Hán Vương cao lớn hơn, chờ Chính Đán qua đi, đông phục cởi xuống, chiều dài liền hết sức rõ ràng, năm ngoái xuân sam cũng không phải là chật, lại lộ ra một đoạn nhỏ cổ tay, mặc không được.
May mà Vương phi đã ngờ tới, lúc làm xuân sam, chiếu theo kích cỡ quần áo cũ chừa ra một đoạn be bé, đúng lúc vừa vặn.
Lan sam chu sắc (màu son), cổ tròn tay áo lớn, đem khuôn mặt nhỏ của Hán Vương, càng tôn lên vẻ trắng nõn, hoạt bát phấn chấn. Hán Vương rất yêu thích, thường xuyên mặc, lại hết sức bảo vệ, sợ mặc hỏng.
Vương phi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nói với nàng: "Sang năm điện hạ lại cao hơn, sẽ mặc không được nữa, không cần tiết kiệm như vậy."
Vóc dáng của điện hạ phát triển chậm hơn nữ tử bình thường một chút, dường như lúc này mới bắt đầu, sang năm, nhất định phải đổi trang phục mới.
Hán Vương một mặt gật đầu đáp ứng, một mặt vẫn dè dặt, chỉ lo sợ cọ xát, nàng lại cứ thích mặc, nghiêm chỉnh cả mùa xuân, Hán Vương điện hạ dường như nhã nhặn hơn không ít, thường xuyên ngồi, không chạy cũng không nhảy.
Như vậy đến cuối xuân đầu hè, bộ xuân sam này, lại như giống mới, không một chút hư hao.
Mà Hán Vương càng thêm thích ngắm nhìn Vương phi, luôn cảm thấy Vương phi xinh đẹp, thường xuyên muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lại chỉ ngượng ngùng cười cười, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ mà nhìn Vương phi nhẹ nhàng lắc đầu, một chữ cũng không mở miệng.
Vương phi biết nàng ấy vẫn cần chút thời gian để tới thuyết phục mình, liền cũng không chọc thủng, chỉ kiên trì chờ đợi. Nàng tự nhiên có thể lập tức đâm thủng, khiến điện hạ nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng lại cảm thấy, nếu nàng nói thẳng đã nhìn thấu nàng ấy là nữ tử, nhất định sẽ hù dọa điện hạ, không bằng thuận theo tự nhiên, chờ bản thân nàng ấy buông bỏ phòng bị, chính miệng nói với nàng bí mật này.
Như vậy, mãi đến khi Hán Vương mười bảy tuổi, việc này lại bị Hoàng Đế vô tình phát hiện.
Lại nói hiện nay thánh thượng cũng không dễ dàng, từ sau khi lên ngôi, vẫn vì con nối dõi quấy nhiễu. Nàng cùng hoàng phu thành hôn nhiều năm, không biết làm sao dưới gối vẫn không có con. Ban đầu các đại thần vẫn kiềm chế, chỉ tình cờ nói bóng nói gió một phen, nhưng mà thời gian phát triển, tung thích Hoàng Trữ vẫn không thấy đâu, các đại thần tất nhiên là ngày càng sốt ruột lên. Mới đầu là trong bóng tối mời ngoại tổ mẫu của bệ hạ vào cung khuyên bảo, Đông Cung (nơi ở của Thái Tử), quốc chi trữ nhị, sao có thể khuyết đã lâu? Thời Ai Đế Tấn Vương tạo phản cũng chính là vì một chuyện lập trữ của Cao Đế, mầm họa quá mức dây dưa dài dòng. Vì quốc gia tính kế, cũng nên nghênh lập thị quân, diên đản trữ tự.
Hoàng Đế không đồng ý.
Các đại thần không có cách nào, lại đẩy Thừa Tướng đi ra, đi vào khuyên bảo. Thừa Tướng chính là mẫu cữu của Hoàng Đế, Hoàng Đế cùng một nhà mẫu cữu thân thiết, nghĩ đến bao nhiêu sẽ cho chút mặt mũi.
Hoàng Đế vẫn không đồng ý.
Nàng cùng hoàng phu một lòng một dạ, không muốn lại có thêm người thứ ba vào cung che giữa các nàng, dù là ai tới khuyên, đều vô dụng. Nhưng mà quốc gia xác thực lại không thể không có Thái Tử, nàng sau trăm tuổi, cũng thật sự cần người kế thừa ngôi vị Hoàng Đế.
