[12 Chòm Sao] Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Tôi

Chương 56: Ngoại Truyện ( Giải - Yết ) Một Mối Tình.

Ánh hoàng hôn nhuộm màu rực rỡ khắp ban công

Ký ức đã quên, tôi sẽ khiến cho em nhớ lại...

_______

Thiên Cự Giải chỉ là một cô tiểu thư bình thường, trên cả bình thường, bởi với thành phố hiện đại này mà nói, Thiên Gia cũng chẳng là cái gì cả.

Việc gánh vác công ty cũng đã có anh cả lo liệu, cô sau khi tốt nghiệp đại học đã chật vật xin việc khắp nơi, cuối cũng lại chọn làm thêm trong một quán cà phê nhỏ. Công việc này thật sự tầm thường, lương tháng cũng chẳng được bao nhiêu. Nhưng cuối cùng vì mọi người ở đây quá thân thiện, cô cũng muốn níu kéo không rời, thật không nỡ đi làm việc ở nơi khác.

Ca làm của cô thường vào 6 - 7 giờ sáng, 8 - 10 giờ đêm. Vì vậy sáng thì phải dậy sớm, tối lại chẳng được nghỉ ngơi. Bình minh đến cũng là lúc cô gặm vội cái bánh mì, lao lên chiếc xe đạp rồi thục mạng chạy đến chỗ làm. Mọi thứ có phần khó khăn, nhưng cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Khách hàng ghé tới quán thường rất đông, công việc lúc nào cũng túi bụi khiến cho những nhân viên ở đó mỗi lần xôm tụ lại đều chỉ biết than thở với nhau, rồi đồng tình phê phán rằng tại sao bà chủ lại phát lương ít đến vậy. Mỗi lần như thế, Thiên Cự Giải chỉ biết im lặng nghe bọn họ nói, lâu lâu cũng phải cản bớt lại vì sợ bà chủ nghe được.

Chị Lành là một nhân viên ở đó, vẫn thường đùa giỡn với Cự Giải rằng:

- Gia đình em dù thế nào thì vẫn có tiếng, sao không kiếm cho em một chỗ làm ổn định hơn? Lương cao hơn? Dù gì em học cũng giỏi như vậy, cái bằng đại học chẳng lẽ chỉ để chơi chơi thôi sao?

- Em cảm thấy công việc này đủ ổn... - Cự Giải khẽ đáp, trên môi vẫn vương lên một nụ cười.

-------

Hôm đó là một sáng đầu mùa đông, tiết trời se lạnh nhưng người chịu lạnh yếu như Cự Giải thì lại lạnh đến run người, phải mắc đến 3 – 4 lớp áo đến chỗ làm. Thật ra lúc đầu thấy trời lạnh như thế cô cũng định xin nghỉ làm một hôm, nhưng nghĩ lại lương tháng cũng chẳng được bao nhiêu, Thiên Cự Giải liền cố lết khỏi cái giường thân yêu rồi hì hục chuẩn bị đến chỗ làm.

Nhưng... đó liệu có phải là quyết định đúng đắn?

Vừa mới đặt chân đến quán, Cự Giải đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở đằng trước rồi. Cô hốt hoảng chạy ra thì đã hiểu rõ mọi chuyện. Cảnh tượng trước mắt cô là chị Nhiên chủ quán đang hấp tấp xin lỗi người đàn ông trung niên trước mặt mình, còn hắn thì chỉ liên tục vung tay mắng chửi. Cô có thể nhìn thấy trên người hắn có dính màu cà phê, chắc chắn chị Nhiên khi bưng thức uống ra đã lỡ làm đổ lên người hắn. Ở cạnh chị Nhiên, những nhân viên khác cũng đều bị hắn mắng cho tơi tả khiến Cự Giải càng thêm phần ấm ức, cô liền đi nhanh tới đỡ chị Nhiên đang ngồi dưới sàn lạnh, nhưng chị ấy dường như muốn quỳ tiếp để xin lỗi hắn chứ chưa muốn đứng lên, càng làm cho Cự Giải thêm tức giận. Cô quay ngoắt mặt lại nhìn tên đàn ông trước mặt rồi quát lớn:

- Ông thôi đi, ông lấy cái quyền gì mà bắt chị ấy phải quỳ chứ!

