"Cho dù ngươi muốn ăn ta, ta cũng sẽ không hại ngươi."
Ngày xưa Hán Vương gào khóc, Vương phi vẫn có thể dỗ dành nàng. Điện hạ chỉ nhát gan một chút, đáng yêu một chút, nhưng không phải không hiểu chuyện, khuyên nhủ qua loa, nàng sẽ ngừng khóc, có lúc mặc dù trong lòng vẫn oan ức, phòng nàng lo lắng, điện hạ cũng thút tha thút thít mà cố nén nước mắt, bày ra vẻ không còn khổ sở nữa.
Nhưng mà lúc này, khiến nàng ấy thương tâm gào khóc như vậy, lại là nàng.
Trong cơn ngươi đỏ bừng của Hán Vương tràn đầy hoảng sợ, Vương phi miễn cưỡng dừng bước.
Trong lòng Hán Vương đầy sợ hãi, nàng thuở nhỏ chỉ sợ quỷ sợ quái, đột nhiên biết Vương phi ngày ngày thân cận lại là một yêu quái, nàng tất nhiên phải sợ hãi. Nhưng thời điểm nàng khóc, Vương phi đều sẽ ôn nhu an ủi, sẽ ôm lấy nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước cho nàng, hiện tại lại không có. Hán Vương không thể nói được là do sợ hãi, hay do thứ khác, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, mới vừa lau đau, liền lại ướt đẫm.
Vương phi bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Điện hạ đừng khóc."
Hán Vương theo bản năng mà nghe theo Vương phi, hai tay càng gấp gáp mà lau nước mắt đi, chỉ chốc lát sau, liền chỉ còn lại một hồi một hồi, nhẹ nhàng khóc thút thít, nước mắt lại không còn.
Ngoan ngoãn, vẫn cứ Vương phi nói thế nào, nàng liền làm thế đó.
Vương phi khẽ cười, nhưng vào trong mắt Hán Vương, lại là đau khổ tối tăm. Tâm Hán Vương, như bị đâm một trận, tâm vô cùng đau đớn, nàng muốn tiến lên, ôm Vương phi một cái, nói với nàng ấy ngươi đừng khổ sở, nhưng dưới chân như bị cố định, như thế nào cũng không cử động được.
Các nàng ngày ngày gắn bó, chưa từng có thời điểm mặt đỏ tức giận, bởi vì nàng là yêu, liền xa cách như vậy. Tim Vương phi như bị đao cắt, nhưng cũng biết điện hạ lúc này tất nhiên tâm loạn như ma, nàng không muốn ở lại đây làm khó dễ nàng ấy, chỉ cố nén chua xót, hóa giải yêu pháp mà người hầu trúng.
Hoa mai yêu đạo hạnh không bằng Vương phi, chỉ cần đợi chốc lát, người hầu liền có thể tỉnh lại.
Hán Vương hồn bay phách lạc đứng đó, Vương phi nhìn nàng một chút, muốn đưa tay sờ sờ gáy mềm của nàng, nghĩ đến ánh mắt sợ hãi của nàng, cuối cùng nhịn xuống, hóa thành một trận gió, rời đi trước.
Người hầu bị hoa mai yêu thi pháp mê đảo, chờ tỉnh lại tất mê man, Vương phi bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, tất nhiên không thích hợp, nàng đi về trước, cũng có thể tránh được lắm chuyện.
Hán Vương đã biết Vương phi là yêu, lúc này mắt thấy bóng người nàng đột nhiên biến mất, tựa như một minh chứng, chứng minh nàng là yêu.
Hán Vương hoảng hốt một hồi, tự lẩm bẩm, A Dao là yêu. Viền mắt nhất thời nóng lên, suýt nữa lại rơi lệ.
Chúng người hầu lần lượt tỉnh lại, thấy điện hạ không việc gì, tất nhiên đại hỉ , còn vì sao bỗng nhiên té xỉu, ai cũng nghĩ không thông, muốn hỏi nhau một câu, lại thấy Hán Vương vẻ mặt thẫn thờ, đều ngậm miệng không dám nói.
Hán Vương đi về xa giá, người hầu ở bên xa giá hầu hạ dìu nàng, nàng mờ mịt bất giác, lảo đảo mà lên xe. Tiến vào trong xe, liền thấy chỗ ngồi rơi một cành hải đường. Cành hải đường kia nở rộ kiều diễm, ở trong màn đêm, vô cùng xinh đẹp.
Đây là nàng bẻ xuống ở bữa tiệc, muốn hồi phủ tặng cho Vương phi. A Dao rất ít khi vào cung, cảnh xuân bên hồ Thái Dịch đẹp đẽ vô cùng, nàng ấy không thấy được, Hán Vương muốn chiết một cành về, liền vượt rất nhiều vàng ngọc ngoạn vật rồi.
