Vì sao? Là vì, cô cho rằng anh yêu cô,chỉ vì báo ân? Hay là bởi vì, anh không có nói cho cô thân thế của anh, hại cô gặp gỡ loại sự tình này? Không giải được đáp án, nhưng người phụ nữ trong lòng lại ngay lập tức khóc lên, không có cho anh trả lời, làm anh hoảng lên.
"Anh biết nên nói sớm cho em biết, nhưng là anh không có cách nào." Bất quá anh nghĩ, xác thực anh hẳn là cho cô một lời giải thích kỹ càng.
Lời nói của anh làm cô nhớ lại lời Donny lúc trước nói với cô.
Tim cô se lại, sợ anh thật là vì báo ân mà cùng mình ở cùng nhau, nếu là thật, cô tuyệt đối sẽ chịu không nổi . . . . . . Hơn nữa cô phát hiện, kỳ thực bản thân rất yêu anh.
"Có lẽ em đã quên, có lẽ không có, nhưng rất nhiều năm trước em đã từng cứu một thiếu niên bị xe máy đυ.ng vào, hơn nữa còn tặng cho anh ta một số lượng máu lớn, cứu một mạng nhỏ của anh ta trở về.Người thiếu niên kia, là anh." Ngón tay nâng lên,nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy qua gò má tái nhợt kia, anh bắt đầu chậm rãi kể ra, đem những bí mật luôn luôn giữ ở tận đáy lòng: "Ngay từ đầu,anh thừa nhận,anh là bởi vì báo ân mà phái người đi điều tra em, nhưng là sau này không phải là vì báo ân nữa rồi! Mà là bởi vì anh thật sự yêu em!"
Nghe anh nói xong, cô thở hổn hển thở..
Không phải vì báo ân, không phải vì cái ân huệ đáng chết kia, mà là anh thật sự yêu cô! Những lời này, giống như mật đường ngọt trên thế giới chảy qua trái tim cô vậy,làm cô nhẹ thở ra một hơi, trái tim ẩn ẩn nổi lên đau cũng theo đó mà biến mất.
"Lòng anh đau vì sự cô quạnh của em, đau lòng những chuyện em đã trải qua, hận không thể mộc lên một đôi cánh bay đến cạnh em, vĩnh viễn ở lại bên cạnh em! Nhưng thời gian đó,anh trai anh bị hại chết. . . . . ." Anh tiếp tục nói, lại phát hiện người trong lòng không có khóc nữa, anh cũng an tâm.
Nghe anh rõ ràng một lời giải thích ngon tiếng ngọt cũng không có, nhưng là cô tựa như ăn mật vậy, cảm giác được hương vị ngọt ngào lan toả trong lưỡi.
Anh yêu cô.
Anh thật sự yêu cô, mà không phải cô đơn phương yêu anh.
"Cho nên, xin em hãy tin tưởng anh,anh không phải cố ý gạt em,anh yêu em, lại càng không phải vì báo ân! Nếu là báo ân,anh sẽ lấy cách khác đến báo đáp em." Anh nâng lên mặt cô,con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đen ôn nhuận.
Nghiêm túc của anh,chân thành của anh, anh kể tất cả đều là sự thật, không có nửa phần dối trá lừa dối. Mà cô hoàn toàn tin tưởng anh.
"Em yêu anh, Ivan."Nhìn vào cặp mắt kia, cô nhẹ giọng nói cho anh biết cô cùng anh có tâm ý giống nhau cùng với yêu say đắm.
Đỗ Y Phàm đóng chặt mắt, rồi sau đó lại phút chốc mở ra.
Là anh quá mức khát vọng , cho nên mới nghe được câu chữ tuyệt vời làm người ta lâng lâng?
"Đỗ Y Phàm,em yêu anh, tuy rằng em còn không vừa lòng anh ở trên giường luôn biến em eo mỏi lưng đau, nhưng em thật sự, thật yêu anh." Nhìn anh ngu đần,khiến cô đau lòng. Anh cho rằng, cô sẽ không thương anh sao? Cho dù nhiều chuyện xảy ra như vậy, anh vẫn cho rằng cô sẽ không yêu anh?
Trên mặt cô cười tươi ngọt,mắt anh nhu đi, trong đầu toàn bộ chỉ lặp lại những câu nói của cô lần nữa.
Cô nói, cô yêu anh.
Cô nói, cô thật sự, thật yêu anh.
Những câu chữ tuyệt vời làm người ta lâng lâng, không phải anh ảo tưởng, mà là người trước mắt anh, nói yêu anh rất nhiều, người phụ nữ anh đợi rất nhiều năm, chính miệng nói.
Đỗ Y Phàm khép mắt, cảm thấy mỹ mãn. Cho dù hiện tại ông trời muốn anh chết đi, anh cũng thỏa mãn, không dám có nửa câu câu oán hận.
Đạt được cô yêu, so với cái gì tài phú cùng với danh dự,càng làm anh thêm mừng rỡ như điên! Anh quả thực muốn lớn tiếng tuyên bố, anh rốt cục đạt được cô yêu! Nhưng anh không có làm như vậy, bởi vì môi của anh đang vội, vội vàng mà hôn môi người phụ nữ trong lòng anh.
Ông trời, anh thật sự yêu cô.
Mà cô, cũng yêu anh.
Không có gì so được với giờ phút hạnh phúc này.
