Sợ Cô Quạnh Mới Yêu Anh

Chương 26

"Được rồi,hôm nay chị liền nói với anh ấy,chị không muốn nhanh như vậy cùng anh ấy kết hôn, cũng không cần chuyển qua ở cùng anh ấy." Cô hạ quyết tâm, không muốn nhìn bộ dáng đau lòng của các cô, "Chị cũng không muốn chuyển ra mà."

Cô hiếm khi nói lời tuỳ hứng, lại đưa tới một chuỗi tiếng cười, chẳng những Mạc Giải Ngữ nở nụ cười,ngay cả Dương Phượng Nhi nghe xong cũng cười khanh khách. Tiếng cười ngọt ngào êm ái,quét đi bầu không khí nặng nề.

"Hai người cười cái gì?" Bị cười một cách quái lạ,không rõ nguyên do cười ra tiếng cô liền đặt câu hỏi.

"Thu Trừng, cậu muốn bọn mình bị anh ấy của cậu oán hận sao?Cậu yên tâm,mình cùng Phượng Nhi không phải [ tình nhân đi tìm cái chết] đoàn viên, sẽ không oán trách, nguyền rủa của các cậu." Cô có tâm cũng đã làm các cô cảm thấy thỏa mãn rồi. Mạc Giải Ngữ thoáng ngừng tiếng cười, lại dừng không được cười."Hơn nữa mình đoán, đây cũng không là lần đầu tiên anh ấy của cậu yêu cầu cậu chuyển qua ở cùng anh ấy đúng không?"

Phương Thu Trừng đỏ mặt một chút, "Ừm."

"Đúng dịp, mình cũng có một người con gái của cô mình muốn tìm phòng chuyển đi, cậu chuyển đi rồi, mình liền cho con bé thuê; bất quá Thu Trừng,cậu phải nhớ kỹ, nơi này của mình vĩnh viễn đều sẽ giữ lại một phòng trống cho cậu, chỉ cần cậu muốn,cậu có thể trở về bất cứ lúc nào." Mạc Giải Ngữ ôn nhu nói.

Phương Thu Trừng cảm động nhìn cô, "Cám ơn cậu, Giải Ngữ." Cô thật sự, không có nhìn lầm bạn bè rồi.

"Đúng vậy, đúng vậy,chị có liền đem nơi này trở thành ngôi nhà mẹ đẻ thứ hai của chị,muốn trở về thì trở về,,mỗi tuần đều về em cũng không để bụng." Dương Phượng Nhi nâng hai tay chống đở.

"Nhắc tới nhà mẹ đẻ, Thu Trừng,chuyện cậu kết hôn cậu thông báo cho cha mẹ cậu chưa?" Mạc Giải Ngữ hỏi, tuy rằng Thu Trừng rất ít nhắc tới cha mẹ cô, nhưng Mạc Giải Ngữ đoán,cha mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh.

Nghe Mạc Giải Ngữ nói như vậy, Phương Thu Trừng mới nhớ lại, cô cũng chưa có thông báo cho cha mẹ; nhưng bọn họ có hứng thú nghe sao? Hoặc là bọn họ ngay cả người chủ hôn cho cô cũng không nguyện ý?

Nhìn thấy trên mặt Phương Thu Trừng chợt lóe lên vẻ cô đơn, Mạc Giải Ngữ cùng Dương Phượng Nhi trao đổi ánh mắt;sau đó,hai cô đi vào trong phòng bếp lấy đồ ăn vặt, lại lấy trong tủ lạnh vài lo nước lạnh có ga, sau đi đến một cái tủ khác lấy một đĩa DVD,cầm ra một đĩa phim kinh dị mới vừa mua gần đây.

"Mình mới vừa mua, nhưng là cậu cùng Phượng Nhi luôn bận rộn, không rảnh cùng mình xem. Không bằng tối hôm nay chúng ta cùng nhau xem, thuận tiện chúc mừng cậu tìm được một người đàn ông yêu thương, thế nào?" Mạc Giải Ngữ giơ giơ đĩa phim trong tay lên, nhợt nhạt cười hỏi.

