Chỉ còn La Thế Hoa đối diện với Giản Minh, ngượng ngùng, không biết phải làm thế nào, cô thực sự không muốn người anh trai vẫn luôn chăm sóc, giúp đỡ mình rơi vào tình thế này, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, về vấn đề của Giản Minh và Đông Đông, anh trai mình có thiếu sót có hổ thẹn, cả đời này không ngẩng đầu lên được, muốn nói câu gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Giản Minh đưa tay về phía Thế Hoa, “Xin lỗi, có thể tạm thời quên đi anh trai của em, chỉ nhớ em là cô của Đông Đông thôi, chị là mẹ của Đông Đông thôi, được không?”.
Thế Hoa ôm lấy Giản Minh, “Được ạ, em sẽ làm như thế…”.
Lăng Lệ dặn dò y tá đổi thuốc cho Đông Đông, bình nước đó sắp truyền xong rồi, không đi cùng đường với La Thế Triết, anh ra khỏi khoa Thần kinh bằng đường thoát hiểm, tạm thời dành thời gian này cho Thế Hoa và Giản Minh. Đến khi xách chiếc giường xếp, chăn mền và mấy thứ linh tinh quay lại phòng bệnh của Đông Đông thì chỉ còn mỗi Giản Minh, một mình cô, bưng chậu nước ấm, cử chỉ nhẹ nhàng, lau người cho Đông Đông. Lăng Lệ cho rằng, đó là hình ảnh đáng để anh ghi nhớ suốt đời không quên, người phụ nữ trông có chút gì đó thảm thương, mái tóc hơi rối, ánh mắt vương vấn sầu lo, mệt mỏi, cẩn thận chăm sóc đứa con trai tạm thời không thể cảm nhận được tình yêu thương của cô, không khóc lóc, không suy sụp, vẫn nhẫn nại, dẻo dai, dịu dàng, ấm áp, điềm tĩnh.
Lăng Lệ nhặt lại túi đồ lúc nãy bị Giản Minh vứt đi, lấy bỉm giấy ra, đưa cho Giản Minh, “Dùng tạm cái này cho Đông Đông đi.”
Thái độ của Giản Minh rất rõ ràng, thật sự không muốn dùng nó, nhưng vào giờ này cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, giơ tay cầm lấy, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đóng bỉm vào cho con trai, nhưng vẫn không quên bắt bẻ, “Mua còn không đúng kích cỡ.”
Lăng Lệ nhẹ nhàng, “Bây giờ con chúng ta đang cần dùng, đấy mới là quan trọng nhất, đúng không nào?” Anh lấy ra từng món đồ trong túi ra, xếp lại gọn gàng. Phát giác ra Giản Minh đang trừng mắt nhìn anh, tự động đọc hiểu ánh mắt đó của cô, “Giận à? Chắc chê bai anh mặt dày mày dạn đi lượm mấy thứ này về hả? Nhưng mà em nói xem, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cứ cho là người lớn chúng ta chịu được đi, nhưng nhỡ khi Đông Đông tỉnh dậy, đói bụng, khát nước, chúng ta phải chạy ra ngoài kia mua, bắt con trai đợi chắc? Giận rồi thì coi như xong chuyện, việc gì cần làm cứ làm, đừng giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng.“ Vừa nói chuyện, anh vừa xử lý mọi việc xong đâu vào đấy, đã trải xong ga giường, tắt đèn trần đi, bật chiếc đèn nhỏ trên bàn lên, dưới ánh đèn, cầm gói qυầи ɭóŧ nữ của La Thế Triết mua lên, nghiên cứu chữ nghĩa trên bao bì sản phẩm, cổ họng khàn khàn vì chưa hết cảm, nói rất lưu loát, “Ồ, là size này à, in hình ảnh của phim hoạt hình, anh cứ nghĩ là bông hoa li ti cơ.” Bốp, Giản Minh quất chiếc khăn đang cầm trong tay vào sau cổ anh, ra đòn rất mạnh cũng rất đau, Lăng Lệ bị đau đến nỗi nhe răng há họng ra, oa, vũ khí ngầm. Ngẩng đầu, Giản Minh đứng bên cạnh giường, vừa xấu hổ vừa tức giận, hình như đang muốn trút ra. Anh bỏ thứ đang cầm trên tay xuống, ngón tay trỏ thon dài đưa lên môi, “Xuỵt xuỵt…”. Ý nói đừng làm ồn ảnh hưởng đến con, anh đưa cho Giản Minh qυầи ɭóŧ, khăn tắm, đồ dùng đánh răng, sữa tắm, dầu gội đầu và một bộ quần áo bệnh nhân làm quần áo ngủ tối nay, “Đi tắm một cái cho thư giãn đi.”
Giản Minh không nhúc nhích, cô cảm thấy không thể như thế này được nữa, không thể nhận sự giúp đỡ và chăm sóc của anh nữa.
