Sở dĩ cậu nôn nóng như vậy, chủ yếu là vì Mễ Nam.
Mễ Nam sau khi từ bệnh viện trở về, cứ tưởng rằng cần phải nghỉ ngơi một tháng, thế nhưng cô bé này lại có một sức sống tuyệt vời khiến người ta kinh ngạc, giống như cây cỏ dại mọc trên tường, ngoan cường tự mình hồi phục. Lúc Phương Mộc hỏi cô tính khi nào trở về Cáp Nhĩ Tân thì cô không cần suy nghĩ trả lời ngay: "Ngay lập tức".
Mặc dù trong lòng Phương Mộc rất muốn về sớm một chút, thế nhưng lúc chiếc thuyền từ giữa sông quay đầu vào bến, cậu vẫn cảm giác chuyến hành trình trong động quá ngắn ngủi.
"Sông ngầm chiều dài không phải chừng hơn 6000 mét sao?" Phương Mộc lật lật cuốn giới thiệu vắn tắt ở trong tay "Sao lại kết thúc nhanh vậy?".
"Thằng quỷ cậu vừa rồi không nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu à? Đúng là tư tưởng không tập trung chút nào" Tiêu Vọng cười nói, "Con sông ngầm này chỉ mới khai thác phục vụ du lịch được khoảng hơn 3000 mét thôi".
Phương Mộc "Ồ" lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía thượng du sông ngầm. Nơi đó là khúc sông chưa được khai phá, một vùng tối đen u tĩnh, thạch nhũ và măng đá ẩn trong tối tăm, cảnh tượng không mỹ lệ, lại giống như hiểm cảnh. Trái ngược với hạ du chói lọi và phồn hoa, thượng du sông ngầm này giống như một thế giới khác.
Ra khỏi động Long Vĩ, Tiêu Vọng lại hào hứng đề nghị đưa Phương Mộc đi xem lá phong, chuyện này Phương Mộc nhất định từ chối.
" Cũng được" Tiêu Vọng nghĩ nghĩ, vung tay lên, "Chuẩn bị một bữa tiệc tạm biệt cậu".
Cảnh sát tụ họp cùng một chỗ ăn cơm, tất nhiên uống rượu là việc không thể thiếu. Phương Mộc tửu lượng rất kém, nhưng nhìn khuôn mặt mọi người ai nấy đều hết sức chân thành, dường như không uống hết ly rượu này, lập tức sẽ cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Trong buổi tiệc rất nhiều lời tán tụng khoa trương quá đáng, càng khiến cậu thấy khó chịu trong người. Phương Mộc nhanh chóng cảm giác choáng váng, mắc tiểu , liền chạy vào nhà vệ sinh, giải quyết một chút. Lúc cậu táp nước lạnh lên mặt, nhìn trong gương đã thấy xuất hiện khuôn mặt của Tiêu Vọng.
"Không sao chứ?".
"Tửu lượng của các anh cao quá nha". Phương Mộc miễn cưỡng cười trừ, "Tôi không trụ nổi".
"Khà khà" Tiêu Vọng cũng chen tới rửa tay "Mọi người đều căng thẳng mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể xả hơi".
Sau khi rửa xong, anh ta lau tay qua loa vào quần vài cái, lấy từ trong túi áo ra một cái phong bì, đưa cho Phương Mộc.
"Cái gì vậy?" Phương Mộc hơi nghi hoặc.
"Khổ cực phí" Tiêu Vọng cười cười nói, " coi như bù đắp mấy ngày qua cậu vất vả"
"Này!" Phương Mộc giơ tay ngăn lại, "Chúng tôi đã có quy định, tiền này tôi không thể nhận, cậu chuyển trực tiếp tới sở công an đi".
"Cũng được" Tiêu Vọng đem phong thư cất vào túi áo, trong nháy mắt, lại đưa ra một cái dày hơn, "cái này thì cậu có thể nhận đó".
"Lại cái gì nữa vậy?"
