"Nếu như có luân hồi, hoa đào tiên của nàng vẫn có thể đi tìm nàng."
Vừa dứt lời, quản sự bên dưới xấu hổ hận không thể có cái lỗ nào để chui xuống.
Phủ Thái Thường khắt khe trưởng nữ, cả kinh thành đều biết, chỉ là mọi người lại vì mặt mũi của Hán Vương và Vương phi, mà Thái Thường lại đứng hàng Cửu khanh, suy cho cùng cũng là xương cánh tay trong triều, nên chưa có ai nói ngay mặt cả.
Lần này, lại bị chính miệng Hán Vương đâm thủng rồi.
Quản sự vừa xấu hổ, vừa hận mình lắm miệng, ngay tại đây gọi điện hạ làm mất mặt. Hắn vội nhìn Vương phi, hy vọng Vương phi giải vây. Vương phi dù sao cũng là con gái của Thái Thường, Thái Thường mất hết mặt mũi, nàng làm con gái, trên mặt cũng khó nhìn.
Vương phi nở nụ cười: "Điện hạ liền ở ngay đây, việc ngươi vừa rồi muốn nói, lặp lại lần nữa đi."
Như vậy, xem như phải bỏ qua câu nói vừa rồi của Hán Vương.
Quản sự rộng rãi, liên tục xưng phải, lại nhìn đến sắc mặt Hán Vương. Hán Vương đang loạn cực kì, rất bất ngờ phản ứng của quản sự, nhưng nếu như Vương phi đã nói thế rồi, chính là muốn nàng quản việc này.
Trong lòng Hán Vương rất không tình nguyện, ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu với quản sự kia một cái: "Ngươi nói."
Quản sự lo sợ trong lòng, nhưng hắn ở trong phủ Thái Thường mưa dầm thấm lâu, chỉ cho rằng cả triều trên dưới đều cấu kết với nhau làm việc xấu, che chở lẫn nhau. Cho là Hán Vương điện hạ lại không lọt mắt Thái Thường, cũng đã cưới Vương phi, nếu như Thái Thường có bất hảo, điện hạ cũng khó tránh khỏi bị người chỉ điểm, việc này điện hạ hơn nửa không thể không cứu viện.
Lúc này quản sự liền đem ngọn nguồn nói rõ ràng.
Thái Thường Tự chưởng quản lễ nghi tế tự, thường ngày vô sự, chỉ có vào khánh điển mới có chút công dụng, có thể xưng tụng là thanh thủy nha môn, tuy hữu tâm gây sự, cũng không gây ra đại họa.
Gây ra đại họa chính là cữu huynh của Thái Thường, huynh trưởng của vị kế phu nhân kia. Kế phu nhân họ Quý, cũng là con gái quan lại nhân gia. Triều đình có ý định Nam chinh, cùng hai nước Tống Tề ngày càng giương cung bạt kiếm, chiến sự lửa xém lông mày.
Mọi việc đều đang chuẩn bị, điều binh khiển tướng, trù bị lương thảo, từ năm trước đã bí mật hành động. Quý cữu huynh chính là đại thần triều đình phái đi Châu Quận điều động lương thảo, mấu chốt là, hắn cùng Châu Quận, làm ra việc tham ô. Trùng hợp, cái nơi kia còn có một Huyện Lệnh rất cương trực công chính, giữ mình trong sạch, không những không chịu thông đồng làm bậy, mà còn mạo hiểm tìm kiếm chứng cứ, đưa vào kinh thành.
Quý cữu huynh biết được, lập tức sai người canh chừng Huyện Lệnh, không biết sao vật chứng đã ở trên đường, rời khỏi Châu Quận, hắn cùng những kẻ cùng góp sức, không triển khai được, chỉ có thể phái tâm phúc, vào kinh thành trước một bước, đến quý phủ Thái Thường cầu viện.
Nếu có thể chặn lại vật chứng tất nhiên là tốt nhất, chặn lại không được, trong triều cũng có người nói chuyện, đem việc này đè xuống.
Quản sự nói tận ngọn nguồn, sâu sắc cúi đầu, khẩn cầu: "Tai họa lửa xém lông mày, cầu xin điện hạ cứu viện."
Vương phi vừa nghe liền hiểu.
Thái Thường Tự tri danh vi Cửu khanh, thật ra cũng không được Hoàng Đế quá trọng dụng, đại sự bực này, hắn không hẳn chen mồm vào được, liền nghĩ đến Hán Vương điện hạ chính là thân đệ của bệ hạ, mà chưa bao giờ can thiệp triều chính, lần này nếu có thể ngoại lệ cầu xin, bệ hạ nhìn mặt nàng, nhất định sẽ xử lý nhẹ nhàng.
