"Vậy em nguyện ý theo anh đến nước Đức sao?" Muốn cô bỏ tất cả bạn bè bên này, công việc, đi theo anh đến một nơi hoàn toàn mới bắt đầu lại, cô có bằng lòng hay không?" Thu Trừng,anh tuyệt đối sẽ không để em một mình ở chổ này." Anh vô cùng nghiêm túc nói.
Nhìn lên khuôn mặt làm cô yêu say đắm không thôi, anh cam tâm tình nguyện vì cô vứt bỏ danh lợi trong gia tộc một cách dễ dàng, vì sao cô không thể thay anh hy sinh một việc nhỏ này?
Công việc,thì đến bên kia không lẽ không tìm được? Bạn bè, hiện tại khoa học kỹ thuật thông tin thiết bị tốt như vậy, muốn tùy thời tùy chỗ liên hệ các cô cũng có thể, không được việc, đáp máy bay trở về ở cũng có thể. . . . . . Cho nên,trong vài giây ngắn ngủn này, cô liền quyết định tốt rồi.
"Ivan, nếu anh muốn trở về Đức, em nguyện ý cùng anh trở về."Tay cô xoa gương mặt anh, lộ ra một chút cười nhợt nhạt, nói.
Lời của cô, làm anh cảm động khép mắt, ôm chặt cô.
Người phụ nữ này, làm sao có thể làm anh mỗi ngày đều yêu em nhiều hơn một chút, mỗi ngày đều sẽ gây cho anh càng nhiều cảm động cùng với vui vẻ? Làm sao có thể?
Xiis không đoán được đều này, hắn cho rằng, Phương Thu Trừng sẽ không giống Đỗ Y Phàm, nguyện ý bỏ xuống tất cả, đi theo anh cùng đến nước Đức đây.
Thì ra. . . . . .Cô yêu, cũng không thua kém Đỗ Y Phàm.
"Không được, chúng ta không đi nước Đức." Nhưng ngoài ý muốn Xiis cùng Phương Thu Trừng, Đỗ Y Phàm cự tuyệt.
"Vì sao?" Hai tiếng nói,cùng một câu hỏi, cùng vang lên. Xiis cùng Phương Thu Trừng, cũng không rõ vì sao anh sẽ quyết định như vậy.
Đỗ Y Phàm cúi đầu, khẽ hôn trán của cô,sau đó chuyển hướng nhìn cháu trai"Xiis,Thu Trừng không thích hợp cuộc sống gia tộc Iaman tát tư.Nước kia sẽ làm cô ấy càng thêm tịch mịch cùng với chịu cô lập, cô ấy ở chổ này sẽ tương đối vui vẻ."
"Như vậy vui vẻ của cháu đâu? Lại có ai tới chiếu cố a?" Xiis không cam lòng hỏi.Hắn thật vất vả cho rằng rốt cục có thể thoát khỏi những ngày đáng sợ này, vì sao hiện tại hết thảy lại về tới điểm đầu,hắn vẫn là phải trở cái gia tộc về Iaman tát tư hắc ám đó, môt gia tộc không hề có tình thân?
"Xiis, cháu cần một cái người thừa kế." Đỗ Y Phàm tận lực lại nhắc nhở anh.
"Chú. . . . . ." Xiis kém một chút liền nhảy lên, chỉ vào chóp mũi chú rống to!Sau đó,hắn như là bừng tỉnh đại ngộ giống nhau, "Ivan,chú đã từng đáp ứng cháu một điều kiện, hiện tại,cháu nghĩ mình muốn điều kiện gì rồi."
Đỗ Y Phàm không có nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nhắc tới điều này, nhưng vẫn là hỏi: "Là điều kiện gì?"
"Chú noí cháu cần một người thừa kế,chú nói không sai, cho nên,trong vòng hai năm chú phải cho cháu người thừa kế." Như vậy anh chỉ chờ thêm hai năm, là có thể chính thức thoát khỏi gông xiềng đáng sợ này, "Đây là điều kiện chú có thể vĩnh viễn thoát ly gia tộc Iaman tát tư !"
"Vì sao? Cậu muốn người thừa kế sao cậu không tự mình sinh đi? Vì sao muốn con của chúng tôi tương lai tiếp tục thay cậu làm trâu làm ngựa?" Đỗ Y Phàm còn chưa có phản đối, người phụ nữ trong lòng anh cũng đã ở giậm chân rồi.
Ngoài những người đã được mang đi đầu hám lợi của gia tộc, làm sao có thể sẽ có những người khác, nguyện ý đem con cháu mình đẩy vào vị trí phí sức lại chẳng có kết quả tốt, lúc nào cũng chờ người đến ám sát?
"Bởi vì tôi thích nam, hai người đàn ông không thể sinh con, cho nên một trong đứa con của hai người phải trở thành của tôi."
"Cậu là đồng tính?" Phương Thu Trừng ngàn tưởng vạn tưởng cũng tưởng không đến là vì nguyên nhân này.
"Đúng vậy." Hắn hào phóng thừa nhận.
"Cậu!" Lửa giận kém một chút liền hoàn toàn bùng nổ,làm Phương Thu Trừng thật sự xông lên trước đem tiểu tử này đập bẹp,ép buộc hắn bỏ cái điều kiện muốn đứa con của cô.
Chẳng qua Đỗ Y Phàm lại vào lúc này ôm lấy cô, "Giao cho anh xử lý,được không?"
Lời nói không nặng cũng không nhẹ, lại trấn an cô, để cô đem tức giận áp chế.