Gương mặt của hắn bất chợt trở nên biến dạng, khiến chị Lành đứng bên cạnh càng thêm sợ hãi. Chị đưa tay kéo kéo cánh tay của Cự Giải, nói nhỏ:

- Cự Giải, em cố kiềm chế một chút, gia thế của ông ấy không phải dễ đυ.ng vào đâu...

Thiên Cự Giải lập tức rút tay lại:

- Em không cần biết gia thế của ông ta như thế nào, nhưng ông ta xúc phạm mọi người như thế mà chị coi được sao?

Gã đàn ông kia sau khi nghe được thì liền tức đến điên người, lập tức nhào vào định tát Cự Giải:

- CON KHỐN!!

Bàn tay dơ bẩn của hắn còn chưa kịp chạm sợi tóc của cô đã bị một vị khách ở đó giữ chặt lại. Thiên Cự Giải mở tròn mắt ra nhìn, suýt chút nữa thôi là cô đã bị tát đến nỗi thấy rõ sao trên trời luôn rồi. Cô lại quay sang nhìn vị khách kia với ánh mắt khó hiểu, rốt cuộc tại sao anh ta lại giúp cô?

Vị khách mặc vest kia vẫn giữ chặt tay của gã kia khiến cho hắn càng trở nên điên loạn:

- Thằng khốn, mày là ai mà dám lo chuyện bao đ...

Chưa kịp nói xong, hắn đã bị vị khách kia đẩy ngã rồi, khí chất của anh ta rất lớn, đưa con mắt lạnh như băng nhìn gã đàn ông đang ngã dưới sàn:

- Cút, trước khi tôi gọi Dược Thiếu tới.

Vừa nghe thấy hai chữ “Dược Thiếu”, gã kia từ gương mặt hăm hăm tức giận lại chuyển sang vẻ hốt hoảng đến không còn một giọt máu, hắn liền đứng bật dậy dở lời ngon tiếng ngọt, sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Thiên Cự Giải lúc này mới đỡ chị Nhiên đứng dậy, nhìn gương mặt của chị thôi Cự Giải đã biết chị đã sợ đến mức nào. Cô liền nói với vị khách kia:

- Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh không biết chúng tôi có thể tiếp tục làm ăn hay không. Nhưng mà... sao anh lại giúp chúng tôi?

Người đàn ông kia nhìn cô đáp:

- Tôi là người của Dược Thiếu, Dược Thiếu bảo sao thì tôi làm vậy thôi. Hôm nay đúng là may mắn cho cô rồi.

Nói xong anh ta liền bỏ đi, để lại trên gương mặt của Cự Giải hai chữ ngơ ngác. Cô còn chưa kịp định thần lại thì con bé Ngọc nhân viên ở đó liền níu lấy vai cô rồi nói:

- Chị Cự Giải, kiếp trước chị làm nghề gì mà kiếp này may mắn thế? Quen biết được với Dược Thiếu luôn cơ đấy!

Cự Giải liền nhíu mày đáp:

- Chị đâu có quen anh ta? Dược Gia xưa nay rất có tiếng tăm, đến cả Thiên Gia bọn chị cũng chưa từng có cơ hội được nói chuyện bao giờ, bây giờ cũng không hiểu sao người của Dược Gia lại ngang nhiên giúp đỡ chị – Cô cúi đầu xuống, nói tiếp – Tự nhiên chị lại có dự cảm không lành. Yến Ngọc, em nói xem, chuyện này không phải là có ẩn tình gì đó chứ?

Dương Yến Ngọc chu môi, đôi mắt bắt đầu trở nên mơ mộng:

- Chị Cự Giải, chị đã quá may mắn rồi... Còn được đời thứ ba của Dược Gia giúp đỡ nữa. Chị không biết đó là ai sao? Là Dược Thiên Yết, Dược Thiên Yết đó, em xem trên hình đã suýt chết đi vì gương mặt trời sủng của anh ta rồi! Dược Thiên Yết xưa nay rất ít lộ diện, em còn nghe đâu đó anh ta bị dị ứng với phụ nữ, nay lại bảo vệ sĩ của anh ta đứng ra giúp đỡ cho chị~ - Dương Yến Ngọc đưa tay lên che mặt rồi lắc lắc đầu – Ôi chúa ơi, Thiên Cự Giải chị ăn gì mà kiếp này có phúc thế kia chứ!!!!!