"Đây là một chút ý tứ của Lương Trạch Hạo" Tiêu Vọng hạ giọng, "xem như cảm tạ thôi."
"Không cần!" Phương Mộc nhíu mày, "anh trả lại cho hắn đi".
"Khà khà, đừng có ngốc thế chứ" Tiêu Vọng cười đem phong bì cố nhét vào trong tay Phương Mộc, "Tên Vương Bản Đản này có rất nhiều tiền, không phải là kẻ nghèo khó đâu".
"Tôi không cần!" Phương Mộc hơi đẩy tay Tiêu Vọng ra "Anh chuyển lời lại với Lương Trạch Hạo, tôi đi làm có tiền lương, tôi cứu Bùi Lam không phải vì tiền".
Tiêu Vọng cười khan vài tiếng, sắc mặt hết sức khó xử, Phương Mộc cũng cảm thấy hơi áy náy.
"Việc kia...Tôi nhờ anh làm giúp việc kia thế nào rồi?"
"Hả? việc gì?"
"Là việc cô bé kia, thân thích với gia đình tôi...."
"À" Tiêu Vọng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, "Chưa có tin tức gì, cậu đừng vội, có tin gì tôi lập tức báo cho cậu".
"Ừ" Phương Mộc gật gật đầu, cảm thấy hơi thất vọng. Kỳ thật trong lòng cậu cũng hiểu rõ, biển người mênh mông, việc tìm Liêu Á Phàm sao nói dễ thế được?
Mỗi khi nghĩ đến điều này, cậu đều cảm thấy hổ thẹn, vì mình có cơm ăn no, có giường để ngủ.
Tới gần khuya, Phương Mộc mới loạng choạng trở lại khách sạn. Vào phòng, cậu liền lao vào nhà vệ sinh nôn mửa một trận. Cho đến khi dạ dày không còn thứ gì để nôn, cậu mới miễn cưỡng đứng lên, đi đến bồn rửa tay bên cạnh, tháo đầy một bồn nước lạnh, nhúng đầu vào.
Cảm giác lạnh buốt rất nhanh khiến cậu tỉnh táo một chút, đầu đau như bị kim châm. Một lúc lâu sau, cậu ngóc đầu lên, nước lạnh theo gò má chảy xuôi xuống dưới, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước kia chui vào cổ áo, thấm đẫm trước ngực cùng phía sau lưng...
"Anh sao vậy?" Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói kinh ngạc đầy quan tâm hỏi.
Phương Mộc mở to mắt, cảm thấy hình ảnh trước mắt rất mơ hồ. Trong tấm gương, một cô bé như ẩn như hiện.
"Tôi thấy cửa mở..." Cô gái sợ hãi nói, "...Anh không sao chứ?"
Phương Mộc không trả lời, cũng không quay đầu, mà là nhìn chăm chăm vào cô gái trong gương. Mãi lâu sau, cậu đột nhiên mở miệng: "Vì sao lại muốn bỏ đi chứ?"
"Ồ?"
"Cuối cùng là em đến nơi nào?" Giọng Phương Mộc khàn và nhỏ, "Nếu cả đại gia đình đều ở đây, Thiên Sứ Đường sẽ không hoang tàn..."
Cô gái trong gương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Mộc.
"Hãy trở về đi, chị cả Triệu rất nhớ em, nhị Bảo rất nhớ em..." Phương Mộc chậm rãi xoay người lại, "Anh cũng rất nhớ em..."
Nhưng chưa hết câu, đã im lìm đổ ụp xuống sàn nhà vệ sinh.
Ngày hôm sau lúc Tiêu Vọng tới đón hai người, Phương Mộc vẫn mơ mơ màng màng. Tiêu Vọng không hỏi Mễ Nam lý do, chỉ giúp cô xách hành lý, có điều lúc lên xe, dặn dò Mễ Nam chăm sóc Phương mộc một chút.