Hoàng Đế liền đưa mắt nhắm ngay Hán Vương.
Tiên đế có mười một người con, ngoại trừ chết trẻ, chết yểu, còn lại sáu người con, trong sáu người con, năm người con tiền tiền hậu hậu mà cuốn vào án phản nghịch, chỉ còn lại người con thứ tám là Hán Vương.
Hoàng Đế cũng không còn cách nào khác, một mặt ứng phó triều thần thúc giục, một mặt kiên trì chờ đợi Hán Vương sinh con. Nàng đã nghĩ xong rồi, phàm là Hán Vương có con, bất luận là nam hay nữ, lập tức đoạt lấy, lập thành Thái Tử, sau này giáo dục, để tương lai hắn làm một minh quân. Cho tới khi nàng sau trăm tuổi, Thái Tử xem nàng vi mẫu, vẫn trùng tôn Hán Vương vi phụ, nàng cũng không bắt buộc.
Hoàng Đế đã suy nghĩ chu toàn, ai biết chờ mãi, đợi một năm rồi lại một năm, trước sau vẫn không thấy Hán Vương phi có thai. Một mặt là đại thần thúc ép không ngừng, một mặt là cảm thấy có lỗi với hoàng phu, Hoàng Đế rốt cục ngồi không yên, mời Hán Vương vào cung, muốn thay nàng xem xem, trên người có thiếu sót gì hay không, nếu là có, cũng kịp thời điều dưỡng.
Này vừa nhìn, Hán Vương thân nữ tử tất nhiên là không giấu được rồi.
Xuân hạ chi giao, ngày dần trở nên oi bức, ngày dài, đêm ngắn, tháng ngày cũng tựa như nhiễm phải truyện dở, đi kèm nắng nóng như lửa, trở nên buồn ngủ.
Bầu trời cao rộng, xanh màu ngọc bích.
Vốn là một ngày ôn hoà, Hán Vương lại sầu não uất ức.
Hôm nay nàng dậy đặc biệt sớm, ngồi ở trước án thư mà ngơ ngẩn cả người.
Hôm qua vào cung, hoàng phu gần gũi thay nàng xem mạch. Nam nữ mạch tượng không giống nhau, một xét liền biết. Nghe đồn hoàng phu y thuật cao minh, ít có người sánh bằng, bắt mạch tất nhiên là làm được, nghĩ đến đã nhìn ra rồi. Chỉ không biết vì sao hắn vẫn chưa bẩm báo với bệ hạ.
Hán Vương ủ rũ cực kỳ, ẩn giấu nhiều năm như vậy, rốt cục vẫn không giấu được rồi. Giả mạo hoàng tử, chuyện lớn như vậy, không biết bệ hạ sẽ xử trí như thế nào, vì tôn nghiêm hoàng thất, có lẽ sẽ khiến nàng chết bất đắc kỳ tử, hoặc cho nàng một cái tội danh, vô thanh vô tức xử trí. Tóm lại trốn không thoát một chữ chết.
Hai ngày trước vẫn rất cao hứng. Tai hoạ lại nói đến là đến, đúng là khiến cho con người ta khổ sở. Hán Vương nhấc tay áo lau nước mắt, nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
Canh giờ còn sớm, sắc trời màu xám tro, còn chưa sáng hẳn, nội thất, Vương phi còn đang ngủ yên.
Thời gian các nàng chung đυ.ng không nhiều lắm, thường ngày đều là Vương phi chăm sóc nàng, lúc nàng không muốn đến nơi này, còn để Vương phi vì nàng bận tâm. Hán Vương nỗ lực kiềm nén nước mắt, chờ bình tĩnh nỗi lòng, nàng đứng lên, đến mở miệng bình hoa lên, trong bình hoa cắm mấy bức tranh, mà mấy cuốn tranh kia chặn hộp gỗ dưới đáy bình.
Hán Vương đẩy bức tranh ra, lấy cái hộp ra, mở ra nhìn một chút, những thứ bên trong văn khế, hộ tịch đều vẫn còn. Nàng thở phào nhẹ nhõm, còn là tốt rồi.
