Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 35

Nháy mắt đã đến thứ Bảy.

Buổi sáng Lục Vãn bò dậy đọc tiếng Anh nửa tiếng rồi xuống tầng ăn bữa sáng, sau đó trở về phòng làm hai bộ bài thi.

Hôm nay Triệu Giai Ninh nghỉ ngơi không đến công ty, bà thấy con gái vẫn buồn chán ở trong phòng vào cuối tuần, cả buổi sáng chưa ra ngoài, bà không yên tâm nên đi qua gõ cửa.

“Thư Thư, gái cưng ơi, ra ngoài hít thở không khí đi, mẹ muốn gặp con một chút.”

Lục Vãn vừa mở cửa vừa ngượng ngùng nói: “Con xem mấy thứ, không để ý tới thời gian.”

“Mau xuống lầu đi, mẹ ép nước trái cây, con nên nghỉ ngơi đi, bố con cũng ở dưới đó.” Triệu Giai Ninh sờ đầu con gái.

Triệu tổng sát phạt quyết đoán trên thương trường chỉ là một người mẹ dịu dàng khi ở nhà.

“Vâng ạ.”

Lục Vãn đi xuống lầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy có một tên vô lại đang nằm trên ghế sô pha như cá mặn*.

*Cá mặn: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ.

Lục Bất Du mặc một chiếc quần đùi, lộ ra cặp chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, giống như một biểu ngữ tâm linh* hoạt sắc sinh hương**.

*Biểu ngữ tâm linh: cờ cổ để thu hút linh hồn người chết.

**Hoạt sắc sinh hương: thường để miêu tả vẻ đẹp diễm lệ của phụ nữ.

Cho dù là đàn ông cũng không thể rời mắt khỏi chân của anh.

Lục Bất Du quay đầu, nhẹ nhàng liếc mắt một cái: “Á, em là biếи ŧɦái à? Học ở trường thì thôi đi, ở nhà cũng làm bài thi hả? Việc này mà cũng có thể nghiện sao?”

“Anh…” Lục Vãn chỉ nói một từ đã bị cắt ngang.

Giáo sư Lục kinh hãi nhảy dựng lên: “Muốn lật trời à? Có người nói em gái như vậy sao?”

“Đau đau đau! Đau quá!” Lục Bất Du ôm đầu: “Cha già à, bố không nghe nhầm đâu! Con đang nhắc nhở em ấy phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi! Sao bố lại đánh con?!”

Đánh thì thôi đi, sao còn nhảy dựng lên để trợ lực?

Tại sao lần nào người bị thương cũng là anh?

Giáo sư Lục: “Bố thấy con đọc ít sách quá nên không nói được lời nào hay.”

“.....”

Cha già à, tại sao bố lại đả kích cả thể xác lẫn tinh thần của con như thế?

Thế giới này không có tình yêu, gia đình này không có tình yêu!

Lục Bất Du muốn tự biện minh, dù sao thì anh cũng được nhận vào Stanford cơ mà!

Nhưng bản sơ yếu lý lịch này không đủ trọng lượng trước mặt bố anh.

Lục Bất Du đã đi du học ở nước ngoài mấy năm nhưng vốn từ vựng tiếng Anh của anh còn không tốt bằng cha già của mình.

Năm nhất đại học, bố đi họp ở trường đại học của anh nên nhân tiện tới thăm anh, ông có thể giao tiếp với bạn cùng phòng người Pháp của anh bằng tiếng Pháp, nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng người Nga bằng tiếng Nga, ông nói trôi chảy trong toàn bộ quá trình.

Lúc đó, Lục Bất Du nghe tới choáng váng, cực kì nghi ngờ cha già của mình dùng tiếng nước ngoài như tiếng chim để nói xấu mình với bạn cùng phòng!

Lục Bất Du ôm đầu bế mạch một cách triệt để.

Học dốt cũng phải có khí phách!

Triệu Giai Ninh lắc đầu, lớn như vậy mà vẫn như một đứa nhỏ.

Lúc trước anh trai lo lắng cho em gái hơn ai hết, có lẽ bây giờ cũng không ít hơn là bao nhưng tật xấu miệng thiếu lông mao* này thì không thể chữa nổi.

*Miệng thiếu lông mao: những người trẻ tuổi không sành sỏi không đáng tin cậy.

Mặc dù Lục Bách Niên cứ nhắc đi nhắc lại việc con trai học không giỏi nhưng từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thỉnh thoảng quan tâm đến thì ông không bao giờ cương quyết bắt anh phải học hành.

