Hán Vương cũng không biết bản thân mình rất ngốc, còn tưởng rằng che giấu rất tốt. Chỉ là nàng luôn thấy chột dạ, không dám nhìn vào mắt Vương phi, liền vươn người qua bàn nhỏ, rót một chén trà nhỏ.
Đoạn đường này, cần cả một ngày, ngoại trừ trên đường dừng lại nghỉ ngơi một chút, đều là trải qua bên trong xe ngựa. Gia lệnh chuẩn bị không ít bánh ngọt, lại chuẩn bị trà, một đường nóng bức, để lấy dùng.
Trà nóng xuyên qua thành chén trơn bóng, ấm áp truyền đến tay Hán Vương.
Nàng xoay người lại, đưa chén trà cho Vương phi, vô cùng chân thành nói: "A Dao, ngươi có khát không?"
Vương phi sờ sờ đầu nàng, Hán Vương theo bản năng mà nheo mắt lại, hơi cọ vào lòng bàn tay Vương phi. Vương phi cười cười: "Ta không khát, điện hạ uống một mình đi."
Hán Vương từ thoải mái sờ sờ rồi phục hồi tinh thần lại, trong mắt loé ra một vệt tiếc nuối, nàng còn muốn sờ sờ, nghĩ đến cùng Vương phi chung đυ.ng không nhiều, Hán Vương liền vô cùng muốn kề cận Vương phi, để nàng ấy vuốt ve, để nàng ấy ôm một cái, nhìn ánh mắt nàng vừa bất đắc dĩ vừa dung túng. Nhưng là không được, nếu như nàng làm nũng, Vương phi nhất định sẽ cảm thấy khác thường.
Hán Vương yên lặng rút tay về, cúi đầu, chậm rãi nhấp trà, vẻ mặt khá là chính kinh, khóe mắt lại buông xuống.
Mỗi khi điện hạ đặc biệt chăm chú, đặc biệt nghiêm túc, chính là trong lòng che giấu chuyện gì đó, không dám nói với nàng. Ở chung nhiều năm, Vương phi đã rút ra quy luật đó từ lâu.
Nàng ôn thanh nói: "Hôm qua bệ hạ vì sao tuyên triệu điện hạ vào cung?"
Hán Vương căng thẳng trong lòng, chỗ hai vai rõ ràng co rút lại, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định nói: "Bệ hạ nói lâu rồi không gặp ta, gọi ta đến hỏi một chút, những ngày gần đây bận bịu gì."
Vương phi chăm chú lắng nghe, ánh mắt thân thiết, Hán Vương càng ngày càng chột dạ mà hổ thẹn, lỗ tai cũng hồng hồng, buông mi mắt xuống, không dám đối diện với Vương.
"Bệ hạ quan tâm như vậy, điện hạ có cảm tạ không?" Vương phi ôn thanh hỏi.
Hán Vương gật gật đầu, không nói tiếng nào, tâm trạng tràn đầy lo sợ, e sợ Vương phi lại truy hỏi.
Không nghĩ, Vương phi lại không hỏi, chỉ nói: "Trên đường xóc nảy, điện hạ không dễ đọc sách, không bằng ta bồi điện hạ đánh một ván cờ, tán gẫu gϊếŧ thời gian?"
Ồ? Vương phi không hỏi sao? Trong mắt Hán Vương thoáng hiện kinh ngạc, nàng gật đầu liên tục, vội đi lấy cờ, lại dời ấm trà trên bàn nhỏ, thả trên bàn cờ.
Vương phi vẫn cầm quân trắng như cũ, Hán Vương cầm quân đen, hai người một quân rồi một quân hạ xuống.
Vương giá vững vàng, cho dù con đường gồ ghề nhấp nhô, trong xe cũng thấy không xốc nảy bao nhiêu. Quân cờ đặt trên bàn cờ, cũng không trượt đi, chỉ yếu ớt run rẩy hai lần mà thôi.
Trong lòng Hán Vương có chuyện, tự nhiên không thể tập trung tinh thần. Lúc nàng toàn tâm toàn ý, còn dưới cơ Vương phi, trước mắt càng thua nhanh chóng.
Không tới nửa canh giờ, Hán Vương liền binh bại như núi đổ.
