"Vương phi xoay người lại, nàng vẫn mang dáng vẻ buổi chiều lúc rời phủ, dung mạo, áo bào, đều không thay đổi, Hán Vương lại không tự chủ được lui về phía sau một bước."
Bóng đêm tĩnh lặng đen lợi hại, vừa rồi ở bên hồ Thái Dịch còn có thể thấy ánh trăng sáng giữa giữa trời, lúc này lại không biết đâu bay đến một đám mây đem, che mất ánh trăng sáng. Trong hẻm nhỏ, càng lạnh lẽo khủng bố.
Người hầu nằm trên đất, chỉ có Hán Vương cùng Minh Sắt còn đứng thẳng. Hán Vương mang du quan, tay áo lớn rũ xuống, có chút ngổn ngang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, rõ ràng là rất sợ hãi, giữa lông mày lại tràn đầy không thích, căm tức nhìn Minh Sắt.
Minh Sắt cũng không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, rất có phong độ của cao nhân khoan dung không tranh.
Hán Vương thấy vậy, thở hổn hển hừ một tiếng, cũng không lo tính toán với nàng, nhìn xung quanh, chỉ thấy trước sau của con hẻm dài, đen sì sì, người hầu đều ngã xuống đất, không nhúc nhích, không biết sống hay chết.
Tâm Hán Vương thoáng chốc lại phát lạnh, ý sợ hãi một lần nữa lan tràn. Nếu nói không phải yêu quái quấy phá, thì tại sao trong nháy mắt khiến đông đảo người hầu, lặng yên không một tiếng động liền bất tỉnh nhân sự.
Tay Hán Vương bên trong tay áo rủ xuống không tự chủ được mà run lên, rất sợ hãi. Trước mắt có thể cầu viện, chỉ có đạo cô trước mắt này, nhưng dã đạo này bôi nhọ Vương phi, rõ ràng là người xấu, Hán Vương không muốn yếu thế, để kẻ xấu xem thường nàng, liền siết chặt hai tay đang run bần bật thành quyền, lại sợ dã đạo kia nhìn ra, cười nhạo nàng, liền đưa tay để phía sau, một chút dè dặt đi nhanh đến gần một người hầu bên cạnh, cúi người xuống, thăm dò hơi thở của hắn.
Tay Hán Vương đều run rẩy cả, cắn chặt môi dưới, mãi đến tận khi phát hiện người hầu vẫn còn thở, mới thở phào nhẹ nhõm. Một trận gió mát xuyên qua, Hán Vương rùng mình một cái, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, nàng đã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Minh Sắt mắt lạnh nhìn một loạt động tác của nàng, tâm trạng càng thấy buồn cười, kẻ nhát gan như vậy, lại cũng xứng với mắt xanh của Quân Dao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Sắt chính là đau xót, nếu nói Quân Dao ngưng lại hạ giới chậm chạp không chịu phi thăng, không có quan hệ gì với phàm nhân này, nàng thật sự không tin nổi. Không biết phàm nhân này có cái gì tốt, có thể khiến Quân Dao uổng phí ba ngàn năm thanh tu, đem chân tâm hết mực giao phó.
Hán Vương đã đứng lên rồi, dung nhan nàng tinh xảo vô cùng, tựa như hòn ngọc quý hoa mỹ nhất trên đời, được thợ thủ công khéo nhất trên thế gian này điêu khắc thành, có lẽ do tuổi tác còn nhỏ, hay do thiên tính là như vậy, khuôn mặt trong lúc này vẫn mang theo vài phần trẻ con, một đôi mắt đen láy trong suốt thơ trẻ, không dính một hạt bụi.
Nàng nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên người hoa mai yêu, lộ ra một chút chần chờ cùng khϊếp đảm.
Bóng đêm quạnh quẽ, thỉnh thoảng có gió mát xuyên qua hẻm nhỏ, thêm một luồng khí quỷ quyệt. Minh Sắt đánh giá canh giờ, không lâu nữa, Quân Dao sẽ tới, lúc này nhàn nhạt mở miệng nói: "Bần đạo tu hành mấy chục năm, nếu người hay yêu cũng không phân biệt được, tu đạo cái gì, học đạo cái gì."
