Ngoại truyện ( Sư – Bình ) Chong Chóng Tình Bạn.
Cô bé có mái tóc màu đỏ lai cam tên là Sư Tử đang cùng cha cô đi tới một căn biệt thự đẹp mộng mơ. Cô cầm tay cha, thỏ thẻ hỏi:
-Cha ơi, sao chúng ta lại phải tới đây ạ?
Ông nhẹ nhàng xoa đầu cô, đáp:
-Ta có một cuộc gặp mặt với người bạn thân của ta. Tình cờ ông ấy cũng muốn gặp mặt con nên ta dắt con theo.
Cô bé ngoan ngoãn nghe theo và chẳng hỏi thêm một câu nào nữa. Cô cùng cha và hai người vệ sĩ bước về phía cổng biệt thự, ở đó đang có một người đàn ông ăn mặc sang trọng và vị phu nhân của ông ta đang đứng chào đón nồng nhiệt, đằng sau còn có hàng chục người vệ sĩ mặc áo đen.
-Ông bạn già của tôi, lâu lắm rồi ko gặp!
Cha của cô bắt tay với người đàn ông kia, hai người có vẻ rất thân thiết.
Người đàn ông mặc áo vest sang trọng kia bấy giờ mới để ý tới Bạch Sư Tử đang núp sau lưng cha. Ông ta liền tươi cười:
-Ông bạn, ông có cô con gái thật xinh đẹp. Cháu tên là gì, nói cho ta biết nào.
Sư Tử nhút nhát đáp:
-Ch…cháu tên là Bạch Sư Tử, năm nay 10 tuổi ạ…
Phu nhân của người đàn ông kia liền nói:
-Bữa tiệc còn lâu mới bắt đầu, cháu có muốn ta dẫn đi chơi ko?
Sư Nhi ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi theo vị phu nhân xinh đẹp kia.
-~-~-~-~-~-~-~-~-~
Bà ấy đưa cô đến một bãi cỏ xanh rờn, được trồng những bụi hoa đủ sắc, ong bướm lượn theo từng đàn. Ở giữa có một chiếc xích đu lớn màu bạc, bên cạnh còn có cầu trượt, bập bênh,…
-Ở đây đẹp quá, thưa phu nhân! – Sư Tử liền thốt lên.
Người phụ nữ đó cười hồn hậu, rồi nói:
-Con vào trong chơi đi, đến khi bữa tiệc bắt đầu sẽ có hầu nữ đưa con vô.
-Vâng ạ! – Sư Tử nhoẻn miệng cười, rồi chạy vào bãi cỏ nô đùa với những chú bướm con.
Vị phu nhân liền rời khỏi đó. Bạch Sư Tử chơi vui vẻ bên một cái rổ nhựa màu đỏ, bên trong là những món đồ chơi xa xỉ đẹp mắt. Đang chơi một cách hào hứng, bỗng trước mặt cô bé xuất hiện bóng dáng của một cậu bé chạc tuổi với cô, trông vô cùng sáng sủa và điển trai. Sư Nhi mặt ngơ ngác hỏi:
-Cậu là ai?
Cậu bé kia liền trả lời, hai tay chống nạnh:
-Tôi là Mặc Thiên Bình, con trai duy nhất của Mặc Gia! Còn cậu là ai? Sao lại tự tiện động vào đồ chơi của tôi?
“ Ra là con trai của Mặc Gia, trông ngố ghê! “ – Sư Tử thầm nghĩ, rồi tự cười khúc khích.
Thiên Bình tức giận chỉ vào mặt cô, tức giận hỏi:
-Con nhỏ kia! Sao ko trả lời tôi? Có gì đáng cười đâu chớ!!
Sư Tử cố nhịn cười, cô đáp:
-Mẹ cậu cho tôi vào chơi. Tôi là Bạch Sư Tử, con gái của Bạch Gia, tụi mình làm bạn ha?
-Ai thèm làm bạn với cậu chứ?! – Thiên Bình hống hách giữ nguyên điệu bộ chống nạnh, rồi ngồi cái bộp lên xích đu.
