[12 Chòm Sao] Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Tôi

Chương 44: Ngoại Truyện ( Mã - Song ) Lời Tỏ Tình Muộn Màng.

Ngoại truyện ( Mã – Song ) Lời tỏ tình muộn màng.

Người ta thường nói, con gái thường dễ dàng tìm được tình yêu đích thực của mình vào cái tuổi 19. Tiểu Nhân Mã cũng thế, người cô thích thầm là Thượng Song Tử - đội trưởng đội bóng chuyền của trường đại học Instaresna mà cô đang theo học, cậu ta vừa đẹp trai, học giỏi, lại còn rất hào phóng. Chỉ tiếc rằng, cậu ta từng có rất nhiều bạn gái.

Cô bạn Kim Ngưu cùng ký túc xá vẫn thường nửa đùa nửa thật khuyên Nhân Mã nên từ bỏ mối tình này, Kim Ngưu cho rằng cái tên Song Tử lăng nhăng kia chả có gì tốt đẹp. Những lần như thế, Nhân Mã chỉ cười nhạt rồi ậm ừ cho qua chuyện, vẫn tiếp tục theo đuổi Song Tử một cách mù quáng.

Kim Ngưu thở dài hỏi:

-Mã Nhi, cậu thật sự thích Song Tử tới vậy à?

Nhân Mã liếc nhìn Kim Ngưu một cái, tiếp tục tỉa lá:

-Ừ.

-Nếu vậy thì tớ sẽ giúp cậu chiếm lấy Song Tử, nhưng nếu ko thành công thì cậu nhất định phải từ bỏ cậu ta đấy! Cậu ta cặp một lần với cả chục con nhỏ chứ chẳng đùa! Cậu mà cứ ngây thơ như vậy thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ cắm sừng cậu mà thôi! – Kim Ngưu ăn hạt hướng dương, nhăn mặt khuyên bảo.

Nhân Mã đặt chậu cây sang một bên, hỏi:

-Cậu có cách gì giúp tớ không?

Kim Ngưu tuy ko thật sự muốn giúp nhưng vẫn trả lời:

-Chiều nay cậu ta có một trận giao hữu bóng chuyền với khoa Ngữ Văn. Cậu mua nước, đợi cậu ta thi xong thì nhân cơ hội đưa nước và khăn lạnh cho Song Tử. Thấy sao?

-Ừm, được đó! Cám ơn nha!! – Nhân Mã tươi cười rồi nhanh nhảu chạy đi.

Kim Ngưu nhìn theo bóng dáng của con Ngựa điên kia, khẽ nhún vai, rồi nói:

-Nhân Mã, cậu thật ngây thơ!

Tiểu Nhân Mã đi tới sân bóng chuyền, ở đó đang có một cuộc thi đấu rất kịch liệt. Cuộc thi bóng chuyền nãy diễn ra giữa khoa Ngữ Văn và khoa Thể Dục, Song Tử học ở khoa Thể Dục. Mã Mã vội vàng đi tìm chỗ ngồi, chỗ của cô cách xa khán đài nhưng vẫn có thể nhìn thấy được Song Tử là ổn rồi.

Song Tử mặc quần áo thể thao màu trắng phau, để lộ bắp chân rắn chắc, tay phải cầm vợt. Những động tác kết hợp rất hài hoà, phần lớn điểm của khoa Thể Dục đều là nhờ công sức của Thượng Song Tử.

Chỉ còn 10 phút nữa là kết thúc trận đấu, Nhân Mã liền chạy vội ra căn tin mua một chai nước suối ướp lạnh và một cái khăn mát. Song Tử vừa mới bước ra khỏi sân bóng chuyền, đã có hàng loạt các cô gái chạy lại đưa hoa, đưa thiệp, đưa quà, đưa nước, họ coi đó là thời điểm thích hợp nhất để đưa cho Song Tử.

Tiểu Nhân Mã chỉ biết đứng nhìn từ xa, có ko đủ tự tin để chen vào đám đông đưa nước cho Song Tử, chỉ lẳng lặng đứng nhìn anh. Thượng Song Tử vô tình thấy được Nhân Mã, anh liền bước lại gần cô, khẽ mỉm cười:

-Chào cậu!

Nhân Mã đỏ mặt, bối rối không biết làm gì. Cô liền cúi gằm mặt xuống, hai tay chìa nước và khăn lạnh ra trước mặt anh.

-Cho tớ sao? – Song Tử hỏi.