Hoa hải đường bảo tồn rất tốt, nàng vẫn tự tay cầm, vừa rồi té xỉu, ở chỗ ngồi, cũng không ép đến, cành cây mới chiết xuống vẫn mang dáng vẻ tươi mới.
Hán Vương ngơ ngác nhìn một hồi, trong giây lát bi quan từ bên trong dâng lên, che mặt khóc rống.
Kể từ đêm đó, Hán Vương phủ liền tựa như bao lấy một tầng mây đen.
Hán Vương vẽ tranh ở lâu các, liền chưa đi xuống, Vương phi cũng chỉ ở thư phòng, không gặp nàng. Người làm không biêt sao, lại như vậy, càng thêm cẩn thận làm việc, đầy tớ tỳ nữ trong phủ nửa câu cũng không dám nhiều liều, sợ chủ thượng không thích, bị liên lụy. Một vương phủ to lớn, càng lộ ra vẻ tịch liêu.
Cành hoa hải đường kia, Hán Vương lấy bình ngọc nuôi dưỡng. Ngày ngày để trước mắt, ngơ ngác nhìn. Nhưng rời xa rễ, có tỉ mỉ chăm sóc thế nào, sao có thể dài lâu.
Không mấy ngày, hoa hải đường liền lộ ra dấu hiệu héo tàn.
Hải đường tàn rồi, kỳ thật cũng không quan trọng lắm, bên hồ Thái Dịch có trồng, nếu như Hán Vương muốn, vào cung chiết mấy cành nhỏ cũng không phải khó. Có thể trong mắt nàng, cành hải đường này lại khác, là nàng chiết để tặng cho Vương phi.
Nàng đương nhiên có thể vào cung chiết một cành khác, cũng không phải cành này, cũng không giống lúc trước.
Hán Vương vốn sợ hãi, có thể dần dần, lại thương tâm càng nhiều. Mấy ngày nay nàng không thấy Vương phi, cũng không dám hỏi đầy tớ tỳ nữ Vương phi còn ở trong phủ không. Sợ nghe nói Vương phi đã rời đi, nàng ấy là yêu, tới lui tự nhiên, nếu như nàng ấy đi rồi, Hán Vương biết mình sợ cũng không thể gặp lại nàng ấy. Vừa nghĩ tới không thể gặp Vương phi nữa, Hán Vương liền hoảng hốt cực kỳ.
Nhưng nếu Vương phi ở đây, làm sao đối mặt? Yêu sẽ làm tổn thương người, nàng vẫn rất sợ, nàng cũng không dám đi gặp nàng ấy.
Không tiến được, lùi cũng không, liền chỉ có thể ẩn núp như vậy.
Đến ngày thứ năm, Hán Vương nhớ lại tình cảnh đêm đó, càng nghĩ càng thấy không đúng, dã đạo kia xuất hiện vừa đúng lúc, vừa đến liền nói với nàng Vương phi là yêu, rõ ràng đã sớm có dự mưu.
Hán Vương ngẩn ngơ một chút, cũng không phải kẻ mặc người che đậy. Nàng phản ứng lại, liền vô cùng sầu lo. Nàng tận mắt nhìn thấy dã đạo kia đánh yêu quái tan thành tro bụi, có thể thấy được rất có bản lĩnh, nếu như nàng ta đến làm khó dễ Vương phi, như thế nào cho phải.
Ngày nóng bức, Hán Vương lại bị dọa đổ mồ hôi ướt sũng của người, nàng không lo cái khác, vội vàng gọi Trưởng Sử đến.
Lâu các xây dựng bằng nước, phong cảnh bốn phía thoải mái, gió thổi qua, lướt nhẹ qua mặt mát mẻ, chính là nơi giải nóng vào mùa hè. Lúc xuân hạ chi giao, thủy tảo tươi tốt, cây cối xanh um, uyên ương nghịch nước, chim hoàng oanh trên cây uyển chuyển hót vang.
Thời điểm phong cảnh đẹp đẽ trong năm, Hán Vương cũng không có tâm ngắm nhìn, ngồi ở bên cửa sổ, ôm bình ngọc của nàng, ngơ ngác nhìn hải đường sắp héo tàn trong bình.
Vương phi chậm rãi vào các, thấy nàng như vậy, không nhịn được thở dài, ánh mắt dừng trên cành hải đường trong chốc lát, mi tâm sinh ra một vệt âm u, nhưng không hề nói gì.
Hán Vương thấy nàng đột nhiên xuất hiện, sợ hết hồn, vẻ kinh hoảng nổi lên gò má, muốn lẩn trốn, ánh mắt lại như keo dính chặt trên người Vương phi, không muốn dời đi. Nàng rõ ràng sợ hãi, có thể vừa nghĩ tới năm ngày chưa thấy Vương phi, nhớ nhung càng nhiều hơn sợ hãi.
Vương phi nhất quán ôn nhu uyển ước, nàng ở bên trong xanh biếc dạt dào, tựa như nữ tử ở trong mưa bụi Giang Nam, bung dù đi tới. Chính là dáng dấp Hán Vương hồn khiên mộng nhiễu.