Nhìn mặt Thiên Bình rất khó ưa và đáng sợ nên Sư cũng ko dám cười cợt cậu nữa, cô tiếp tục chơi đùa với cái bập bênh. Lâu lâu cặp đồng tử màu xanh ngọc của cô lại liếc nhìn gương mặt trắng phau của cậu bé tên Thiên Bình, cô hỏi:
-Cậu ngồi trên xích đu hoài ko thấy ngán à? Leo lên chơi bập bênh với tôi này!
-Hừ! Tôi ko thèm chơi chung với người ko cùng đẳng cấp như cậu! – Thiên Bình lè lưỡi trêu chọc nhưng Sư Tử ko hề tức giận, cô bé chỉ phì cười:
-Hì, thật ko đấy? Hay thật sự là cậu sợ chơi bập bênh?
-Điên à? Có gì mà tôi phải sợ chứ? – Thiên Bình bị nói trúng tim đên, đỏ mặt chối cãi.
-Vậy thì cậu chơi bập bênh với tôi đi, vui lắm đó! Cậu ko cần phải sợ ngã đâu! – Sư Tử cười.
-Tôi đã bảo là tôi ko chơi cùng cậu, cái thứ ko cùng đẳng cấp!! – Thiên Bình vẫn cố chấp.
Sư Tử liền thở dài rồi leo xuống cái bập bênh, cô nói:
-Nè, tôi leo xuống rồi đó, cậu cứ thoải mái mà chơi. Còn nếu cậu ko chịu chơi nghĩa là cậu sợ chơi bập bênh.
Thiên Bình nuốt nước bọt cái ực, cậu thực sự rất sợ bập bênh, nó rất dễ làm cậu té. Nhưng trước mặt con nhỏ này, chẳng lẽ lại phải chịu phần thua sao? Nghĩ tới đó, câu liền quyết định chơi liều một phen, cậu chấp nhận ngồi lên cái bập bênh, nhưng hai chân cậu lại ko thể giữ thăng bằng, bập bênh cứ nhún qua nhún lại khiến toàn thân Thiên Bình run lẩy bẩy, cứ sợ sẽ bị té.
Nhìn bộ dạng của Thiên Bình lúc này, Sư Tử ko kìm được mà cười lớn. Cậu tức giận khi bị chọc quê, liền leo xuống cái bập bênh và đuổi đánh cô:
-Con nhỏ khó ưa kia, ko được cười!!!!
Sư Tử co giò chạy thật nhanh, miệng vẫn cười ko ngớt:
-Tại nhìn cái dáng vẻ sợ bập bênh của cậu mắc cười quá đi mất! Tôi ko nhịn cười được, hahahaha!!!
-Đứng lại! Cô dám cười nhạo bổn thiếu gia à??? – Thiên Bình chạy tăng tốp, thật muốn tóm chặt con nhỏ này và cho nó một trận mà!!!
Sư Tử chạy rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng bị Thiên Bình tóm gọn. Cô xụ mặt hỏi:
-Nè! Cậu ăn gì mà chạy nhanh thế? Tôi chạy như thế mà cậu cũng bắt được!
Thiên Bình thở hồng hộc, anh cốc vào đầu cô bé này một cái, đáp lại:
-Ngốc thế! Con trai thì đương nhiên phải hơn con gái rồi!
-Vô lý! – Sư Tử cắn môi.
-Nhưng lại rất thuyết phục, nhá! – Thiên Bình hả hê nhìn cô rồi cười. Thật sự lâu lắm rồi cậu mới được chơi đùa thoải mái thế này. Cậu nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Sư Tử, rồi nói:
-Ngày mai cậu qua đây chơi với tôi được ko?
Sư Tử bàng hoàng, cô bé khẽ đáp:
-Được thôi, mà sao lại muốn chơi với tôi?
-Ko biết nữa! Chơi với cậu, tôi cảm thấy rất thoải mái. Vậy nha! Mai nhất định phải qua đấy! - Mặc Thiên Bình nhìn cô lần nữa, rồi chạy vào bữa tiệc huyên náo.
