểu sa di trước cửa chùa vẫn nhận ra một thân khí độ tự phụ kia của nàng, thật nhanh chạy vào trong chùa bẩm báo.
Hán Vương cũng không ngăn, đạp lên bậc cấp, từng bước từng bước đi lên phía trên.
Đợi nàng đi đến trước Đại Hùng bảo điện, đã có một lão tăng cung kính chờ đợi, vừa vặn là vị Pháp Quang đại sư vừa trở về ra tiếp đón.
Pháp Quang cũng nhận ra Hán Vương, chắp tay trước ngực, thi lễ một cái: "Tiêu thí chủ đại giá, tiểu tăng không có từ xa tiếp đón."
Hán Vương là đứa trẻ ngoan lễ phép, chưa bao giờ kiêu căng dối gạt người, lúc này Vương phi không ở bên người, nàng cũng không thất lễ, hơi gật đầu: "Đại sư miễn lễ."
Trăng treo trên cành liễu, trong chùa đèn nhang lượn lờ, ánh nến điểm điểm. Nhìn hương hỏa từ xa, bên trong Đại Hùng bảo điện ánh vàng lúc ẩn lúc hiện, thần bí khó lường. Hán Vương kinh ngạc mà nhìn một lúc, liền nói với Pháp Quang: "Ta đi dạo xung quanh một chút, đại sư có việc, cứ đi đi."
Pháp Quang cũng không cố ý tiếp đón, nói một tiếng: "Như vậy, tiểu tăng thất lễ." Liền lui xuống.
Hán Vương đang ở tiền trạm Đại Hùng bảo điện một lúc, trong lòng nàng có phiền nhiễu, phật tổ trước mặt, tất nhiên là có tâm nguyện có thể biểu thị. Nàng điểm hương, thành kính lạy ba vái, cầu A Dao đời này bình an vô sự, yên vui trôi chảy.
Dâng hương xong, nàng liền dẫn theo hai tên người hầu, đi ra sau chùa.
Sau chùa có một mảnh rừng mai, cái thời tiết này, hoa mai chưa nở rộ, tất nhiên không nhìn nổi. Trời tối trong chùa phái người đến xách đèn, một đường soi sáng cho Hán Vương.
Hán Vương mất tập trung, vẫn chưa vào rừng, chỉ đứng ngoài rừng xem. Trong lòng nàng loạn, không dám về nhà, sợ Vương phi nhìn ra tâm sự của nàng, mới tín mã do cương, loạn xạ mà đi, lúc này nàng phát hiện đã không còn sớm nữa, không quay lại phủ, A Dao sẽ lo lắng, đành phải quay lại.
Đang muốn xoay người, liền thấy bên trong đình có một lão tăng bước đến.
Lão tăng thân mặc áo cà sa, dáng vẻ trang nghiêm, số tuổi so với Pháp Quang càng lớn hơn, tinh thần lại vô cùng quắc thước. Hán Vương nhận ra đây chủ trì của ngôi chùa này, Pháp Như đại sư, liền dừng bước lại.
Pháp Như đại sư, qua trăm tuổi, chính là cao tăng đắc đạo, trong kinh người người kính ngưỡng. Hán Vương có chút eo hẹp, ngược lại cũng không co rúm lại, đợi Pháp Như khom người hành lễ xong, nàng nhấc tay áo nâng lên một chút, chân thành nói: "Cao tăng không cần đa lễ."
Pháp Như gặp vị điện hạ này một lần, lần trước là ở bên cạnh Quân thí chủ, điện hạ theo Quân thí chủ, thật sự ngoan ngoãn không muốn xa rời, trước mắt chỉ có một mình nàng, nhìn sang vẫn ôn hòa hữu lễ, nhưng lại thêm chút chủ kiến, không đến nỗi kinh hoàng luống cuống.
Hán Vương dù sao cũng lớn rồi, nàng ái mộ Vương phi, trước mặt Vương phi, liền như một đứa nhỏ ngoan ngoãn mềm mỏng, yêu thích cọ cọ nàng ấy, yêu thích muốn nàng ấy ôm một cái, yêu thích muốn nàng ấy sờ sờ, thích ánh mắt nàng ấy nhìn nàng chăm chú, nhưng ở trước mặt người bên ngoài, sao có thể trẻ con như trước được.