Đây là nàng an bài từ trước, phí không ít công phu, bỏ ra mấy năm, nàng mới có thể bố trí ra hộ tịch giả như vậy, phòng chính là ngày hôm đó. Bên trong hộ tịch giả mọi thứ đều là thật, dinh thự, điền viên, thậm chí trong quan phủ cũng có ghi chép, chỉ thiếu một người chân thật tồn tại mà thôi. Nàng khi đó nghĩ, nếu như bị nhìn thấu thân phận, liền nghĩ cách bỏ trốn khỏi kinh thành, mang tên họ bên trong hộ tịch giả, hộ tịch giả này, liền trở thành thật.
Nàng an bài hộ tịch này trước khi chưa thành thân với A Dao, khi đó nghĩ đến, chính là nghĩ cách chạy trốn, đến cái nơi kia mai danh ẩn tích, nhàn vân dã hạc qua ngày tháng.
Bây giờ có A Dao, đương nhiên không thể chỉ lo cho bản thân mình được. Nàng đã nghĩ xong rồi, phải đem cái tráp này cho A Dao. Bên trong ngoại trừ đổi một hộ tịch hoàn toàn mới, cũng không có thiếu khế đất, tiền bạc, đủ để nàng một đời an dật.
Ánh mắt Hán Vương nhu hòa, lộ ra nụ cười nhỏ, nhưng mà chốc lát, khuôn mặt nhỏ của Hán Vương liền nhăn lại, nàng nhấc tay áo che mặt, không được rơi nước mắt.
Ô ô ô, thật là khổ sở, nhưng chỉ có một tờ hộ tịch, nàng nên chuẩn bị thêm một tờ, như vậy là có thể đi cùng A Dao rồi.
Sau đó cũng không thể muốn A Dao ôm một cái, cũng không có thể muốn A Dao sờ sờ rồi.
Hán Vương vốn là hốc mắt cạn, vừa nghĩ đến, càng thương tâm, nước mắt càng không ngừng được. Nàng khóc sướt mướt, vừa lau nước mắt vừa đem tráp giấu đi, sợ không ổn thỏa, nàng từ trên giá sách lấy một cuộn tranh, để vào trong bình hoa, đem tráp giấu đi cẩn thận.
Giấu kỹ tráp rồi. Hán Vương lau khô nước mắt, xoay người đi ra ngoài.
Nàng không còn nhiều thời gian, phải cố gắng bồi bồi A Dao, khiến nàng ấy nhớ đến nàng sâu một chút.
Hôm qua các nàng đã định bàn bạc, hôm nay liền đi chùa Nghiễm Bình chơi.
Chùa Nghiễm Bình xây trên một ngọn núi, cách kinh sư một ngày đi đường, nàng có một biệt viện ở đây, các nàng dùng xong bữa sáng liền khởi hành, đêm xuống là có thể đến nơi, đêm nay liền ở trong biệt viện, sáng sớm ngày mai, có thể leo núi vào chùa.
Trong chùa Nghiễm Bình có một mảnh rừng đào.
Nàng mơ hồ nhớ tới, năm ấy nàng muốn ngắm hoa đào, mùa xuân đã qua, thời kỳ nở hoa đã qua, cây đào khắp kinh thành, tàn hoa tan mất, gia lệnh vì dỗ nàng vui vẻ, nói là biệt viện có tử đằng, đang nảy nở, điện hạ có thể đi xem.
Nàng liền đi. Ở bên trong biệt viện hai ngày, thấy trên núi không xa có sơn tự, nàng nhất thời hứng khởi, liền nhanh chân đến xem.
Đó là một ngôi chùa cổ, miếu thờ thật sự cổ điển, chủ trì kia, cũng hòa khí, thân thiết nói cho nàng lai lịch nơi này. Bọn họ một đường đi một đường nói, vòng qua một chỗ chỗ ngoặt, trước mắt nàng đột nhiên sáng ngời, cả vườn hoa đào nở rộ, như hoa như cẩm, như mây như thác, xán lạn đến cực điểm.
Tính toán thời tiết, trước mắt chính là cùng năm đó không xa lắm, nghĩ đến các nàng lần này đi, lại có thể ngắm nhìn cả vườn đào rồi.
Nghĩ đến cả vườn phồn hoa thịnh cảnh kia, Hán Vương lúc này mới lộ ra ý cười, A Dao nhất định cũng thích.
Nàng rón rén mà trở lại bên giường, xốc chăn mỏng lên, nằm vào trong.