Hán Vương đột nhiên ướt viền mắt, vội vã cúi đầu xóa đi.
Vương phi nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, vừa đau lòng, lại chua xót, ôn nhu nói: "Điện hạ đừng khóc."
Hán Vương gật đầu liên tục, ánh mắt lại hãy còn đỏ.
Vẫn ngốc như vậy. Vương phi lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một bức họa, Hán Vương thấy bức họa kia, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không biết làm sao, mím môi môi, không biết như thế nào cho phải.
Trên bức họa vẽ Minh Sắt, Hán Vương vừa rồi dựa vào trí nhớ mà vẽ ra, giao cho Trưởng Sử, không biết sao lại rơi vào tay Vương phi. Vương phi thoáng đến gần một chút, ngồi xuống đối diện nàng.
Khoảng cách giữa hai người, trông xa cách cực kì.
Hán Vương chỉ cảm thấy khoảng trống giữa các nàng chói mắt vô cùng, nhưng muốn nàng tới gần, nàng lại không dám.
Vương phi nhìn Hán Vương: "Nhân yêu thù đồ, điện hạ sợ ta, cũng là hợp tình hợp lý."
Trong lời của nàng như có sáp, nhưng ngữ khí lại cực kỳ nhẹ nhàng, vừa tựa như thương tâm, rồi lại không khác ngày thường, nhàn nhạt, thong dong mà dịu dàng.
Hán Vương không thể phản bác, nhưng nhớ tới ngày xưa lúc nàng ra ngoài, A Dao khẽ vuốt đỉnh đầu nàng, căn dặn nàng đi sớm về sớm, cũng là vẻ mặt như thế. Nàng ấy xưa nay cũng sẽ không nói lời mau lẹ với nàng, thần sắc nghiêm nghị, có lúc nàng chọc nàng ấy tức giận, nàng ấy cũng chỉ nhíu mày một cái, giận nàng một tiếng: "Đứa ngốc."
Vương phi chờ giây lát, không nghe thấy Hán Vương lên tiếng, lại nói: "Điện hạ muốn tìm người này?"
Hán Vương gật gật đầu: "Dã đạo này không phải người tốt, ta muốn loại trừ nàng ta."
Vương phi đã sớm biết nàng muốn loại trừ Minh Sắt. Vừa rồi gặp Trưởng Sử, trong tay Trưởng Sử ngoại trừ bức tranh này, còn có một đạo sắc lệnh Hán Vương tự viết, nàng nói kẻ trong tranh là yêu đạo, họa loạn dân tâm, ám sát vương giá, các châu quận nếu thấy, lập tức tru diệt, đưa thủ cấp vào kinh; dân gian nếu như có nghĩa sĩ có thể tự tay gϊếŧ yêu đạo này, ban thưởng vạn kim.
Hán Vương nghĩ đây là chuyện gấp gáp, không thể qua loa, liền rất nghiêm túc nói: "Nàng ta rất lợi hại, hình như rất căm ghét ngươi, lần này hại ngươi không được, nhất định sẽ trở lại. Vương quyền phú quý, không đáng nhắc tới, nhưng nàng ta là phàm nhân, ta có thể giúp ngươi cản nàng."
Nàng chỉ muốn yêu đạo là phàm nhân, liền muốn bị pháp lệnh của triều đình hạn chế, Vương phi lợi hại đến đâu cũng chỉ có một, thiên hạ to lớn, truy tìm không dễ. Sắc lệnh của nàng, rất hữu dụng, có thể phát động rất nhiều người hỗ trợ tìm.
Ánh mắt Vương phi ấm áp, vẫn hỏi: "Ta là yêu, ở lại bên người điện hạ, điện hạ sợ là đứng ngồi không yên, liền chưa hề nghĩ tới , lệnh người trong tranh đến hàng phục ta."
Hán Vương kinh hãi, vội vàng lắc đầu: "Ta không có!" Không nghĩ Vương phi nhìn nàng như vậy, Hán Vương ủy khuất vô cùng, con mắt ửng đỏ nói, "Cho dù ngươi muốn ăn ta, ta cũng sẽ không hại ngươi."
Nàng nghĩ như thế nào, liền nói thế đó, dứt lời, mới phát hiện, nàng muốn Vương phi lưu lại, dù nàng ấy là yêu, sẽ đả thương người, nàng vẫn muốn nàng ấy lưu lại, có thể hôn nàng, ôm nàng một cái. Mặc dù không thể ôm nàng một cái, hôn nàng, có thể giống như trước, ôn nhu liếc nhìn nàng một cái, cũng tốt rồi.
Nàng thậm chí oán giận dã đạo kia, nếu không phải nàng ta đâm thủng, nàng vẫn có làm nũng với A Dao, A Dao tốt nhất, rất thương nàng. Không giống lúc này, giữa các nàng cái gì cũng không có.