-------------------------------------------
Ngày hôm sau.
Sư Tử là người biết giữ lời hứa. Chưa đến 7 giờ sáng, cô đã gọi ông Thành tài xế đưa cô và quản gia Khiêm đi tới biệt thự của Mặc Gia. Ban đầu, Sư Tử vốn muốn đi một mình, nhưng quản qia Khiêm vì sợ lão gia trừ lương nên nằng nặc đòi đi theo cô.
Đến Mặc Gia, Sư Tử liền nhảy xuống xe. Cô tạm biệt quản gia và mấy chú vệ sĩ, sau đó liền chạy đến cạnh Thiên Bình đang đứng trước sân biệt thự.
-Hôm nay chúng ta chơi gì đây? – Thiên Bình vừa đi vừa hỏi.
-Búp bê được ko? Tôi mang tận 5 con này! Chúng ta sẽ chơi trò may đồ cho búp bê công chúa…
Cô chưa kịp nói xong đã bị Thiên Bình ngắt lời:
-Điên à? Tôi là con trai, sao lại chơi búp bê kia chứ???
Sư Tử cười hì hì, rồi nói:
-T…tôi quên mất cậu là con trai…xin lỗi nhé.
-Ê! Tôi vừa phát hiện gần đây có một chỗ đẹp lắm, tụi mình ra đó chơi đi!! – Thiên Bình liền nói.
-Được! Đi thôi!!! – Sư Tử hào hứng đi theo Thiên Bình.
Nơi mà Thiên Bình dắt cô tới là một cánh đồng hoa thơm ngát. Sư Tử vô cùng thích thú, cô nói:
-Tụi mình trải nệm chơi đồ hàng đi! Chịu ko?
-Chơi đồ hàng? – Thiên Bình hỏi – Chơi đồ hàng là cái gì??
Sư Tử hơi bất ngờ khi Thiên Bình ko biết đến trò chơi phổ biến này, cô nói:
-Chơi đồ hàng giống kiểu như là nhập vai ý. Thế này nhé, cậu sẽ đóng vai chồng đang đi làm, còn tôi đóng vai người vợ nội trợ đang ở nhà nấu cơm chờ chồng, cậu thấy sao??
Mặt Thiên Bình bắt đầu trở nên nhăn nhó, cậu đáp:
-Cậu điên rồi à? Làm tiểu thư danh giá ko muốn lại muốn làm một bà vợ nội trợ, tôi thật ko hiểu cái nổi tư tưởng của bọn con gái mấy người luôn đấy!
Sư Tử nói:
-Xuỳ! Chỉ là đóng vai thôi mà, lo gì chứ! Mau giúp tôi trải nệm đi, đứng đó càu nhàu hoài, điếc cả tai!
-Ờ.
Thiên Bình liền chạy lại giúp Sư Tử lót nệm, lấy nồi, muỗng, bát đĩa bằng đồ chơi. Xong, cậu hỏi:
-Giờ phải làm sao?
-Thì cậu cứ giả vờ là đang đi làm đi! Còn tôi sẽ đi kiếm đồ về nấu thức ăn. – Sư đáp.
-Tôi nấu ăn cùng cậu được ko? – Thiên Bình hỏi.
-Ko được! Cậu đóng vai người chồng, chỉ cần giả bộ đi làm và về ngồi thảnh thơi ăn cơm vợ nấu thôi!!
-Cái vai gì mà ăn hại quá vậy? – Thiên Bình thắc mắc.
-Nói lắm thế? Thế bây giờ cậu có đóng ko? Tôi mệt mỏi rồi đấy. – Sư Tử gần như sắp mất kiên nhẫn.
-Rồi rồi, giả vờ đi làm là được chứ gì! – Thiên Bình ngay sau đó liền đứng dậy và giả vờ đi tới công ty làm việc.
