Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 15

Phương Mộc chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt Canh Tiểu Mỹ, Canh Tiểu Mỹ dùng ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn lại cậu, dường như muốn thưởng thức vẻ mặt bất lực của cậu.

57 giây.

"Bùi Lam." Phương Mộc hơi quay đầu đi, nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt đầy nước mắt của Bùi Lam hơi ngạc nhiên, theo bản năng đáp lại một tiếng: "Vâng?"

"Lần đầu tiên cô diễn kịch" Ánh mắt Phương Mộc trước sau không rời khỏi mặt Canh Tiểu Mỹ "Cô đóng vai gì?".

45 giây.

"Âu Hải Đường" Bùi Lam có chút mơ hồ không hiểu, "Sao vậy?".

Sắc mặt Canh Tiểu Mỹ lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể cô ta hơi giãy dụa, dường như muốn nhảy chồm lên. Cho dù cô ta lập tức dời ánh mắt, ra sức giả bộ như không có vấn đề gì, nhưng những biểu hiện này đều đã lập tức được thu hết vào đáy mắt Phương Mộc.

40 giây.

"Ha ha" Phương Mộc cười, "Canh Tiểu Mỹ, cô sinh ngày 27 tháng 5 năm 1980 đúng không?".

Canh Tiểu Mỹ cuối cùng cũng kìm nén không nổi, ra sức giãy dụa, dường như muốn bổ nhào qua ngăn cản Phương mộc tiếp tục nói. Cô ta đã nói không ra lời nữa, hai mắt rưng rưng, trong cổ họng phát ra âm thanh "Ô ô", giống như phẫn hận, lại giống như cầu xin.

32 giây.

"Cô cho rằng vai Âu Hải Đường này đáng lẽ phải thuộc về cô có đúng không?" Phương Mộc duỗi tay hướng bàn phím, nhẹ nhàng gõ chữ A.

27 giây.

"Vai Âu Hải Đường đã tạo nên Bùi Lam của ngày hôm nay, cho nên cô liền muốn sử dụng danh tự Âu Hải Đường này để huỷ hoại Bùi Lam". Nói xong cậu nhấn xuống chữ cái H.

22 giây.

Canh Tiểu Mỹ lệ đã rơi đầy mặt, ra sức lắc đầu.

Phương Mộc mặt không biểu cảm, trong lòng càng kiên định, lại gõ tiếp chữ D.

15 giây.

"Nhưng không đơn giản chỉ là vai diễn Âu Hải Đường do Bùi Lam đóng, mà trong lòng của cô, ngày 27 tháng 5 năm 1980 là ngày Âu Hải Đường ra đời. Cho nên..."

11 giây.

Phương Mộc nhíu mày lại, ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén đâm tới Canh Tiểu Mỹ.

"...Cho nên ba số mật mã cuối cùng là 527, đúng không?"

"Ngươi không phải là người! Ngươi không phải là người!" Canh Tiểu Mỹ điên cuồng gào to lên, khuôn mặt đầy sợ hãi, người cảnh sát trẻ tuổi trước mắt này giống như ma quỷ.

Tâm trạng Phương Mộc là một miền yên tĩnh, cậu than nhẹ một tiếng, mắt khép hờ.

"Ghen tị có thể sinh ra thù hận, cũng có thể sinh ra dũng khí" cậu thấp giọng nói "Cô chọn lầm đường rồi".

5 giây.

Phương Mộc gõ xuống bàn phím 3 con số 527, rồi bấm Enter.

Đồng hồ báo giờ dừng lại ở 3 giây, lập tức, sau một tiếng "Bíp", lại chuyển thành 5 phút, 4 phút 59 giây, 4 phút 58 giây...

"A, xem ra cứ 5 phút phải nhập mật mã một lần". Phương mộc đứng dậy, vỗ vỗ nhân viên kỹ thuật đang đứng như si ngốc" Mật mã là AHD527. Về chuyện làm thế nào tắt nó đi hoàn toàn, tôi cũng không biết, vẫn là cần anh làm vậy".

Canh Tiểu Mỹ hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, điên dại khóc rống lên. Mà những người khác, cả Bùi Lam, đều ngẩn ngơ nhìn Phương Mộc, trên mặt mỗi người đều hiện một loại biểu cảm.

Không thể tưởng tượng.

Phương mộc hơi khó xử, mặt cũng đỏ lên, sự tự tin và ung dung vừa rồi lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.

"Nhìn tôi làm gì thế?" Phương Mộc cứng nhắc vung tay lên "Làm việc đi".

Người đàn ông bị bắt ở cạnh quốc lộ 107 tên là Tôn Vĩ, 33 tuổi, là người yêu của Canh Tiểu Mỹ, bị Canh Tiểu Mỹ dụ dỗ sau đó tham gia bắt cóc Bùi Lam. Bởi vì chứng cứ vô cùng rõ ràng, cho dù không có khẩu cung của hai người, khởi tố bọn họ cũng không có gì là khó. Phương Mộc tự biết công việc lúc này đã không cần tới sự tham gia của cậu nữa, liền một mình đi dọn dẹp đồ đạc của mình.

Lúc xuống lầu, gặp Lương Trạch Hạo chặn trước mặt, Phương Mộc tính đi vòng qua anh ta, lại bị Lương Trạch Hạo túm chặt. Phương Mộc cho rằng anh ta muốn thể hiện lòng biết ơn, vừa muốn từ chối, nhưng Lương Trạch Hạo lại tỏ ra bí bí mật mật hỏi: "Bùi Lam bị cái kia chưa?"

"Cái kia là cái gì?" Phương Mộc hơi có phần mơ hồ.

"Khụ, anh đừng có giả bộ ngốc nhé?" Lương Trạch Hạo vẻ mặt gấp gáp "Là bị người ta chơi đùa chưa?"

Một cảm giác chán ghét mãnh liệt trào dâng trong lòng Phương Mộc, cậu không nói một lời đẩy Lương Trạch Hạo ra, bước nhanh đi xuống lầu.

Trong phòng họp không một bóng người, chừng như thành viên tổ chuyên án đều đang bận tiến hành thẩm vấn. Phương Mộc kéo một cái ghế ngồi đợi một hồi, đột nhiên cảm giác đói lả. Cậu lục lọi trong ngăn bàn làm việc một lúc, phát hiện nửa túi bánh quy không biết ai ăn thừa lại, liền lấy ra mấy cái nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa thu xếp đồ đạc của mình.

Lúc này, có người gõ cửa phòng họp, Phương Mộc chưa kịp ngẩng đầu lên nói câu mời vào, lập tức cửa bị đẩy ra. Một loạt tiếng bước chân vang lên tại ngường cửa. Vài giây sau, đang vùi đầu thu xếp đồ đạc Phương Mộc nhận ra người đó không nói gì, liền ngẩng đầu lên nhìn.

Là Bùi Lam, cô băn khoăn bất an đứng ở ngưỡng cửa, hai bàn tay nắm vào nhau, lo lắng nhìn Phương Mộc.

"Là cô sao" Phương mộc hơi ngạc nhiên "Sao cô không đi bệnh viện?"

"Tôi không sao" Bùi Lam hơi khẩn trương vuốt vuốt tóc, tôi tới là muốn cám ơn anh".

"Ha ha, không cần khách sáo" Phương Mộc mỉm cười "Tôi là cảnh sát, đây là nhiệm vụ của tôi”. Nói xong, cậu cầm một xấp tài liệu xem qua một lần, rồi nhét vào cặp da của mình, lại ngẩng đầu lên, Bùi Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Cô...Còn có chuyện gì nữa sao?"

Bùi Lam cắn môi, thanh âm run rẩy: "Cảnh sát Phương, tôi biết, nếu như không có anh, tôi bây giờ đã xong rồi. Có điều..." Trong mắt của cô lập tức tràn đầy nước mắt, "Anh có thể vì tôi giữ bí mật này, vĩnh viễn không nói cho bất kỳ ai biết. Cho dù...Cho dù việc này có thể giúp anh thăng tiến..."

"Bùi tiểu thư, không tiết lộ chuyện riêng tư của người bị hại là một trong những chức phận của tôi" Phương Mộc cắt ngang lời nói của cô "Cho nên về chuyện này, xin cô cứ yên tâm."

Bùi Lam hơi lúng túng, trương liễu trương chủy (há miệng thở dốc), rồi chỉ nói cảm ơn một tiếng, cúi người thật sâu sau đó xoay người đi ra. Phương Mộc nhìn bóng lưng mỏng manh của cô, cảm giác không đành lòng, nghĩ thế nào, lại gọi cô.

"Bùi tiểu thư, cô có thể..." Nói được nửa câu, mặt Phương Mộc đã hơi đỏ"...Có thể ký tặng tôi một cái tên không?"

"Sao?" Bùi Lam giật mình mở to hai mắt "Kí tên? Bây giờ ư?"

"Đúng" Phương Mộc nhẹ giọng nói "Tôi hi vọng, cũng hết sức tin tưởng việc này sẽ không làm ảnh hưởng tới tương lai lâu dài của cô, hãy quên nó đi".

Cậu há miệng cười, lại lúng túng nói thêm một câu: "Tôi là người mê phim ảnh, ở trong lòng tôi, cô là diễn viên xuất sắc nhất".

Nước mắt cuối cùng từ trong tròng mắt Bùi Lam lăn đều xuống, cô nhìn người cảnh sát có vẻ vụng về trước mặt này, ý tốt của anh ta, cô đã rõ trong lòng "Mê phim ảnh sao, ngay cả nghệ danh của mình là gì cũng không biết".

Mặc dù vậy, cô vẫn đến bên cạnh Phương Mộc tiện tay cầm sổ ghi chép, soàn soạt ký tên của mình, đồng thời đưa cái sổ ghi chép lại. Bây giờ Phương Mộc mới nhìn thấy Bùi Lam sau mấy giờ liền, lần đầu tiên lộ vẻ tươi cười.

Chương V: Tạm biệt nhé, cảnh sát.

Vụ án kết thúc thắng lợi, Phương Mộc đề nghị được về lại sở. Tiêu Vọng và lãnh đạo công an thành phố S năm lần bảy lượt giữ không cho, nói dù thế nào cậu cũng phải lưu lại chơi mấy hôm. Cuối cùng, Tiêu Vọng không để ý tới việc Phương Mộc năm lần bảy lượt từ chối nữa, nhất quyết đẩy cậu lên xe.

"Ngoại ô thành phố có một khu sinh thái, có sông có núi, còn có động đá vôi lớn, rất nổi tiếng, bất kỳ ai đã từng đến chỗ chúng tôi, nhất định đều muốn tham quan cái động đá vôi kia".

Động Long Vĩ là một điểm danh lam thắng cảnh thiên nhiên lâu đời của thành phố S, là động đá vôi lớn có sông chảy qua, đã được hình thành từ 4-5 triệu năm trước, một dòng sông ngầm dài 6 km uốn lượng chạy xuyên qua toàn động. Trong đó khoảng 3 ngàn 500 mét sông ngầm đã được mở cho du khách tham quan, phần còn lại đang chờ được đầu tư khai phá tiếp. Trong động không khí thông thoáng, quanh năm vẫn giữ được nhiệt độ ổn định khoảng 10 độ, nước sâu trung bình khoảng 1,5 mét, chỗ sâu nhất khoảng 8 mét.

Tuy rằng hiện tại không phải là mùa du lịch, nhưng du khách trong động vẫn rất đông. Phương Mộc cùng Tiêu Vọng ngồi ở trên thuyền, men theo sông ngầm ngược dòng mà tiến. Trong động, nhũ đá cùng măng đá san sát nhau như tranh vẽ, cảnh đẹp hiếm thấy khiến du khách chung quanh không ngừng tấm tắc khen ngợi, thỉnh thoảng giơ máy chụp hình lên chụp ảnh lưu niệm. Phương Mộc lại không chú tâm thưởng thức những cảnh đẹp trước mắt, chỉ mong mau chóng kết thúc mọi việc ở thành phố S, để có thể nhanh chóng ra đi.