Phương Mộc yên lặng nhìn cái thân hình mờ ảo trước mắt, bỗng nhiên nói: "Người đàn bà bị Hồ Anh Bác gϊếŧ chết trong khách sạn Thành Loan, chắc các anh cũng xử lý như vậy chứ gì?"
Tiêu Vọng khẽ cười: "Cậu rất thông minh. Đây là phương pháp xử lý triệt để nhất - ngay cả DNA cũng không kiểm tra được."
"Cô ta là ai?"
"Cậu không nên biết thì tốt hơn, thật đó, tin tôi đi." Tiêu Vọng đứng dậy: "Việc đã đến nước này, tôi nghĩ, tôi và cậu đã không thể tiếp tục làm bạn nữa. Kẻ đáng chết hay không đáng chết, hiện tại cũng đã chết. Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, không có chứng cứ, cậu cũng chẳng có cách nào bắt chúng tôi. Hãy trở về Cục công an, làm một nhân viên văn phòng mẫn cán đi. Tôi cũng là cảnh sát, nhất cử nhất động của cậu tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay, nếu như cậu còn muốn tìm phiền toái, tôi sẽ tự tay xử cậu."
Nói xong, Tiêu Vọng liền mở cửa phòng, bỏ đi.
Khắp nơi chung quanh là một màu đen kịt rộng lớn đến vô biên.
Phương Mộc vẫn ngồi lặng yên không nhúc nhích, lẳng lặng cảm nhận bóng tối đang không ngừng bủa vây chung quanh mình. Thua. Ừ. Thất bại thảm hại rồi. Lương Trạch Hạo có lẽ vẫn còn ở trong nhà vệ sinh đối diện kia, có điều Phương Mộc đã không còn chút động lực nào nữa. Cậu chỉ muốn trốn ở trong bóng tối này, một giây một phút cũng được, suốt đời suốt kiếp cũng tốt.
Ngoài bóng tối, trên thế giới này còn có gì khác sao?
Thế nhưng, cửa bỗng nhiên bật mở.
Ánh đèn trong hành lang chiếu lên trên người Phương Mộc, giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên phá một cái kén màu đen. Phương Mộc theo phản xạ nhìn ra cửa, dưới ánh đèn sáng chói mắt, chỉ nhìn thấy bóng dáng một cô gái với mái tóc dài tung bay.
Đối phương hiển nhiên không biết trong căn phòng tối thui này bỗng dưng lại có người, hoảng sợ, định chạy trở ra, đột nhiên lại sững sờ đứng ở cửa: "Là anh sao?"
Không đợi Phương Mộc kịp phản ứng, cô không cần giải thích kéo cậu chạy ra ngoài.
Hai người vội vã chạy xuyên qua hành lang, ào vào thang máy. Đến khi cửa thang máy từ từ khép lại, Phương Mộc mới nhận ra cô gái này là Bùi Lam. Cô mới vừa khóc, hơn nữa uống rất nhiều rượu. Mặc dù đêm nay đã gặp phải rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng hành động của Bùi Lam làm cho Phương Mộc cảm thấy rất mơ hồ.
"Cô tới đây... Làm gì?"
Bùi Lam không trả lời. Cô đưa lưng về phía Phương Mộc, tập trung nhìn số tầng của thang máy biến đổi không ngừng, ra sức nắm lấy cổ tay Phương Mộc không chịu buông.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền kéo Phương Mộc chạy vào hành lang, chạy vội đến trước cửa một gian phòng, mở cửa, lôi Phương Mộc vào trong, sau đó đẩy Phương Mộc dựa vào cửa.
Cửa phòng va vào người Phương mộc kêu phịch một tiếng, khóa lại. Ngay sau đó, cơ thể Bùi Lam giống như một con rắn quấn chặt lấy cậu.