Hầu hết thời gian đều là mặc kệ cho anh được tự do.

Nếu không muốn học thì không cần phải miễn cưỡng.

Năm năm trước, Lục Bất Du bỏ học gia nhập vào giới giải trí, có rất nhiều người tưởng rằng giáo sư Lục sẽ kiên quyết phản đối, không ngờ ông chỉ nói con cái đã trưởng thành rồi, có quyền làm chủ cuộc đời mình, ông không thể quản được.

Chắc chắn là có thất vọng nhưng ông sẽ không can thiệp.

Lục Vãn lười phải cho Lục Bất Du dù chỉ là một ánh mắt dư thừa, anh bị đánh là xứng đáng, cô xoay người đi vào bếp lấy nước trái cây.

Làm thế nào mà người này có thể bình an lớn lên bằng từng này... Vậy mà có hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ có gu thẩm mỹ không tốt đến mức sẽ thích anh ấy?

Hàng ngày cô đều cảm thấy rất khó hiểu.

Triệu Giai Ninh đặt đĩa hoa quả tới trước mặt con gái: “Mùa hè nên ăn nhiều hoa quả. Đúng rồi, bạn học của con vừa gọi điện thoại tới nhà mình, nhờ mẹ nhắc nhở con đừng đến muộn, con và cô bé đã hẹn gặp nhau ở Cung thanh thiếu niên của thành phố vào buổi chiều.”

Lục Vãn: “.......”

Những gì nên tới vẫn sẽ tới, không phải cứ làm bài thi là nó sẽ trở thành không tồn tại.

Trước đây Lục Vãn đã cho Tô Nhiêu biết số điện thoại nhà mình để tiện liên lạc.

Triệu Giai Ninh thấy con gái không nói lời nào, bà cười nói: “Chính là Tô Nhiêu đó, không phải các con đã hẹn nhau là chiều nay con sẽ đi xem cô bé thi múa à, ăn xong hoa quả thì đi ra ngoài đi, đừng suốt ngày lủi thủi ở nhà vào cuối tuần, đi dạo cũng tốt mà.”

“Ủa... mẹ biết cậu ấy à?”

“Biết chứ, năm ngoái, cô bé này là người dẫn chương trình trong một sự kiện của chính quyền thành phố, khá tốt, xuất sắc về mọi mặt.” Sau khi nói xong,Triệu Giai Ninh lại nói: “Đương nhiên Thư Thư của chúng ta cũng rất tốt, vậy mới có người bạn xuất sắc như vậy.”

“…”

Hai mươi phút sau, Lục Vãn thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài.

Tháng trước, cô đã đồng ý đi xem Tô Nhiêu thi múa, nếu cậu ấy đã gọi điện nhắc nhở thì cho dù như thế nào cô cũng không thể lỡ hẹn.

Giáo sư Lục vừa đưa ô che nắng vừa nói: “Vãn Vãn, ánh nắng bên ngoài gay gắt, ra cửa nhớ phải che ô.”

Lục Bất Du “xì” một tiếng: “Trai ngầu lòi thì không cần ô che nắng, người đàn ông đích thực thì không sợ nắng!”

Cậu nói xong, không ngoài dự kiến là lại ăn một cái cốc đầu của cha già.

“Đau đau đau! Đau quá!” Lục Bất Du ôm đầu: “Bố có lầm hay không, cha già à, con muốn tố cáo bố vì bạo lực gia đình!”

Triệu Giai Ninh thở dài, gần đây anh trai cố ý giảm bớt khối lượng công việc để được ở nhà, em gái vừa xuất hiện, anh trai lập tức vây quanh em gái để tìm cảm giác tồn tại.

Quan trọng là cách làm không đúng, bị đánh cũng không đáng được đồng tình.

Nhưng bà lại cảm thấy may mắn, sau khi Lục Vãn trở về, cuối cùng không khí trong nhà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Dù sao chỉ cần một ngày chưa tìm được em gái, trong ngực của cả nhà như có cây kim.

Bà cảm thấy mình không thể thoái thác trách nhiệm khi đứa nhỏ bị lạc mất, dù sao người mà nhà họ Triệu muốn đối phó chính là bà.

Bố của đứa nhỏ tự trách bản thân đã quá nhẹ dạ cả tin, đáng lẽ không nên để hai đứa nhỏ một mình vào ngày hôm đó.

