Trời phái cứu viện tới, Kim Vĩnh Dụ giường như được tăng thêm vài phần sức lực. Nhưng mà chạy thẳng dọc theo đến cuối hẻm nhỏ, nét mặt vui mừng khôn xiết của Kim Vĩnh Dụ liền đổi thành kinh ngạc.
Trước mắt hắn là một bức tường trơ trụi. Đường cùng.
Còn đang thắc mắc, “ Băng tay trắng” đã âm thầm chạy từ phía sau tới, kéo hắn lại bên cạnh một cái cửa gỗ, ra hiệu bảo hắn đi vào. Kim Vĩnh Dụ không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lách mình vào.
Đây là một ngôi nhà mái bằng đã bỏ hoang từ lâu, khắp nơi là đồ dùng sinh hoạt của gia đình cũ nát vứt lộn xộn. “ Băng tay trắng” di chuyển một cái tủ quần áo ở góc tường, trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một cái hầm lớn.
“Băng tay trắng” chỉ vào cái hầm lớn kia. Kim Vĩnh Dụ khẽ cắn môi, nhảy xuống.
Vừa nhảy vào trong hầm, Kim Vĩnh Dụ lập tức hiểu ra, địa đạo này này được đào từ thời kháng chiến, tuy rằng chật hẹp, nhưng vẫn đủ chỗ cho một người chui vào. “Băng tay trắng” cũng nhảy xuống một tay bấm đèn pin, tay kia đẩy đẩy lưng hắn, ý bảo hắn đi về phía trước. Kim Vĩnh Dụ đã không còn đường để lựa chọn, chỉ đành theo chỉ đạo của đối phương.
Đi về phía trước được mười mấy phút đồng hồ , “Băg tay trắng” bỗng nhiên túm lấy góc áo Kim Vĩnh Dụ, đồng thời cầm đèn pin chiếu về phía trước. Kim Vĩnh Dụ ngẩng đầu, thấy một cái thang sắt đi ngược lên trên đỉnh đầu vuông góc với mặt đất, còn có ánh trăng mờ mờ chiếu xuống.
Kim Vĩnh Dụ muốn xem mặt mũi đối phương một chút, vụt quay đầu lại, nhưng lập tức cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt. “Băng tay trắng” đã tắt đèn pin.
Hắn đành nói cám ơn, đặt chân lên cái thang sắt, mới vừa trèo lên đến đỉnh, nắp hầm liền kêu ầm một tiếng mở ra.
Mấy chùm sáng đồng loạt chiếu vào mặt hắn, Kim Vĩnh Dụ liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, liền đó mấy cánh tay đã túm ấy hắn lôi ra khỏi cửa hầm, hắn còn chưa kịp hoàn hồn, ánh sáng trước mắt đã biến mất.
Kim Vĩnh Dụ bị trói bị từ đầu đến chân nhét trong một cái bao tải.
***
Lục Đại Giang vận complet cáu cạnh, giày da bóng lộn, nhưng vẫn không giấu được vẻ thô kệch và ngu độn. Hắn ngước đầu ngó nhìn cửa kính ngân hàng Thương Mại thành phố C không dính một hạt bụi, nuốt nước bọt, vuốt vuốt tóc, cố làm ra vẻ trịnh trọng đi vào.
Tại sảnh lớn của ngân hàng người qua lại chật kín. Hôm nay là ngày phát lương hưu, đứng trước các ô cửa xép giao dịch đều là vẻ mặt bình thản của các cụ ông cụ bà. Lục Đại Giang cầm chi phiếu, bị xô đẩy giữa đám người không biết phải đi hướng nào.
Bảo vệ ngân hàng nhìn hắn nghi ngờ, tiến lên hỏi: “Chào ông, xin hỏi ông muốn làm giao dịch gì?”
Lục Đại Giang nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Rút… Rút tiền.”
“Rút bao nhiêu?”
“Năm mươi vạn.” Số tiền nói ra khỏi miệng khiến Lục Đại Giang có cảm giác tự tin hơn một chút, sống lưng liền đó cũng thẳng hẳn lên.
