Bệnh Tình Yêu

Chương 22

Bên này cha mẹ níu Giản Minh lại không chịu buông tay, bên kia chiếc xe taxi La Thế Triết gọi đã dừng ngay ở cổng. La Thế Triết giằng tay cha mẹ Giản Minh ra, “Mẹ, Giản Minh có bầu rồi, mẹ cứ dùng sức như thế sẽ làm cô ấy bị thương đó.” Cha già của Giản Minh giận đến nỗi hai con mắt đỏ ngầu, “Con với cái cái gì? Phá đi cho tôi.” La Thế Triết thản nhiên đáp, “Đứa bé đó mang họ La.” Một câu nói làm cha mẹ của Giản Minh nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì, sững sờ nhìn vào khoảng không trước mặt, La Thế Triết đẩy Giản Minh vào trong xe, chiếc xe đưa Giản Minh lao nhanh như bay, chạy về phía ga tàu. Đến khi cha mẹ của Giản Minh chạy đến ga tàu, tìm thấy họ thì chuyến tàu của họ đã khởi hành rồi.

La Thế Triết mua xong rượu Mao Đài và vé tàu, trong tay chỉ còn lại vỏn vẹn mấy đồng mà về thăm nhà, trên suốt chặng đường về nhà phải lấy số tiền tiết kiệm ít ỏi của Giản Minh ra chi tiêu, cho nên đương nhiên là không thể mua một món quà ra mắt gì đó cho mẹ mình, tất cả đều rất đơn giản. Nghĩ rằng bà là mẹ mình thì không cần khách sáo. Thực tế là mẹ của La Thế Triết cũng không để ý đến điều đó, bà để ý đến điều khác, “Cái gì, nghỉ học ư? Sinh con hả? Có phải quá sớm không? Sau này nó chẳng có việc làm, không phải cái gì cũng phải dựa dẫm vào con à? Con trai ơi, như thế con sẽ vất vả đấy.”

Cha mẹ Giản Minh chê bai gia đình La Thế Triết nghèo kiết xác, mẹ của La Thế Triết lại chê gia thế của Giản Minh quá đỗi bình thường, chỉ là lãnh đạo của một thành phố nhỏ chứ có gì mà ghê gớm? Hãnh diện cái gì cơ chứ? Con trai La Thế Triết của bà thi đậu vào ngân hàng nhà nước của một thành phố lớn, hơn nữa dáng dấp, ngoại hình con bà cũng là số một, tài ba xuất chúng, là long là phụng giữa biển người bao la, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp lớn. Theo như suy nghĩ của bà cụ, La Thế Triết chịu lấy Giản Minh đó là phước may của Giản Minh tu được từ mấy kiếp trước, cho nên việc kết hôn lần này, bà La chẳng hài lòng chút nào. Con trai bà rõ ràng có thể tìm được một cô gái có gia thế, tiền tài, thế lực hơn cái cô Giản Minh kia nhiều, việc gì phải treo cổ chết trên gốc cây ngớ ngớ ngẩn ngẩn này cơ chứ? Cưới vợ là để lấy tiền bạc tài sản, tìm một người con dâu tốt, đồng nghĩa với việc La Thế Triết sẽ bớt vất vả lại hai mươi năm, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cả gia đình sẽ được thơm lây, gà chó lên tiên hết. Cho nên, trong mắt bà La, Giản Minh là cái cục cứt gì? Không, còn chẳng bằng cái cục cứt nữa.