Cự Giải nhìn con bé Yến Ngọc với cái ánh mắt khó hiểu, con bé này, rốt cuộc lại suy nghĩ bậy bạ gì nữa đây? Cô cố gắng không chú ý đến Yến Ngọc nữa, quay sang giúp chị Lành đem chị Nhiên chủ quán vào buồng nghỉ ngơi, lúc nãy chị ấy đã bị lão kia mắng chửi đến nỗi sợ tái mặt rồi, tay chân cũng chẳng còn sức lực nữa.

Chị Lành sau đó liền ra ngoài tiếp tục làm việc, bảo Cự Giải ở trong phòng trông canh và chăm sóc cho chị Nhiên, Thiên Cự Giải cũng gật đầu đồng ý. Chị Nhiên bây giờ cũng cần được nghỉ ngơi, cô cứ ở đây theo dõi tình hình của chị ấy đã. Đôi mắt của chị Nhiên vẫn cứ nhắm lại, nhưng ngay sau đó liền mở ra. Cự Giải còn chưa kịp hỏi gì thì chị ấy đã mở lời:

- Thiên Cự Giải, hôm nay người của Dược Gia đã cứu em, nhưng chị dặn cho em biết, em đừng bao giờ dính dáng thì đến người của Dược Gia cả, kết quả em nhận lại sẽ không có gì tốt đẹp đâu...

Nói xong, chị ấy liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cự Giải cũng muốn là là vì sao, nhưng thấy chị Nhiên đang mệt mỏi như vậy, cô cũng chẳng dám hỏi gì thêm nữa. Nhưng... cô lại không suy nghĩ chút gì về chuyện chị Nhiên nói, cô... chỉ cho rằng chị ấy đang nói đùa.

- - - - - - - -

Những chuỗi ngày tiếp theo vẫn diễn ra một cách yên bình. Dạo này cô bạn thân Bạch Sư Tử cũng thường ghé qua thăm cửa tiệm thăm cô. Ngay từ phút đầu gặp nhau, trong ánh mắt của Thiên Cự Giải đã hiện lên hai chữ ngưỡng mộ. Sư Tử thật sự càng ngày càng biết chau chuốt cho bản thân, thể hiện rõ rệt sự xinh đẹp và tinh tế của một cô gái trưởng thành. Làm cho Cự Giải mỗi khi nhìn lại bản thân đều cảm thấy tự ti một cách kỳ lạ...

Thiên Cự Giải cô... vốn sinh ra cũng mang danh là tiểu thư của một gia tộc, vậy mà bây giờ mới chỉ 23 tuổi mà trông đã già đi biết bao, lúc nào cũng mang bộ dạng xuề xoà lếch thếch, ngày ngày mặc vội mặc vàng bộ quần áo ở chỗ làm rồi suốt ngày chỉ biết quanh quẩn ở cửa tiệm, đến thời gian để yêu thương bản thân cũng không có.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ khiến cho Cự Giải phải rầu rĩ. Cuối cùng, buông bỏ tất cả, cô quyết định xin phép cha cho vào công ty làm thư ký cho anh hai, dù gì chị thư ký ở công ty của anh cũng mới vừa nghỉ việc. Công ty của cha giờ cũng đã dựa dẫm tất cả vào anh hai, việc đảm nhiệm công ty thật ra cũng khá cực, cô muốn vào công ty để giúp đỡ cho anh vài phần. Mức lương cũng khá cao, vả lại cũng không bị vất vả nhiều, Thiên Cự Giải cô cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có giá trị rồi.

Thật ra cô cũng còn luyến tiếc rất nhiều ở nơi làm cũ, nhưng cuối cùng nghĩ lại cảm thấy công việc ở công ty có lẽ sẽ tốt cho bản thân hơn, Cự Giải cũng chỉ biết im lặng mà ra đi, mặc cho mọi người ở đó níu kéo cô không rời.

- - - - - - -

Anh cả dạo này thường rất vui vẻ, vui đến quên ăn quên ngủ. Sự việc thế nào thì tất nhiên cô cũng rõ.