“Xin hỏi ông có hẹn trước?”
“Hả?” Lục Đại Giang suy nghĩ một chút: “À, có hẹn.”
Nhân viên bảo vệ dẫn Lục Đại Giang ra thẳng cửa VIP. Lục Đại Giang cầm chi phiếu tiến dần lên, trong đầu đã bắt đầu tính toán: rút tiền xong, đi ăn trước, hay là kiếm một đứa con gái thành phố để vui vẻ?
Thế nhưng giao dịch viên tại cửa sổ VIP đã cắt đứt dòng ảo tưởng của hắn: “Xin lỗi ông, trong tài khoản của ông chỉ có mười đồng.”
“Cô nói cái gì?” Trên mặt Lục Đại Giang còn chưa tắt nụ cười ngờ nghệch, mắt đã trợn trừng: “Không thể nào ….cô cô nhìn kỹ lại xem!”
Giao dịch viên lại thử lại lần nữa, trả lời lễ phép nhưng đanh gọn lạnh lùng, vẫn một câu trả lời như vậy, trong thẻ chỉ có mười đồng nhân dân tệ.
Đầu óc Lục Đại Giang hoàn toàn mụ mẫm, choáng váng đi ra khỏi ngân hàng. Hắn sửng sốt, ngẩn ngơ đứng ở đầu đường một lúc, cho đến khi bị một người đi đường đυ.ng phải, mới bừng tỉnh trở lại, vội tiến vào một trạm điện thoại công cộng vội vã gọi điện thoại cho Lục Thiên Trường.
Lục Thiên Trường cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi giận giữ giập điện thoại ngắt liên lạc với Lục Đại Giang, liền định gọi ngay cho Lương Tứ Hải hỏi cho ra nhẽ. Sau khi ấn mấy số, lại dừng tay.
Lương Tứ Hải làm như vậy, rõ ràng là định hạ nhục mình. Có điều hắn làm càn như vậy, chắc chắn là có lí do gì đó không bình thường. Trước khi tìm ra lí do này, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Cục công an thành phố C trong đêm hành động, sau khi kết thúc chiến dịch, lập tức phong tỏa tin tức, bắt đầu tiến hành điều tra nội bộ. Tuy rằng chiến dịch truy quét thu được nhiều thắng lợi, bắt được hai kẻ phạm tội, đánh gục một tên, nhưng Kim Vĩnh Dụ vẫn trốn thoát. Cảnh sát nghi ngờ có người trước đó đã tiết lộ với đối phương nội dung kế hoạch, nên khi Bành Trung Tài và đám người kia bỏ trốn, Kim Vĩnh Dụ chạy trốn còn có người đón và yểm trợ ở giữa đường.
Nói cách khác, bên trong cảnh sát đã có nội gián. Có điều càng nôn nóng, căng thẳng muốn lập tức tra xét ra thân phận nội gián thì chân tướng nội gián lại càng thêm mờ mịt.
Ban đầu Tiêu Vọng cũng tưởng kẻ hỗ trợ Kim Vĩnh Dụ giữa đường là người của Lương Tứ Hải. Nhưng sau khi bí mật trao đổi thông tin với Lương Tứ Hải, mới biết tổ chức chỉ kịp thông báo cho Kim Vĩnh Dụ bỏ trốn, chưa kịp phái người đi tiếp ứng. Lương Tứ Hải hơi giật mình, cảm giác rất bất an. Kẻ xuất hiện ở giữa đường chắc chắn không phải có ý tốt muốn giúp đỡ. Hắn vừa chỉ thị Tiêu Vọng mau chóng tra rõ thân phận người kia, vừa lặng lẽ theo dõi diễn biến tình hình.
Tiêu Vọng đích thân tham gia lấy lời khai hai tên đàn em kia. Một tên khai , kẻ chặn đường đón Kim Vĩnh Dụ là một người đàn ông, vóc dáng trung bình, đầu đội mũ, không thấy rõ mặt, Điểm khác thường nhất là hắn chỉ dùng tay trái để nổ súng, tay phải cuốn kín bằng băng trắng.