Lại thêm nàng không quen nói chuyện, liền dứt khoát ít mở miệng, càng lộ vẻ trầm mặc thận trọng.
Pháp Như nghiêng người mời: "Chùa rách nước trà thô lậu, mong điện hạ không tiếc thưởng phong cảnh."
Hán Vương hơi suy nghĩ, Pháp Như đại sư chính là cao tăng, việc người thường không biết, có lẽ hắn sẽ biết được. Liền cũng giả vờ nói: "Xin mời."
Trong đình đã bày nước trà và bánh ngọt, đều là thức ăn chay, hình thức lại tinh xảo cẩn thận. Hán Vương ngồi xuống, sửa lại áo bào một chút, lưng thẳng tắp, ánh mắt ôn hòa, nhìn Pháp Như nói: "Cao tăng là người đắc đạo, nghĩ đến có lẽ nhìn ra được huyền cơ mà người thường không thấy được."
Pháp Như khi còn bé được Quân thí chú điểm hóa, mới có thể hiểu thấu đáo phật pháp, gọn gàng phật duyên, sau lần đó tám mươi năm không gặp, cũng chưa từng quên. Vừa rồi nghe Pháp Quang bẩm báo, Hán Vương điện hạ tâm sự nặng nề, dường như có khốn hoặc, hắn nghĩ tới Quân thí chủ làm Hán Vương phi, sợ có liên quan đến nàng, mới tới nơi này chờ đợi, muốn tận sức mọn, vì Hán Vương giải thích nghi hoặc.
Nghe Hán Vương nói trắng ra, Pháp Như cũng không dám giấu giếm: "Bần tăng nông cạn, với đại đạo chỉ nhìn được chút mép sách, nếu nói là huyền cơ, vạn vạn không dám."
Hán Vương trầm mặc một trận, quay đầu nhìn về bóng đêm vô tận, bóng đêm đen sì sì như mở ra, ánh sao lóng lánh trên không trung, trong yên tĩnh, lại hiện ra trần thế huyên náo.
Hán Vương hít một hơi thật sâu, hỏi: "Cao tăng cũng biết, cõi đời này có lẽ có luân hồi?"
Pháp Như ngẩn ra, lập tức chớp mắt, thở dài một tiếng niệm phật: "Lục Đạo Luân Hồi, tất nhiên là có, ai cũng tránh không khỏi."
Hán Vương vừa nghe ai cũng tránh không khỏi, liền muốn hỏi đại yêu tu đạo ngàn năm cũng tránh không khỏi? Nhưng nghĩ đến không thể tiết lộ thân phận của Vương phi, liền nhịn xuống, chỉ hỏi: "Cao tăng kiến thức rộng rãi, có thể có nghe nói kiếp sau lại nối tiếp duyên kiếp trước chưa?"
Pháp Như lắc lắc đầu: "Biển người mênh mông, đâu chỉ ngàn vạn, duyên phận này, chưa từng nghe thấy."
Hán Vương liền lập tức cuống lên, nhưng nàng rất cảnh giác, nhẫn nhịn không đem tâm tư hiển lộ ra, chỉ hơi nhấp góc môi, nói: "Nếu như, quên uống canh Mạnh Bà, nhớ tới việc kiếp trước thì sao?"
Pháp Như vẫn lắc đầu: "Biển người mênh mông, từ đâu tìm được, con người chuyển thế, liền đã chặt đứt kiếp trước, hồn phách vẫn như hồn phách cũ, người đã là người mới."
Tay Hán Vương siết chặt quần áo bên dưới một lúc, nàng muốn hỏi nếu như người lưu giữ ký ức ở kiếp trước này là một người rất thần thông quảng đại thì sao, nói đến bên miệng, lại cẩn thận mà nuốt xuống. Phật gia từ bi, cũng biết hàng yêu phục ma, nhỡ đâu cao tăng này cũng giống như dã đạo kia, gây khó dễ cho Vương phi, chính là nàng tìm phiền toái cho Vương phi rồi.