Sau đó lại sợ có kẻ phát hiện, có kết đảng bao che ghét, vì vậy không dám tự mình đến nhà, chỉ dám phái quản sự tâm phúc cơ linh đến.
Nàng nghe rõ, cũng không lên tiếng quyết đoán, mà hơi nghiêng đầu, nhìn Hán Vương, dịu dàng thuận theo, hoàn toàn nghe theo Hán Vương.
Hai hàng lông mày của Hán Vương càng nhíu càng chặt, nghe thấy sở cầu của quản sự, nhất thời mím chặt môi: "Làm sao làm cứu viện?"
Sắc mặt nàng không tốt, tức giận gần như bày lên mặt, quản sự giật mình trong lòng, rất do dự, ấp úng mà không dám nhìn thẳng Hán Vương. Khuôn mặt nhỏ của Hán Vương căng quá mức, nghiêm nghị nhìn hắn, dường như hắn không mở miệng sẽ không bỏ qua.
Quản sự thấy tránh không thoát, mà việc đã đến nước này, nói nhiều một câu, nói ít đi một câu cũng không khác biệt, liền đánh bạo nói: "Ý của Thái Thường, là cầu xin điện hạ phái giáp sĩ xuất kinh chặn lại. Con đường vào kinh chỉ có mấy cái kia, mà chuyện khẩn cấp, Huyện Lệnh nhất định sẽ không đi đường vòng, quá nửa là đi đường tắt, ngăn chặn chứng cứ, việc này liền có thể hiểu rõ. Nếu bất hạnh, để vật chứng vào kinh để trước mặt bệ hạ, đến lúc đó cũng chỉ có thể xin mời điện hạ cực lực cứu vãn."
Cách thoát tội tốt nhất, thật sự lau không sạch, cũng phải tranh cái xử lý nhẹ nhàng.
Lại vẫn nghĩ tới nhận tội, cầu xin cái xử lý nhẹ nhàng kia, mà không phải một lòng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đủ thấy con số Quý cữu huynh tham ô nhất định không nhỏ.
Sắc mặt Hán Vương càng khó coi.
Vương phi chậm rãi mở miệng, ngôn từ của nàng cũng không kịch liệt, lên tiếng trước nhìn Hán Vương một chút, mới nhu uyển nói: "Hai Châu Quận mà ngươi nói, mùa màng năm nay không xưng là tốt được, bệ hạ hạ chiếu, chỉ đánh thuế má một thành xoay xở lương thảo, mà năm sau giảm cho bách tính hai phần mười thuế má làm bù đắp. Quý gia lang quân chính là chuẩn bị đủ số lương thảo cũng không dễ, sao còn có thể tham ô?"
Sao còn có thể tham ô? Tất nhiên là cấu kết địa phương, nghiền ép bách tính, để ; đứng giữa kiếm lợi cho túi tiền riêng.
Vương phi dù chưa nói rõ, nhưng Hán Vương nghe cũng hiểu. E rằng không ngừng tham ô, có lẽ còn đang ở đó khiến dân chúng kêu ca phẫn nộ!
Trên mặt Hán Vương tựa như che kín một tầng sương lạnh, quản sự thấy bị Vương phi bóc trần, càng hoảng hốt, quỳ trên đất, liên tục dập đầu: "Chuyện đã làm ra rồi, một khi vạch trần, không chắc còn có thể gây họa tới Thái Thường, cầu xin điện hạ ngàn vạn cứu giúp, nếu như ngài ngồi yên, liền thật sự cùng đường mạt lộ (*) rồi!"
(*) Cùng đường mạt lộ (走投无路): Cùng đường.
"Vậy thì cùng đường mạt lộ!" Hán Vương cả giận nói.
Nàng đứng lên, muốn nói cái gì, nhớ tới chưa hỏi qua ý tứ của Vương phi, vội vã nhìn Vương phi, muốn nói rõ, không ngờ Vương phi chỉ gật đầu với nàng, ra hiệu nàng không cần kiêng dè.
Lá gan của Hán Vương lớn hơn một vòng, giương cao đầu nói: "Người đâu!"
Ngoài cửa lập tức có hai người hầu đi vào.
"Truyền sắc lệnh của cô, lệnh giáp sĩ xuất kinh, tiếp ứng người vào kinh."
Người hầu cùng đáp vâng.