Thiên Gia của cô, sắp được hợp tác với công ty của Dược Gia! Về một dự án rất lớn! Dù không biết có làm được nổi không nhưng gương mặt của anh cô lúc nào cũng vui như tết vậy, điều đó Thiên Cự Giải cũng thấy mừng cho anh. Nhưng khi nghe anh bảo cô sẽ cùng anh đến nơi bàn bạc, cô đã xua tay từ chối liên tục. Bởi, người ta chỉ thường đưa theo phu nhân của người ta đến, chứ có ai mang theo em gái bao giờ? Nhưng nếu có thì trông cũng khá kỳ.Vả lại nghĩ đến lời của chị Nhiên nói hôm trước, những lời cảnh báo về Dược Gia, càng làm cho trái tim của Cự Giải bị thắt chặt. Liên tục xua tay từ chối. Nhưng cuối cùng thấy anh mình dùng đủ mọi cách để mua chuộc, thấy cô vẫn giữ cái đầu lạnh thì liền giở chứng ăn vạ khiến cho Thiên Cự Giải cũng không biết làm gì hơn, đành gật đầu:

- Được rồi, hôm đó em sẽ đến.

- - - - -

Thiên Cự Giải dù đã suy tính trước nhưng vẫn không thể ngờ được sự hoành tráng của dự án này. Vừa đặt chân đến nơi, anh cả đã đi đâu mất hút, để cô đứng bơ vơ ở nơi cửa ra vào. Ngay tức khắc, đã có hai người phụ nữ xinh đẹp đến bắt chuyện với cô rồi. Đúng là rất xinh đẹp, nhưng tâm địa thì lại nồng nặc mùi hôi thối, vừa đặt chân đến trước mặt Cự Giải, họ đã không ngần ngại mà buông lời chôm chỉa, ánh mắt lại lộ rõ sự khinh thường, bộ mặt càng làm cho Cự Giải thêm phần chán ghét. Định lướt đi như người qua người nhưng cuối cùng cũng không được buông tha.

Hai người phụ nữ kia cứ như cáo già đội lốt nai con vậy, giọng nói có vẻ ngọt nhưng lại đầy ẩn ý, liên lục lặp đi lặp lại những câu nói nhàm chán. Thiên Cự Giải rốt cuộc cũng không chịu nổi được nữa, định mở miệng đáp trả lại họ thì lại có người đi tới giải vây cho cô rồi.

Đó là một người đàn ông khoảng bằng tuổi cô, nhưng anh ta lại trưởng thành hơn hẳn, toả ra cái khí chất hơn người khiến cho hai cô gái lúc nãy còn trưng ra bản mặt ngạo nghễ giờ đôi môi lại im bặt lạ thường, nói còn không ra nói:

- D... D... Dược Tổng...

Thiên Cự Giải nhìn hai người họ với cái ánh mắt khó hiểu. Họ vừa gọi người đàn ông này là Dược Tổng? Không lẽ... đây là Dược Thiên Yết sao?

Cảm thấy Cự Giải có một người chống lưng mạnh mẽ đến vậy, hai cô gái kia cũng đã khϊếp sợ đến nỗi không dám làm càn nữa. Nhưng lúc họ quay lưng rời đi vẫn không quên đưa con mắt oán hận liếc nhìn Thiên Cự Giải, nhưng điều đó vẫn không khiến cho Cự Giải phải sợ hãi chút nào cả, thứ làm cho cô run sợ lúc này, đó là...

Người đứng trước mặt cô, chính là Dược Thiên Yết.