Nàng hỏi đã quá nhiều, nhiều hơn nữa sợ là sẽ khiến người khác chú ý. Tâm mặc dù loạn, cũng miễn cưỡng ổn định, muốn nói cáo từ, liền nghe Pháp Như nói: "Nếu như điện hạ có hứng thú, không ngại nghe bần tăng kể về một giai thoại."
Hán Vương một trận, vuốt cằm nói: "Cao tăng mời nói."
Pháp Như kể về giai thoại, ngược lại cũng miêu tả gần giống như thoại bản. Nói dân gian có một hộ giàu có, gia chủ phàm là người, cưới vợ, nhưng lại là mãng xà tinh tu luyện ngàn năm. Mãng xà tinh cùng gia chủ vừa gặp đã thương, hai người kết làm vợ chồng, trải qua tháng ngày thật thà sung túc, một đời hoà thuận ân ái.
Mãng xà tinh chưa bao giờ nói với gia chủ về thân phận của mình, gia chủ cũng coi người mà mình cưới, là một nữ tử phàm nhân, lúc lâm chung, cầm tay hứa hẹn kiếp sau.
Hai mươi năm sau, gia chủ tái thế đầu thai, thành một thư sinh, hắn đến đường Huyền Tuyền, uống canh Mạnh Bà, từ lâu đã không nhớ được chuyện kiếp trước. Mãng xà tinh lại nhớ tới, tâm tâm niệm niệm đều là hắn, hai mươi năm qua, đạp khắp thiên sơn vạn thủy, chính là muốn tìm hắn, có lẽ biển người mênh mông, phải tìm ở đâu.
Cũng là thời gian không phụ người khổ tâm, mãng xà tinh đạp rách giày sắt, cuối cùng cũng coi như nàng có tìm được rồi, nhưng mà khi đó, thư sinh đã cưới vợ sinh con, gia thất hòa nhạc.
Trong lòng Hán Vương căng thẳng, vội hỏi: "Vậy mãng xà tinh kia làm sao bây giờ?"
Pháp Như không đáp, hỏi ngược lại: "Điện hạ cho rằng mãng xà tinh làm sao?"
Hán Vương không trả lời được.
Mãng xà tinh có thể đi tranh, nói với thư sinh về kiếp trước, thư sinh tin không? Hắn đã có vợ có con, vợ hiền thục, tử nữ thông tuệ đáng yêu, mãng xà tinh với hắn mà nói, chỉ là một bèo nước gặp nhau người, lại sao hướng về nàng.
Nếu như không thể tranh, liền chỉ có thể từ bỏ. Nếu như mãng xà tinh có thể buông xuống, tu đạo một lần nữa, chờ mong có một ngày có thể tu thành chính quả, ngược lại cũng dễ dàng, nhưng nếu như nàng không buông bỏ được, muốn đi tranh, hoặc là không tranh, một mình đợi thêm trăm năm, tìm thư sinh tái thế, như vậy một đời rồi một đời, thì sao kết thúc?
Hán Vương kinh ngạc mà xuất thần, trong đầu hiện lên Vương phi ôn nhu nhìn chăm chú dung nhan của nàng, trong lòng nhất thời một trận quặn đau.
"Vân Sơn trắng xóa, sông nước mênh mông, vạn vật trên thế gian, nhân quả tuần hoàn, đều chạy không thoát thiên đạo." Pháp Như giương mắt, nhìn thấy vương khí lượn lờ trên người Hán Vương, từ bi khắp nơi, than thở, "Vạn vật tương sinh tương khắc, chưa bao giờ có một ai vĩnh viễn có thể đứng mà không thất bại. Điện hạ cần phải tự lo lấy a."
Hán Vương đột nhiên ngẩng đầu, hắn biết!
Pháp Như cười cười, râu tóc bạc trắng, mặt mũi hắn hiền hậu vô cùng: "Bần tăng đại nạn sắp đến, ít ngày nữa sắp viên tịch. Điện hạ không cần kiêng kỵ."
Đợi Hán Vương ra khỏi chùa Bạch Mã, trăng đã lên đến giữa trời.
Người hầu đi nhanh về phía trước, bẩm: "Điện hạ, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm, không thể đi lại bên ngoài, kính xin mau chóng hồi phủ."