Vương phi đang ngủ yên, Hán Vương quay đầu nhìn nàng, cẩn thận tới gần, nâng cánh tay Vương phi lên, tự mình chui vào, để Vương phi ôm nàng.
Nàng rất thích A Dao, từng cho rằng có thể sống hết đời với nàng, vì thế vui sướиɠ không ngớt.
Hán Vương lại nhìn Vương phi một lúc, nhắm mắt lại, khí tức của Vương phi, cùng trên người nàng ấm áp vị thơm, bình yên ngủ.
Mặc dù không thể cùng A Dao sống hết đời rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình may mắn, nàng vốn chỉ là một kẻ, liền người nói chuyện cùng cũng không có, mấy năm qua lại có A Dao, thời gian ở chung dài như vậy, sớm chiều đều ở chung, nàng đã có lời rồi, chỉ tiếc A Dao lại bị nàng liên lụy, không thể không đi tha hương. Hán Vương cảm giác hổ thẹn thật sâu.
Sắc trời ngoài cửa sổ từ xám tro đã sáng dần lên, mặt trời thả kim quang, chiếu vào ô cửa sổ, cảm giác mát mẻ ban đêm tản đi, hơi ấm từ từ quẩn quanh.
Hán Vương ngủ lại.
Vương phi mở mắt ra, nhìn thấy khóe mắt nàng ẩm ướt, khẽ thở dài một hơi.
Trong cung chính là cung cấm của thiên tử, bách yêu chớ vào, lấy đạo hạnh của nàng, có thể mang hình người đi vào, nhưng khó đến gần Hoàng Đế một trượng, càng không thể biến mất thân hình, lẻn vào trong đó.
Vì vậy nàng cũng không biết ngày hôm qua ở trong cung xảy ra chuyện gì, khiến điện hạ thương tâm như vậy.
Vương phi nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hán Vương nơi khóe mắt. Hán Vương tựa như đang ngủ cảm thấy, theo bản năng cọ lên lòng bàn tay nàng. Tựa như chú cún nhỏ. Vương phi cong cong môi, ôm nàng gần thêm một chút.
Qua giờ Mão (5-7AM), Hán Vương cùng Vương phi mới thức dậy, hai người dùng xong bữa sáng, chuẩn bị lên xe đi xa.
Hán Vương trách nhiệm với Vương phi, đem tráp ủy thác cho gia lệnh , bảo hắn mang theo, cùng đi biệt viện. Trong kinh thành nhiều ánh mắt người nhìn, ẩn nấp không dễ, nếu là ở biệt viện, liền dễ dàng hơn nhiều. Chờ đến chùa Nghiễm Bình, nàng liền sắp xếp người, hộ tống A Dao rời đi.
Hán Vương lần đầu tiên bày ra chuyện lớn như vậy, trong lòng hoảng sợ. Nàng biết bản lĩnh của mình có hạn, sợ hãi có sơ hở, liền một lần lại một lần diễn luyện lại tình cảnh đó trong đầu, chỉ lo phạm sai lầm chỗ nào đó, sẽ đưa không đưa Vương phi đi được.
"Điện hạ."
Vương phi gọi nàng.
Hán Vương đang mê man suy nghĩ, sợ hết hồn, ngơ ngác mà nhìn Vương phi, ánh mắt mờ mịt, gò má hơi trống, một lát sau, nàng muốn bản thân trách nhiệm với Vương phi làm một chuyện, chột dạ hơi chớp mắt, nỗ lực trấn định nói: "Gọi ta chuyện gì?"
Vương phi trong lòng bất đắc dĩ, ngốc như vậy, làm sao có thể giấu đi tâm sự được.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu đuôi câu chuyện Hán Vương bị Hoàng Đế phát hiện thân phận, trong《 Xuân Như Cựu 》đã miêu tả tỉ mỉ, nơi này cũng không viết nhiều. Muốn biết Bảo Bảo có thể trở mình được hay không, mời xem ba chương cuối cùng của 《 Xuân Như Cựu 》.
Hoàng Đế bày tỏ, Hán Vương đệ đệ nghĩ nàng xấu như vậy, nàng rất khó vượt qua.
Editor có lời muốn nói:
《 Xuân Như Cựu 》 đã có bản edit rồi, nhưng chỉ mới đến chương 83 thôi, các cậu có thể chờ hoặc đi tìm bản QT xem cũng được nhé =))