Dùng ăn vặt cùng phim điện ảnh đến chúc mừng, thế nào nghe đều có chút quái dị. Nhưng Phương Thu Trừng một chút cũng không để ý, bởi vì các cô chính là khôn muốn để cô tiếp tục cảm thấy đau khổ nữa thôi.

Cho nên, cô dùng sức gật gật đầu, tiếp nhận đồ ăn vặt cùng nước ngọt Dương Phượng Nhi đưa qua, tiếp theo ba người phụ nữ ở trên ghế sofa gắt gao ỷ ôi, xem những hình ảnh đáng sợ trên màng hình lớn.

Chỉ là Phương Thu Trừng nghĩ, có lẽ, cô cũng nên hướng cha mẹ cô nói một tiếng, miễn cho bản thân lại rơi vào tội danh bất hiếu.

Tuy rằng quyết định, nhưng nên là dùng phương thức gì, khi nào thì về nhà một chuyến, nói cho cha mẹ chuyện cô muốn kết hôn?

Phương Thu Trừng ghé vào trên giường, suy tư về vấn đề khiến cô phiền lòng.

Đỗ Y Phàm vừa ở trong thư phòng cùng Xiis nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng ngủ, nhìn thấy cô vợ tương lai anh cau mày, một bộ dạng buồn râu phiền não không tìm được cách giải quyết.

"Làm sao vậy?" Lên giường, đem cô tiến vào trong lòng ngực mình, anh thấp giọng hỏi, bàn tay to ở trên lưng cô nhẹ nhàng ma sát.

Bị xoa thoải mái cô khép mắt, than nhẹ một tiếng sau mới nói: "Em đang suy nghĩ,em sẽ chờ một dịp nào đó trở về thưa với cha mẹ chuyện chúng ta kết hôn."

Anh cũng không có nghĩ tới vấn đề này, bởi vì anh chưa bao giờ tính toán cho cái người đối sử tàn khốc với cô giao phó cái gì; bất quá, cô muốn nói cho bọn họ, anh cũng sẽ không thể phản đối.

Họ từ đầu đến cuối vẫn là cha mẹ cô.

"Em muốn khi nào thì trở về, anh cũng đều sẽ đi cùng em."Hiểu cô đối với cha mẹ có chút oán trách, lại không thể thoát khỏi huyết thống ràng buộc này, nhưng chuyện này người ngoài không thể giải quyết, anh chỉ có thể nói như vậy.

Cô nâng tay, ôm lấy cổ của anh, môi tựa vào bên tai anh thì thầm: "Cám ơn anh." May mắn cô có anh, cho cô thêm can đảm, bằng không cô thật không biết sẽ kéo dài tới khi nào.

"Dùng những vật khác đến báo đáp anh, như thế nào?" Anh ôm chặt cô,để cả người cô áp ở trên người anh, cái gì"Những vật khác", không cần nói cũng biết.

Hai gò má cô như bị phỏng, nhịn không được trừng anh, "Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có nó thôi sao?" Trong giọng nói không thể không tránh hờn dỗi.

"Hiện tại thật là chỉ có hình ảnh đè em ở trên giường,làm cho em khóc cầu anh."Nghĩ đến những hình ảnh nɧu͙© ɖu͙©, thân thể anh liền theo mà sôi trào hừng hực.

Toàn là lời nói vô vị?"Em mới sẽ không khóc cầu anh!" Điểm này cô rất tin tưởng.

"Thiệt sẽ không? Lúc lần đầu tiên của chúng ta, không phải là khóc cầu xin anh đó sao? Còn có lần trước, không phải cũng khóc sao?" Anh nhắc nhở, ngày đó bị anh áp ở dưới thân, bức cô đáp ứng lời cầu hôn anh.