Hán Vương nghe nàng ta đang chỉ Vương phi, khuôn mặt nhỏ càng căng ra, lạnh như băng nói: "Cô không biết ngươi tu hành cái gì, học đạo gì. Cô chỉ biết nơi kinh sư trọng địa này, an dung lẩn trốn tai họa!"
Minh Sắt cười nhạt một tiếng, vung phất trần một cái: "Đáng tiếc yêu quái kia đạo hành sâu cực kỳ, kinh sư trọng địa, nàng ta cũng có thể tới lui thường xuyên."
Hán Vương giận dữ, tàn nhẫn trừng nàng ta: "Ngươi là đạo sĩ quan đạo nào, ăn nói linh tinh, bôi nhọ Vương phi!"
"Bần đạo bốn biển là nhà, vẫn không có chỗ an thân. Vương phi là yêu không phải do bần đạo ăn nói linh tinh." Minh Sắt ngữ điệu thản nhiên, tựa như còn mang theo ý cười như có như không, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn Hán Vương, nói: "Chính là chính xác trăm phần trăm."
"Lời nói vô căn cứ!" Hán Vương quát mắng, nàng không muốn nghe người ta bàn tán Vương phi không tốt nhất, mà dã đạo này hết lần này đến lần khác nói Vương phi là yêu.
Vương phi sao lại là yêu? Hán Vương vừa nghĩ tới Vương phi đối với nàng tốt như thế, mà vẫn bị kẻ khác nói xấu, liền tức giận lại khổ sở, hai quả đấm nhỏ siết lại quá chặt.
Minh Sắt thấy nàng không tin, cũng không vội vã, vung phất trần qua hoa mai yêu đang bất tỉnh nhân sự một cái: "Điện hạ không tin bần đạo, cũng là hợp tình hợp lý. Vương phi là người hay là yêu tạm thời không bàn tới, chờ bần đạo xử trí ngu vật này trước đã."
Nàng vừa dứt lời, thân hình lóe lên, như điện bước nhanh về phía hoa mai yêu, Hán Vương chỉ cảm thấy hoa mắt, liền thấy dã đạo vọt đến trước mặt nử tữ đang nằm trên đất, không biết từ đâu lấy ra mấy tấm bùa vàng, kề sát tới trên người nữ tử, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng thật nhanh niệm chú, chốc lát, chỉ thấy nàng đột nhiên mở mắt, hai mắt trầm tĩnh sáng rực, phất trần vung lên, nói: "Hiện!"
Nữ tử kia liền lơ lửng trên không trung, Hán Vương trố mắt ngoác mồm, ngơ ngác nhìn, nử tử kia lở lửng trên không, thân hình dần dần trở nên trong suốt, bỗng nhiên trong lúc đó, hình người kia từ từ vặn vẹo, hóa thành một cây mai, Hán Vương trợn to hai mắt, trong đầu trống rỗng, nàng chưa kịp hồi thần, cây mai kia đã vỡ vụn tựa như đồ sứ, nát vụn, dần dần hóa thành bột phấn, tiêu tán giữa không trung.
Hán Vương vẫn chưa hồi thần, đột nhiên, bên tai có người lạnh lùng nói: "Vừa là yêu nghiệt, dĩ nhiên nên tan thành mây khói như vậy, cũng miễn cho tương lai lại đi hại người."
Hán Vương bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy dã đạo kia hờ hững nhìn nàng, cả người Hán Vương run lên, không biết như thế nào cho phải. Dã đạo lại thản nhiên cười: "Lần này điện hạ có thể tin rồi?"
Nàng một tay, khiến hoa mai yêu kia lộ nguyên hình, phàm nhân này lại kiên định, cũng không thể lay động được nàng.
Ai biết Hán Vương nghe nàng hỏi như vậy, tựa như đột nhiên tỉnh lại, vừa rồi hoảng sợ quét đi sạch sành sanh, vẫn sợ hãi, nhưng càng tức giận: "Ngươi vẫn muốn bôi nhọ Vương phi! Chẳng lẽ cho rằng một tay có thể che mắt, liền có thể che đậy cô."
