Bệnh Tình Yêu

Chương 21

Lăng Lệ khuyên, “Thì cũng tại xót xa cho con gái của mình mà, cho dù thái độ có dữ dằn như thế nào thì cũng đều có thể hiểu được, đừng khóc nữa.” Nhướn đầu qua, xích lại gần Giản Minh, đưa khăn giấy vào sát mũi của Giản Minh, “Nào, lau mặt đi. Em mà khóc nữa là thành Mạnh Khương Nữ[1] đó, sập luôn cả khuôn viên này thì sao?”.

[1] Mạnh Khương Nữ: là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, ngay trong đêm tân hôn của nàng với tân lang là một thư sinh tên là Phạm Hỷ Lương, chồng của Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo len cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nghe được hung tin chồng mình đã bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm liền. Tiếng khóc của nàng vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc tường thành, để lộ ra xác chết của chồng. Sau khi an táng xong cho chồng, nàng nhảy xuống biển tự vẫn.

Giản Minh rất dễ bị người khác trêu cho khóc nhè, nhưng cũng rất hay cười, cho nên cũng rất dễ bị chọc cười, nghe câu nói của Lăng Lệ, cô bật cười khì khì. Nhưng nỗi đau khổ trong lòng vẫn không thể nào biến mất được, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, đủ loại cảm xúc đâm ngang bổ dọc trong l*иg ngực cô, khó chịu không thể nào diễn tả được, làm cô bực tức đấm vào Lăng Lệ, “Sao anh lại đáng ghét như thế này cơ chứ, đã bảo là không phải, tại em vô dụng…”. Nhớ lại chuyện đã qua, nỗi buồn lại kéo đến, cô khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc vừa lải nhải, “Phụ nữ ấy à, lấy chồng và chưa lấy chồng có khác nhau đấy…”.

Mỗi một người con gái, đều là viên ngọc quý trong vòng tay cha mẹ, đều là nàng công chúa trong mắt họ, người được gọi là công chúa ấy mà, theo lẽ đương nhiên, phải cặp đôi với hoàng tử mới xứng đáng. Trước khi xa nhà vào học đại học, cha mẹ giảng đi giảng lại mấy lần, ân cần dạy bảo, trong thời gian học đại học không phải là không được có bạn trai, nhưng mà không được yêu đương lung tung, đưa ra các tiêu chuẩn chọn con rể tương lai cho Giản Minh, từ gia thế cho đến nhân cách, rồi lại đến các mối quan hệ xã hội, phải chọn người tốt nhất mới được. Giản Minh của thời hoa mộng là một cô gái rất xinh xắn, xuất thân trong sạch, tính tình ngoan hiền, kiểu người như cô, tự nhiên sẽ chọn được người tốt nhất mới cân xứng với cô chứ, phải không nào? Nhưng tất tần tật các kiểu cảnh cáo, đối với Giản Minh giống như nước đổ lá môn, anh chàng mà cô nàng dắt về nhà, chính xác là một chàng thư sinh áo vải nghèo khó.

Ngày đó La Thế Triết là học viên cao học vừa tốt nghiệp, một nhân viên mới toanh vừa thi đậu vào làm việc trong một ngân hàng, tiền đồ còn rất mông lung, không biết đường nào mà lần. Không phải ngày lễ, cũng chẳng phải ngày Tết, tự nhiên con gái dắt một chàng trai về, đối với hai ông bà già nhà Giản Minh, có khϊếp sợ hay không cơ chứ? Vấn đề quan trọng nằm ở chỗ, La Thế Triết ngoài dáng vẻ anh tuấn ra, những cái còn lại thực sự là không có gì nổi bật, gia đình ở một vùng nông thôn phía Nam, trên anh còn có anh trai, còn có một cô em gái, cha mất sớm, một tay mẹ nuôi ba anh em La Thế Triết khôn lớn.

Nói về điều kiện sống, không cách nào đưa La Thế Triết ra so sánh với Giản Minh được. Gia đình của Giản Minh mặc dù chỉ sống tại một thành phố nhỏ ở miền bắc, nhưng cha mẹ đều làm việc trong những đơn vị nhà nước. Cha của Giản Minh ít nhiều cũng là một lãnh đạo, mặc dù không phú quý, nhưng gia đình cũng có của ăn của để, đúng thế, Giản Minh đưa La Thế Triết về nhà, gần giống như biểu diễn vở kịch “Ngũ nữ bái thọ”. Đương nhiên, cha mẹ Giản Minh dù gì cũng là những người có văn hóa, cũng không làm gì quá đáng, ngoài mặt vẫn tiếp đón, giữ thái độ bình thường, nhưng không coi trọng món quà La Thế Triết mang đến. Ông Giản cả đời này chẳng có sở thích nào cả, chỉ có một niềm đam mê uống rượu, đến cả chai rượu mà La Thế Triết cũng chẳng biết mà mang đến, chỉ mang đến cho cha mẹ Giản Minh mỗi người một đôi giày, có mất mặt hay không cơ chứ? Chỉ vậy thôi mà muốn dắt cô con gái cưng xinh đẹp như bông hoa tươi thắm kia đi sao? Làm gì có chuyện đơn giản như thế.

