Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 78

Phương Mộc mỉm cười: "Lần sau đừng đi ra ngoài muộn như vậy nữa nhé, bên ngoài không an toàn đâu."

"Không sao. Có thần thám như anh bảo vệ chúng em, còn có cái gì đáng sợ nữa chứ?" Cô cúi đầu, khẽ vuốt bụng mình: "Con nói xem có đúng không, cục cưng?"

Dứt lời, cô vẫy tay chào Phương Mộc, rồi xoay người đi vào tiểu khu.

Phương Mộc nhìn theo cho đến khi bóng cô khuấn hẳn trong tiểu khu mới xoay người rời đi. Đi được vài bước, cậu bỗng khựng lại, quay đầu lại nhìn quang cảnh nơi này. Một số gia đình chưa chìm vào giấc ngủ ánh đèn vẫn sáng, đan xen với những căn nhà đã tắt đèn tối đen nẳm rải rác, tuy mờ ảo nhưng ấm áp.

Không biết đằng sau những ô cửa sổ này rốt cục đang diễn ra những hoạt động gì, nhưng đèn sáng, có nghĩa là còn tồn tại, có nghĩa là còn hi vọng.

Hình cục phó, Đinh Thụ Thành, Trịnh Lâm, Tiểu Hải cùng A Triển cũng vậy...

Tất cả hi sinh, không phải vì muốn thắp sáng một ngọn đèn trong bóng đêm này sao?

Còn mình, lại có thể bỏ cuộc sao?

Nửa đêm, Phương Mộc đứng ở ngã tư đường không một bóng người, đưa ra quyết định cuối cùng.

Quyết định này, là vì tất cả những người mẹ.

Vì tất cả những đứa trẻ.

Vì tất cả mà thắp sáng ngọn đèn.

Để tất cả có được một đêm yên tĩnh, thanh bình.

Chương 24 : Bày binh bố trận

Tình hình trước mắt tương đối căng thẳng, Lương Tứ Hải quyết định tạm thời đình chỉ mọi hành động, chờ gió lặng mưa ngừng mới có thể triển khai công việc trở lại. Trong lòng Lương Trạch Hạo vô cùng buồn bực , cứ tưởng rằng gϊếŧ chết tên cảnh sát già kia rồi là có thể phô trương thanh thế, không ngờ cha hắn lại bảo việc phải làm trước tiên là cấp tiền cho Lục Thiên Trường.

Năm mươi vạn, đối với Lương Tứ Hải mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng lại là mối bận tâm rất lớn trong lòng Lương Trạch Hạo. Hắn nghĩ Lục Thiên Trường đã gây cho tổ chức nhiều phiền phức như vậy, không tìm hắn tính sổ đã là rất nhân đạo rồi, việc gì còn phải đối đãi với hắn trọng thị như vậy. Lương Tứ Hải lại nghĩ tới vấn đề lớn hơn. Hiện giờ điều quan trọng nhất là ổn định tình hình, tuy rằng việc đã đến nước này chắc chắn không thể tiếp tục làm ăn với Lục Thiên Trường nữa, thế nhưng nếu trở mặt ngay với hắn, e rằng Lục Thiên Trường sẽ “chó cùng dứt dậu”. Trước mắt cứ cấp cho hắn một khoản tiền, vừa là trấn an hắn, cũng coi như là bồi thường cho cánh tay tàn phế của Lục Đại Xuân.

Lương Trạch Hạo vẫn không phục, cầm tờ giấy viết số tài khoản ngân hàng lật qua lật lại nhìn, sau cùng cợt nhả nói: “Cho con lão già kia, thà cho con còn hơn.” Lương Tứ Hải không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Lương Trạch Hạo không dám lắm lời nữa, ngoan ngoãn đi ra cửa, kéo Bùi Lam đang chờ ở bên ngoài, lên xe rời đi.