Minh Sắt sửng sốt một chút, lập tức giận dữ, lại có kẻ ngu xuẩn không thay đổi như vậy. Nàng cười gằn: "Điện hạ sợ là còn không biết, trên người ngươi mang theo vương khí, phàm là yêu, đều muốn nuốt chửng ngươi, luyện hóa vương khí, đắc đạo phi thăng. Vương phi đạo hạnh sâu, không cần nuốt chửng, chỉ cần ngày ngày chờ đợi bên người ngươi, rút lấy vương khí tu luyện liền có thể, như vậy, vừa có thể thành tiên, lại không cần tổn thương tính mạng người, vi phạm thiên đạo."
Hán Vương không khỏi nhớ tới lần đó, có yêu quái bắt nàng đi, nói ăn nàng, liền có thể thành tiên, nhất thời lui về sau nửa bước, nàng vẫn không tin Vương phi là yêu, nhưng đối với Minh Sắt sinh ra vô hạn e ngại, việc này phàm nhân tự chắc không thể biết được, nếu người trước mắt này, cũng không phải đạo nhân, mà là, mà là yêu quái muốn ăn nàng. . .
Minh Sắt nheo mắt nhìn vẻ mặt Hán Vương, thấy nàng đăm chiêu, lại nói: "Bần đạo có ý tốt đến bắt yêu vì điện hạ, nếu như điện hạ vẫn không tin, thì nhìn xem."
Hán Vương chỉ muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà thân thể lại như bị cố định vậy, hai chân như nhũn ra, không thể động đậy. Trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, Hán Vương nghĩ thầm, lần này rơi vào trong tay không biết có phải yêu quái hay không, sợ là không sống nổi, chỉ không biết nàng ta vì sao lại muốn bôi nhọ Vương phi nữa.
Nghĩ đến Vương phi, Hán Vương nhất thời ửng đỏ hai mắt, nước mắt liền muốn rơi xuống.
Buổi chiều lúc ra khỏi phủ, Vương phi căn dặn nàng tàn tiệc liền ngoan ngoãn về nhà, không được trì hoãn ở bên ngoài, nàng đáp ứng rồi, đáng tiếc, có lẽ nàng không thể gặp Vương phi nữa rồi.
Minh Sắt lưu ý vẻ mặt Hán Vương, thấy mắt nàng ửng đỏ, liền tưởng sợ, cực kỳ đắc ý. Bỗng nhiên, thần thức nàng hơi động, phát hiện rất nhiều đại yêu đạo hạnh cao hơn nàng tới gần.
Bên môi nàng ta lộ ra một nụ cười yêu ớt, phía trước rất nhiều công phu, chẳng qua khiến Hán Vương khả nghi, thật sự khiến nàng chắc chắn Vương phi là yêu, chính là đón lấy tình cảnh này.
Minh Sắt tâm niệm xoay vòng, ngón tay ngắt một cái Quyết bắn về phía Hán Vương, nhưng không phải để đả thương nàng, mà là bảo vệ tâm thần của nàng, khiến nàng tinh thần thanh minh, lập tức, phất trần trong tay nàng hóa kiếm, linh khí bao lấy toàn thân kiếm, sử dụng tuyệt học suốt đời, nhanh như chóp vung vào Hán Vương một đòn.
Lần này, đừng nói phàm nhân, chính là yêu quái đạo hành kém một chút, đều phải biến thành tro bụi.
Biến hóa đến quá nhanh, Hán Vương chỉ cảm thấy một trận phô bày uy thế, khiến nàng uốn gối, bên tai tựa như có rồng ngâm hổ gầm, đầu óc tựa như chui vào một cơn lốc, tùy ý càn quét, ngực như bị đao khoét, như có một cỗ lực phá tan nàng thành từng mảnh.
Hán Vương ngã nhào xuống đất, bỗng nhiên trong lúc đó, một đạo bạch quang, bao lấy cả người nàng. Nàng cố gắng nhịn đau, ngẩng đầu, liền thấy bóng người quen thuộc kia, chẳng biết đến lúc nào.