Sự thật là không phải La Thế Triết không biết phép tắc, thực sự là anh không biết cách chọn rượu, nhỡ khi mua phải hàng giả, chẳng phải biến khéo thành vụng sao? So với việc chọn rượu, việc chọn giày nằm trong tầm tay của mình. Chỉ hai đôi giày này thôi, mà đã ngốn hết của La Thế Triết nửa tháng lương, người mới tìm được việc làm, không có tiền nên cảm thấy xấu hổ, lực bất tòng tâm, một con người có chí hướng lớn, nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Bả Giản âm thầm khuyên nhủ Giản Minh sau lưng, “Điều kiện nhà nó còn không bằng nhà mình, con gái mưu toan điều gì trong này vậy hả?”.

Mọi lời khuyên của người nhà, bị mấy chữ “tình yêu thật lòng” của Giản Minh chặn lại hết! Nói rằng, “Con thích La Thế Triết, chỉ để ý đến con người của anh ta thôi, những việc khác con không quan tâm.”

Bà Giản vô cùng tức giận, “Chỉ vì cái tên La Thế Triết ấy thôi hả, hoàn cảnh gia đình chẳng có gì đặc biệt, cũng không có ai chống lưng cho, lại chẳng có các mối quan hệ, đi lên từ số không, lăn lộn cả đời cũng chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, sống thế có hay ho gì đâu cơ chứ? Những việc này sao con không quan tâm được? Cha mẹ chỉ có một đứa con gái, sau này cha mẹ già cả rồi cũng chỉ biết nương tựa vào con thôi.” Bà Giản cũng đã nói hết nước hết cái, có điều Giản Minh là một thiếu nữ thiếu hiểu biết, trong đầu chỉ toàn mấy thứ lãng mạn nên thơ, cô nguyện làm bề tôi cho tình yêu, đối với xã hội, cô chẳng hiểu gì về xã hội, về cuộc sống này, nghe mẹ nói những lời đó xong còn cười, “Sau này cha mẹ già cả hả? Mẹ, mẹ và cha làm sao mà già đi được?”. Cô nhõng nhẽo, “Cha mẹ mãi mãi sẽ không già đi, sống thọ trăm tuổi.” Thanh niên ấy mà, chẳng có khái niệm gì về mấy từ ‘già cả’ gì đâu.

Cha mẹ của Giản Minh khuyên nhủ đến rách miệng cũng không cách nào thuyết phục được Giản Minh, đành phải cứng rắn, “Cha mẹ không cho phép! Con và hắn ta đừng quay về nhà này nữa.”

Giản Minh vẫn không tỉnh ngộ, cũng cứng rắn không kém, “Con có bầu rồi, con của Thế Triết, chúng con nhất định phải cưới nhau.” Năm ấy Giản Minh mới chỉ là sinh viên năm ba, tại sao cứ nằng nặc “nhất định kết hôn để sinh con”? Cha mẹ Giản Minh làm sao có thể tiếp tục nói chuyện cho rõ ràng nữa đây? Thế là ra tay với La Thế Triết, “Tình yêu học đường giống như một giấc mộng mù quáng của tuổi trẻ, sau khi tỉnh mộng thì phải biết làm gì, phải biết làm sao chứ, anh cũng đã đi làm rồi, Giản Minh còn chưa tốt nghiệp đại học, ít nhất anh cũng phải suy nghĩ một chút cho Giản Minh chứ…”.

Khuôn mặt của La Thế Triết tĩnh lặng như mặt nước, “Bác trai bác gái, cháu có suy nghĩ đấy chứ.”

Cái người buổi sáng bảo có suy nghĩ, buổi tối đã xách hai chai rượu Mao Đài đắt đỏ về, “Bác trai, cháu đã nhờ người uống thử, là rượu thật.” Đối với người yêu rượu như yêu mạng sống của mình, Mao Đài thực sự quá hợp với sở thích của ông, khuôn mặt dài như núi Trường Bạch San của ông cũng đã ngắn lại được mấy phần.

Đối với hành vi mua rượu của La Thế Triết, mẹ Giản Minh chẳng đơn giản mà cảm động thế đâu, bĩu môi đánh giá, “Cái thằng này, cũng nhiều mưu mẹo, định giở trò gì, làm sao mà hiểu nổi.”

Còn sắc mặt của ông Giản, bởi vì có hai chai rượu Mao Đài nên trông dịu lại đôi chút, cũng duy trì được mấy tiếng đồng hồ. Sau khi ăn tối, La Thế Triết xách va ly hành lý, “Giản Minh, sắp đến giờ tàu chạy rồi, đi thôi.”

Cha mẹ của Giản Minh bị dọa cho hết hồn, mặt mày tái mét, “Đi đâu hả?”.

La Thế Triết trả lời, “Khi đã quyết định kết hôn với Giản Minh, ít nhất phải đưa cô ấy về ra mắt gia đình bên con chứ, con đã mua vé tàu rồi, nếu không đi ngay sẽ không kịp giờ tàu chạy.” Rồi quay sang nhìn Giản Minh, “Còn không đi à?”.

Giản Minh biết cá tính của La Thế Triết rất mạnh, luôn biết lo toan, suy nghĩ sắc bén, nhanh nhạy và cẩn thận, từ khi yêu nhau đến nay, cô ít khi làm trái lời của anh. Cũng cảm thấy rằng, nếu như giờ này không đi, cứ dây dưa với cha mẹ sẽ chẳng mang lại kết quả gì, nên cô ra quyết định ngay lập tức, cất bước đi theo La Thế Triết.