Lục Bất Du ngoài miệng không nói gì nhưng nhiều năm như vậy, anh vẫn rất hối hận vì ngày hôm đó anh bỏ đi một lát, không để ý đến em gái.

May mà mọi việc đã qua.

________________

Lục Vãn xòe ô che nắng đi ra ngoài.

Cuối tuần có rất nhiều người đi tàu điện ngầm, cũng may là chỉ cách điểm đến mười ga tàu, đi mất hai mươi phút.

Bởi vì hôm nay có cuộc thi nên xe cộ bên ngoài Cung thanh thiếu niên đông gấp năm lần ngày bình thường.

Người đi ngang qua đường có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ bên trong tòa nhà, không cần đi vào cũng biết được bên trong náo nhiệt như thế nào.

Lục Vãn dừng bước, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt.

“Sao cậu lại tới đây?”

Trần Niệm Khanh: “Giống cậu, xem biểu diễn.”

Lục Vãn: “…Được rồi.”

Cô cứ cảm thấy không đúng lắm, lần trước cô nhắc tới việc Tô Nhiêu hẹn cô đi xem cuộc thi này, lúc ấy bạn học này không hề nói gì.

Hai người sánh bước đi vào.

Tống Thiến Thiến nhìn thấy Lục Vãn, cười chào hỏi: “Lục tổng, sao giờ cậu mới đến? Nhưng đúng lúc còn hơn không, sắp đến lượt Tô Nhiêu rồi, người tiếp theo lên sân khấu là cậu ấy đó, cậu ấy đã vào hậu trường để chuẩn bị rồi.”

Bỗng nhiên cô nhìn thấy Trần Niệm Khanh, ngạc nhiên kêu lên: “Ớ, hội trưởng cũng đến đây.”

Mười mấy học sinh trường Thượng Đức đều nhìn về phía này, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trần Niệm Khanh xuất hiện ở đây.

Còn đến cùng Lục Vãn? Sao bọn họ lại đi cùng nhau thế?

Tô Nhiêu sắp phải lên sân khấu, Tống Thiến Thiến lấy di động ra, vừa nhìn Lục Vãn vừa cúi đầu gửi tin tức.

Nick công chúng của trường học được cập nhật thường xuyên hơn nhiều vào cuối tuần.

Tô Nhiêu là nữ thần vườn trường, vì vậy một trong số đó chính là tin tức về việc cô ấy tham gia cuộc thi ngày hôm nay.

Điều này vốn dĩ không có gì là bất thường, dù sao chỉ cần có Tô Nhiêu tham gia cuộc thi thì chắc chắn vị trí đầu tiên sẽ là của cô ấy như ván đã đóng thuyền.

Quan trọng là Lục Vãn sẽ đi xem cuộc thi!

Số lượng học sinh trong trường ủng hộ cặp đôi Lục Tô và cặp đôi trúc mã không phân cao thấp.

Suy cho cùng thì Lục tổng là vạn năng, cặp đôi nào cũng có thể cân hết.

Mỗi ngày ngủ không tỉnh: Lục Vãn đến xem Tô nữ thần thi múa, cặp đôi Lục Tô rải đường!

Sư thái đừng mở đèn, là lão nạp: Gần đây Tô Nhiêu giỏi quá! Chỉ khi bại dưới tay cậu ấy thì tôi mới chịu phục! Công dịu dàng phúc hắc x Thụ đại ca vườn trường đẹp trai.

Té ngã ở đâu thì ngồi chơi ở đó: Lục tổng của tôi đẹp trai như vậy! Sao có thể là thụ hả hả hả???!

Sư thái đừng mở đèn, là lão nạp: Chính vì Lục tổng của tôi quá đẹp trai nên ghép đôi như vậy mới thú vị nha~

Thảo nguyên xanh: Tôi tuyên bố chốt cặp đôi của Lục Tô! Nữ thần thành đôi! Không chơi với đại móng heo.

2333: Tôi không! Tôi thấy Hứa Yêu vẫn rất khả quan ...

Hở ra là mập: CP* trúc mã sẽ không bao giờ cúi đầu trước thế lực xấu xa của các người!

CP: couple, ghép cặp, ghép đôi.

Pháo hoa: Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Mau đánh nhau đi!

Hứa Yêu đang chơi bóng rổ, nhận được một cuộc gọi nhắc nhở của anh em tốt, rời đi mà không nói một lời.