Hán Vương ngơ ngơ ngác ngác, cũng nghe không vào người hầu nói cái gì, chỉ hỗn loạn gật đầu.
Người hầu dắt ngựa tới cho nàng, dìu nàng lên ngựa. Hán Vương đạp chân lên, vượt lên lưng ngựa, vừa mới chạy hai bước, Hán Vương bỗng nhiên từ trên lưng ngựa té xuống.
Người hầu đều kinh hãi, vội vã xuống ngựa đi đỡ.
Đây là ngựa tiến cống, trong cung chuyên gia thuần dưỡng, vô cùng ổn định, lại thêm cất bước, chạy không nhanh, vẫn chưa té ra đại thương.
Hán Vương cắn răng đứng lên, trên đùi trên lưng hẳn đã va rách rồi, vô cùng đau đớn. Trận tê rần này, thật sự khiến nàng đau tỉnh rồi, mờ mịt quét sạch sành sanh, giữa lông mày mới thêm kiên nghị.
Hán Vương đẩy tay chúng người hầu ra, vỗ vỗ bụi bặm trên áo bào, một lần nữa lên ngựa, hồi phủ.
Ở trong phủ, Vương phi đã chờ đợi từ lâu.
Hán Vương hồi phủ, Vương phi nhìn thần sắc của nàng một chút, thấy nàng mệt mỏi, liền hỏi: "Điện hạ đã dùng bữa tối chưa?"
Hán Vương lắc lắc đầu: "Không đói."
"Không đói cũng không thể không dùng bữa tối." Vương phi nói.
Hán Vương gật gù, vẫn như cũ không hăng hái lắm. Tỳ nữ ở bên đã lặng lẽ lui xuống từ lâu, đi sai dưới bếp chuẩn bị bữa tối.
Hán Vương cúi đầu, ngồi ở trên giường nhỏ, sống lưng cũng không thẳng lên được, hạ thấp tới cực điểm, Vương phi thủ thế , để cho người hầu hầu hạ trong điện lui ra, mới đi sờ sờ lỗ tai Hán Vương.
Hán Vương ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt ân cần của Vương phi, ánh mắt của nàng một hồi liền đỏ, mím môi môi, giống như muốn nhẫn nhịn, có lẽ nước mắt thế nào cũng không nhịn được. Nàng không hiểu sao lại nghĩ đến mãng xà tinh, nghĩ đến nàng tìm kiếm trên khắp thế gian này, quay đầu lại, người hứa nắm lấy tay nàng đã thành người nằm bên gối kẻ khác, trong nháy mắt, trong lòng chua xót đến lợi hại.
Vương phi lợi hại đến đâu, cũng không tính được Hán Vương lại đi tới chùa Bạch Mã, chỉ cho rằng nàng ở trong cung chịu ủy khuất, sờ sờ lỗ tai của nàng, ôn nhu nói: "Bệ hạ quở trách điện hạ sao?"
Hán Vương lắc lắc đầu.
Nếu Hoàng Đế chưa quở trách điện hạ, chẳng lẽ có người làm khó dễ điện hạ rồi? Vương phi quan tâm không thôi, lấy khăn, lau nước mắt cho nàng, Hán Vương vừa nghĩ tới mãng xà tinh, liền khổ sở vô cùng.
Pháp Như nói rất đúng, kiếp sau, nàng cũng không phải là nàng, làm sao lại kết duyên cùng Vương phi? Chẳng lẽ không muốn Vương phi như mãng xà tinh đời đời kiếp kiếp đi tìm nàng?
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí trăm năm, ngàn năm, nói thì dễ, có thể một ngày một ngày mà kề bên, lại có bao nhiêu dày vò.
Hán Vương nước mắt rơi nhiều đến mức lau không được, Vương phi cũng không chê nàng phiền, ôm nàng vào trong ngực, ôn thanh hỏi: "Điện hạ nói xem, làm sao vậy?"
Hán Vương lắc lắc đầu, nhìn Vương phi, trong con ngươi hồng thấu dần dần đầy tràn vẻ kiên nghị.
Vương phi trong chớp mắt không rõ, Hán Vương nói: "A Dao, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Vương phi sững sờ, lập tức cười khẽ: "Ta tất nhiên là tin tưởng điện hạ rồi."