Sư Tử mỉm cười đi kiếm những viên đá, viên sỏi về để giả làm thức ăn. Đang chạy nên cô đã không chú ý va phải một cái hố. Cái hố khá nhỏ và không hề sâu nên Sư Tử có thể tự mình leo lên được, nhưng chân cô thì bị rách một đường dài và đang ko ngừng rỉ máu. Sư Tử hốt hoảng la lên. Mặc Thiên Bình nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô nên vội vàng chạy lại. Vừa nhìn thấy vết thương của cô, cậu đã lo lắng đến suýt bật khóc, chân tay mềm nhũn:
-S…Sư Tử…chân cậu…làm sao thế này?
Vết thương rất đau nhưng cô bé 10 tuổi như Sư Tử vẫn ko khóc, cô nói:
-Vô tình bị té thôi. Vết thương lớn thật, máu tôi chảy ghê quá, cậu biết cách cầm máu ko?
Sư Tử ko hết sức bình thản, cô nhóc này dường như ko biết đau là gì. Nhưng Thiên Bình thì trông rất hoảng sợ và lo lắng cho cô. Cánh môi cậu run run, khó khăn lắm mới thốt được một câu:
-Cậu bị thương nặng quá! Mau theo tôi về biệt thự, tôi bảo hầu nữ băng bó lại giúp cậu!
-Ừm. – Sư đáp, cô định đứng dậy nhưng chân lại đang đau như muốn xé rách da thịt nên cô ko đứng dậy nổi. Máu trên chân lúc này ko còn chảy ra nữa, nhưng vẫn chưa bớt đau được chút nào cả.
Mặc Thiên Bình vẫn giữ nguyên trạng thái lo lắng sợ sệt, cô hỏi:
-C…cậu ko đứng lên được sao? Vậy là bị thương nặng lắm đó! Leo lên lưng tôi đi! Tôi cõng cậu về biệt thự!
Thiên Bình chìa lưng của mình ra trước mặt Sư Tử. Cô bé ko ngần ngại mà leo lên lưng cậu, cô hỏi:
-Tôi nhẹ đúng ko?
Thiên Bình đáp:
-Nặng như lợn ấy! Đừng động đậy ko thôi là rớt chứ chẳng đùa đâu!
-Hừ! Người ta nặng có 22kg thôi đấy! Lợn gì chứ!
Thiên Bình vừa đi vừa đáp:
-Thì tôi cũng có 25kg chứ nhiêu!
-Thì cậu vẫn hơn tôi 3kg chứ bộ! – Sư Tử chả treo.
Suốt dọc đường, hai anh chị nói chuyện rất vui vẻ, nói chuyện nhiều đến mức Sư Tử vì mệt mà thϊếp đi lúc nào ko hay. Cô nằm trên tấm lưng ấm áp của cậu, đôi lông mi cong vυ't nhắm nghiền lại cộng với chút hơi thở đều đều.
Khi về đến biệt thự, chị hầu nữ tên Nhã giúp Thiên Bình xử lý vết thương của Sư Tử. Vết thương ko quá nghiêm trọng, nhưng nếu ko được xử lý đàng hoàng thì có thể để lại sẹo.
Chiều đến, quản gia Khiêm liền đến đón cô. Sư Tử vẫy tay chào Thiên Bình, nhưng trước khi về, cô đã hứa với Thiên Bình là ngày mai sẽ lại tới chơi.
Vừa nhìn thấy Sư Tử bước ra, quản gia khiêm đã suýt chết lặng khi nhìn thấy đống băng màu trăng tinh quấn quanh bắp chân của Sư Tử:
-T…Tiểu thư…chân của cô làm sao vậy ạ?
-À, do tôi đi chơi ko cẩn thận nên bị ngã ý mà! – Sư Nhi thành thật trả lời.
-Thế vết thương có nghiêm trọng ko ạ? – Ông Khiêm tiếp tục hỏi.
-Ko nghiêm trọng lắm đâu, tôi chỉ bị chảy máu thôi, vết thương dài hơn 1 gang tay.
Quản gia Khiêm khóc ròng, vết thương của tiểu thư lớn như vậy, lão gia sẽ ko tha cho ông mất. Ít nhất cũng bị trừ 2 triệu vào tiền lương chứ chẳng chơi.