Hoảng hốt đến cực độ nên vừa chạm mắt anh ta có vài giây cô đã quay ngoắt người chạy nhanh như tên bắn, tiến lại cái góc tường xa xa đằng đó rồi phanh gấp lại, ra sức thở hổn hển. Cái quái gì đang diễn ra vậy nè? Cô đã gây ra tội tình gì mà mới một tuần đã có hai vụ liên quan đến Dược Thiên Yết vậy? Vả lại bây giờ... tại sao tim cô lại đập nhanh vậy chứ? Dường như khi chạm mặt anh ta, cô lại có chút cảm giác thân thuộc. Nó... rốt cuộc là gì đây? Người đàn ông này... cô thậm chí còn chưa gặp lần nào mà?

~~~

Ngày hôm sau, cô vẫn tới công ty làm việc bình thường, nhưng tâm trí thì lại bay bổng ở một nơi nào đó. Hình ảnh của Dược Thiên Yết, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô, thật sự không thể dứt ra được.

Vì cảm thấy đầu óc của bản thân không được ổn định, ngay khi ca làm buổi trưa vừa kết thúc, cô đã rời khỏi công ty rồi, định đi đâu đó để giải toả tâm trạng một chút.

Nào ngờ, cái bản tính hậu đậu nó lại trỗi dậy. Vừa bước xuống cầu thang để đến hầm lấy xe cô lại trượt chân ngã một đoạn dài. Chết thật, ai uống nước mà lại làm đổ khắp nơi, hại cô phải té thành thế này. Thiên Cự Giải bị chuột rút ở lưng, chân phải thì trong lúc bị ngã thì va vào nơi nào đó mà bị rách một đường. Cô định rút điện thoại gọi cho anh cả, nhưng bực thay cái máy nó lại hết pin, vả lại hôm nay anh cô còn đang họp với đối tác, chắc bây giờ vẫn còn đang rất bận.

Thiên Cự Giải cố đứng dậy nhưng chân thật sự đau, là trật khớp sao? Càng di chuyển càng đau đớn, cuối cùng, cô chỉ còn cách đứng đó mà gọi người ta tới giúp.

- Có ai không? Làm ơn giúp tôi với ạ!!! - Cô cố gắng gọi thật lớn, nhưng mọi người có lẽ đang nghỉ trưa cả rồi nên chẳng ai thèm nghe cô gọi cả. Cự Giải thở dài một cái, hai tay bám chắc vào thành cầu thang, rồi di chuyển chân xuống từng bước một. Vừa mới đi xuống được vài bậc, trước mặt cô lại xuất hiện một cái bóng dáng cao lớn, Thiên Cự Giải vừa ngước mặt lên nhìn đã hoảng hốt.

Trước mặt cô... không ai khác chính là Dược Thiên Yết!

Thiên Cự Giải nhìn mà phát hoảng, lại lúng túng tay chân, suýt thì ngã, may mà có Dược Thiên Yết kịp thời đỡ lại.

- D... Dược Tổng...

- Sau này gọi tôi là Dược Thiên Yết.

Vừa dứt lời, anh đã nhấc bổng cô lên rồi bế đi khiến cho Thiên Cự Giải chết lặng.

Cô tựa vào l*иg ngực của Dược Thiên Yết, thật sự rất ấm áp, lại rất quen thuộc.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Tại sao luôn xuất hiện để giúp đỡ cô? Vả lại... tại sao anh ta luôn tạo cho cô cái cảm giác ấm áp này?

Anh đưa cô ra xe, đặt cô vào rồi nói với tài xế:

- Lái xe đi.

Thiên Cự Giải sững người lại, sự ngỡ ngàng ngày càng bọc trùm lấy tâm trí. Sao nhìn cô giống như bị trai lạ bắt cóc vầy nè?!

- D... Dược Tổng, không cần đâu mà, anh giúp tôi thế này là được rồi, thật sự rất cảm ơn. - Cô vội vội vàng vàng mở cửa xe, sau đó đi cà nhắc lại phía chiếc xe tay ga của mình. Cảm thấy như ánh mắt của Dược Thiên Yết vẫn còn dõi theo phía sau, cô liền quay mặt lại, vẫy vẫy tay rồi nói:

- Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh!!! - Cô cười tươi như một mặt trời nhỏ, rồi leo lên xe chạy đi.

Bác tài lúc bấy giờ mới quay mặt ra đằng sau hỏi Dược Thiên Yết:

- Dược Tổng, thật sự không cần đuổi theo sao?

- Không cần, lần này cứ tạm thời như vậy đi đã.

- Vâng... Nhưng mà... Dược Tổng định theo đuổi cô gái đó đến lúc nào?...

Dược Thiên Yết im lặng một lúc, rồi đáp:

- Đến khi nào, cô ấy nhớ ra tôi. Người tình năm xưa của cô ấy.

--------- Kết OE -----------

Lời tác giả:

Hức, cái ngoại truyện của cặp này đáng lẽ phải dài hơn cơ, nhưng vì mị cảm thấy không công bằng cho cặp của mị nên mị đã rút ngắn nó lại, các cậu đọc kết OE rồi tự suy diễn tình tiết nhoa hí hí.

Lưu ý: Tất cả các ngoại truyện đều không liên quan gì đến các tình tiết trong truyện nhé. Chỉ đọc cho vui hoi nhaaaaa.

Tết Nguyên đán cũng sắp đến rồi, chúc mọi người có một cái tết vui vẻ. À, thi được bao nhiêu điểm thì nhớ báo cho au nhaaaa, bạn nào điểm cao au sẽ thưởng ( hào phóng ghê chưa UwU ).

Ầu kế, bái bai mọi người nha, au vẫn sẽ cố cập nhật chương mới nhé, cố gắng năm mới sẽ chăm ra truyện cho mọi người đọc hơn nè, và bớt lười hơn nữa TvT.