Phương Mộc cảm giác làn môi của Bùi Lam đang hôn tới tấp lên má mình, rồi đến cần cổ cùng hai lỗ tai, mùi rượu nồng nặc cùng hương tóc nhè nhẹ không ngừng bay vào mũi. Với một người liên tục gặp tổn thương như Phương Mộc mà nói, một thân thể mềm mại và ấm áp đột nhiên nhào tới, có thể khiến cho người ta tạm thời quên hết tất cả mọi thứ. Cậu không kìm lòng nổi ôm eo Bùi Lam. Sau khi quấn lấy nhau vài giây, Phương Mộc cảm giác có một đôi tay đang thò xuống thắt lưng mình, cố gắng cởi dây lưng của cậu. Phương Mộc lập tức bừng tỉnh lại, dồn sức đẩy Bùi Lam ra.
Bùi Lam bị đẩy ra hơn mấy mét. Tóc tai cô rối bù, sắc mặt ửng đỏ, từ ánh mắt toát ra không phải là du͙© vọиɠ, mà là sự tuyệt vọng khôn cùng.
"Anh không thích tôi sao? Tôi cho anh mà..." Bùi Lam đưa tay cởi cúc áo, áo sơmi màu đen lập tức được cởi ra quá nửa, làn da trắng như tuyết càng dễ khiến cho người ta say đắm.
Phương Mộc nhắm mắt lại, xoay người mở cửa.
"Đừng đi..." Bùi Lam xông về phía trước một bước, đưa tay ra kéo Phương Mộc. Vừa mới đυ.ng tới góc áo cậu, cả người liền ngã quỵ.
Phương Mộc vội vàng kéo cô đứng lên, gân cốt của Bùi Lam giống như đã bị rụng rời, cả người ko còn chút sức lực. Phương Mộc đành phải bế cô đặt lên giường. Bùi Lam nhắm chặt hai mắt, hơi thở dồn dập, lỗ chân lông khắp người giống như đập chứa nước bị vỡ, không ngừng toát mồ hôi. Phương Mộc đứng dậy định vào nhà vệ sinh tìm khăn tắm, lại bị cô nắm chặt cổ tay.
"Đừng đi..." cô thì thào, "Đừng bỏ tôi ở đây một mình... Đừng..."
Phương Mộc đành để mặc cho cô nắm tay, yên lặng nhìn cô thở gấp, rơi lệ.
Một lúc lâu sau, hơi thở của Bùi Lam đã trở lại bình thường, tiếp đó ,cô thở dài một hơi, từ từ ngồi dậy, co chân lên, gục đầu trên đầu gối.
"Khá hơn chưa?" Phương Mộc thấp giọng hỏi.
"Ừ." Sắc mặt Bùi Lam từ ửng hồng chuyển sang trắng bệch, mái tóc dài bết lại trên khuôn mặt đầy mồ hôi, xem ra cô rất mệt mỏi. Cô khó nhọc lết đến cạnh giường, cởi luôn hai cái cúc còn lại trên áo sơ mi.
Phương Mộc hơi nhíu mày, xoay người đi tới chiếc ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.
"Anh đừng sợ." Có lẽ thấy vẻ xấu hổ của Phương Mộc, Bùi Lam cười mệt nhọc: "Tôi sẽ không mạo phạm anh nữa đâu … quần áo dính toàn mồ hôi, mặc hơi khó chịu."
Vừa nói chuyện, cô vừa cởi bỏ quần jean, chỉ mặc quần áσ ɭóŧ đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước, uống ừng ực.
"Cô bị bệnh sao?" Phương Mộc nhìn thân thể trắng nõn vẫn còn bóng loáng mồ hôi của cô hỏi.
Bùi Lam cười đau khổ: "Không phải bệnh, Lương Trạch Hạo cho tôi uống thuốc, muốn cùng lúc chơi ba người. Tôi không chịu, liền bỏ chạy, không ngờ lại gặp anh…xin lỗi, vừa rồi đã làm anh sợ"
Phương Mộc lặng lẽ nhìn cô chằm chằm. Hơi thở của Bùi Lam lại trở nên dồn dập, xoay người, không có ý che lại thân thể của mình.