Hán Vương thoáng chốc phun ra một ngụm máu tươi, liều mạng giẫy giụa muốn đem Vương phi bảo hộ ra phía sau, nàng không biết Vương phi tới khi nào, làm sao tới, chỉ biết yêu quái này đạo hạnh lợi hại như vậy, không thể để nàng tổn thương Vương phi.
Nhưng dưới uy thể như vậy, nàng thân thể phàm thai, thì làm sao có thể nhúc nhích được, Hán Vương lệ đầy mặt, tuyệt vọng thấu xương.
Vương phi quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt vẫn nhu hòa, nhưng tựa như có ý tứ khác. Hán Vương nhìn nàng, muốn há mồm gọi nàng, Vương phi lại quay đầu, không hề nhìn nàng nữa.
Trong khoảnh khắc, đạo bạch quang bao lấy nàng càng mạnh mẽ, uy thế tựa như không chống đỡ được, như thủy triều, rồng ngâm hổ gầm, cơn lốc tàn phá, đồng loạt biến mất, trong thiên địa tựa như trong thời gian ngắn từ mưa to gió lớn chuyển thành bầu trời trong trẻo.
"Lần này, ngươi có thể tin rồi?" Vẫn thanh âm của dã đạo kia, nàng ngã trên mặt đất, bộ dáng thê thảm, ánh mắt lại không chớp mắt nhìn Hán Vương.
Hán Vương vùng vẫy một hồi, từ trên đất chống đỡ ngồi dậy, lăng lăng nhìn Vương phi. Nàng cái gì cũng không thấy, không thấy Vương phi sao có thể từ trên trời giáng xuống, không thấy nàng sao có thể đánh bại dã đạo thần thông quảng đại kia, không thấy nàng sao có thể cứu nàng.
Nàng im lặng, mới nhớ tới, nếu là phàm nhân, làm sao có thể làm được như vậy.
"Nàng ta là yêu!" Minh Sắt lại nói, Hán Vương run lên, hoảng sợ không biết làm sao.
Minh Sắt thấy gian kế đã thực hiện được, cười khẽ, nàng nhìn Vương phi một chút, hóa thành một ngọn gió rời đi.
Vương phi vẫn chưa đuổi theo nàng, cũng không đến đỡ Hán Vương. Hán Vương không biết sao nhìn bóng lưng nàng, không biết trải qua bao lâu, Vương phi xoay người lại, nàng vẫn mang dáng vẻ buổi chiều lúc rời phủ, dung mạo, áo bào, đều không thay đổi, Hán Vương lại không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Ánh mắt Vương phi tối sầm lại, nàng che giấu động tác này, nàng ôn nhu cong cong môi, tinh tế nhìn Hán Vương, thấy khóe miệng nàng ấy có máu tươi, nàng nhíu nhíu mày
Tâm Hán Vương khó chịu vô hạn, nàng biết, Vương phi đau lòng nàng.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, không nói ra được khó chịu cùng sợ sệt, Vương phi thấy nàng như vậy, ôn nhu nói: "Điện hạ có bị thương không?"
Có bị thương hay không, nàng một chút có thể nhìn ra, Minh Sắt không dám đả thương nàng thật, bảo vệ nàng trước, huống hồ Sát Quyết nàng phong ấn bên trong bội nàng có thể bảo vệ điện hạ, không đả thương được.
Chỉ là mặc dù nàng rõ ràng trong lòng như thế, vẫn không nhịn được hỏi một lần, tựa như không thể chính tai nghe điện hạ nói không sao, liền không thể thả lỏng được.
Hán Vương lắc lắc đầu, giơ tay lau nước mắt trên mặt. Nàng đều rất sơ ý, vừa khóc liền tràn đầy oan ức, nước mắt trên mặt lau không sạch, lưu lại từng vệt nước mắt. Vương phi muốn đến gần, tựa như ngày xưa, ôm nàng vào l*иg ngực, an ủi nàng, giúp nàng xoa mặt, bước chân mới vừa bước ra một bước, đôi mắt ửng đỏ của Hán Vương liền hoảng sợ nhìn nàng.