Quản sự giật mình, giật mình Hán Vương điện hạ lại muốn đại nghĩa diệt thân, sợ đến hồn bay phách tán, quỳ gối tiến lên, chân ôm Hán Vương, khóc cầu xin: "Điện hạ, Thái Thường có nhiều chỗ không đúng, chung quy vẫn là phụ thân của Vương phi, năm nay hắn đã già cả, vạn vạn không chịu nổi dằn vặt. Không phải vì Thái Thường, mà vì Vương phi của ngài, ngài cũng ngàn vạn thủ hạ lưu tình."
Quản sự cuống lên, coi là thật khóc đến đầy mặt nước mắt: "Vương phi còn là thê tử của ngài, khiến nàng biến thành con gái tội nhân, ngài thật sự nhẫn tâm sao?"
Hắn đúng là cơ linh, nhìn ra Hán Vương không lọt mắt Thái Thường, cũng rất kính trọng Vương phi, biết Hán Vương nhẹ dạ . Không ngờ hắn vừa dứt lời, liền nghe Vương phi nói: "Điện hạ không cần kiêng kỵ ta."
Hán Vương cũng chưa bởi vì vài câu khóc lóc cầu xin của quản sự mà lung lay, Vương phi cũng không phải thật sự là con gái Thái Thường, cùng Thái Thường cũng không có tình cảm, huống hồ thân nữ thật sự của Thái Thường, đối với Thái Thường sợ là cũng không có bao nhiêu tình cha con.
Chỉ là dòng dõi vương công không thể thiếu qua lại, nữ quyến cũng có khi đi lại, một khi Thái Thường vào tội, ánh mắt người bên ngoài nhìn Vương phi liền mang tới ý tứ thương hại hoặc nhẹ coi rồi.
Hán Vương mím chặt môi, chỉ cảm thấy Thái Thường rất đáng ghét, chính mình làm ác, còn muốn liên luỵ người bên ngoài.
"Điện hạ." Vương phi lại nói.
Hán Vương nhìn nàng.
Vương phi cười với nàng. Hán Vương đã đứng lên, Vương phi còn ngồi, nàng ấy muốn nhìn nàng, liền cần ngẩng đầu. Hơi ngẩng cổ, ánh mắt nhu thuận, lúc này Vương phi xem ra, đặc biệt dịu dàng cảm động.
Nàng nói: "Ta có điện hạ, người nào dám xem thường ta?"
Hán Vương lông mày co rút hơi giãn ra, gật gù: "Đúng, có ta đây!"
Có Vương phi khẳng định, Hán Vương có đủ tự tin, đột nhiên liền từ một chú mèo con lười biếng biến thành một chú hổ con tinh thần chấn hưng, quyết định thật nhanh nói: "Việc này không thể chậm trễ, ta phải vào cung, đem việc này báo cáo cho bệ hạ."
Vương phi cũng tán thành. Vỗ về dân tâm, không nên chậm trễ, triều đình sớm chút biết được, cũng có thể sớm ứng đối.
Hán Vương nhanh chân đi ra vài bước, lại nghĩ đến, nàng vừa thấy bệ hạ liền căng thẳng, nói cũng nói không rõ ràng, nhỡ đâu nói tới không hiểu liền hỏng việc. Quay đầu thấy quản sự tê liệt trên mặt đất, liền nói với hai bên: "Mang hắn tới."
Quản sự vừa nghe, suýt nữa ngất đi.
Trước khi đến hắn nghĩ có lẽ điện hạ sẽ ngồi yên, cần tốn miệng lưỡi nhiều chút, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, điện hạ cùng Vương phi đều kiên quyết như thế. Người mà hắn cầu viện, đảo mắt lại biến thành người mật báo!
Ngày mùa hè trời tối trễ. Mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều đầy trời, màn đêm chậm chạp chưa xuống. Hán Vương cũng không ngồi xe, cưỡi ngựa đi về cung cấm.
Hoàng Đế mới vừa để đại thần nghị sự lui ra, muốn đi về hậu cung, nghe nói Hán Vương yết kiến, lại cười cười, Hán Vương hiếm khi vào cung, phàm là vào cung nhất định có chuyện.
Lúc này triệu kiến.
Đến nơi này, còn có thể che đậy thế nào?
Quản sự há miệng run rẩy nói hết ngọn nguồn một lần. Hoàng Đế hỉ nộ không hiện rõ, nghe xong, con mắt càng ngày càng tối om, như cuồng phong mưa rào, mây đen áp sát.
Hán Vương cúi đầu đứng một bên, không dám nói lời nào.
Đợi quản sự nói xong, Hoàng Đế vung tay lên, liền có người đưa hắn xuống. Quản sự liền khóc cầu xin cũng không dám, thân thể xụi lơ, bị kéo xuống.
