Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 49

Đi không được bao xa, thì nhìn thấy một thôn dân từ trong nhà đi ra. Phương Mộc nhận ra hắn chính là một trong những người trông coi thi thể tối hôm qua, không cần giải thích, lập tức tiến lên chụp cánh tay của hắn: "Thi thể đâu rồi?"

"Người thôn dân kia giật nảy mình, đột nhiên hất tay cậu ra: "Thi thể cái gì? Tôi không biết!"

"Anh không biết?" Phương Mộc bước tới một bước: "Tối hôm qua thi thể ở dưới tán cây, thi thể Lục Tam Cường!"

"Không có thi thể gì cả." Người thôn dân kia bỗng nhiên cười cười quái dị: "Căn bản là chẳng có người nào tên Lục Tam Cường."

Thừa dịp Phương Mộc đang trợn mắt há mồm, người thôn dân kia chạy trở vào trong sân, "ầm" một tiếng khóa cửa lại.

Phương Mộc đứng tại chỗ một hồi, đầu óc trống rỗng, sau khi phục hồi tinh thần lại xoay người đi về hướng nhà Lục Hải Yến.

Cậu vốn định đến nhà Lục Thiên Trường gọi điện thoại báo công an, nhưng mà, rõ ràng Lục Thiên Trường sai thôn dân phá hoại hoàn toàn hiện trường, hơn nữa ý đồ muốn triệt để che dấu chuyện này, làm cho cái tên Lục Tam Cường hoàn toàn biến mất trên cõi đời, đến nhà ông ta gọi điện thoại báo công an, không khác nào là bảo cáo tự lột da.(Trong nguyên tác thì gọi là "Dữ hồ mưu bì".Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thái bình ngự lãm".Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: "Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao".Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiêm túc bàn với chúng rằng: "Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không?". Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về. Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: "Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không?". Đàn dê nghe vậy kêu be be không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.)

Trong sân nhà Lục Hải Yến là một mớ hỗn độn, Phương Mộc chạy trở về gian phòng của mình, lấy sạc pin điện thọai di động ra, sau khi cắm điện, điện thoại di động vẫn không có phản ứng. Phương Mộc liền đổi mấy cái ổ điện khác, cũng đều như vậy. Phương Mộc ngẫm nghĩ, đứng dậy bật công tắc đèn điện, đèn cũng không sáng.

Phương Mộc bước nhanh ra khỏi phòng, ra ngoài nhà chính liền gặp Thôi quả phụ: "Bác gái à, trong nhà sao lại mất điện thế?". "Đừng nói là mất điện," Thôi quả phụ vẻ mặt đau khổ: "Ngay cả nước cũng không có."

Cắt nước, cắt điện, Phương Mộc đã hiểu rõ, Lục Thiên Trường không chỉ muốn "dạy dỗ" Lục Hải Đào, mà còn cả người nhà của cậu ta.

"Hải Yến đâu rồi bác?" Phương Mộc hỏi. "Ra ngoài rồi." Thôi quả phụ bỗng nhiên hạ giọng: "Nó bảo tôi nói với cậu, một lúc nữa đi đến từ đường gặp nó."

Từ đường nằm ở góc Đông Bắc của thôn, Phương Mộc đẩy cánh cửa gỗ ra, bụi bặm táp vào mặt. Cậu dùng tay bịt miệng, cẩn thận quan sát sảnh đường trước mặt, lập tức nhìn thấy từ trong đám tro bụi dày đặc một vài dấu chân. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước xem thử, phía bắc từ đường là một cái đài bằng gỗ giản dị, cuối cái đài gỗ là một bức tường kép, cửa ra vào treo một tấm rèm vải. Phương Mộc rón ra rón rén leo lên đài gỗ. Lập tức nghe thấy phía sau rèm có người đang nói chuyện.

"Chị ơi...chúng ta đang gây nghiệp chướng mà...em đã nhìn thấy...thảm lắm..." Phương Mộc nghe ra đó là tiếng của Lục Hải Đào, đang khóc nức nở, tựa hồ vô cùng sợ hãi.

Một thanh âm khác là Lục Hải Yến, cô cũng đang khóc, vừa khóc vừa nhỏ giọng khuyên giải Lục Hải Đào.

"Em mặc kệ...em không thể nhận tiền này nữa...Chị, em phải đi báo công an...chúng ta nhất định sẽ gặp báo ứng mà thôi..."

Đột nhiên, chân Phương Mộc giẫm phải một khúc gỗ phát ra một tiếng gãy giòn tan. Tiếng nói chuyện phía sau rèm vải ngừng lại im bặt, ngay sau đó, liền nghe thấy Lục Hải Yến run rẩy hỏi: "Ai?"

Phương Mộc bước tới, vén rèm vải lên, chui vào trong: "Là anh đây."

Lục Hải Yến khuôn mặt đang ngập tràn sợ hãi sững sờ nhìn Phương Mộc vài giây, thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Đại ca, đại ca, tôi biết ngay là anh mà." Lục Hải Đào kích động nói năng lộn xộn: "Tôi dùng cái răng gì đó...đại ca, tôi thấy, tôi nhất định phải báo cho anh biết! Mấy cô bé kia..."