Vứt một thanh niên trẻ tuổi như La Thế Triết vào giữa một thành phố lớn, rốt cuộc là bắt mắt đến cỡ nào, gia đình họ La có thể không thể nào hiểu được. Nhưng gia đình La Thế Triết đều có ý thức vô cùng rõ ràng, ở quê họ, người nào nhắc đến gia đình La Thế Triết cũng đều có đôi chút kính nể. Lúc còn sống ba của La Thế Triết là trưởng thôn, mẹ lại là một nữ cán bộ nông thôn duy nhất trong những thôn làng vùng đó, là gia đình duy nhất có cha mẹ đều là “cán bộ chủ chốt” tại địa phương, được mọi người kính trọng, điều này đã tạo nên cảm giác ưu việt, ăn sâu vào trong xương máu của con cháu nhà họ La. Tính tình của La Thế Triết ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, đâu phải tự nhiên mà có, đó là do gene di truyền.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Về cơ bản, những phụ nữ giống bà La đây, vô cùng tự lực tự cường, là hình mẫu người phụ nữ mạnh mẽ, không giống với bản tính của Giản Minh. Cả đời này bà cụ cảm thấy chán nản với kiểu con gái như Giản Minh đây, không cứng rắn, không mạnh mẽ, ngây thơ, thiếu hiểu biết, không hiểu gì về nhân tình thế thái, không có năng lực làm việc, khả năng sống độc lập kém cỏi. Đặc biệt là, khi biết Giản Minh không biết làm cá, không biết gϊếŧ gà, còn không biết đi chợ nấu ăn, ra ngoài kia mua bán trả giá không được sành sỏi cho lắm, sau khi biết rõ con bé ấy sẽ là một người chủ gia đình đến chai dầu ăn còn không biết rót ra làm sao, mua bịch muối chẳng mặn chút nào, bà La xác định cô là một cái gối được thêu hoa, bên ngoài trông có vẻ đẹp đẽ, bên trong lại là cỏ khô, chẳng có chút tác dụng nào cả. Đã thế Giản Minh đến chăn gối còn chẳng biết may, lúc thêu thùa lại còn gọi La Thế Triết, õng à õng ẹo, “Anh Thế Triết ơi, giúp em với, em bị kim đâm vào tay mất rồi…”. Cứ như thế, sinh con ra ai chăm đây? Con trai bà đi làm đã mệt chết đi được rồi, mỗi ngày về đến nhà, chẳng nhẽ lại còn phải nai lưng ra hầu con tiểu yêu tinh này hả?

Thế nên, bà La giả vờ sáng suốt không được mấy ngày, bàn bạc với con trai, “Con còn trẻ lắm, sức khỏe lại tốt, cần gì phải sợ không tìm được phụ nữ sinh con cho con hả? Để Giản Minh quay về học tiếp đi, trong tương lai con còn nhiều cơ hội lắm.”

La Thế Triết không đồng ý, “Không còn lựa chọn nào khác, con chỉ thích Giản Minh thôi.” Vốn nghĩ rằng sẽ được mẹ mình ủng hộ, không ngờ mẹ mình cũng giống như thế, vì việc đó mà La Thế Triết cảm thấy không vui, một khuôn mặt nặng nề, u ám, giông tố có thể nổi lên bất cứ lúc nào.

Bà La không muốn gây chuyện làm con trai không vui, tạm thời lui binh, xét cho cùng, bà cũng già rồi, sau này còn phải nương tựa vào con trai. Nhưng cứ ôm cục tức trong lòng mà không biết trút ra nơi nào, chỉ biết ôm mối hận với Giản Minh.

Còn Giản Minh lúc ấy không biết nhận định tình thế, cũng không biết cách quan sát thái độ, lời ăn tiếng nói của người khác. Vào bữa ăn sáng ngày rời khỏi gia đình họ La, bà La bưng bát cháo lên, hỏi Giản Minh bằng tiếng địa phương rằng, ăn có quen hay không? Giản Minh nghe không hiểu, hiểu sai ý bà, nghĩ rằng mẹ chồng tương lai hỏi mình cháo có nóng hay không? Cười vô cùng đáng yêu, lắc đầu. Bà La cả đời chưa từng gặp người nào không biết điều như vậy, vừa cực kỳ lúng túng, lại cực kỳ căm hận, xụ mặt xuống bếp nấu nấu nướng nướng rồi bê lên cho Giản Minh hai quả trứng.