Nhớ tới Hoạt Sắc Sinh Hươn,người anh đều cảm thấy căng lên.

Người đàn ông này, lúc ở trên giường liền thay đổi thành một người khác!

"Đừng náo loạn." Cô cảnh giới thối lui, dè dặt cẩn trọng tránh đi khả năng phát sinh chuyện.

Bàn tay to sau lưng, chặt chẽ, đem cô keó lại trước ngực anh,không thể nhúc nhích nửa phần, "Thu Trừng,anh đánh cá một chút, xem xem em có phải lại một lần nữa khóc lóc cầu anh muốn em hay không."

"Không muốn!"Không chào đón nồng nhiệt, này"Không muốn" là hàng thật đúng giá không muốn, "Ngày mai chúng ta còn đi làm mà." Cô giơ lên một chút cười lấy lòng .

"Ngày mai xin phép." Anh bá đạo quyết định, bàn tay to bắt đầu lột bỏ quần áo trên người cô.

"Đỗ Y Phàm, anh tại sao có thể bá đạo như vậy chứ!" Cô bắt lấy tay anh, nhưng là keó không ra, động tác có chút không ngăn cản được anh; mà anh,vẫn mong muốn cô, lại bá đạo một chút.

Quần áo trên người bị bàn tay to giày vò rất nhanh đã bị ném trên mặt đất.

Nụ hôn cực nóng, che lại đôi môi đang kháng nghị của cô, hơi thở thuộc về anh gắt gao vây quanh cô.Lưỡi anh làm càn lật chuyển khuấy đảo trên môi cô, nhất thời lại động đến lưỡi của cô, muốn cô tiến vào trong môi anh để anh hút, cường thế muốn cô đáp lại anh.

Hôn nồng nhiệt khiến cô suýt nữa thở không nổi mới ngừng lại, cô xoay mặt, tham lam hô hấp.

Mà anh, cũng không có lãng phí thời gian hôn mặt cô,ngũ quan cô, rồi sau đó dần dần hôn xuống dưới, hôn qua cổ mảnh khảnh cô, ôn nhu hôn lên trước ngực cô.

đầu v* hồng nhạt trước ngực vô cùng mẫn cảm, có cảm giác dựng thẳng đứng,một mảnh tuyết trắng có vẻ càng thêm chọc người trìu mến; anh ngậm cái phấn nộn vào trong miệng, dùng lưỡi vòng hút, dùng răng khẽ cắn, bàn tay to xoa một nhũ mềm khác không để nó trống,ngón tay linh hoạt đùa bỡn đầu v*.

Chỗ kín giữa hai chân cơ hồ là đáp lại vậy trở nên thấm ướt. Cô có chút khó chịu cắn ngón tay trái, không để anh hư hỏng nghe được bản thân kềm nén không được rêи ɾỉ.

"Ngoan nào, đừng cắn ngón tay bản thân." Anh hất tay cô ra, không cho cô đem thở dốc kiều mị giấu đi.

Mất đi trở ngại ,âm thanh ngâm nga theo môi hồng nhuận phát ra,quanh quẫn ở trong phòng.

Một bàn tay khác, dọc theo đường cong giữa lưng mảnh khảnh đi xuống,quyến rũ đùi cô vòng qua thắt lưng anh,ngón tay anh xoa tiểu hạch cất chứa ở trong tầng tầng cánh hoa của cô, này nổi lên xúc cảm ẩm ướt,khiến anh vừa lòng cười, "Đều ẩm ướt, có phải em muốn rồi không?" Ngữ mạt, liền hơi hơi dùng sức bóp nặn.

Một chuỗi yêu kiều thay thế kháng nghị, anh căn bản không tính toán muốn cô trả lời! Nhưng anh tận lực vỗ về chơi đùa, cô căn bản là không có sức lực trả lời, chỉ có thể lần nữa phát ra âm thanh thở dốc làm chính cô nghe xong vừa thẹn lại vừa đỏ mặt.