“Cậu phải cố gắng lên bắt lấy Lục Vãn, sau đó trả lại nữ thần Tô Nhiêu cho mọi người.” Cậu bạn ở đầu dây điện thoại bên kia dặn dò một cách nghiêm túc.

Hứa Yêu: “Yên tâm, tôi sẽ lập tức qua đó ngay.”

_________________________

Vũ công phất tay áo khom lưng, chiếc váy dài trang nhã. Lục Vãn vốn dĩ chỉ tùy ý nhìn qua, không ngờ Tô Nhiêu thực sự ... thâm tàng bất lộ*.

*Thâm tàng bất lộ: người có tài nhưng ẩn giấu không lộ ra.

Cho dù là người ngoài nghề thì cô cũng có thể nhìn ra được cô ấy rất mạnh.

Sau khi kết thúc biểu diễn, những tràng vỗ tay của khán giả đã khẳng định điều này.

Tô Nhiêu thay quần áo rồi bước ra, đúng lúc người dẫn chương trình thông báo điểm số của cô.

Không thể nghi ngờ, đây là số điểm cao nhất

từ đầu đến giờ, nhưng tiết mục sau đó sợ là rất khó để vượt qua.

Tống Thiến Thiến: “Nữ thần, cậu thật lợi hại. Vừa rồi có rất nhiều người hỏi cậu học trường nào, tên là gì!”

Đường Đường: “Số một ổn định.”

Tô Nhiêu cười: “Cũng tạm ổn, bạn Lục Vãn cảm thấy thế nào?”

Lục Vãn ăn ngay nói thật: “Cậu rất giỏi.”

Lần cạnh tranh này không chỉ là danh tiếng, nếu đạt giải nhất thì có thể được đặc cách vào đại học, bất kể là cái gì, đủ xuất sắc thì đều có thể phá vỡ các quy tắc.

Nhưng đương nhiên Tô Nhiêu không cần phải dùng chuyện đặc cách này, thành tích văn hóa của cô ấy đủ để vào bất kỳ trường học nào ở trong nước.

Các bạn học tới xem cuộc thi lại phải cảm thán một lần nữa ... quả nhiên là nữ thần, không hề có sở đoản.

Tô Nhiêu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Niệm Khanh nhưng cô cũng không quá để ý.

Cô nhìn về phía Lục Vãn cười mời: “Mình mời cậu uống nước, còn có, mọi người cùng nhau đi đi.”

Trần Niệm Khanh dùng giọng nói bình tĩnh nói: “Không phải em đang chờ lát nữa lên nhận giải à, bố mẹ em vừa mới tới, ngồi ở ngoài cùng bên phải của hàng thứ hai.”

Tô Nhiêu sửng sốt, cố gắng nhìn sang bên phải, quả nhiên nhìn thấy bố mẹ mình.

Hai vợ chồng đang trò chuyện với phụ huynh bên cạnh.

Tô Nhiêu hơi kinh ngạc, sao bọn họ lại tới đây?

Rõ ràng cô đã nói cô có thể tự đi một mình rồi.

Nhưng nếu bố mẹ đã tới thì đương nhiên cô không thể bỏ mặc họ, chỉ có thể đi qua xem.

Tô Nhiêu ngẩng đầu hỏi: “Lục Vãn, cậu có muốn đi cùng mình không? Bố mẹ mình cũng biết cậu đấy, mới chuyển trường đã thi tháng đứng thứ ba.”

Lục Vãn: “...”

Nếu là trước đây thì tất nhiên không thành vấn đề nhưng bây giờ ... có vẻ hơi kì lạ.

Những bạn học khác: ???

Kích thích như vậy hả? Đây là muốn gặp mặt phụ huynh rồi.

Tô Nhiêu thấy Lục Vãn không lên tiếng, do dự vài giây rồi hỏi: “Vậy ngày mai cậu có thể tới nhà mình chơi được không?”

Trái ngược với bề ngoài, thật ra cô là một người có tính cách cứng rắn, sau khi quyết định việc gì thì nhất định sẽ ra sức thực hiện, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng.

Lục Vãn: “Mình ngại lắm.”

Tô Nhiêu mỉm cười, cô đang chờ câu nói này, lại hỏi: “Vậy mình có thể đến nhà cậu chơi được không? Hôm nay mình gọi điện thoại tới là dì nghe máy, dì bảo mình có thời gian thì tới chơi đó.”

Lục Vãn: “...”

Tô Nhiêu lấy lùi làm tiến: “Không phải chỉ có một mình mình đâu. Mọi người đều muốn tới nhà cậu chơi, đúng không mọi người?”