Sư Tử ko để tâm đến biểu cảm của quản gia Khiêm, cô ngồi trên xe, vẫy tay qua cửa kính với Thiên Bình.
---------------------
Những ngày tháng mùa hè trôi qua êm đềm. Ngày nào cũng vậy, cô gái nhỏ nhắn Bạch Sư Tử đều đội một chiếc nón rộng vành che nắng có đính hình con gấu, mặc váy màu hồng phấn tươi rói, mang đôi giày có gót yêu thích màu đỏ tươi, tay cầm một chiếc giỏ len đựng đồ chơi.
Cô và Thiên Bình chơi với nhau rất thân. Dù đôi lúc cô và cậu hay gây lộn với nhau nhưng khi nào cũng đều bắt tay làm hoà.
Chốc chốc, cô và cậu đã lên 12 tuổi. Sinh nhật 12 tuổi của cô, cha cậu tặng cô một bức tranh dầu phong cảnh được đính khung gỗ nổi tiếng của hoạ sinh Pisaico lừng danh trong một cuộc đấu giá lớn, còn cậu…chỉ tặng cô một cặp chong chóng, cô một chiếc, cậu một chiếc.
Cậu nắm lấy tay cô một cách đầy thân thiết, nói:
-Sư Tử, cô có biết tại sao tôi lại tặng chong chóng cho cô ko?
Sư Nhi liền lắc đầu, Thiên Bình nói tiếp:
-Ở Châu Á, chong chóng được xem như là một trong những biểu tượng của tình bạn, nó đại diện cho tình bạn vĩnh cửu. Tôi tặng nó cho cô là vì muốn chúng ta sẽ mãi mãi là bạn, tình bạn trong sáng của chúng ta sẽ ko bị sự vấy bẩn nào làm cho nó tách rời.
Sư Tử sững người nhìn Thiên Bình, thấm thía từng lời nói của cậu.
Cô khẽ chùi nước mắt, cảm động nói:
-Được! Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt!
-Ừm, tất nhiên rồi.
Cả hai đều giơ cao chiếc chong chóng tình bạn, liên tục khắc sâu hình ảnh lúc đó của đối phương vào trong não như muốn ghi nhớ mãi mãi.
-------
Nhưng…sự thật thì ai có thể ngờ?
-Cha! Cha nói đùa phải ko? Sao chúng ta phải phải chuyển đến sinh sống ở Poslocal chứ? Chẳng phải công việc hiện tại của cha vẫn rất ổn sao??
Mẹ cô – bà Nhiễm Dương Ly nắm lấy bàn tay run run của con gái, nói:
-Đến đó công việc của mẹ sẽ thuận tiện hơn, con hãy vì mẹ một lần được ko? Con gái?
Gương mặt đầy kích động của Sư Tử như đang muốn nói rằng ko đồng ý. Cô chạy lên phòng của mình, đóng sầm cửa lại, khóc tức tưởi:
-Hức! hức! Tại sao chứ? Mình sẽ phải rời ra Mặc Thiên Bình sao? Mình còn chưa kịp nói với tên ngốc ấy là mình thích hắn nữa mà! Hức!!
Cô khóc liên miên suốt 2 tiếng đồng hồ, đôi mắt thâm quần mơ mơ màng màng. Người hầu đã 3 lần đưa đồ ăn tối lên cho cô nhưng cô vẫn ko thèm động đến. Trong tâm trí của Sư Tử lúc này, chỉ còn mơ hồ đọng lại chút hình ảnh ít ỏi của Thiên Bình.
-------------- Sáng hôm sau.
Bình thường, cứ khoảng hơn 7 giờ là Sư Tử đã có mặt tại biệt thự của Mặc Gia. Nhưng hôm nay đã hơn 9 giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Sư Tử đâu, Thiên Bình vô cùng lo lắng. Cậu liên tục gọi điện cho Bạch Gia nhưng lại ko có bất kỳ ai phản hồi.
