Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 50

"Không...Không có." Lục Hải Đào sắc mặt đã trắng bệch, "Tôi không dám...Chú...Ông thả tôi ra..."

Lục Thiên Trường nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, rồi quay đầu nhìn về phía Phương Mộc: "Cậu vì sao lại ở đây?"

"Hải Yến bảo tôi dẫn em trai của cô ấy đi, chỉ đơn giản như vậy." Phương Mộc biết chuyện này căn bản giấu diếm cũng không xong: "Những cái khác thì tôi không biết."

Lục Thiên Trường xem xét Phương mộc một hồi, xoay người mặt ngó về phía thôn dân: "Còn nhớ ước định mà chúng ta đã hứa với nhau không?"

Đám thôn dân nhìn lẫn nhau: "Nhớ nhớ" tiếng trả lời trong đám người hết đợt này đến đợt khác vang lên.

"Muốn sống những ngày tốt đẹp, thì phải giữ ước định." Lục Thiên Trường giọng nói cất cao: "Nếu như có ai trái với ước định, chính là ép toàn bộ già trẻ trong thôn đến con đường chết."

Đám người có chút náo động, có thể nhìn thấy giáo sắt sắc bén lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Lục Thiên Trường xoay người nhìn Lục Hải Đào, cười mà như không cười nói: "Hải Đào, ngươi đã sai lầm khi hủy đi những ngày tốt đẹp của chúng ta." Lục Hải Đào chân mềm nhũn: "Chú, tôi không dám, không dám...nữa...Ông tha cho tôi đi..."

Lục Thiên Trường cười cười, cầm lấy một cái búa từ trong tay một thôn dân, đưa cho Lục Hải Đào, lại hướng hai cái điện thoại trên mặt đất bĩu môi.

Lục Hải Đào run rẩy nhận lấy búa, nhìn Lục Thiên Trường, lại nhìn Phương Mộc, từng bước một lết qua, quỳ ở trên mặt tuyết, giơ búa lên. "Binh!" trên màn hình điện thoại di động lập tức xuất hiện vết nứt.

"Mạnh tay lên một chút!" Lục Thiên Trường quát một tiếng. Lục Hải Đào run run, lại vun búa lên.

"Binh!" lần này, là Lục Hải Đào nhìn Phương Mộc.

Điện thoại di động đều tan tành xác pháo, linh kiện văng tứ tung. Lục Hải Đào dùng tay gom các mảnh điện thoại di động lại một chỗ, lại ra sức từng chút từng chút một đập xuống, cuối cùng một mảnh nhỏ cũng đã không còn.

Cho đến lúc mảnh vụn của hai chiếc điện thoại di động cơ hồ đều lún cả vào trong bùn đất, Lục Thiên Trường mới bảo Lục Hải Đào dừng tay. Ông ta cúi đầu nhìn Lục Hải Đào vẫn quỳ như trước: "Hừ, cuối cùng cũng sửa chữa được một chút lỗi lầm."

Lục Hải Đào hai mắt sáng lên, trong ánh mắt nửa cầu xin nửa là cảm kích, tựa hồ như cơ hội sống lại xuất hiện. Lục Hải Yến nức nở, đi qua muốn nâng em trai dậy, lại bị Lục Đại Xuân túm chặt.

"Thế nhưng, còn có một chuyện còn chưa xong." Lục Thiên Trường nheo mắt lại: "Mạng của Tam Cường."

Ánh sáng vừa mới thoáng hiện trong mắt Lục Hải Đào lại bị dập tắt, cậu ta giãy dụa muốn đứng lên, lại bị mấy thôn dân ấn ngã xuống đất. "Không phải tôi...Tôi không có!" Lục Hải Đào mặt vùi ở trong đống tuyết, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét mơ hồ không thành tiếng. Lục Thiên Trường giọng nói xa xa lấn át tiếng của cậu ta.

"Mọi người hãy nói đi, nên xử lý thế nào?" Ông ta xoay người đối mặt với đám thôn dân: "Mạng của Tam Cường, phải tính như thế nào?"

Cả đám người đều im lặng. Đột nhiên, tiếng của bà lão kia vang lên trên đỉnh đầu của mọi người : "Gϊếŧ chết nó đi!"

Lập tức giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi cuồn cuộn, đám thôn dân liền náo động lên: "Thằng phá gia chi tử này, thiếu chút nữa khiến cho chúng ta không còn cuộc sống tốt đẹp như trước..." "Ai có thể cam đoan nó về sau không bỏ trốn, không gϊếŧ người chứ?" "Gϊếŧ chết nó đi..."

Lục Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Hải Đào đã co quắp thành một đống, cười cười: "Hải Đào à, hết cách rồi, đã làm chuyện xấu, thì phải trả giá thật nhiều..."

"Không!" Một tiếng gào thét thê lương, sau đó Thôi quả phụ thất tha thất thểu từ trong đám người chen ra, gục ở dưới chân Lục Thiên Trường, ra sức ôm lấy đùi ông ta, liên tục cầu xin: "Trưởng thôn, trưởng thôn, ông tha cho nó đi... Không phải ông đã nói, chỉ cần ta giao Hải Đào ra, ông chỉ chặt hai chân của nó thì xong chuyện sao..."

Lục Hải Yến đột nhiên mở to hai mắt, vài giây sau, thất thanh kêu lên: "Má ơi! Má vì sao lại bán đứng chúng con? Đó là con trai của má kia mà, đó là em trai của con mà!"

Thôi quả phụ đã khóc đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất: "Má hết cách rồi con à...Mạng sống của chúng ta a! Má không thể mất nốt cả con ..."