Mã Nhi chỉ gật gật đầu. Song Tử mỉm cười, lần đầu tiên anh thấy một cô gái đáng yêu tới vậy. Nhận quà từ cô xong, anh định nói lời cảm ơn thì Nhân Mã đã xấu hổ chạy mất hút. Anh liền quay sang hỏi Bảo Bình – thằng bạn chí cốt của mình:

-Mày biết nhỏ là ai ko?

Bảo Bình đáp:

-Tiểu Nhân Mã, khoa Sinh học. Mà sao lại hỏi thế? Đừng nói nhỏ lọt vào mắt xanh của mày rồi à nha!

-Tầm bậy! – Song Tử đánh mạnh Bảo Bình một cái, rồi quay lưng bỏ đi.

-Ê ê, đợi tao!!! – Bảo Bình vội vàng chạy theo, không biết sao tự nhiên thằng Song Tử này lại nổi đoá với mình.

Tối, Nhân Mã nằm trên giường, trùm chăn kín mít, lâu lâu lại tự cười một mình như một condien. Kim Ngưu đang ngồi học bài nhưng nghe thấy tiếng cười kinh dị của Nhân Mã thì liền bắt đầu khó chịu, cô hỏi:

-Có chuyện gì vui mà cười lắm thế?

Nhân Mã tủm tỉm, vừa cười vừa đáp:

-Chiều nay Thượng Song Tử vừa mới chủ động bắt chuyện với tớ!

-Uầy, ghê thế! – Kim Ngưu ngạc nhiên – Tớ nhớ ko nhầm thì cái tên Song Tử đó xưa nay rất lạnh nhạt rất con gái mà nhỉ?

-Đâu có đâu! Cậu ấy thân thiện lắm đấy, cậu ấy còn cười với tớ nữa mà! – Nhân Mã chống đối.

Kim Ngưu còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa:

-Cộc cộc cộc.

Nhân Mã nhảy xuống giường, rồi nói với Ngưu:

-Cậu học bài tiếp đi, để tớ ra mở cửa.

Nhân Mã chạy ra mở cửa, trước mặt cô không ai khác chính là Thượng Song Tử. Nhân Mã ko khỏi bất ngờ, cô hỏi:

-A…cậu kiếm ai thế? Kim Ngưu phải ko?

-Tôi đến để trả cái khăn này cho cậu, tôi giặt sạch rồi đấy. – Song Tử nói, rồi đưa cho Nhân Mã chiếc vải khăn màu vàng rơm – À, tuần sau tôi cũng có cuộc thi bóng chuyền với khoa Sinh Học của cậu đấy, nhớ đi coi nhé!

Nhân Mã ko ngờ rằng Song Tử tìm tới tận đây chỉ để trả khăn cho cô, cô đáp:

-Ừ! Tôi nhất định sẽ tới!!

Song Tử cười phì, rồi liền rời đi. Còn Nhân Mã thì đứng trước cửa ký túc xá sung sướиɠ mỉm cười, cô thật ko thể tin được rằng người nổi tiếng như Thượng Song Tử lại hẹn cô đi xem bóng chuyền.

Cô áp chiếc khăn màu vàng rơm vào l*иg ngực, chiếc khăn mang mùi nước xả vải của Song Tử. Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nhân Mã, Kim Ngưu chỉ biết thở dài, con nhỏ Nhân Mã này…thích Song Tử một cách bất chấp như vậy luôn sao?

Kim Ngưu gặm đầu bút, hỏi Nhân Mã:

-Ê, sao cậu lại thích Song Tử thế? Tớ thấy cậu ta chẳng có gì tốt đẹp! Nhất là cái thói lăng nhăng của cậu ta!!

Nhân Mã hít mùi của chiếc khăn vải, khẽ cười nhẹ.

--------------------------

Mùa thu thật sự rất mát mẻ, khiến cho giấc ngủ trưa của Nhân Mã diễn ra vô cùng thuận lợi. Gió mát thổi phần phật khiến cho tấm rèm cửa màu trắng bay tung toé. Nhân Mã ngủ đến nỗi nhỏ dãi ra gối. Bầu trời cao trong xanh, những đám mây trắng là là bay. Tiếng xì xào của những cành cây liên tục đập vào cửa sổ ký túc xá.

Kim Ngưu lập tức lật chăn của Nhân Mã lên, lay lay người cô:

-Nhân Mã! Cậu có dậy đi ko hả? Ko định đi xem Song Tử đánh bóng chuyền à??

Nhân Mã mơ màng ngái ngủ:

-Đánh bóng chuyền? Á! Thôi chết, tớ quên béng mất!! Phải nhanh lên mới được!!! – Nhân Mã lập tức thay quần áo, chạy vội đến nỗi quên mang cả giày.