Hơn nữa, dường như trước đó hắn đã có hẹn trước với Kim Vĩnh Dụ trước thế nên hắn chỉ mang một mình Kim Vĩnh Dụ đi.
Tiêu Vọng vội báo cáo toàn bộ tin tức thu được cho Lương Tứ Hải. Lương Tứ Hải không nói gì chỉ “uhm” một tiếng, khiến Tiêu Vọng cũng chần trừ không dám nói tiếp.
Trong lòng hắn đã nổi trận cuồng phong.
Bởi vì người chặn đường Kim Vĩnh Dụ, chính là Lục Đại Xuân.
Không nghi ngờ gì nữa, là Lục Thiên Trường sắp đặt chuyện này. Bất luận xuất phát từ mục đích gì, chắc chắn cũng đều gây bất lợi cho mình.
Năm mươi vạn cũng không thể thỏa mãn bọn chúng, bắt Kim Vĩnh Dụ đi trước mắt cảnh sát, xem ra, lúc đầu mình quả thực đã quá coi thường mấy thằng nông dân này.
Rất ít người có khả năng biết được chỗ Kim Vĩnh Dụ ẩn náu, Lục Thiên Trường có thể tìm tới hắn, chỉ có thể lý giải: Kim Vĩnh Dụ đã câu kết với Lục Thiên Trường. Vậy, Kim Vĩnh Dụ đối với Lục Thiên Trường có giá trị gì đây?
Lương Tứ Hải bỗng nhiên phát hiện một chân lý, Trên chỉ có thể vững khi đàn em trung thành, Kim Vĩnh Dụ theo mình lâu nhất, cũng nắm giữ nhiều bí mật của mình nhất.
Hắn cảm thấy hoang mang cực độ.
Không giống như trước đây bây giờ bất luận cái gì cũng làm hắn hoảng sợ.
Cửa vừa vang lên một tiếng “Cách”.
Lục Thiên Trường không muốn cử động, phất tay ra hiệu cho Lục Đại Xuân uống cháo còn Lục Hải Yến đi mở cửa. Lục Hải Yến không nói một lời buông bát xuống, đi ra sân trong.
Đột nhiên truyền tới một loạt âm thanh như cơn gió lạnh buổi sáng sớm: “Có nhà không?” “Hải Yến khỏe chưa” “Mặt bị thương nhìn không nhận ra nữa”.
Người tới tên là Lục Tụ Bảo sống ở đầu thôn tây, Lục Tụ Bảo là người nhà bên vợ, theo vai vế, Lục Thiên Trường còn phải gọi bà ta là Nhị tẩu (chị dâu thứ hai). Thế nên Nhị tẩu chẳng hề e ngại vẻ mặt tươi cười xông tới, Lục Thiên Trường đang ngồi trên ghế vội đứng lên, chào hỏi mời bà ta ngồi chơi.
Nhị tẩu thở dài: “ Haizzz, sao năm nay mùa đông lạnh thế không biết”, sau đó lại nói tiếp: “ Có điều trong phòng này cũng rất ấm rồi”, cuối cùng nói “Tôi hôm nay đến thăm cháu trai Đại Xuân ” .
Lục Thiên Trường mí mắt cụp xuống, thuận miệng nói qua loa vài câu khách sáo. Nhị tẩu cũng giống những người khác tới thăm hỏi kỳ thực chỉ là cái cớ mà thôi.
Quả thực, sau khi huyên thuyên một hồi, Nhị tẩu liền vào thẳng chủ đề chính.: “Trưởng thôn, hôm qua là ngày phát đồ, sao tới giờ vẫn chưa thấy gì?” Nhị tẩu cố gắng làm ra vẻ tếu táo: “Cậu cũng biết, anh hai cậu hôm nào cũng nhậu nhẹt, bây giờ lại còn đổ đốn rượu không ngon không uống, vừa không có một hôm, đã ở nhà quát tháo ầm ĩ.”