Lại thua rồi, nàng chủ động đi gom cờ, chợt nhớ tới, từ lần đầu tiên chơi cờ với Vương phi, đến nay đã có hơn ngàn ván cờ, nàng một lần đều không thắng nổi. Vốn còn muốn, nàng mỗi ngày tiến bộ một chút, sau đó từng chút từng chút tích lũy, gộp lại, luôn có một ngày, có thể thắng được một ván. Bây giờ xem ra, sợ là không có ngày đó rồi.
Không biết tương lai A Dao cùng người bên ngoài chơi cờ, có thể nhớ đến nàng hay không. Hán Vương khổ sở cực kỳ, nàng nghĩ, vẫn không nghĩ được, nàng đối với nàng ấy không tốt một chút nào, từ đầu tới cuối đều lừa gạt nàng ấy. Nàng rõ ràng đều nhìn thoại bản rồi, nhưng bởi vì mềm yếu, trước sau không dám nói cho nàng ấy biết sự thật, lừa nàng ấy tận mấy năm.
Nước mắt Hán Vương rơi xuống, rơi xuống bàn cờ, nàng vội vã lau đi, nhưng càng lau càng rơi nhiều hơn.
Không biết điện hạ nghĩ tới điều gì, lại thương tâm rồi. Vương phi thật sự hết cách, nghiêng người giúp nàng lau nước mắt: "Không phải đã nói rồi sao, mười bảy chính là người lớn, làm người lớn, thì không được khóc."
Hán Vương ngoan ngoãn gật đầu, nỗ lực ngăn nước mắt lại.
Con mắt nàng đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng, đáng thương vô cùng, Vương phi cũng không cố tính kế viện lời lừa gạt nàng nữa, ôm nàng đến bên cạnh, ôn nhu an ủi: "Điện hạ có tâm sự, sao không nói với ta?"
Hán Vương đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, Vương phi đang thân thiết mà nhìn nàng, Hán Vương chợt cảm thấy áy náy không thôi, nàng nhào vào trong lòng Vương phi, chui đầu lên vai nàng ấy, nức nở nói: "Ô ô ô ô, A Dao, ta đã luôn lừa ngươi."
Vương phi ngẩn ra, trong mắt nổi lên ý cười, nói: "Điện hạ có chuyện gì luôn gạt ta chứ."
"Chính, chính là. . ." Hán Vương hàm hồ nói, trong lòng rất sợ hãi. Chờ nàng nói rồi, Vương phi nhất định sẽ tức giận, nàng ấy tức giận nhất định sẽ không dùng khuôn mặt ôn hòa như vậy đối đãi với nàng nữa. Hán Vương sợ hãi cực kỳ.
Có thể nói ra, nàng lại không còn nhiều thời gian, Hán Vương đã không muốn tiếp tục lừa gạt nữa, nàng không muốn tương lai, A Dao trong lúc vô tình biết được sự thật, oán hận nàng.
Hán Vương cắn cắn môi: "A Dao, ngươi ôm ta một cái."
Nàng hai năm qua cao lớn hơn không ít, nhưng vẫn gầy như vậy, ôm vào, vẫn mềm mại, đáng yêu như vậy. Vương phi nghe theo, ôm nàng vào trong lòng.
Hán Vương liền thỏa mãn, nàng cảm thụ khí tức ấm áp trên người Vương phi, lưu luyến dừng lại chốc lát, mới úp sấp bên tai nàng ấy, cắn cắn môi, lấy hết dũng khí, cực lực đem câu nói kia, nói rõ ràng: "A Dao, ta cũng không phải nam tử, ta đã luôn lừa ngươi. . ."
Sau khi nói xong, Hán Vương liền từ trong lòng Vương phi lui ra ngoài. Nàng ngồi xuống đệm đối diện, lau khô nước mắt.
Vương phi cong cong môi, lại dừng một chút, nàng im lặng một hồi, mới nói: "Thì ra điện hạ đã luôn lừa ta."
Hán Vương chầm chậm gật gật đầu, nhấc tay áo xoa xoa con mắt, cũng không dám lại muốn Vương phi ôm, nàng lại hối hận, ngày mai vốn muốn đi cùng A Dao đến chùa Nghiễm Bình, hiện tại, nàng ấy hẳn cũng không nguyện đi.
