Giản Minh sững người, ngay sau đó mặt đỏ ửng lên, Lăng Lệ phát hiện, mỗi lần cô đỏ mặt đều sẽ rất nghiêm trọng, đến cả tai và cổ cũng đỏ lên, có thể cả vùng trước ngực nữa, nói tóm lại, Giản Minh đỏ mặt lên như gấc, đoạt lấy quyển sách trong tay anh, đánh vào vai anh, khẽ nạt nộ, “Không được! Mau đi ngủ!”. Bĩu môi, cô vứt quyển sách của Lăng Lệ lên giường, cầm cánh tay anh, “Đổi dép đi.”
“Hử? Tại sao?”
“Em không thích mang dép xỏ ngón.”
Lăng Lệ kêu oan, “Thời đại này cô gái nào chẳng mang dép xỏ ngón, anh phải mượn của Mễ Lợi cho em đó.”
Giản Minh ngoan cố, “Em cứ không thích đấy.”
Lăng Lệ không còn cách nào khác, “ Đổi đi, của em đây.”
Thực ra cũng chẳng ngủ được bao lâu, bốn giờ sáng, Đông Đông truyền nước xong, Lăng Lệ đổi cho Giản Minh qua giường ngủ một lúc, Đông Đông tỉnh dậy, vẫn dáng vẻ ấy, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào, không có phản ứng gì với người và cảnh vật xung quanh. Có điều đưa nó vào nhà vệ sinh xi tè, nó vẫn biết. Cho nó uống nước, mặc dù uống không được dễ dàng lắm, nhưng chí ít ra cũng uống được mấy ngụm, cho ăn, cũng ăn được chút ít.
Giản Minh lên tiếng, “Thật ra, vẫn dễ hơn ngày xưa dạy nó nói chuyện, ăn cơm, ngày còn bé khó xử lý hơn.”
Đối với sự mạnh mẽ của Giản Minh thể hiện ra ngay lúc này đây, Lăng Lệ rất ngưỡng mộ, “Em có thể nghĩ được như vậy, anh cảm thấy rấy vui, từ từ mà làm, không cần phải gấp gáp.”
Lăng Lệ bảo Đông Đông há miệng ra để kiểm tra, muốn biết cổ họng của em bé này sưng lên to không, đương nhiên Đông Đông rõ ràng không hề phối hợp, nhưng không thể không nói, Lăng Lệ có lẽ là một trong những bác sĩ mà Giản Minh đã từng gặp, nói thế nào nhỉ, nhất, đó là một kiểu khí chất mạnh mẽ biết nhẫn nhịn kín đáo, trên người anh toát ra vẻ quyền uy và sự kiên nhẫn vốn có của một bác sĩ, từ lần này đến lần khác, dịu dàng, kiên trì, bảo Đông Đông há miệng cho chú bác sĩ kiểm tra cổ họng. Đây là một phần khám mà hôm qua bác sĩ khoa Thần kinh không thể nào làm được, họ căn cứ vào kết quả kiểm tra máu của em bé để kê đơn thuốc, nhưng Lăng Lệ đã làm được. Sáu giờ, sau khi ở với Đông Đông hai tiếng đồng hồ, giống như đối xử với một người lớn bé nhỏ, chăm sóc Đông Đông, đo nhiệt độ cho nó, cho ăn, thay bỉm, mỉm cười với nó, nói chuyện với nó, mặc dù ánh mắt Đông Đông không hề nhìn bác sĩ, nhưng không biết đến lần yêu cầu thứ bao nhiêu của Lăng Lệ, nó thật sự đã há miệng ra. Giản Minh như muốn khóc, Lăng Lệ lại nhìn cô với ánh mắt bảo cô kìm chế lại, vô cùng tự nhiên, cứ coi như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nâng cằm của Đông Đông, đè lưỡi của nó xuống, nói nhỏ nhẹ như những bác sĩ ở Khoa nhi, “Ồ, vừa đỏ vừa sưng thật này, chúng ta phải cho nó thuốc ngậm loại tốt nhất. Ừm, răng của Đông Đông đẹp quá, phải siêng năng đánh răng nhé…”.