Các bạn học bên cạnh gật đầu liên tục, tỏ vẻ tán đồng, muốn tìm Lục tổng chơi!

Lục Vãn không thể cứ luôn từ chối, cô nghĩ, chắc một đám người này không thể kéo nhau tới nhà cô chơi đâu, vì thế cô mới nói: “Cũng được.”

Cô nghĩ chắc chỉ nói chơi chơi vậy thôi.

Chẳng qua cô nhanh chóng bị vả mặt, hiểu rõ bản thân mình còn quá non.

Tô Nhiêu bật cười: “Vậy mình đi tìm bố mẹ nhé.”

Trần Niệm Khanh: “Cậu đi đi, tôi sẽ mời cô ấy... mời các bạn học đi uống nước.”

Các bạn học khác càng thêm ngơ ngác, Trần Niệm Khanh muốn mời bọn họ uống nước hả?

Trời ạ? Chỉ cần thầm nhắc lại câu này ở trong lòng thôi cũng khiến bọn họ bật cười thành tiếng.

Hôm nay là ngày may mắn à?

Mười phút sau, đoàn người đi tới quán nước ở gần đó.

Các bạn học khác đã gọi xong đồ uống, tầng một có ít chỗ ngồi nên bọn họ phải lên tầng hai, như vậy cũng tiện để trò chuyện hơn.

Lục Vãn vẫn còn rối rắm.

Không phải là rối rắm xem gọi cái gì mà là cô cảm thấy từ lời nói cử chỉ của Trần Niệm Khanh có thể thấy cậu rất quen thuộc với Tô Nhiêu.

Trần Niệm Khanh: “Cậu muốn uống cái gì?”

“Cái gì cũng được .”

“Vậy thì gọi trà sữa đi, ngọt bảy phần thì thế nào, tôi thích ngọt bảy phần, rất hợp với cậu.” Trần Niệm Khanh nói một cách bình tĩnh.

“Ừ.” Lục Vãn hơi lơ đễnh.

Chị gái ở quầy gọi đồ uống đang cố gắng kiềm chế cảm xúc dạt dào, cười hỏi: “Chắc là bảy phần đường nhỉ?”

Anh chàng này đẹp trai quá đi mất! Thật đó!

Cô ấy nghe mà còn đỏ mặt.

Người bên cạnh anh chàng này là một người đẹp trai... hay một cô gái cực kì xinh đẹp? Vậy mà người này có thể bình tĩnh hả?

Trời ơi, cô ấy không biết nên ủng hộ vào bên nào mới tốt đây.

Cho dù là bên nào thì chắc chắn cô sẽ mỉm cười như một người dì* luôn.

*Cười như một người dì [姨母笑] [di mẫu tiếu]: dùng để miêu tả nụ cười nhân hậu, chiều chuộng, yêu thương và an ủi mà một cô gái thể hiện khi nhìn thấy những thứ mình thích. Cách sử dụng phổ biến nhất là khi cô ấy nhìn thấy một nam thần tượng nhỏ tuổi hơn mình, bên còn lại rất dễ thương và đáng mến, và dùng từ "dì" để trêu chọc tuổi của mình.

Lục Vãn vẫn đang mải suy nghĩ, cô cầm lấy ly đồ uống từ nhân viên cửa hàng, quay đầu lại nhìn về phía Trần Niệm Khanh: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được, vậy chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Ừ.”

__________________

Sau khi Tô Nhiêu nói vài câu với bố mẹ, cô định đi tìm Lục Vãn nhưng đi tới hàng ghế sau thì không ngờ lại nhìn thấy Hứa Yêu đang vội vã chạy tới.

Hứa Yêu vừa mới từ trong lời của những người khác, biết được Lục Vãn đi đến một quán nước ở gần đây, sau đó cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Nhiêu.

Hai người nhìn nhau, Hứa Yêu không nói lời nào đã cất bước chạy đi. Cậu muốn gặp được Lục Vãn trước.

Tô Nhiêu: “...”

Tên này có lầm không vậy!

Cô vội vàng đuổi theo.

Hai người một trước một sau đến quán nước nhưng lại không thấy Lục Vãn.

Hứa Yêu: “Người đâu rồi?”

Các bạn học đang ngồi trên tầng hai cũng không biết hai người đã rời đi, bọn họ vẫn đang ra sức tưởng tượng ra hình ảnh tốt đẹp là mọi người cũng nhau nói chuyện phiếm sau khi Lục Vãn và Trần Niệm Khanh đi lên.