Lăng Lệ như có phép thuật đọc được nội tâm của người khác, kéo Giản Minh vào phòng tắm, nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô, giống như mọi khi, hơi cúi người xuống, để đôi mắt của mình vừa tầm với đôi mắt của cô, nhẫn nại, “Anh biết rồi anh biết rồi, vốn dĩ em yêu cầu anh đừng gặp mặt nữa, bây giờ em cũng muốn đối xử với anh như La Thế Triết vậy, ước gì có thể nhanh chóng quẳng anh ra khỏi trái đất này. Nhưng mà Giản Minh này, hiện tại chỉ có em và Thế Hoa, hai người chăm sóc Đông Đông, chắc chắn sẽ mệt đứt hơi, em khoan hãy nghĩ về những việc khác đã, đối xử với anh như đối xử với một người bạn bình thường được không? Có nghĩa là khi em gặp phải vấn đề gì, anh giúp em, em cảm thấy sẽ mắc nợ anh, thì cứ mắc nợ đi. Con người sống trên cõi đời này, ai chẳng có lúc gặp phải chuyện khó khăn? Không chừng một ngày nào đó anh gặp khó khăn, em trả cho anh, được không? Hử…”. Trong góc nhỏ ánh sáng yếu ớt này, nhìn vào đôi mắt của Giản Minh, ban đầu Lăng Lệ khuyên nhủ với kiểu hài hước, dần dà chuyển sang kiểu dỗ dành bảo bọc, cuối cùng nói bằng âm mũi ám muội, cuối cùng cũng ý thức được, đây là lần đầu tiên họ đứng đối diện nhau ở một không gian riêng tư như thế này, cô nam quả nữ… Lòng bàn tay giữ Giản Minh của Lăng Lệ bỗng nhiên nóng ran lên, cô gái này còn đâu quan tâm sống chết, giọng nói nhẹ nhàng, khẽ khàng đáp, “Không có.”
Nhịp tim của Lăng Lệ đập nhanh hơn, vẫn giọng nói ám muội đó, “Hử?”.
Giọng nói của Giản Minh dịu dàng, “Không có, từ trước đến nay em chưa hề có ý định quẳng anh ra khỏi trái đất.”
Thời gian này, không gian này, nói những lời này, rõ ràng chính là sự cám dỗ và động viên mà, Lăng Lệ thở dài thật mạnh trong lòng, đứng y như thế mà di chuyển, quay người Giản Minh lại, giúp cô mở cửa phòng tắm ra, bề ngoài làm ra vẻ đơn thuần lắm, “Làm một người bạn và một người chiến hữu của em, anh rất vui khi em chưa từng nghĩ như thế, mau vào tắm đi.”
Giản Minh tắm xong bước ra, bác sĩ lại đo nhiệt độ lại cho Đông Đông lần nữa, đang ghi chép lại con số đưa cho y tá. Nhiệt độ hạ xuống đôi chút, cả người thằng bé toát mồ hôi, ngủ rất ngon, Lăng Lệ vừa lau mồ hôi cho Đông Đông, vừa chỉ vào cốc nước trên bàn, nói với Giản Minh, “Nhiệt độ vừa phải, uống chút nước ấm đi.” Hóa ra, đến cả ấm điện cũng có nữa, Giản Minh bật cười, “Anh là ảo thuật gia sao?”.
Lăng Lệ khẽ đáp, “Nói với em rồi mà, đây là địa bàn của anh.” Rồi dặn dò, “Uống nước xong nghỉ ngơi một lát đi, em ngủ, anh thức chăm Đông Đông, thằng bé còn một bình thuốc nữa.” Ngồi xuống dưới đèn bàn, lật một quyển sách về tâm lý học, lẩm bẩm một mình, “Theo dõi xem vài ngày nữa thằng bé ăn uống thế nào, nếu không ăn cơm được, phải trao đổi với thầy giáo một chút, xem có cần phải đặt ống ở tĩnh mạch để truyền đạm hay không?”.
“Anh uống thuốc chưa?”, Giản Minh hỏi bác sĩ.
“Hả?”, thái độ của anh như đang muốn hỏi, tại sao ạnh lại phải uống thuốc?
“Bệnh cảm của anh.”
“À, lúc nãy quay về phòng trực ban đã uống rồi.” Lăng Lệ tiếp tục nghiên cứu sách, sắp xếp cho Giản Minh, “Em ngủ trước đi”. Chợt nhớ ra điều gì, “Chăn mền lấy bên phòng nghỉ của bọn anh qua, vỏ chăn và ga giường vừa mới thay.”
Giản Minh chối từ, “Em không buồn ngủ, dù sao em cũng không ngủ được, anh ngủ đi, đợi đến khi em buồn ngủ, sẽ gọi anh dậy thay em.”
“Không cần đâu, đợi Đông Đông truyền xong chai thuốc này, anh có thể về phòng nghỉ của bọn anh chợp mắt một lát.”
“Bệnh cảm cúm của anh còn chưa khỏi hẳn.” Giản Minh không nói không rằng, lôi Lăng Lệ đến bên giường xếp, “Ngộ nhỡ anh bệnh nặng hơn, gục ngã ngay trên địa bàn của anh, em biết đi tìm ai nhờ giúp đỡ?”. Hoàn toàn không cho Lăng Lệ cơ hội nói chuyện, Giản Minh mạnh miệng ngụy biện, lý do hùng hồn, “Trừ phi mấy anh làm lãnh đạo quen rồi, chỉ biết mệnh lệnh người khác, an bài người khác, bị tiểu thường dân sắp đặt một chút, chẳng nhẽ thật sự không được sao?”.
Đây chắc là đang quan tâm đến mình đó sao? Ôi trời đất ơi, Lăng Lệ vui như mở cờ trong bụng, chút nữa thì thò lò nước mũi giống những đứa trẻ con hay chơi trò nặn đất sét, nhìn Giản Minh lại mặc bộ quần áo bệnh nhân, trong bộ quần áo rộng rãi, vòng eo nhỏ nhắn chỉ trọn một vòng tay, cổ áo hơi hé mở, để lộ xương quai xanh nhỏ nhắn, gầy nhưng nhìn không đến nỗi gầy gò lắm, điều anh yêu nhất, chính là mái tóc đen nửa khô nửa ướt đang buông xõa trên vai, trong căn phòng ánh sáng yếu ớt này, cả người cô toát lên vẻ quyến rũ đủ để có thể làm anh gây ra tội lỗi, cuối cùng cuối cùng, tình cảm không thể đè nén lại được nữa, liều chết hỏi cô, “Cho anh hôn một cái được không?”.