"Trẫm biết rồi." Hoàng Đế vẻ mặt ôn hòa nói.
Hán Vương dè dặt ngẩng đầu nhìn một chút, mây đen trong đáy mắt Hoàng Đế đã tản đi, còn như cơn mưa mới tạnh, còn mang theo ý cười: "Lần này nhờ có hoàng đệ cảnh giác."
Hán Vương vội vàng hành lễ, khô cằn nói: "Đây, đây là bổn phận của thần."
Hoàng Đế nhìn vẻ mặt của nàng, liền con mắt cũng không dám nhấc lên một hồi, vẫn là sợ nàng, trong lòng buông tiếng thở dài đệ đệ ngốc, nói: "Sắc trời không còn sớm, đệ trở về đi thôi, ngày mai lâm triều đừng đến muộn."
Hán Vương lâm triều luôn luôn vắng mặt, Hoàng Đế không nói, cũng không có người tính toán với nàng. Nhưng việc này, ngày mai trên triều không thể không hỏi đến, vẫn cần nàng có mặt.
Hán Vương nói: "Vâng."
Lùi đến bên cạnh, Hoàng Đế bỗng nhiên nói: "Thái Thường nhiệt tình bôn ba như vậy, sợ là không đơn giản như trong miệng quản sự kia, nghĩ đến tham ô tiền bạc không thiếu một phần của hắn. Đến lúc đó trị tội, Hán Vương phi sợ sẽ mất mặt."
Hán Vương liền ngơ ngác nhìn Hoàng Đế, phản ứng lại Hoàng Đế là đang ám chỉ nàng, Vương phi sợ sẽ bị chút lời đồn đãi quấy nhiễu, lúc này ngẩng đầu nói: "Không sợ, ta bảo vệ nàng!"
Tựa như hổ con cuối cùng cũng lấy ra móng vuốt sắc bén.
Hoàng Đế mỉm cười.
Xuất cung, sắc trời có chút tối sầm, người đi đường dồn dập, đều vội vã lao về nhà.
Hán Vương ngồi trên lưng ngựa, phía sau theo hơn mười tên người hầu, trở lại liền không gấp gáp như lúc đi, mà người trên đường nhiều, Hán Vương sợ phóng ngựa hại người, liền tín mã do cương, từ từ đi.
Bị chuyện Thái Thường quấy nhiễu, trong lòng nàng càng loạn lên.
Hán Vương rất nhớ Vương phi, nhưng lại không dám gặp nàng ấy. Nàng nhớ tới, trước đọc quyển thoại bản hoa đào tiên cùng người phàm mến nhau. Cảm giác mình tựa như trở thành người bên trong thoại bản, thật vất vả mới gần hoa đào tiên được, lại khó khăn tầng tầng, mới bắt đầu đến.
Cho dù thiên đạo khoan dung, không bởi vì hoa đào tiên cùng người phàm mến nhau giáng tội, phàm nhân sau trăm tuổi, bọn họ vẫn không thoát được mãi mãi xa cách giữa đất với trời.
Hán Vương nghĩ, không biết cõi đời này có luân hồi hay không. Nếu như có luân hồi, hoa đào tiên của nàng vẫn có thể đi tìm nàng. Nghĩ đến đây, Hán Vương hơi mím môi, cười cười, nếu có thể cùng A Dao bên nhau đời đời kiếp kiếp, nàng liền tiếc nuối gì cũng không có. Dù cho nàng chuyển sinh cũng trở thành một thân cây, chỉ cần lại ở bên A Dao, nhất định cũng vui vẻ như khin còn sống.
Có thể nàng nghĩ lại vừa nghĩ, lại cảm giác việc này rất không dễ, làm sao không dễ, nàng lại không nói ra được.
Trước mắt nàng chưa cập quan, chính là chỉ sống sáu mươi năm, cũng còn có hơn bốn mươi năm, vì việc này ưu phiền dường như sớm chút. Nhưng A Dao sống ngàn năm, hơn bốn mươi năm, trong cuộc đời dài lâu của nàng ấy, sợ là như trong nháy mắt, ngắn ngủi cực kì.
Nàng phải chăng, cũng nghĩ tới các nàng chung quy tránh không khỏi tử biệt.
Hán Vương bỏ mặc con ngựa tùy tiện đi, người hầu phía sau thấy điện hạ tựa như đang suy tư điều gì, cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu, chỉ theo sát. Đợi Hán Vương phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện mình lại đến trước chùa Bạch Mã.