Hình Chí Sâm đã chết, Tổ chuyên án cũng không cần … tiếp tục tồn tại nữa. Lãnh đạo thành phố đứng ra tổ chức một buổi họp tổng kết. Lại là bầu không khí nặng nề, lãnh đạo các cơ quan hữu quan phát biểu qua loa cho có lệ, rất ít người phát biểu ý kiến. Một số thành viên của đội trinh sát thậm chí còn thu dọn đồ đạc cá nhân mang cả tới hội trường, dường như ai cũng nóng lòng chạy trốn khỏi nơi này. Phương Mộc có trong thành phần tham dự tham dự hội nghị, cậu chỉ yên lặng hút thuốc, dáng vẻ thẫn thờ, không để ý tới lời phát biểu của bất kỳ nhân vật nào, ngay cả ánh mắt cũng không để tâm theo dõi. Tiêu Vọng cứ lặng yên nhìn cậu, tâm tình phức tạp.

Sau cuộc họp, cảnh sát các bộ phận lần lượt trở về đơn vị mình. Thủ tục điều động Tiêu Vọng tới cục cảnh sát thành phố C đã cơ bản đầy đủ nên hắn ở lại luôn. Chỉ có điều, hắn chưa kịp làm quen hết với các đồng nghiệp đã nhận được nhiệm vụ mới.

Nội dung Nhiệm vụ không rõ ràng, chỉ yêu cầu toàn đội chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh. Hơn mười giờ tối, Tiêu Vọng và các đồng nghiệp theo lệnh nhận súng cùng với áo chống đạn. Tiêu Vọng cảm giác có điều gì đó không bình thường, lặng lẽ tìm hiểu, nhưng không thu được bất cứ tin tức gì. Rạng sáng khoảng một giờ mười lăm phút, toàn đội nộp lại điện thoại di động cho cấp trên, lên xe. Địa điểm tập hợp hành động được thông báo trên xe, đó là: đường Vạn Bảo nằm ở ngoại ô thành phố.

Tiêu Vọng đã hiểu rõ mục tiêu hành động lần này chính là: bắt Kim Vĩnh Dụ cùng với Bành Trung Tài.

Không thể chậm trễ hơn được nữa. Hắn vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải ấn điện thoại di động trong túi áo. Giữa bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, ba chữ ngắn ngủi đã được gửi đi.

Kim Bành trốn.

Vụ án Hình Chí Sâm kết thúc, vụ án xưởng thép Tụ Nguyên điều tra không có kết quả. Trong lòng cục trưởng và Biên Bình đều vô cùng buồn bực. Cho nên khi Phương Mộc thông báo địa điểm ẩn náu của Kim Vĩnh Dụ và Bành Trung Tài, cục trưởng liền lập tức ra lệnh bắt.

Điều khiến Biên Bình cảm thấy kinh ngạc chính là, Phương Mộc cũng không quá vội vã , sốt sắng, thậm chí cũng không chủ động yêu cầu tham gia hành động. Anh nhìn hai gò má Phương Mộc đã hóp đi rất nhiều, thấp giọng hỏi: “Cậu lấy được thông tin đó ở đâu vậy?”

“Tự tôi tìm ra.” Phương Mộc thản nhiên nói: “Tôi theo dõi nhân viên giao hàng nhanh bốn ngày liền, cách một ngày bọn họ lại mang đồ dùng sinh hoạt tới cho Kim Vĩnh Dụ và Bành Trung Tài.”

Đường Vạn Bảo nằm ở ngoại ô thành phố, nằm ở địa bàn đô thị xen kẽ với nông thôn. Nhà 3 tầng trở lên ở đây rất hiếm, phần lớn là lều tạm đang chờ phá dỡ, địa hình rất phức tạp. Kim Vĩnh Dụ và Bành Trung Tài ẩn náu ở số 117 đường Vạn Bảo là nơi mạng lưới giao thông càng vô cùng nhỏ hẹp. Theo thông tin mà Phương Mộc cung cấp, đối phương có khoảng ba đến bốn người, có khả năng được trang bị vũ khí nóng. Bởi vậy, Các cảnh sát truy bắt phải chia ra nhiều tổ, theo ở địa điểm tập kết đã hiệp đồng, sau đó từ các hướng sẽ bủa vây số 117 đường Vạn Bảo, phải một mẻ lưới bắt hết đối phương.