"Lục Hải Đào!" Lục Hải Yến đột nhiên ra sức ôm đầu của em trai vào trong ngực, dùng tay cố gắng che miệng cậu ta lại: "Đừng nói, đừng nói, chị xin em mà..."

Phương Mộc vội vàng tách tay Lục Hải Yến ra: "Buông ra! Em để cậu ta nói, cậu ta rốt cục là đã thấy chuyện gì?"

Giữa lúc giằng co, Lục Hải Yến bỗng nhiên buông tay ra, đẩy mạnh ngực Phương Mộc một cái, Phương Mộc ngã ngửa trên mặt đất. Cậu quờ cả tay chân đứng lên, lại nhìn thấy Lục Hải Yến đờ người, quỳ ở trước mặt mình.

"Phương ca, em tin rằng anh là do ông trời phái xuống cứu chúng em." Lục Hải Yến lệ đã vương đầy mặt: "Em chỉ cầu xin anh một chuyện thôi, anh mang em trai của em đi đi, tìm giúp cho nó một công việc nào đó, đảm bảo nó có thể nuôi sống bản thân là được rồi." Lục Hải Yến vẫn quỳ ở trên mặt đất như trước: "Em chỉ có một nguyện vọng đó thôi, đừng nên hỏi nó gì cả, đừng hỏi gì nữa mà!"

"Ồ?" Phương Mộc chậm rãi đứng thẳng lên, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lục Hải Yến: "Nhưng em trai của em gϊếŧ người."

"Tôi không có!" Lục Hải Đào vội vã đến độ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, "Tôi cùng chị tôi trước đây thường đi đến chỗ đó chơi, tôi liền nghĩ đi đến đó để trốn..."

"Hải Đào! đừng nói, đừng nói!" Lục Hải Yến lại bổ nhào qua che miệng Lục Hải Đào.

Lục Hải Đào liều mạng kéo tay chị gái ra, lớn tiếng nói: "Là Đại Xuân! lúc tôi chụp ảnh, bị Tam Cường cùng Đại Xuân nhìn thấy. Hai chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Tam Cường ngăn Đại Xuân lại, bảo tôi chạy đi, Đại Xuân liền quơ lấy cây búa đập Tam Cường một nhát..."

Lời của Lục Hải Đào không giống như nói dối. Phương Mộc cũng dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: Lục Thiên Trường vu cáo hãm hại Lục Hải Đào gϊếŧ người vừa giúp cho Lục Đại Xuân thoát tội, lại đồng thời loại bỏ luôn Lục Hải Đào. Nếu như không nhanh chóng đem Lục Hải Đào đến nơi an toàn, cậu ta sẽ lập tức gặp nguy hiểm. Còn nữa, Lục Hải Đào là nhân chứng rất quan trọng, có cậu ta, có thể vụ án sẽ tiến triển rất nhanh.

Phương Mộc quay đầu hướng Lục Hải Yến nói: "Em nhanh lên , anh đồng ý với yêu cầu của em." "Thật chứ?" Lục Hải Yến vẻ mặt vô cùng vui mừng, trở mình đứng lên: "Bọn anh trốn tạm ở đây, em về nhà lấy đồ cho hai người."

"Không cần." Phương Mộc ngăn cô lại: "Anh sẽ dẫn cậu ta đi bây giờ luôn."

Ba người đi tới ngưỡng cửa, Lục hải Yến bảo bọn đừng cử động, bản thân ra cửa quan sát động tĩnh một chút.

Vừa mới đẩy cánh cửa gỗ kia ra, Lục Hải Yến lập tức kinh hoảng. Trong lòng Phương Mộc biết không ổn, mở hé cánh cửa sổ bên cạnh ra một chút, vừa mới tập trung nhìn ra, đáy lòng liền cảm giác buốt lạnh. Trong sân của từ đường, chật ních thôn dân tay cầm đuốc, giáo mác cùng gậy gộc.

Phương Mộc cắn chặt răng, kéo Lục Hải Đào đi ra từ đường.

Lục Thiên Trường đứng ở phía trước tất cả thôn dân, nghiêng đầu, có chút hứng thú nhìn Phương Mộc, cảnh tượng giống như thợ săn đang nhìn con mồi vậy.

Một bà lão thất tha thất thểu xông tới, túm chặt Lục Hải Đào mà cào mà cắn: "Đồ vô lương tâm mà...Tam Cường với mày cùng cởi truồng tắm mưa cho tới lớn...Mày sao lại nhẫn tâm xuống tay chứ...."

Lục Thiên Trường phất phất tay, lập tức có mấy thôn dân đi lên đỡ bà lão, đồng thời kéo Phương Mộc cùng Lục Hải Đào ra ngoài sân.

Trong nháy mắt, đồ trên người Phương Mộc và Lục Hải Đào bị lột sạch, ném trong đống tuyết. Lục Thiên Trường lấy điện thoại di động của Lục Hải Đào ra, cười lạnh hắc hắc mấy tiếng: "Thằng nhóc kiến thức của mày thật rộng nha, còn biết dùng điện thoại chụp ảnh nữa chứ." Ông ta không nhanh không chậm đi đến trước mặt Lục Hải Đào, bỗng nhiên hạ giọng: "Nói đi?"