Vương phi nhìn nàng một chút, lại nói: "Như vậy, điện hạ phải bồi thường ta như thế nào?"
Hán Vương mím mím môi: "Làm trễ nãi ngươi nhiều năm , ta nghĩ mình không đền nổi cho ngươi." Nàng cúi đầu, không cho Vương phi nhìn thấy thần sắc của nàng, chỉ thỉnh thoảng nhấc tay áo, lau mắt. Nàng hơi bình tĩnh lòng mình lại, nhưng trái tim lại vô cùng đau đớn, nàng thật ra muốn nói một câu, nàng thích nàng ấy, là loại yêu thích trên tập tranh. Nhưng là A Dao, hẳn cũng không muốn nghe.
"Ngươi muốn bồi thường cái gì, ta nhất định tìm tới cho ngươi." Hán Vương lại nói.
Vương phi nghiêng người, nâng cằm Hán Vương lên, Hán Vương đột nhiên không kịp chuẩn bị, lộ ra cặp mắt ngập nước mắt kia của nàng, con ngươi khóc đến đỏ bừng, trong con mắt ngập nước kia tràn đầy sự sợ hãi.
Vương phi đau lòng vô cùng. Nàng không tự chủ được xoa môi nàng ấy, miêu tả qua lại, Hán Vương co rúm lại lùi về sau, nước mắt một giọt một giọt mà rơi xuống.
Có thể Vương phi đã không muốn nhịn nữa, nàng không thể để nàng ấy lại trốn, cúi người, hôn lên môi Hán Vương.
Hán Vương ngây dại, trong mắt tràn ngập mờ mịt, tim nhịn không được gia tốc. Nàng hơi chớp mắt, Vương phi ở gần ngay đây, cùng nàng răng môi quấn quít. Môi nàng ấy mềm mại, lại ngọt ngào, mang theo khí tức ấm áp. Nàng sợ hù dọa nàng ấy, chỉ nhẹ nhàng dán vào, cũng không có động tác kế tiếp.
Hán Vương nín thở, không muốn thả ra, lại không dám tới gần. Trên môi khô khốc đến lợi hại, nàng không nhịn được vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ một hồi.
Ý cười trong mắt Vương phi loé lên, vòng lấy eo Hán Vương, đem nụ hôn đẩy sâu hơn.
Lần đầu tiên làm việc này, Hán Vương khó tránh khỏi ngốc, có thể nàng cũng cố gắng đuổi theo tiết tấu của Vương phi, đáp lại nàng ấy. Vừa rồi khó chịu đến thở không thông, đã bị nhịp tim như trống đánh thay thế.
Nàng muốn nhiều hơn nữa, Vương phi lại hơi lui ra, nàng nhìn Hán Vương, an ủi sờ mặt nàng ấy. Hán Vương hơi thở dốc, mờ mịt nhìn lại nàng.
Vương phi cười cười: "Điện hạ nói muốn bồi thường cho ta, ta chỉ muốn điện hạ đáp ứng, bất luận phát sinh cái gì, cũng không được rời bỏ ta."
Hán Vương chậm rãi nháy mắt, dần dần thanh tỉnh, nàng chần chờ một lát, không biết như thế nào cho phải.
Vương phi cũng không giục, chỉ kiên trì chờ đợi.
Hán Vương nghĩ một hồi lâu, nàng nói: "A Dao, ta thích ngươi." Nàng đưa tay ôm lấy cổ Vương phi, yếu ớt tựa lên người nàng ấy, trẻ con nói, "Nếu có thể , ta muốn vĩnh viễn ở cùng ngươi, vĩnh viễn đều không xa rời."
Nhưng lại không được, nàng phạm phải tội khi quân, công chúa khỏe mạnh thì không làm, che giấu thân phận nữ tử, thuở nhỏ giả làm hoàng tử, chỉ người có dã tâm muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mới làm việc như thế. Mà thân vương giấu dã tâm trong lòng, triều đình sẽ không tha cho. Nàng không biết bệ hạ sẽ xử trí nàng như thế nào, nhưng nàng không dám để Vương phi mạo hiểm.