Ông trời nhất định là rủ lòng thương xót anh biết bao, thế nhưng ban cho anh bảo bối trân quý như thế! Anh thề, nhất định sẽ hảo hảo mà quý trọng cô, yêu cô,cho đến khi chết cũng sẽ không ngừng lại. . . . . .
Phương Thu Trừng một mình ngồi trên ghế sofa lớn,đối diện cô chia nhau ngồi Mạc Giải Ngữ cùng với Dương Phượng Nhi vừa mới hoàn bản thiết kế.
"Có chuyện gì à? Sao vội vàng kêu bọn em tụ họp lại?" Một bên đánh cái ngáp dài, Dương Phượng Nhi hơn phân nửa tinh thần kỳ thực đã đi đến cùng Chu công chơi cờ, bất quá bởi vì tình cảm bạn bè ở chung tốt lắm, cho nên cô nỗ lực chống đỡ.
"A,thật ra. . . . . ." Nhìn mắt Dương Phượng Nhi sưng lên không còn nhận ra đôi mắt tròn xoe đáng yêu, Phương Thu Trừng trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không thể nói lên lời nào.
Mạc Giải Ngữ cười nhợt nhạt, giúp cô: "Thu Trừng, có phải anh ấy của cậu muốn cậu qua ở với anh ấy phải không?" Tuy rằng là câu hỏi, nhưng này giọng nói chắc canh, giống như cô đã sớm biết Phương Thu Trừng sẽ đưa ra quyết định như vậy.
Phương Thu Trừng bị cô hỏi vậy, ngược lại đỏ mặt lên, "Đúng vậy."Cô thành thật trả lời.
Dương Phượng Nhi lấy lại tinh thần, bởi vì đối thoại của các cô mà quay đầu lại.Cô kinh ngạc nhìn Phương Thu Trừng cả hai má đều đỏ ửng,"Thu Trừng,mặt của chị đỏ rồi kià?"Giọng nói của cô, giống nhìn không thể tin được mình nhìn thấy được khuôn mặt như vậy.
Phương Thu Trừng mặt càng đỏ hơn, "Chị, chị đỏ mặt em có cần phải làm giống như có tên thái giám cuối cùng của Thanh triều xuất hiện trước mặt em vậy không chớ?" Xấu hổ lúng túng làm cô bắt đầu nói bừa.
Dương Phượng Nhi gãi gãi đầu,giọng nói cô có khoa trương như vậy sao ta?
Mạc Giải Ngữ cười khẽ ra tiếng, "Đây là một chuyện tốt, chứng minh các cậu đã muốn tiến thêm một bước nữa." Thân là bạn cô, đương nhiên sẽ ủng hộ Thu Trừng cảm thấy vui vẻ.
"Ừm, hôm nay anh ấy cầu hôn với mình rồi." Mang theo chút e lệ, Phương Thu Trừng có chút đỏ mặt ngượng ngùng nói;đỏ mặt là vì hôm nay khi cô lo lắng,người đàn ông kia dùng cách xấu hổ muốn chết bức cô đáp ứng anh, cùng với đáp ứng trước chuyển qua ở cùng anh.
"Oa! Thu Trừng chị trở thành người trong ba chúng ta, kết hôn sớm nhất nha." Dương Phượng Nhi thán phục ra tiếng: "Em vẫn cho là chị Giải Ngữ trước chứ." Bởi vì tính tình dịu dàng thành thạo, tuyệt đối là là sự lựa chọn làm vợ đầu tiên.
"Dương Phượng Nhi, hôm nay em cố tình gây với chị phải không?"Chỉ mỗi một câu đều có thể bịt mồm cô lại! Phương Thu Trừng tức giận trừng mắt cô bé nhỏ ở chung nhà.
"Oan uổng nha đại nhân, em nào có ý đó,chị nghĩ nhiều rồi, chỉ là. . . . . ." Luôn vui vẻ nhướng mày lên, giờ phút này buông xuống, không lại hào hứng, "Chỉ là em nghĩ đến,sau khi chị chuyển ra, phòng ở sẽ chỉ còn có em cùng chị Giải Ngữ, về sau ba người chúng ta sẽ không thể giống trước kia, cùng nhau núp ở trên sofa xem phim kinh dị, hoặc là vây lại một chỗ ăn cơm chị Giải Ngữ nấu, em còn có chút. . . . . . Có chút. . . . . . Em sẽ không nói !" Tiểu nha đầu mắt hồng hồng, biết rõ phải để Phương Thu Trừng được hạnh phúc, nhưng là khi nghĩ đến về sao trong nhà thiếu đi một người chị yêu thương cô, cô chính là không tự chủ được cảm thấy một trận buồn.
Lời vừa nói ra, vốn Mạc Giải Ngữ còn giả bộ không có gì, cũng một trận trầm mặc; thật vất vả bồi dưỡng tình cảm cùng với ăn ý, cho dù cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Phương Thu Trừng tự mình mở miệng, vẫn là làm cô có chút luyến tiếc.
Đáng ghét, từ khi cùng Đỗ Y Phàm ở cùng nhau, cô liền trở nên thật thích khóc! Phương Thu Trừng nhìn các cô, trong mũi một trận chua xót.
Thật vất vả ở dưới cơ hội và duyên phận gặp được hai hảo tri kỷ, còn chưa có hưởng thụ đủ niềm vui ở cùng một chỗ, còn chưa có nhiều kỉ niệm đẹp liền chuyển đi, cô cũng luyến tiếc.