Sau khi tìm được giường nằm, Phương Mộc lăn xuống giường ngủ say, lúc tỉnh lại, thì trời đã chạng vạng. Cậu cố sức đứng lên, nhất thời lại không biết được mình đang ở chỗ nào.
"Nước..." cậu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, phủi phủi bụi ở trên người. Một người ngồi bên cửa sổ lập tức đứng dậy, đưa cho cậu một chai nước khoáng đã mở sẵn.
Phương Mộc uống một hơi hết già nửa chai, rồi ngồi ở trên giường nấc cục. Sau khi ra sức lắc lắc đầu vài cái, cậu cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút.
Đang ngồi bên cửa sổ là Mễ Nam, mái tóc dài của cô đã được buộc lên gọn ghẽ, cô mặc áo thể thao và quần Jean, dáng vẻ rất trẻ trung.
"Có đói không?" Mễ Nam nhẹ giọng hỏi, "Tôi đi tìm chút đồ ăn?"
"Không" Phương mộc lẩm bẩm, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đoàn tàu đang đi qua một cánh đồng lúa mạch. Đầu thu cánh đồng nhuộm một màu vàng nhạt, trong ánh hoàng hôn, càng thêm rực rỡ, mê hồn. Phương Mộc nghiêng người dựa vào cửa kính tàu, vừa hút thuốc vừa nhìn những người phụ nữ đang trở về nhà sau một ngày thu hoạch trên cánh đồng lúa mạch, trong lòng nghĩ thầm mỗi ngày qua đi như vậy cũng tốt, không cần mong đợi, cũng không cần phải trốn tránh. Tương lai phía trước thế nào còn chưa biết, mà quá khứ thì thật không dám hồi tưởng. Ga cuối cùng của đoàn tàu là Cáp Nhĩ Tân, nhưng có một số việc lại không thể ngừng tại ga cuối.
Ví như, tìm kiếm.
Trở lại chỗ, Mễ Nam đã nấu một bát mì ăn liền, bên cạnh là một túi cải bẹ đã xé cùng hai quả trứng muối. Phương Mộc tới giờ vẫn chưa đói bụng, nhưng thấy những thứ này bất giác nuốt nước miếng, thấp giọng nói câu cảm ơn, liền ngồi xuống vùi đầu ăn. Sau khi ăn xong, ngồi một bên im lặng đọc sách. Mễ Nam liền đứng dậy dọn dẹp sạch sẽ, Phương Mộc giơ chiếc nĩa nhựa lúng túng, đến khi Mễ Nam đem một chai nước khoáng đưa tới, cậu mới quệt quệt miệng, trong lòng thầm nói ta làm sao lại giống như một ông chủ vậy.
Bên ngoài cửa tiếng tàu chạy trước sau đều đều vang lên không dứt, trong phòng lại là một khoảng yên tĩnh. Đôi nam nữ này dường như không có ý định trò chuyện với nhau, một người đọc sách, một người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm dần dần buông xuống, cảnh vật ngoài cửa sổ từ thấp thoáng mơ hồ đã biến thành một màu tối đen. Phương Mộc nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa lúc gặp được ánh mắt Mễ Nam từ dưới cuốn sách ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, lại vội vã né tránh. Rất lâu sau, Mễ Nam duỗi thẳng lưng: "Còn khoảng 10 tiếng nữa".
"Ừ" Phương Mộc nói thêm," Đúng là có hơi chậm thật, thành phố S không có sân bay, nếu không tôi sẽ đưa cô về bằng máy bay".
"Như thế này đã rất tốt rồi" Mễ Nam có chút ngại ngùng cười cười, "Đây là lần đầu tiên tôi đi toa giường mềm".
"Trước kia cô rất ít ra khỏi nhà sao?"
"Vâng, cho dù có đi, cũng là ngồi ghế cứng" Mễ Nam dời ánh mắt, "Mẹ tôi cho tôi tiền, khéo lắm thì cũng đủ sinh hoạt”