Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 75

Trong ba mươi năm tồn tại trên đời, ngày hôm nay có lẽ là thời khắc vinh quang nhất của Lương Trạch Hạo. Tạm thời chưa nói đến việc đàn em chung quanh đều cúi đầu khom lưng gọi hắn một tiếng đại ca, mà ngay cả ông bố lúc nào cũng không vừa mắt với mình bây giờ cũng nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ vọng.

Từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính là của ta. Rốt cuộc ta cũng không còn là kẻ mà người ta mặt ngoài kính nể, sau lưng chế nhạo ta là cậu ấm vô dụng nữa, ta đã trở thành đại ca của tổ chức cai quản thành phố này, tương lai, ta sẽ trở thành đại ca cả tỉnh, không, toàn quốc!

Trong đầu Lương Trạch Hạo lúc này hiện lên những viễn cảnh vô cùng lớn lao cho tương lai, cộng thêm những lời tâng bốc nịnh hót của đàn em, toàn thân hắn gần như muốn bay lên mây xanh. Uống liên tục, chẳng mấy chốc hai mắt Lương trạch hạo đã thấy lơ mơ.

Thế nhưng, việc đó không thể ngăn cản ánh mắt đen tối của hắn nhìn chằm chằm cô bé vũ công chính.

Nhạc đã ngưng, bất chấp việc Bùi Lam đang ở bên cạnh, Lương Trạch Hạo bước lảo đảo tới, móc ra xấp tiền một trăm tệ nhét vào trong áo ngực cô gái trẻ. Cô bé cười khanh khách, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mê hoặc. Lương Trạch Hạo thấp giọng nói: "Phòng nghỉ." Cô bé ngầm hiểu ý, nháy nháy mắt với Lương Trạch Hạo, rồi xoay người nhẹ nhàng đi ra.

Lương Trạch Hạo trở lại bàn, uống thêm hai ly, bỗng thoáng nhìn thấy ánh mắt giận dỗi của Bùi Lam. Hắn vờ như không biết, lại thấy đối phương trước sau cứ nhìn mình chằm chằm, đành giả vờ hỏi:

"Em sao vậy?" Lương Trạch Hạo đặt tay lên đùi Bùi Lam: "Tâm trạng không tốt sao?"

Bùi Lam gạt tay hắn ra, thấp giọng: "Trạch Hạo, thường ngày anh làm bậy tôi mặc kệ, nhưng hôm nay anh ít nhiều phải giữ cho tôi một chút thể diện chứ."

"Anh có làm gì đâu?" Vẻ mặt của Lương Trạch Hạo vô cùng oan ức: "Em đừng có hẹp hòi, giống như bà cô già khó tính như vậy có được hay không?"

Bùi Lam tức giận quay đầu sang chỗ khác, Lương Trạch Hạo cũng không để ý đến cô nữa, tiếp tục cụng ly với mọi người.

Qua ba tuần rượu, đầu Lương Trạch Hạo đã thấy ong ong, rượu bia và thức ăn trong dạ dày cứ muốn trào ra. Hắn nhớ đến "Bữa ăn ngon" trong phòng nghỉ, lòng thầm nghĩ phải tỉnh táo một chút, bằng không chút nữa lên giường không làm ăn được gì, chẳng phải sẽ rất khó chịu sao.

Hắn lảo đảo đứng dậy, cố nén cảm giác say đang không ngừng cuộn lên, ra hiệu với mọi người muốn đi vệ sinh một chút. Vì không muốn ngày đầu tiên làm đại ca đã mất mặt, hắn không dùng nhà vệ sinh chung, cũng không cho đàn em đi theo, một mình đi ra khỏi phòng.

Hắn loạng choạng đi đến nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, đầu gục ở thành bồn cầu, nôn thốc nôn tháo. Cơn cuộn trào trong dạ dày đã giảm bớt một chút, nhưng hắn lại thấy càng chóng mặt hơn. Hắn phải nửa quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Lương Trạch Hạo không hề biết, cánh cửa hắn vừa mở ra, giờ phút này đang từ từ khép lại.

Một bóng người từ từ xuất hiện phía sau cánh cửa.

Phương Mộc đầu đội mũ lưỡi trai, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Cậu nhìn chằm chằm Lương Trạch Hạo đang không còn chút sức lực ở bên cạnh bồn cầu, vừa chầm chậm bước tới, vừa từ từ tháo dây thép trong tay.

Đột nhiên, cậu nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng "Cạch", dù rất nhỏ, Phương Mộc cũng liền nhận ra đó là âm thanh chuyển động của búa súng.

Cậu quay đầu lại thì, thấy khẩu K92 chĩa thẳng vào trán mình.

Phương Mộc trợn tròn mắt.

Kẻ đang cầm khẩu súng kia, chính là Tiêu Vọng.

Phương Mộc ra sức nhìn chằm chằm Tiêu Vọng, cảm giác toàn thân đông cứng. Đầu óc dường như hoàn toàn trở nên trống rỗng, chỉ còn lại những cái tên ào ào hiện lên liên tiếp.

Là anh?

Vì sao lại là anh?

Tiêu Vọng đặt một ngón tay trên môi, đồng thời ngoắc ngoắc cây súng trong tay, ý bảo Phương Mộc cùng mình đi ra. Phương Mộc đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ đành từng bước từng bước đi theo hắn ra bên ngoài.

Tiêu Vọng đi thụt lùi vào trong hành lang, rồi đưa tay về phía sau mở cửa căn phòng đối diện nhà vệ sinh, ra hiệu cho Phương Mộc đi vào. Trong mười mấy giây đồng hồ này, khẩu súng trong tay hắn cũng không rời khỏi trán Phương Mộc một giây.