Giản Minh không hiểu được hành động ấy của bà, hỏi tại sao lại có thêm hai quả trứng gà? La Thế Hoa, em gái của La Thế Triết vội vàng giải thích, lúc nãy mẹ em hỏi Giản Minh ăn có quen không, không phải hỏi cháo có nóng không, Giản Minh cũng quá là vô tư, nghe xong giải thích của cô em cũng chẳng cảm thấy mất mặt, cười hơ hớ ngặt nghẽo, “Trời, hiểu lầm cũng dữ quá nhỉ.” Vừa cười vừa đưa trứng qua cho Thế Hoa ăn, cô không nghĩ rằng vì mình mang bầu nên phải bổ sung chất dinh dưỡng, ngược lại nghĩ rằng Thế Hoa đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều mới được. Đối với sự hiểu lầm này, La Thế Triết cũng không để ý, vỗ vỗ vào đầu của Giản Minh, “Đồ ngốc.” Chỉ thế rồi thôi. Nhưng hành động đó lọt vào trong mắt của bà La, vẫn một câu nói cũ, “Con trai lớn rồi chẳng được nhờ vả gì cả, có vợ rồi quên mẹ.”

La Thế Triết nói kết hôn là kết hôn, không chậm trễ ngày nào, tiếp theo là đi đăng ký với Giản Minh, hành động của anh từ trước đến nay rất xuất sắc, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển các mối quan hệ của Giản Minh về cái thành phố lớn ở miền Bắc nơi anh làm việc. Chung qui là bởi vì tuổi trẻ thường hay bồng bột, không biết cách suy nghĩ cho nhật thấu đáo, nếu như lúc ấy Giản Minh có thể suy nghĩ thật chín chắn, cứ đi theo La Thế Triết như thế này, đồng nghĩa với việc vứt bỏ các mối quan hệ hiện nay của cô, cô sẽ chiến đấu một thân một mình, không có người thân nào ở một thành phố xa lạ, khi gặp khó khăn phải tự mình cắn răng chịu đựng, thì không biết có còn dũng khí để đưa ra quyết định như thế này hay không. Nhưng Giản Minh của ngày đó, niềm tin mà cô dành cho tình yêu chiến thắng tất cả mọi thứ, cô yêu La Thế Triết, yêu đến nỗi chẳng để dành cho bản thân mình một con đường lùi, chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ để kết hôn với La Thế Triết, không làm đám cưới cũng không được nữa, cái bụng đã lùm lùm lên rồi.

Ngày đó họ thuê một căn phòng của đơn vị để vào ở sau khi cưới nhau, sắm sửa thêm một vài đồ dùng cần thiết, lại phải dồn tiền để chào đón em bé sắp sửa chào đời, rất túng thiếu, cho nên tổ chức hôn lễ vô cùng đơn giản. Nhưng đơn giản đến mức nào cũng phải có cha mẹ hai bên tham dự hôn lễ mới được, Giản Minh gọi điện thoại mời cha mẹ mình đến, ông bà Giản đều từ chối, “Cha mẹ không thừa nhận cuộc hôn nhân này.” Còn La Thế Triết mời mẹ mình đến tham dự, bà cụ cũng từ chối, cũng nói những lời như thế, “Thế Triết, mẹ chưa bao giờ đồng ý cho con tổ chức lễ cưới này.” La Thế Triết không ngờ mẹ lại phản ứng dữ dội như thế, gọi điện thoại khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần, bà La đành miễn cưỡng để con trai cả đến đó một chuyến. Anh trai La Thế Triết làm việc tại cục thuế ở quê nhà, nhưng lại là một người rất hiểu chuyện, đối xử ân cần, tử tế với em trai và em dâu. Cho dù anh chị cũng vừa mới sinh con, chẳng dư dả gì, nhưng vẫn đồng ý cho em trai mượn tiền để trả khoản tiền nhà đầu tiên của căn hộ trả góp. Nghĩ đến ân tình này, Giản Minh lúc ấy thề rằng, sau này sẽ đối xử tốt với anh trai và em gái anh.