Bàn tay mơn trớn tóc cô, giống như đang sờ đầu sủng vật nhu thuận, Đỗ Y Phàm lại nhìn đứa cháu vẫn là một mặt khói mù kia, "Xiis,chú đáp ứng cháu, nếu tương lai cháu không có sinh hạ người thừa kế, chúng ta liền đem con đầu cho cháu nhận nuôi."
Xiis nhìn nhìn người phụ nữ trong lòng anh căm giận bất bình, "Hi vọng, chú có thể làm theo lời đã ước định.Cháu không hy vọng, kết quả một hồi một hồi vẫn là vô ích vui mừng." Hắn lúc này đây, cũng không sẽ vì bất luận kẻ nào thay đổi ước nguyện ban đầu.
"Chú tuyệt không nuốt lời."
"Như vậy, cháu cũng không cường ép các người." Xiis quay lưng lại, lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Hắn cũng hẳn là hiểu, Đỗ Y Phàm là tuyệt đối sẽ không lại cùng hắn trở về nước Đức rồi.
Vì người phụ nữ, Đỗ Y Phàm động thủ đánh hắn.
Tay xoa nhẹ vết thương ở khóe môi, đau đớn này, lần nữa nhắc nhở hắn, vừa rồi đã phát sinh chuyện quá nhiều.
Kỳ thực, anh xác thực nên cảm thấy thỏa mãn , vì củng cố vị Tộc trưởng anh, Ivan đợi năm năm, nhẫn nại thời gian năm năm mới rời đi hắn, buông tay để chính hắn trưởng thành.
Đúng, cũng nên thỏa mãn rồi.
Tuy rằng về sau sẽ không còn có Ivan như một người anh cũng như một người cha bên cạnh, nhưng hắn đã trưởng thành không cần thiết đến mức có người đỡ đầu bên người,
Chuyện còn lại anh phải làm, chính là chuẩn bị một hoàn cảnh thích hợp để người thừa kế đời tiếp theo tiếp tục vị Tộc trưởng.
Hắn chờ bản thân có thể chờ gỡ xuống gánh nặng ngày nào.
※※※
"Vì sao anh phải đáp ứng cậu ta?" Vừa đi ra thư phòng Xiis, Phương Thu Trừng nhịn không được hỏi anh, tuy rằng đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, nhưng nó là phần cơ thể cô ; bất quá, cô cũng tin tưởng, đứa nhỏ cũng là một phần cơ thể anh, anh không có khả năng để con bản thân đi làm cái gì Tộc trưởng nha.
Thấy cô tuy rằng không rõ, nhưng không có giống vừa nảy tức giận, anh liền biết, cô biết ý tứ anh làm như vậy,cho nên anh khom người xuống, cho cô một cái hôn nồng nhiệt, sau đó mới chậm rãi trả lời cô: "Con của chúng ta, nhất định sẽ không lên làm Tộc trưởng."
"Vì sao?Có một quỷ xui xẻo không may bị tiểu tử xấu này coi trọng nó sao?"
"Không phải."
"Vậy thì vì sao?"
"Xiis bây giờ còn có chút chậm chạp, chỉ cần nó thông suốt , vần đề nó muốn người thừa kế sẽ giải quyết dễ dàng." Bất quá, cũng không biết phải đợi bao lâu.
Nói đến đây, cô cũng hiểu rồi.
Chỉ cần con cô không cần đi làm trâu làm ngựa làm đến gần chết cho người khác, cô cũng mặc kệ cái tiểu tử Xiis tự đại.
Bất quá nói trở về, "Tiểu tử này thật sự chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi thôi sao? Vì sao em nhìn phải nhìn trái, cậu ta giống như một tiểu tử bị làm hư vậy?"Biểu hiện bốc đồng, nơi nào giống một người trưởng thành chứ?
Đỗ Y Phàm trầm cười ra tiếng, "Tuy rằng nó không giống, nhưng nó đúng thực chỉ nhỏ hơn anh một tuổi. Đúng rồi,anh đã hẹn cha mẹ em hẹn cha mẹ em,chủ nhật này họ sẽ đến, thuận tiện đem hôn sự chúng ta thông báo cho bọn họ." Bỗng dưng, anh nói.
"Chủ nhật này?" Nhanh như vậy? Phương Thu Trừng lắp bắp kinh hãi, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý cho tốt, đi gặp cha mẹ ít nhất ba năm chưa gặp, hơn nữa, "Bọn họ bằng lòng gặp em sao?" Cô có chút không nhất định,bất ngờ sợ hãi hỏi.
"Bọn họ đương nhiên nguyện ý." Anh nắm tay cô, cho cô dũng khí.
Anh chậm rãi nói cho cô, ông ngoại, bà ngoại cô qua đời,em trai của cô, cũng chính là con trai mà đôi vợ chồng khốn kiếp nâng trong lòng bàn tay, đã nhìn ra được thay đổi cô;em trai luôn muốn mang cô trở về nhà, nhưng lo lắng duy nhất chính là vợ chồng này còn không có thấy rõ ràng cô, sẽ đối xử với cô giống trước kia.
Đợi em trai cô kiếm đươc từ đôi vợ chồng kia, làm cho bọn họ cực kỳ hối hận vì bản thân từng đã đối với cô làm ra loại chuyện này, cô cũng đã chuyển đi rồi, rốt cuộc làm cho bọn họ tìm không ra; cho nên lúc anh vừa đến cửa, bọn họ liền gắt gao bắt lấy anh, hỏi tất cả những chuyện liên quan tới cô,