Phương Mộc tuy vẫn nhìn chòng chọc Tiêu Vọng, nhưng ánh mắt lại mông lung, trống rỗng. Hai tay của cậu vẫn ra sức nắm thật chặt sợi dây thép kia, dường như đó là thứ duy nhất mà cậu có thể tin tưởng. Tiêu Vọng ngồi ở đối diện, cau mày.

"Vứt nó đi!"

Những lời này dường như đã thức tỉnh Phương Mộc, ánh mắt của cậu linh hoạt hơn một ít. Cúi đầu nhìn sợi dây thép trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn họng súng trước mặt, Phương Mộc ném sợi dây thép lên bàn bàn, bỗng nhiên bật cười: "Anh cũng nên giải thích với tôi một chút chứ?"

Tiêu Vọng không lên tiếng, nhìn Phương Mộc từ đầu đến chân.

Phương Mộc biết hắn nghĩ gì, thò tay vào trong túi áo lấy điện thoại di động, tháo pin ra, lại vứt áo khoát lên trên bàn.

"Tôi không mang bất cứ thiết bị ghi âm nào cả." Phương Mộc lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ lại gặp anh ở đây."

Sắc mặt của Tiêu Vọng hơi dịu xuống. Hắn hạ súng xuống, gài trở lại vào bao, ngẫm nghĩ một chút, lại đứng dậy đóng cửa lại, tắt đèn.

Căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Hai người ngồi ở hai bên bàn, lắng nghe tiếng thở và nhịp tim của đối phương, Đã không thể đoán trước, lại cũng không thể tin là thực.

Thật lâu sau, Phương Mộc phá vỡ bầu không khí im lặng: "Bao lâu?"

"Từ đầu."

"Nói như vậy, từ khi Đinh Thụ Thành đi nằm vùng, anh đã là người của Lương Tứ Hải?"

"Đúng." Có lẽ là bởi vì ở trong bóng tối, Tiêu Vọng trả lời rất dứt khoát: "Cậu ta tự cho là mình rất thông minh, nhưng Đinh Thụ Thành vừa xuất hiện, tôi đã biết ngay cậu ta là nội gián, ngay cả cách thức cậu ta liên lạc với Hình Chí Sâm tôi đều rõ như lòng bàn tay."

"Vì sao?"

"Bởi vì trước đây tôi cũng phải đi làm nội gián!" Tiêu Vọng đột nhiên cao giọng: "Đó cũng là nguyên nhân tôi căm hận Hình Chí Sâm!"

Cho dù ở trong bóng tối, Phương Mộc vẫn có thể cảm nhận trên người Tiêu Vọng đang bốc lên sự thù hận, giống như có một con rắn lớn đang quấn trên người hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả chung quanh.

"Cậu đừng tưởng rằng Hình Chí Sâm là người tốt." Tiêu Vọng đã hoàn toàn không định tiếp tục che giấu suy nghĩ của mình: "Để đạt được mục đích, hắn có thể hi sinh người khác, thậm chí là mạng sống của đồng đội - bọn Trịnh Lâm chính là ví dụ sống động nhất!"

"Bọn Trịnh Lâm không phải chết vì Hình cục phó, mà là vì cứu mấy đứa nhỏ kia!"

"Vậy cũng chỉ có thể trách số họ đen đủi." Tiêu Vọng hừ một tiếng: "Tôi cũng không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở xưởng thép."

Phương Mộc ngẩn người, ngay sau đó, liền cảm thấy toàn thân đều căng thẳng lên:

"Có người đã nhặt được cái bình trôi trên sông , đúng không?"

"Ừ. Sáng sớm hôm đó có một nhân viên vệ sinh động đá vôi gọi điện thoại cho tôi." Tiêu Vọng khẽ cười một tiếng: "Tôi lập tức nghĩ ra là cậu."

"Chính anh đã báo cho Lương Tứ Hải tới đuổi gϊếŧ chúng tôi?"

"Không phải các cậu, mà là bốn đứa bé gái kia." Tiêu Vọng ngồi thẳng người: "Tôi không muốn gϊếŧ cậu, bằng không khi ở nhà tắm Bách Hâm tôi sẽ không cứu cậu."

"Hả?" Phương Mộc nhướng mày: "Hôm đó người phá cửa sổ, bật chuông báo động, là anh?

"Đúng."

"Sao anh biết tôi ở đâu?"

"Rất đơn giản, hệ thống định vị toàn cầu có kết nối với điện thoại của cậu. Cậu đi chỗ nào, tôi đều biết hết." Giọng nói củaTiêu Vọng thoáng ôn hòa: "Phương Mộc, tôi đã từng đã nói với cậu, cậu là một nhân tài. Tôi đã từng muốn kéo cậu nhập bọn, cùng nhau làm việc lớn. Đã là nhân tài, thì phải tìm chỗ để chứng tỏ khả năng của mình. Cái gì là chính nghĩa, cái gì là trung thành chứ, thực ra chỉ là lừa dối người ta đi vào chỗ chết mà thôi. Xã hội bây giờ rất thực dụng, quy luật đó không phải một mình cậu có thể hiểu được đâu. Cậu đã ở trong đó rồi, thì căn bản không có cơ hội trở ra nguyên vẹn. Cậu muốn sống, hơn nữa sống tốt, thì phải tuân thủ cái quy luật này, bằng không..."

"Bằng không anh sẽ bắn chết tôi ngay?"

"Không, làm vậy rất phiền phức. Chúng tôi có thể khiến cho cậu biến mất không còn tăm tích, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này." Giọng Tiêu Vọng dần dần lạnh băng: "Ví dụ như nung chảy cậu trong một khối thép rồi vứt xuống đáy biển chẳng hạn."