Lục Thiên Trường cẩn thận giúp Thôi quả phụ phủi bùn đất ở trên người: "Bà chị à, quy củ chính là quy củ, phá hủy quy củ, chúng ta sẽ không có những ngày tốt đẹp như trước kia. Các hương thân cũng phải sống, bà phải sống, Hải Yến cũng phải sống."

Hai câu cuối cùng khiến cho Thôi quả phụ toàn thân run lên, bà nhìn Lục Hải Đào bây giờ đã như khúc gỗ vậy, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Lục Thiên Trường ngẩng đầu, nhướng nhướng lông mày, đám thôn dân lập tức xúm tới.

Lục Hải Đào đã ý thức được vận mệnh của chính, vô cùng hoảng loạn và tuyệt vọng nói không ra lời, chỉ có thể há lớn miệng, dùng cả tay chân bò ngược về phía sau. Lục Hải Yến như bị điên vừa đá vừa cắn, nhưng bị Lục Đại Xuân ra sức ôm lấy, cũng không thể động đậy chút nào. Lục Thiên Trường hơi nhíu mày, dùng ngón tay chỉ Lục Hải Yến, chậm rãi nói: "Con muốn mẹ con còn sống, con còn sống, thì hợp tác một chút đi."

"Chú à, tôi cầu xin chú thả Hải Đào ra đi." Lục Hải Yến hai chân đã chổng lên khỏi mặt đất, khóc rống lên: "Tôi và Đại Xuân...chuyện gì tôi cũng đồng ý với ông mà..."

"Yến tử à! đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!" Lục thiên Trường quát lên một tiếng lớn: "Em trai của con đã phạm tử tội! nó mà không chết, toàn thôn chúng ta cũng xong đời!"

"Đúng đó! không thể vì một mình gia đình các ngươi, mà hại tất cả chúng tôi đựơc!" Một người thôn dân xách gậy gỗ la lớn.

Tiếng phụ họa lại nổi lên.

"Đại Giang, ngươi tới trước đi!" Lục Thiên Trường vung tay lên: "Sau này, phần của Lục Hải Đào sẽ chia cho ngươi!"

Người thôn dân tên là Đại Giang do dự bước tới. "Pháp luật không xử tội đông người đâu, ngươi sợ cái gì!" Lục Thiên Trường hét lớn: "Mọi người ai cũng phải đánh, ai đánh trước, thưởng 2000 tệ!"

Đại Giang mắt đỏ ngầu lên: "A a" kêu to giơ gậy lên đánh xuống. Lục Hải Đào bị đánh một gậy trúng đầu, cả người đều gục xuống. Máu tươi đột nhiên phun ra tung tóe.

Có lẽ là do máu, có lẽ là do 2000 tệ kia, cũng có thể là do câu "Pháp luật không xử tội đông người", tựa hồ thú tính của tất cả mọi người đều trong tích tắc đó đều nổi lên kích, ở phía sau Đại Giang, một rừng gậy gộc, giáo mác cùng cuốc xẻng giơ lên, tiến thẳng đến chỗ Lục Hải Đào đang nằm trên đất...

"Dừng tay!" Phương Mộc rốt cục nhịn không được, liều mạng giãy thoát khỏi hai thôn dân phía sau, vừa lăn vừa bò bổ nhào qua, túm Lục Hải Đào lên kéo về phía sau. Thôn dân vẫn đang tiến về phía trước vội vàng ngừng tay lại, trên mình Phương Mộc vẫn trúng mấy gậy.

"Các người điên rồi sao?" Phương Mộc khó mà tin vào tất thảy mọi chuyện trước mắt, cậu biết Lục thiên Trường vẫn muốn dồn Lục Hải Đào vào chỗ chết, nhưng cậu trăm triệu lần cũng không nghĩ Lục Thiên Trường lại chọn cách giữa ban ngày ban mặt, bảo toàn thể thôn dân hành sự.

"Cậu chớ có nhiều chuyện!" Lục Thiên Trường sắc mặt âm trầm: "Đây là chuyện thôn của chúng tôi!"

Phương Mộc định vạch trần chân tướng việc Lục Đại Xuân gϊếŧ chết Lục Tam Cường, nhưng mà bây giờ xem ra sẽ không có người nào tin tưởng cậu. Đám thôn dân muốn gϊếŧ Lục Hải Đào, không phải vì thay Lục Tam Cường báo thù, mà là vì muốn duy trì cuộc sống không làm mà vẫn hưởng. Vật chất có thể khiến cho con người biến thành dã thú, bất luận ở phồn hoa đô thị, hay là thâm sơn cùng cốc, đều là chân lý không thể bàn cãi. Cùng dã thú nói chuyện đạo lý, tuyệt không phải là phương pháp hay, thế nhưng Phương Mộc cũng chỉ có thể thử một lần.

"Mọi người tỉnh táo một chút đi, cho dù giữa các người có giao ước gì đi chăng nữa, cũng không thể gϊếŧ người." Phương Mộc vừa ra sức bảo vệ Lục Hải Đào, vừa giang hai tay ra, chứng tỏ mình không có ác ý: "Tam Cường đã chết, chuyện này rốt cuộc cũng không cáo cách nào cứu vãn được nữa, các người phải...Ai da!" Phương Mộc đột nhiên cảm thấy bắp chân đau nhói một hồi, cúi đầu xem thử, thấy đôi tay của Lục Hải Đào đã thò vào trong ống quần của mình, móng tay bấu thật sâu vào trong bắp chân.

"A---------" đầy mặt Lục Hải Đào đều là máu, cậu ta không hề để ý mọi việc xung quanh kẽ kêu một tiếng, dưới vết máu, một đôi mắt phóng ra thứ ánh sáng từ trước tới giờ chưa từng có, ra sức nhìn chằm chằm Phương Mộc.