Buổi sáng, nghĩ đến không thể đi cùng với A Dao, nàng liền rất hối hận lúc trước không chuẩn bị thêm một phần hộ tịch, nhưng mà cẩn thận nghĩ đến, mặc dù thật sự có hai phần hộ tịch, nàng cũng sẽ không đi. Chuyện bí mật của hoàng thất, nàng lưu lại, bệ hạ muốn hỏi tội, hơn nửa cũng là lặng lẽ, Vương phi đi rồi cũng không quan trọng lắm. Nếu như nàng trốn đi, bệ hạ chắc chắn truy xét, liền đem Vương phi đặt vào hiểm cảnh rồi.
Nàng rất vô dụng, cái gì cũng không được, thế nhưng lúc trước nàng đã nói phải bảo vệ nàng ấy, liền phải thật sự bảo vệ nàng ấy.
Hán Vương dứt lời, yên lặng chốc lát. Nàng cọ lên gò má Vương phi, thanh âm mềm mại, nhưng rất ngoan ngoãn, lại nói một lần: "Ta thích ngươi."
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, đến biệt viện, Hán Vương vẫn vùi trong l*иg ngực Vương phi, nàng đặc biệt dính người, không chỉ muốn ôm một cái, còn muốn hôn hôn.
Vương phi thuận theo ý nàng, hôn hôn nàng, nàng liền rất cao hứng, con mắt sáng sáng, rất hiểu chuyện.
Sự khác thường của nàng, Vương phi lại há có thể không biết, song phải chính miệng nàng ấy nói ra, muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với nàng, nàng liền không đành lòng lại ép hỏi nàng ấy, giấu giếm chuyện gì.
Thật ra cho dù điện hạ không nói, nàng cũng đoán được mấy phần.
Hộ tịch, văn khế giấu trong tráp kia, đêm qua Vương phi liền từ trong bình hoa phát hiện.
Nơi điện hạ giấu đồ, chỉ có vài chỗ, hoặc bên dưới ngọc chẩm, hoặc sau giá sách, hoặc trong bình hoa. Tập tranh chính là sau giá sách, tráp nàng ấy đặt ở lọ hoa, cắm cuộn tranh nhỏ, dùng để che giấu.
Trong hộp gỗ để hộ tịch, nhìn thấy vật ấy, Vương phi liền hiểu được. Trong cung không biết xảy ra chuyện khi nào, điện hạ muốn chạy trốn. Nhưng bên trong tráp chỉ có một phần hộ tịch, theo tính tình điện hạ, nàng ấy chắc chắn sẽ cho nàng.
Quả nhiên, hôm nay ra ngoài, nàng đem những người có thể giao phó trong phủ đều mang đến, gia lệnh, giáp sĩ, liền bánh ngọt những thứ này, nàng đều thầm bảo gia lệnh chuẩn bị thêm mấy phần.
Điện hạ ở bên ngoài không tranh, lại rất nhát gan, chút ít đồ này, nàng không biết chuẩn bị bao nhiêu năm, dùng để bảo toàn tính mạng, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của nàng ấy, hẳn nàng ấy đều đem những thứ này, cho nàng.
Xe ngựa vững vàng dừng lại, Hán Vương bò lên, kéo rèm cửa sổ, liếc mắt ra bên ngoài, quay đầu lại nói: "A Dao, đến rồi."
Nàng dứt lời, cười híp mắt, lại nói: "Quản sự nơi này, biết làm món ăn dân dã rất ngon, chốc lát nữa liền để hắn làm cho chúng ta ăn. Ngươi không cần động thủ, ta giúp ngươi cắt thịt."
Vương phi gật đầu, đáy mắt ôn nhu vô cùng.
Điện hạ tự chủ trương như vậy, nàng vốn nên tức giận, nhưng nàng không biết tại sao lại không cách nào tức giận với nàng ấy được, chỉ có đau lòng, chỉ muốn đem hết toàn lực, yêu thương nàng ấy nhiều hơn một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
Vương phi nói, điện hạ ngoan như vậy, sau này cho phép người liếc nhìn những bông hoa khác.
Những hoa khác: Run lẩy bẩy.