Bác sĩ bề ngoài có vẻ biết kiềm chế, sau khi quay người lại, anh đắc ý nói với Giản Minh, “Anh cảm thấy Đông Đông sẽ thích anh.”
Giản Minh muốn nói không thích anh cũng rất khó, nhưng vẫn cẩn thận và kĩ lưỡng, “Đợi sau khi nó khỏi hẳn mới biết được.”
Lăng Lệ cực kỳ tự tin, “Chắc chắn sẽ khỏi.”
Hơn bảy giờ, Đông Đông lại lên cơn sốt, nằm ngủ mê man, Lăng Lệ nói đây là phản ứng bình thường, việc trẻ con hết sốt cũng có cả một quá trình, chỉ vào những con số cho Giản Minh xem, lần sốt này nhiệt độ thấp hơn nhiều so với lúc đến đây ngày hôm qua, để cô yên tâm. Lại quay qua nhác nhở cô uống thuốc của mình, sau đó đi rửa mặt mũi, thay quần áo, bữa sáng hai người ăn gọn nhẹ, Lăng Lệ còn tán thưởng một câu, “La Thế Triết biết chọn sữa và sandwich thật đấy.” Giản Minh liếc mắt nhìn anh.
Đang nói chuyện, vợ chồng Lăng Khang và Trọng Hằng đến thăm, mặc dù biết vợ chồng ông chủ của mình sẽ đến thăm, nhưng không biết lại đến sớm như thế này, hơn nữa còn mang đến cho Đông Đông và Giản Minh rất nhiều thứ, kiểu cách đó rất chân thành, tuyệt đối như đến thăm người trong gia đình. Vợ chồng ông chủ càng như thế, Giản Minh càng cảm thấy thiếu tự tin.
Không thể nào ngờ rằng, nhìn thấy Đông Đông, người có phản ứng mạnh nhất lại là Lăng Khang, một người thường nhật có giọng nói vang như tiếng chuông, vì sợ ồn ào ảnh hưởng đến đứa bé hạ thấp giọng xuống, khều tay vợ, phẫn nộ, “Văn Quyên, em nói coi khi Lăng Lệ và Trọng Hằng tám tuổi đã như thế nào rồi? Cao bao nhiêu? Em xem đứa bé này, ôi chao…”. Anh nắm lấy tay thằng bé, rất nhẹ rất nhẹ, giống như sợ cầm mạnh quá sẽ làm đứa bé bị đau vậy, đôi lông mày nhíu chặt, “Cứ cho là nuôi một con chó đi, cũng không thể nuôi như thế này được, Văn Quyên này Văn Quyên, em nhìn cánh tay nó, chẳng có chút thịt nào, toàn xương là xương, anh nhớ khi Trọng Hằng bằng ngần này tuổi, đã khỏe như một con báo con rồi.”
Lăng Khang không nhắc thì thôi, Lăng Khang đã nói như thế Giản Minh lại không chịu được, nước mắt không cầm được tí tách rơi. Lăng Lệ không phản đối anh trai quá nhập tâm, nhưng cũng phải nghĩ đến Giản Minh chứ, ra sức nháy mắt với anh trai, chị dâu và Trọng Hằng, có điều cả nhà tập trung quá không ai nhận được tín hiệu của anh.
Văn Quyên đưa ra đề nghị, “Đợi sau khi Đông Đông khỏe, bác gái sẽ hầm chân giò cho ăn, vừa chắc xương vừa mập mạp.” Như chợt nhớ ra, “Chú Lệ này, Đông Đông có thể ăn được những gì? Chị chuẩn bị ở nhà rồi đưa đến đây.” Lúc này mới nhìn thấy Giản Minh nước mắt như mưa, vội vàng an ủi, “Em đừng sốt ruột, anh chị đều ủng hộ em, giúp đỡ em, Đông Đông nhất định sẽ khỏi, đúng không?”. Nói thì nói như thế, nhưng nhìn thằng bé với bộ dạng đáng thương như thế, sống mũi cũng cay cay, khóc theo Giản Minh.