Kỳ thật, từ tận đáy lòng cô hi vọng người cảnh sát này sẽ làm một điều gì đó.
Phương Mộc nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở phía bên trái bụng Bùi Lam, chỗ đó có xăm một đóa hoa.
Bùi Lam thấy ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn bụng mình, nét mặt trở nên ảm đạm .
" Cúc cánh mối Châu Âu, tượng trưng cho tình bạn." Bùi Lam khẽ vuốt ve đóa hoa màu tím nhạt kia: "Lúc học ở học viện điện ảnh, Tiểu Mỹ là người bạn thân thiết nhất của tôi. Vào năm thứ hai, hai chúng tôi cùng đi xăm mình, xăm cùng một vị trí, cùng một đóa hoa. Chúng tôi đã thề, cả đời là bạn tốt của nhau. Nhưng mà, sau này..."
"Khoan đã!"
Bùi Lam giật mình, cô ngẩng đầu, hết hồn khi phát hiện hai mắt của Phương Mộc đang trợn lên, cả cơ thể dường như muốn nhào tới.
"Cô vừa nói cái gì?" Phương Mộc thực sự đã lao tới, sau đó liền nắm chặt cánh tay Bùi Lam: "Trên bụng Canh Tiểu Mỹ cũng xăm một đóa hoa?"
Bùi Lam luống cuống gật gật đầu.
" Màu tím nhạt?"
"Đúng." Bùi Lam hỏi ngược lại: "Sao vậy?"
Phương Mộc không trả lời cô, chậm rãi lắc đầu, bước lui vài bước, thẫn thờ ngã ngồi ở bên giường.
Lúc tiến hành kiểm tra nói dối với Hình cục phó ông từng nhắc tới trên bụng của cô gái mà Hồ Anh Bác gϊếŧ chết có xăm một đóa hoa .
Cô gái kia chính là Canh Tiểu Mỹ.
Tiêu Vọng nói không sai, chuyện này Phương Mộc quả thật không nên biết. Lúc cậu bắt Canh Tiểu Mỹ cũng là lúc cậu đẩy cô ta vào con đường chết.
Bùi Lam không hiểu gì thận trọng nhìn sắc mặt Phương Mộc: "Sau chuyện đó, anh có gặp qua Tiểu Mỹ sao? Không biết cô ấy bị xử mấy năm, giam ở đâu, tôi muốn đi thăm cô ấy."
Phương Mộc lắc đầu: "Cô không được gặp cô ấy nữa đâu."
Lương Tứ Hải dám làm như vậy, có thể thấy ngay từ đầu, lúc Tiêu Vọng điều tra và giải quyết vụ án này, đã hoàn toàn không lập hồ sơ, càng chắc chắn không có thủ tục bắt giữ, khởi tố và xét xử. Xét theo thời gian thì cái đêm mà Canh Tiểu Mỹ bị bắt đã lập tức bị đưa đến thành phố C, cùng đi có lẽ còn có bạn trai của cô -Tôn Vĩ. Sau đó… như lời Tiêu Vọng đã nói…vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.
Bùi Lam chẳng hiểu gì cả, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Tôi không rõ ý anh, Tiểu Mỹ không phải đang ở trong tù sao?"
"Cô ấy không được may mắn như vậy." Phương Mộc quyết định nói cho Bùi Lam biết sự thực: "Canh Tiểu Mỹ bị người của Lương Trạch Hạo gϊếŧ, sau khi bị đúc thành một khối thép, đã bị ném xuống đáy biển."
Bùi Lam "A" lên một tiếng, liền lấy tay bụm miệng, sâu trong hai mắt là nỗi kinh hoàng tới sững sờ, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Chừng nửa phút đồng hồ sau, cô mới thì thào: "Tôi... Tôi không tin hắn đã làm điều đó... Hắn làm sao có thể..."