Trận giao hữu đã diễn ra được hơn 15 phút, nên việc chọn chỗ ngồi cũng rất khó. Nhân Mã đành đứng xem vậy. Tiết trời không lạnh những hai tay Nhân Mã cứ run lên cầm cập, cô không kịp đem theo áo khoác, đầu chỉ thầm mong cho cái cuộc giao hữu này mau kết thúc lẹ lẹ đi chứ cô lạnh lắm rồi.

Trận đấu kết thúc cũng là lúc tiếng reo hò của đám nữ sinh cũng giảm bớt đi. Nhân Mã vội vã đi tìm một chỗ ấm để ngồi thì cô bất chợt nghe thấy tiếng kêu của Song Tử ở đằng sau:

-Tiểu Nhân Mã!!!

Nhân Mã vội quay lưng lại, nở một nụ cười gắng gượng:

-A ưm, chào cậu.

-Cậu sao thế, lạnh à? – Song Tử nhìn Nhân Mã đang co ro vì lạnh, anh liền cởϊ áσ khoác ra, trùm lên người giúp cô.

Thời tiết mát trời, những tia nắng nhỏ khẽ lên lỏi trên những bụi cây xanh mơn mởn, anh đứng trên sân khán đài, cầm áo khoác quàng lên người cô cho cô bớt lạnh. Hành động khiến các nữ sinh gần đó ko khỏi bàn tán dư luận với nhau liệu cô có phải là bạn gái của anh hay ko. Nhân Mã ngượng ngùng đến đỏ mặt, cô nói:

-Chúng ta đi uống chút gì đi, được ko?

Thượng Song Tử mỉm cười, đáp:

-Được thôi.

Tiểu Nhân Mã cầm chai nước suối trên tay, đứng ngắm nhìn Song Tử đang chuyên tâm uống nước. Anh tu hơn nửa chai, rồi cầm chiếc khăn ngoắc trên cổ lên lau mồ hôi, anh hỏi cô:

-Nhân Mã, cậu có biết tại sao tôi lại từng có rất nhiều bạn gái ko?

Nhân Mã ngơ ngác, ko ngờ rằng Song Tử lại chủ động hỏi mình câu này. Cô đáp:

-Tôi…không biết…

Song Tử nhìn lên bầu trời cao vời vợi, nói:

-Tôi rất coi trọng chuyện tình cảm, rất muốn tìm cho mình một tình yêu đích thực. Nhưng…lần lượt, lần lượt từng người trong số các cô gái mà tôi quen, ai nấy đều cũng chỉ yêu tôi vì vẻ ngoài và đống tài sản kếch xù của Thượng Gia, thật sự chưa từng có một cô gái nào yêu tôi thật lòng.

Nhân Mã nhìn vào cặp mắt màu mật của Song Tử, sự thật mà cô muốn biết bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải đáp.

Thượng Song Tử nói tiếp:

-Đến lúc tôi thật sự tuyệt vọng và nghĩ rằng trên thế giới chẳng có cô gái nào thật lòng thì một cô gái ngây ngơ trong sáng đã tình cờ bước vào cuộc đời tôi. Cô gái đó rất xinh đẹp, nét đẹp mộng mơ thuần khiết, tính tình rất vô tư thật thà, ko giống những cô gái tôi từng quen trước đây.

Nhân Mã khẽ nhìn Song Tử, hỏi:

-Cô gái đó là ai vậy?

Trên đôi mắt của Song Tử liền đọng lại chút hụt hẫng, anh hỏi:

-Cậu thử đoán xem?

Tiểu Nhân Mã bất ngờ cười nhẹ, đáp:

-Là ai thì tôi đâu cần biết chứ, đúng ko? Dù gì cũng chúc mừng cậu đã tìm được cô gái cậu thật sự thích. Tôi…về ký túc xá trước nhé.

Nhân Mã vẫy tay tạm biệt Song Tử rồi quay lưng đi về khu ký túc xá nữ. Thượng Song Tử khẽ thở dài, nói nhỏ:

-Nhân Mã, cậu thật ngốc! Cậu ngốc tới nỗi ko hề biết rằng, người tôi thích chính là cậu…

Nhân Mã mở cửa ký túc xá, gương mặt đượm buồn. Dù Kim Ngưu có gặng hỏi cỡ nào cô cũng ko nói. Nhân Mã bước vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Dạo này Nhân Mã thường hay ho nhiều, mà mỗi lần ho phải mất gần tận 1 phút.

Cô nhúng tay vào làn nước mát, tạt nước lên mặt, rồi lau lại bằng khăn khô. Cổ họng cô lại bắt đầu khó chịu:

-Khụ, khụ khụ, khụ…khụ khụ…

Ho xong, cô liền hoảng hốt phát hiện ra, mình vừa ho ra máu, hai lòng bàn tay cô đầy ắp những giọt máu đỏ tươi. Nhân Mã liền bật khóc nức nở, có lẽ cô đã bị ung thư rồi cũng nên…

Sáng hôm sau cũng là ngày chủ nhật, Nhân Mã liền rời khỏi ký túc xá để đi tới bệnh viện làm thủ tục xét nghiệm. Bác sĩ Lâm gọi đến tên cô, Nhân Mã liền nhanh chóng bước vào.

Bác sĩ nhìn cô với con mắt pha lẫn chút thương xót, ông nghĩ:

“ Cô gái này…còn trẻ quá, lại rất xinh đẹp. Vậy mà lại mắc phải căn bệnh này… “

Ông xót xa nhìn cô, nói:

-Bệnh nhân Tiểu Nhân Mã, cô bị mắc một căn bệnh rất hiếm…

-Ung thư máu…giai đoạn 2…

-C…cái gì? – Nhân Mã hoảng đến suýt ngất, cô té xuống sàn, hai tay nắm chặt mặt sàn, khuôn mặt rưng rưng nước mắt

-B…bác sĩ, có…có…có cách nào..chữa khỏi bệnh…bệnh…ko ạ?

Bác sĩ Lâm chua xót nhìn cô, đáp:

-Có cách chữa trị, nhưng tỉ lệ thành công rất thấp… Thời gian tới, cô nên dành thời gian ở lại bệnh viện thường xuyên thì sẽ tốt hơn.

Nhân Mã khóc ngay tại bệnh viện, cô khóc như chưa từng được khóc. Bác sĩ Lâm liền an ủi cô, bảo đến khi điều trị mọi người sẽ cố gắng hết sức.

Nhân Mã lẳng lặng rời khỏi bệnh viện, cô quay trở về ký túc xá, ko dám nói việc này với bất kỳ ai, kể cả Hạ Kim Ngưu. Kim Ngưu ngồi sơn móng, nhìn thấy gương mặt ủ ê rầu rĩ của Nhân Mã thì liền nói:

-Lúc nãy Song Tử có qua đây, cậu ấy mua cho cậu nhiều đồ ăn lắm, tớ cất trong tủ lạnh ý.

Nhân Mã mỉm cười, nụ cười đau thương cay đắng nhất mà trước giờ đây là lần đầu tiên cô có, một chút sự quan tâm từ Song Tử lúc này, cũng giống như là một liều thuốc bổ đối với cô. Cô nói với Kim Ngưu:

-Mấy ngày tới tớ sẽ ko tới trường.

-Sao vậy? – Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi.

-Tớ bị sốt xuất huyết, phải ở bệnh viện vài ngày để chữa trị…

-Trời!! Sốt xuất huyết á? Có nguy hiểm lắm ko??

-Ko sao đâu, tớ nhất định sẽ khoẻ trở lại mà! – Nhân Mã khẽ cười. Ko hiểu sao nụ cười đó của Nhân Mã lại tạo cho Kim Ngưu một cảm giác bất an.

Ngày Nhân Mã chuyển tới bệnh viện, cô đã cấm Kim Ngưu ko được tới thăm, cô sợ Kim Ngưu sẽ tình cờ biết tin mình bị ung thư rồi lại truyền ra ngoài. Kim Ngưu rất lo lắng nhưng cũng chỉ dám hỏi thăm Nhân Mã qua điện thoại, đêm nào cũng ôm cảm giác bất an trong lòng, lo lắng cho Nhân Mã đến nỗi ko ngủ được.

Nhân Mã hiện đang phải chuyền nước, cô nhẹ nhàng lấy giấy lấy bút, viết một bức thư cho Song Tử để sau này nếu như cô ko còn trên cõi đời này nữa thì anh vẫn có thể nghe được những lời thổ lộ của cô qua bức thư cuối đời này.