Giản Minh trong lòng vẫn còn một mối lo khác, nói với Lăng Khang và Văn Quyên, “Có khả năng em không đi làm bình thường được, có thể cho em xin nghỉ phép dài hạn được không ạ?”.
Lăng Khang trả lời, “Không vấn đề gì.”
Lăng Lệ vỗ vỗ vào vai anh trai, bày tỏ sự cảm ơn. Cũng đã đến giờ anh phải về Khoa nội, nói với Giản Minh, “Sáng nay anh phải thăm bệnh không đi được, buổi trưa anh qua đây thay cho em, để em về nhà một chuyến.”
Giản Minh gật đầu, đợi sau khi Lăng Lệ đi ra, cô nói với mọi người trong nhà của Lăng Khang, “Em xin lỗi, em không đồng ý với anh Lệ, cho nên về chuyện công việc…”
Lăng Khang ngắt lời cô, “Giản Minh, việc công ra việc công, việc tư ra việc tư, em làm việc ở công ty anh mặc dù chưa lâu lắm, nhưng phong cách làm việc của anh chắc em cũng hiểu đôi chút. Hơn nữa, phạm vi công việc của em chủ yếu là chăm sóc Văn Quyên.” Anh quay sang nhìn vợ mình, Văn Quyên ủng hộ chồng mình nói tiếp, “Anh rất hài lòng về thái độ làm việc của em.” Lăng Khang tiếp tục nói, “Cho nên, Giản Minh này, anh chị sẽ cho em nghỉ phép một thời gian, những việc khác, chúng ta chờ xem tình hình của Đông Đông thế nào rồi hẵng tính.”
Giản Minh chỉ biết nói cảm ơn.
Văn Quyên hào phóng, hiền từ, “Không cần phải cảm ơn, cho dù không có Lăng Lệ, chỉ cần có Đông Đông này thôi, chị cũng sẽ giúp em.” Về mặt này, Văn Quyên và Lăng Khang không hề giả vờ giả vịt, cứ luôn cảm thấy đứa bé tám tuổi này, đó là độ tuổi rất nghịch ngợm, nhiều lúc còn leo lên mái nhà gỡ gạch ngói nữa kìa, nhưng nhìn Đông Đông gầy gò đến tội nghiệp kia, làm cho người ta sốt ruột muốn phất cờ khởi nghĩa quá.
Sau khi vợ chồng Lăng Khang về, Thế Hoa lại đến, gặp đúng lúc bác sĩ đi thăm bệnh, vị chuyên gia lớn tuổi đó hỏi về tình hình của Đông Đông, thời gian dừng lại ở phòng bệnh cũng rất lâu, hỏi rất kĩ càng, kĩ đến nỗi làm cho người bác sĩ nội trú đi theo ông cảm thấy mình thiếu sót, mồ hôi tuôn ra liên tục. Cuối cùng vị chuyên gia lớn tuổi đó nói với Giản Minh, “Vấn đề của La Đông, không phải hình thành một sớm một chiều, u uất trong thời gian quá lâu cũng là mấu chốt, có điều theo như lời chị nói, tình hình có thể tốt hơn so với dự đoán của tôi, chị chắc chắn rằng, sáng nay Lăng Lệ đã làm cho cháu bé mở miệng ra sao?”.
Giản Minh khẳng định, “Đúng thật là như thế, Đông Đông có phối hợp với anh ấy.”
“Tốt quá, ở bên cháu bé nhiều vào, nhẫn nại một chút, kiên trì, nói không chừng cháu bé sẽ sớm hồi phục.”