Ngày hôm sau, Sư Tử vẫn tiếp tục ko đến, rồi hôm sau nữa, hôm sau nữa nữa, cô vẫn biệt tăm biệt tích. Thiên Bình liền đích thân tới Bạch Gia để tìm cô. Nhưng khi vừa bước lên xe, đã có vài vệ sĩ ở Bạch Gia đến tìm cậu, đưa cho cậu một bước thư màu hồng viết tay của Bạch Sư Tử:
“ Mặc Thiên Bình, chào cậu. Mấy hôm nay tôi ko tới chơi, chắc cậu giận tôi lắm đúng ko? Tôi xin lỗi, gia đình tôi có việc đột xuất nên phải chuyển tới Poslocal sinh sống. Poslocal là một thành phố tuyệt đẹp mà bao nhiêu người đều mong ước được sống ở đó, nhưng tôi thì khác, tôi chỉ muốn ở lại thành phố với cậu mà thôi.
Những ngày tháng ở bên cậu thật sự rất vui vẻ. Tôi vốn nhút nhát nhưng nhờ chơi cùng cậu tôi đã trở nên mạnh dạn hơn. Ở bên cậu, trong trái tim tôi luôn luôn hiện lên hai chữ ‘an toàn’.
Tôi đi rồi, cậu phải ráng giữ gìn sức khoẻ, tuần nào cũng phải viết thư gọi điện cho tôi đấy! Tôi ở Polocal vẫn sẽ luôn nhớ về cậu, sẽ ko quên cậu đâu. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đi tìm cậu, chúng ta sẽ tiếp tục làm bạn thân. Còn bây giờ…tôi phải đi rồi. Cám ơn cậu vì tất cả…. “
Ký tên:
Sư Tử.
Bạch Sư Tử.
Mặc Thiên Bình đọc tới đâu là nước mắt chảy xuống tới đó. Cậu quay sang hỏi người vệ sĩ của Sư Tử:
-Cô ấy đã đi chưa?
-Dạ thưa cậu, tiểu thư của chúng tôi đang ở bến tàu. Nhưng bây giờ có lẽ đã lên tàu rồi ạ.
Thiên Bình cầm chắc chiếc chong chóng trong tay, chạy một mạch đến bến tàu.
-------------------
Sư Tử áp mặt vào cửa sổ của chiếc tàu lửa, ngắm nhìn thành phố tuyệt đẹp này thêm lần cuối. Tưởng nhớ đến điều làm cô lưu luyến nhất ở nơi này…
Tàu bắt đầu chạy đi, những bánh tàu đua nhau hoạt động.
Bỗng từ phía xa, cô nhìn thấy bóng dáng của một cậu nhóc 12 tuổi, tay cầm chong chóng 2 màu, đang cố chạy nhanh hết sức, vẫy tay về phía của Sư Tử.
Cặp đồng tử màu xanh ngọc của Sư Tử bắt đầu ngân ngấn nước, cô vội vàng mở cửa sổ, hét lên:
-THIÊN BÌNH!!!!!!
Cậu bé vấp phải một hòn đá rồi ngã đập mặt xuống đất, nhưng cậu vẫn gắng gượng nén đau rồi đứng dậy, hét to:
-Con ngốc kia! Sau này dù cô có trốn ở cái xó xỉnh nào trên thế giới này, tôi cũng sẽ đi tìm cô!! NHẤT ĐỊNH…KO ĐƯỢC QUÊN TÔI ĐÂU ĐẤY!!!!!
Cậu giơ cao chiếc chong chóng tình bạn của mình lên, lập lời thề với cô.
Sư Tử vội chui đầu và hai tay qua cửa sổ, tay phải run rẩy giơ chiếc chong chóng, nước mắt trong suốt hoà vào khoảng không:
-VÂNG! TÔI HỨA!!!!
Chiếc tàu hoả dần đi xa, cậu bé vẫn đứng đó như một bức tượng. Ánh nắng lúc xế chiều khẽ rọi xuống bên những bụi ngô đồng thơm ngát, rọi xuống những vạt cỏ dại ven đường, rọi vào gương mặt đẫm nước mắt của cậu bé 12 tuổi…