Nhân Mã phải thường xuyên uống thuốc để giảm bớt cơn đau trong cơ thể. Cứ một ngày sự đau đớn lại hành hạ cô ít nhất 3 lần. Nhưng cô vẫn gắng gượng chịu đựng, lưu lại trong lòng chút hi vọng nhỏ nhoi, cầu mong cho cuộc phẩu thuật lần tới sẽ thành công, để cô được tiếp tục nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tiếp tục theo đuổi sự nghiệp mà mình mong muốn.

~~~~~

Ngày phẩu thuật cuối cùng cũng đã tới, trước thời phút quan trong nhất của cuộc đời cô, chị y tá đã cố gắng cổ vũ tinh thần cho cô. Nhân Mã trong cơn đau đớn rút ra từ ngăn tủ một bức thư, đưa cho chị y tá rồi nói, giọng run rẩy:

-Chị…à, nếu…khụ,nếu…nếu như…em không…khụ…qua khỏi…thì..thì…xin chị…khụ..hãy đưa bức…thư này…cho…khụ một người…khụ…tên…tên…là…Song Tử…khụ…giúp em…

Chị y tá nhận lấy bức thư rồi đau xót nhìn cô.

Cuộc phẩu thuật diễn ra cũng là lúc cuộc chiến sinh mệnh giữa sự sống và cái chết của Nhân Mã bắt đầu. Trên đôi gò má tái nhợt xanh xao, một giọt nước mắt tựa pha lê nóng hổi khẽ rơi xuống.

-Bác sĩ…em sẽ lo bên này…

-Cô Trang! Lấy ống tiêm nhanh!!

-Bác sĩ…coi chừng nhịp tim!!

-Bác sĩ à, nhịp tim! Nhịp tim!!

Cuộc phẩu thuật diễn ra suốt 8 tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng…Tử Thần đã chiến thắng…Ác độc mang cô gái 19 tuổi này đến với cái chết một cách đau đớn.

----------------

Kim Ngưu vừa hay tin thì liền bị sốc nặng, đập hết đồ đạc trong ký túc xá, nhốt mình trong phòng như bị tự kỷ. Một ngày nọ, có chị y tá từ bệnh viện Hofal đến tìm Kim Ngưu, hỏi:

-Em là bạn của bệnh nhân Tiểu Nhân Mã đã mất có phải ko?

Kim Ngưu chua xót đáp:

-Vâng ạ, có chuyện gì ko chị?

-Em có biết ai tên là Song Tử ko? Trước khi mất, bệnh nhân đã dặn chị đưa bức thư này cho một người tên là Song Tử.

Kim Ngưu đón nhận bức thư từ tay chị y tá, rồi sang ký túc xá nam để tìm Song Tử. Cô hỏi Từ Phong – bạn cùng phòng của Song Tử:

-Nè, cậu có biết Song Tử đang ở đâu ko?

Từ Phong đáp:

-Sau khi Nhân Mã khoa Sinh Học mất, Song Tử dần học hành sa suất, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng…

Kim Ngưu im lặng một lúc, cảm thấy Song Tử cũng y như cô vậy.

-Cậu đưa bức thư này cho Thượng Song Tử giúp tớ, bảo đây là thư do chính tay Tiểu Nhân Mã viết.

Từ Phòng nhận lấy bức thư từ tay Kim Ngưu, rồi liền quay về ký túc xá, gõ cửa phòng Song Tử:

-Ê! Có thư nè mày!

*Im lặng*.

-Thư của Tiểu Nhân Mã…

Song Tử lập tức mở cửa phòng, gương mặt của anh hiện giờ ko còn lấy một chút sức sống. Anh nhanh như cắt giật lấy bức thư từ tay Từ Phong, bóc thư ra đọc:

“ Chào Thượng Song Tử, tôi là Nhân Mã đây, lúc viết thư là tôi đang ở trong bệnh viện.

Tôi bị mắc một căn bệnh hiếm, bệnh ung thư máu, nhưng vì không muốn cậu lo lắng nên tôi ko dám nói.

Khi cậu đọc được bức thư này thì có lẽ tôi đã ở thế giới bên kia rồi, hai chúng ta sẽ mãi ko được gặp nhau nữa. Tôi viết bức thư này là để thổ lộ với cậu một chuyện, thật ra…từ lâu lắm rồi…tôi vẫn luôn thích thầm cậu. Lúc ở căn tin, cậu có nói cậu đã tìm được tình yêu đích thực của cậu, cảm giác ghen tuông trong lòng tôi bắt đầu nổi dậy…tôi thật sự chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình…tôi ích kỷ thật đấy!

Nhưng tình cảm của tôi dành cho cậu là hoàn toàn chân thành. Nếu ko còn tôi ở đây nữa, tôi mong cậu sẽ vẫn sống tốt, sẽ mãi hạnh phúc bên người con gái mà cậu yêu…”

Ký tên: Tiểu Nhân Mã.

Đọc xong bức thư này, Song Tử liền chua xót nói:

-Người con gái mà tôi yêu…đã không còn trên quãng đời này nữa rồi…

------------------------------- Hết ngoại truyện Mã – Song.

Okey, hello mn ^^.

Về couple Giải – Yết thì mình sẽ làm sau nha còn bây giờ mọi người đọc hai couple này trước đi đã.

Bái bai~