Vài bạn học hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác hỏi: “Người đâu?”

Tô Nhiêu: “Vậy cậu ấy rời đi khi nào?”

Tống Thiến Thiến: “Ơ, có khi cậu ấy đang ở cùng với Trần Niệm Khanh đó.”

Hứa Yêu và Tô Nhiêu nhìn nhau không nói gì.

Sao cứ cảm thấy đối phương có điều gì đó không đúng lắm.

__________________

Từ quán nước đi ra, Lục Vãn đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu và Tô Nhiêu có quan hệ rất tốt nha.”

“Ừ.”

“Cậu còn biết bố mẹ cậu ấy nữa à? Hai người quen biết từ nhỏ à?”

“Đúng vậy, thì sao?” Trần Niệm Khanh nói một các bình tĩnh.

Suy đoán trong lòng của Lục Vãn lại một lần nữa được khẳng định, cô lại hỏi: “Vậy cậu gọi bố mẹ của cậu ấy tới à?”

Trần Niệm Khanh: “Có thể nói là như vậy, bố mẹ cậu ấy biết tôi muốn đến xem nên họ đi cùng tôi.”

Lục Vãn nhìn cậu đầy ẩn ý: “Nói thật đi, có phải cậu thích cậu ấy không?”

Tuy rằng cô hỏi như vậy nhưng cô đã khá chắc chắn.

“Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Lục Vãn vẫn còn đang mừng như điên vì “phát hiện ra bí mật”, cười nói: “Nếu cậu không thích thì sao hôm nay cậu lại đến gặp cậu ấy, người anh em, cậu đừng ngại, thích một người thì nhất định phải tranh thủ! Cậu đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt, mọi mặt đều cực kì xuất sắc, không có cô gái nào là không thích cậu, vì vậy cậu cứ yên tâm theo đuổi đi.”

Chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau, sau đó sẽ không liên quan gì tới cô nữa.

Khóe miệng của Trần Niệm Khanh ngậm ý cười, gằn từng chữ một: “Cậu thực sự cảm thấy mọi mặt của tôi đều rất xuất sắc à? Không có cô gái nào không thích?”

Lục Vãn vỗ ngực đảm bảo, tiếp tục tra thuốc nhỏ mắt* cho đối phương: “Đương nhiên! Tôi là người có định lực tốt như vậy mà còn suýt không kiềm chế được, đáng tiếc cậu có người mình thích rồi, cậu và Tô Nhiêu rất xứng đôi!”

*Tra thuốc nhỏ mắt: Đó là cách nói ẩn dụ để báo cáo nhỏ với lãnh đạo, cấp trên, người lớn tuổi,… về tình hình của một người nào đó, đang ngấm ngầm làm trò bậy bạ. Mục đích ban đầu là hành động của một bác sĩ, đề cập đến việc bôi thuốc vào mắt bị bệnh.

Nam thần và nữ thần trường chính là một cặp trời sinh, tôi tin tưởng cậu.

Vì thế mau tiến lên đi! Là con trai thì đừng do dự!

Trần Niệm Khanh suy nghĩ nghiêm túc trong vài giây: “Vậy cậu không cần phải tiếc.”

Lục Vãn: ??

Trần Niệm Khanh: “Tô Nhiêu là em họ của tôi.”

Lục Vãn nghi hoặc đầy mặt, cô vô thức nghi ngờ rằng mình bị ảo giác.

Trần Niệm Khanh: “Bọn tôi là anh em họ, về sau cậu không được nói hươu nói vượn nữa.”

“Hả? Cậu không lừa tôi chứ?”

Bước ngoặt này quá lớn rồi!

Trần Niệm Khanh: “Tôi tới xem em gái thi đấu, bảo cô chú cùng đi xem với tôi, chuyện này hẳn là rất bình thường.”

Một số bạn học trong trường biết bọn họ là anh em họ nhưng không nhiều.

Đây không phải là điều mà ai cũng biết.

Lục Vãn: “Cậu thật sự không nói đùa hả?”

Bạn học nhỏ à, có phải cậu có rất nhiều dấu chấm hỏi không?

Không, bạn học nhỏ có rất nhiều thứ ngạc nhiên muốn chết!

Sao có thể chứ, không có ai nói cho cô biết thật ra nữ thần và nam thần là anh em họ?!

… Vậy gen của gia đình nhà các cậu cũng quá tốt rồi.