Thế nhưng, đội cảnh sát truy bắt còn chưa tới được địa điểm tập kết, trinh sát liền báo tin: người tại số 117 đường Vạn Bảo đã bắt đầu có sự vận động khác thường, dường như có chiều hướng ngoài tầm kiểm soát. Sau khi xin ý kiến lãnh đạo thành phố, cục trưởng đích thân chỉ huy hành động hạ lệnh không tập kết, lập tức triển khai truy bắt, đồng thời điều ba tổ tiến hành phong tỏa ba hướng xung quanh số 117 đường Vạn Bảo.

Mệnh lệnh vừa phát đi, trên đường Vạn Bảo liền vang lên tiếng súng.

Kim Vĩnh Dụ men theo con đường quanh co tối tăm chạy bạt mạng, có một đàn em chạy theo phía sau. Hai tên mất phương hướng từ lâu, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay về phía sau bắn đại mấy phát súng. Ở phía sau bọn chúng, nhóm cảnh sát truy đuổi bám theo không dời.

Mới vừa rồi, Bành Trung Tài lê lết một chân bị thương không chạy nổi nữa, điên cuồng gào thét thậm trí còn nhắm cảnh sát bắn loạn mấy phát, kết quả đã bị sa lưới . Kim Vĩnh Dụ không muốn bị lọt lưới, có điều, bốn phía đều có tiếng còi cảnh sát gào rú cùng với ánh đèn pin sục sạo, trốn ở đâu bây giờ?

Chẳng mấy chốc súng của cả hai tên đều hết đạn. Cảnh sát phía sau cũng liền phát hiện điều này, tốc độ truy đuổi càng nhanh hơn. Kim Vĩnh Dụ dồn sức ném khẩu súng về phía khoảng không phía sau, nhưng chỉ có thể làm chậm bước chạy của nhóm truy đuổi được một chút. Vừa chạy them được mấy trăm mét, Kim Vĩnh Dụ cảm thấy hai chân càng lúc càng nặng, cổ họng trào máu, mắt nổ đom đóm.

Đầu hàng, hay liều mạng đây?

Hắn còn chưa kịp suy tính xong, ở phía trước cách mấy mét bỗng nhiên vụt ra một bóng người, mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng, người ấy đầu đội mũ, hai chân sải bước, hai tay bằng vai…

Kim Vĩnh Dụ thấy rõ trong tay của người đó có súng, nhưng không kịp dừng lại, chỉ cảm thấy đáy lòng hoàn toàn lạnh lẽo – đời ta xong rồi.

“Đoàng”, “Đoàng” hai tiếng súng vang lên, Kim Vĩnh Dụ kinh ngạc phát hiện, không có đạn xuyên qua người mình. Trái lại, cảnh sát phía sau đều vội vàng tìm chỗ nấp.

“Sao giờ mới tới? Bên này.” Trong bóng tối, người kia chỉ một cái hẻm nhỏ, tay phải hắn ta được băng kín bằng băng gạc trông rất chướng mắt .

Ông chủ phái người tới. Kim Vĩnh Dụ thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy vào trong ngõ hẻm.

Tên đàn em kia cũng muốn chạy theo để thoát thân, lại bị súng trong tay “Băng tay trắng” chỉ vào trán. Hắn đang ngạc nhiên, đã bị đối phương đạp một đạp té ngã trên mặt đất. Cảnh sát phía sau liền lao lên như lang như hùm, hắn vục dậy, mới thất tha thất thểu chạy được vài bước, đã bị mấy cánh tay ghì sấp xuống mặt đất. Vừa giãy dụa, hắn vừa quay đầu nhìn phía hẻm nhỏ kia, “ Băng tay trắng” cùng với Kim Vĩnh Dụ đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối.