Anh biết, bọn họ sẽ quý trọng cô, cho nên, anh mới có thể đưa ra chủ nhật mang cô trở về.
"Thật sự? Bọn họ thật sự nguyện ý. . . . . . Tiếp nhận em?" Cảm thấy lông mi có nước mắt ngưng tụ, cô ngay cả nhắm mắt cũng không dám, sợ biểu cảm cảm động cùng thương tâm nước mắt sẽ rơi xuống.
"Tin tưởng anh, bọn họ vạn phần nguyện ý, nhưng lại khẩn cấp muốn đem em gả cho anh!Anh nghĩ bọn họ đã chuẩn bị đồ cưới, cùng với danh sách khách mời nữa là." Ít nhất khi anh rời đi thì bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị này đó không sai.
"Là anh đi tìm bọn họ à?" Cô không ngu ngốc, bỗng chốc chỉ biết chắc chắn của anh từ đâu đến, "Cám ơn anh, Ivan, thật sự vô cùng. . . . . . Cám ơn anh."
"Không cần cảm ơn anh." Anh duỗi ngón tay lau đi nước mắt cô vẫn rơi xuống, "Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh,sinh cho anh vài đứa nhỏ đi."Đứa nhỏ bọn họ, nhất định sẽ xinh đẹp như thiên sứ.
Trúng thưởng rồi!
Nhìn kết quả có thai trước mặt, Phương Thu Trừng không thể xác định bản thân hẳn là cảm thấy cao hứng, hay là cảm thấy khổ sở.
Có cục cưng, cô đương nhiên cao hứng không thôi, thẳng muốn lao ra cùng người đàn ông đang khẩn trương bên ngoài chia xẻ chuyện đáng giá vui sướиɠ này ,chuyện đáng giá mặc sức vui vẻ! Nhưng là lời tên tiểu tử Xiiss, lại giống như độc xà quấn quanh lòng của cô, hung bạo đem vui sướиɠ này bóp chết đi.
Ai mà muốn con mình không có hưởng thụ một thời thơ ấu thật vui vẻ chứ, còn bị buộc học cái chương trình học hỗn tạp của người thừ kế? Nghĩ tương lai con mình lại khổ như vậy,cuộc sống đáng sợ, Phương Thu Trừng trừ bỏ kém một chút khóc đến thành gió bão,cũng chỉ muốn vọt tới nước Đức đem cái tên hỗn tiểu tử Xiis kia xé thành từng khối, lại ném tới Thái Bình Dương đi cho cá ăn!
" Thu Trừng?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói Đỗ Y Phàm, tuy rằng cố giữ vững bình tĩnh, nhưng như trước có thể nghe được anh khẩn trương.
Bởi vì người phụ nữ đi vào trong toilet hơn nửa giờ, chỉ kiểm tra một chút có mang thai hay không mà thôi,cũng không cần nhiều thời gian như vậy nhỉ?
Nghe được câu hỏi của anh, Phương Thu Trừng đấu tranh mãi, mới chậm rãi mở cửa ra, thấy cặp mắt xanh tràn ngập lo lắng kia,không thể nói rõ cảm giác bỗng chốc liền cướp đoạt trong cô,vành mắt cô đỏ lên, áp vào trước ngực anh.
"Trúng thưởng a, chúc mừng anh đã làm cha rồi." Cô than nhẹ một tiếng, nói xong.
Đỗ Y Phàm chỉ cảm thấy lòng bản thân giống như đang ngồi trên Yun-night Speed[1], cảm giác thoải mái đến lợi hại.Biểu cảm khổ sở vừa nảy của cô, anh còn tưởng rằng bọn họ đoán sai rồi; nhưng kết quả là cô rõ ràng có, nhưng lại một biểu cảm giống như trời sắp sập xuống không bằng?
Nâng mặt cô lên, nếu không phải biết cô yêu anh thật nhiều, cũng yêu thích đứa nhỏ, cô biểu cảm yếu ớt này tuyệt đối sẽ làm anh hiểu lầm thành cô không muốn sinh đứa con của anh.
Thông minh như anh, bỗng chốc liền đoán được biểu cảm cô từ đâu mà như vậy, "Anh đã từng nói với em rồi mà con chúng ta tuyệt đối sẽ không lên làm người thừa kế gia tộc?" Đối với anh một chút tin tưởng cũng không có, thực nên xử phạt.
"Nhưng không phảo tiểu tử Xiis là đồng tính sao?" Đàn ông cùng đàn ông làm sao có thể sinh con?"Hay là cậu ta muốn đi tìm người mang thai hộ?" Cô mang theo điểm ao ước hỏi.
"Không phải, gia tộc cũng không cho phép loại sự tình này xảy ra!Mẹ người thừa kế, phải là vợ chính, bằng không giống như đều không cho lên làm người thừa kế." Anh vô ý đánh vỡ vọng tưởng của cô, nhưng sự thật chính là tàn khốc.
Nghe vậy, mắt cô càng thêm đỏ, "Cũng là anh có dự cảm, chúng ta chỉ biết có con gái, không có con trai, cho nên bọn nhỏ đều không thể đi thay cái gia tộc quỷ kia làm trâu làm ngựa à?" Cô hỏi lại, không ngừng nghĩ lý do thuyết phục bản thân.
Trong nháy mắt đó, Đỗ Y Phàm có một nghi vấn, có phải người phụ nữ mang thai thì tính tình đều sẽ thay đổi hoàn toàn hay không? Bằng không,Thu Trừng của anh vì sao chỉ nghĩ những chuyện không có khả năng xảy ra vậy chứ?" Thu Trừng,anh không phải là tiên tri,anh không có khả năng biết chúng ta có phải có con trai hay không."
"Vậy anh dựa vào cái gì cho rằng, con của chúng ta sẽ không làm cái quỷ người thừa kế cực khổ gì đó?"Phụ nữ có thai không khống chế được rống to ra tiếng, ôm lấy hai tay của anh, tóm chặt cổ áo anh, một bộ như nếu anh không tìm ra được một lý do thuyết phục cô là anh sẽ không đem đứa nhỏ đi làm cái người thừa kế kia!
Vì là người mẹ kiên cường, ngay cả chồng cũng không cần.
Nhìn bộ dạng cô, Đỗ Y Phàm cong khóe môi lên, vì khí thế cô liều mình bảo vệ đứa nhỏ , "Đừng vội, mang thai này mình còn chưa biết con trai hay con gái, nếu là con gái như lời nói, không phải có thể sao?" Anh thử trấn an thai phụ không khống chế được .
Lời nói của anh, thoáng để cho cô an tĩnh lại, cũng cho thời kì ba tháng yên tĩnh; thậm chí cả ngày Xiis không ngừng đưa thuốc bổ cho cô, cô còn an ủi bản thân mang thai là con gái, nên không sợ bị Xiis đoạt đi.
Nhưng là lúc cười đến ôn nhu,bác sĩ hiền lành nói cho cô,đưá nhỏ trong bụng của cô là một cậu bé khỏe mạnh,cảm xúc ẩn nhẫn ba tháng bị bùng nổ, ở phòng khám thai liền dùng sức đánh ngực ba đứa nhỏ.
"Đỗ Y Phàm,anh gạt em,anh gạt em, anh gạt em, anh gạt em!" Liên tiếp lên án, cộng thêm liên tiếp lực đạo mười phần đánh đấm.
Ông trời có mắt, anh chưa từng nói với cô cái thai này nhất định sẽ là con gái mà! Đỗ Y Phàm có chút oan uổng, lại càng không dám ngăn cái người đánh anh muốn nội thương , sợ cản sau đó cô sẽ càng thêm tức giận, thương tổn đến chính cô.
Giọng nói không có gì uy hϊếp, ôn hòa vang lên: "Phụ nữ có thai phải tránh nổi giận, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi phát triển."
Động tác đánh đấm như là hình ảnh bị ngừng giống nhau,cách ngực anh cm.
Đỗ Y Phàm ánh mắt cảm kích hướng tới bác sĩ, cảm kích đối phương cứu anh một mạng.
"Bên cạnh nơi đó có một gian phòng nhỏ, Đỗ tiên sinh,anh có thể dẫn vợ anh đi nghỉ ngơi một chút,đợi cảm xúc cô ấy ổn định một chút lại rời đi." Bác sĩ chỉ chỉ cái phòng phía trước có một cái cửa nhỏ.
"Cám ơn." Đỗ Y Phàm ôm Phương Thu Trừng, đi vào cánh cửa nhỏ này, "Khá hơn chút nào chưa?" Anh cúi đầu, hỏi phụ nữ có thai trong lòng còn đang thở hổn hễn.
Phương Thu Trừng vùi mặt ở trước ngực anh, đối với bản thân vừa mới không khống chế được cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Không cần lo lắng, con của chúng ta nhất định sẽ không bị Xiis mang đi." Biết không còn cách nào để che giấu chuyện của Xiis nữa, Đỗ Y Phàm than nhẹ một tiếng, tựa vào bên tai Phương Thu Trừng nói nhỏ: "Tuy rằng Xiis nói nó là đồng tính luyến ái, nhưng bên cạnh nó chưa bao giờ xuất hiện tình nhân nào, mặc kệ là nam, hay là nữ."
Phương Thu Trừng đầu tiên là không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, sau một hồi khá lâu, ở trong lòng anh im lặng sau đó ánh mắt bừng tỉnh ngộ, "Anh là nói, kỳ thực tiểu tử này không phải thích nam, chỉ là muốn chạy trốn tránh vị trí người thừa kế, cho nên mới giả bộ thành đồng tính?"
"Đúng vậy. Hơn nữa có La Sana ở đây,anh có thể khẳng định con của chúng ta trăm phần trăm an toàn!" Cho nên xin không cần lại đánh ngực anh nữa.
"La Sana? Cô ấy là ai?"
"La Sana là con gái của quản gia trước đây, hiện tại tiếp nhận chức của cha trở thành quản gia của Xiis,chăm sóc cuộc sống Xiis." Thấy cảm xúc cô dần dần bình phục lại, Đỗ Y Phàm cũng lộ ra một chút cười như trút được gánh nặng, tuyệt không áy náy bản thân đem bí mật của cháu trai khai ra.
"Xiis thích cô gái đó sao?"
"Tuy rằng Xiis không có thừa nhận, nhưng anh nghĩ đúng vậy, Xiis thích La Sana." Nhưng lại thật yêu một loại.
"Cậu ta không có thừa nhận ư?Cậu ta cũng chưa từng chính miệng mình nói ra cậu ta thích La Sana?" Nghe câu này,vốn là thoáng bình phục cảm xúc lại một lần nữa sóng gió nổi lên, "Nếu cậu ta không có thật sự thích La Sana,anh đoán sai lầm,vậy cục cưng. . . . . ."