Lục Vãn cũng rất ghét phiền phức, một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu, vì vậy cô mới muốn tìm một người làm ngụy trang.
Khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy điều đó không khả thi, có khi còn khiến mọi việc trở nên càng phức tạp.
Vì vậy cô dứt khoát loại bỏ, ngẫm nghĩ, nếu một ngày nào đó cùng đường thì mới khởi động kế hoạch này.
Quên đi, có lẽ một thời gian sau, mọi thứ sẽ trở lại như bình thường.
__________
Lục Vãn và Trần Niệm Khanh đã hẹn gặp nhau hôm nay sau khi tan học, cô muốn trả lại bài thi Ngữ văn cho cậu.
Lục Vãn đang đứng trên hành lang, cô nhìn thấy có người đi tới từ phía xa.
Lúc này, mặt trời đã ngả về phía Tây, người tới ngược sáng, không nhìn rõ mặt, dáng người mảnh khảnh, cả người bị bao phủ bởi từng vòng sáng màu cam.
Cho dù mặt đen thành một khối, Lục Vãn vẫn lập tức nhận ra người kia, cô đưa bài thi qua: “Cảm ơn cậu.”
“Ngày hôm qua, cảm ơn cậu.”
Bạn học trước mặt có thái độ ôn hòa, có vẻ rất dễ nói chuyện, Lục Vãn liền hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”
“Chưa.” Trần Niệm Khanh phủ nhận một cách dứt khoát, cậu nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt rồi thản nhiên hỏi: “Còn cậu, cậu có bạn trai chưa?”
Lục Vãn nhún vai: “Đương nhiên là chưa. Tôi vẫn còn là học sinh cấp ba, không làm việc này.”
“Vậy khi nào thì có thể có?” Giọng của Trần Niệm Khanh rất nhẹ nhàng, âm cuối mang theo ý cười.
Lục Vãn ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc: “... Ít nhất phải đủ 18 tuổi nhỉ, đúng không?”
Trần Niệm Khanh: “Ồ, vậy bao giờ tôi 19 tuổi thì lại cân nhắc sau. Tôi lớn hơn cậu một tuổi.”
Lục Vãn hơi kinh ngạc, không ngờ người kia sẽ nói như vậy nhưng mà bắt sai trọng điểm rồi.
Cô cẩn thận hỏi lại: “Có phải cậu nghe tin đồn về tôi rồi không?”
Trần Niệm Khanh bình luận một cách khách quan: “Cuộc sống của cậu đúng là muôn màu muôn vẻ.”
Lục Vãn: “...”
Nếu đã nói đến chủ đề này, Lục Vãn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô nhìn người kia rồi lấn bước hỏi thêm: “Bạn học Trần Niệm Khanh, nghe nói có rất nhiều người đang theo đuổi cậu à?”
“À, không rầm rộ như người theo đuổi cậu.”
“Không phải... cậu nghe tin đồn nhảm rồi, thật ra tôi cũng không biết tại sao lại như thế này nhưng tôi vừa định nói, cậu có thể giúp tôi một việc gấp được không?” Lục Vãn hơi rối rắm.
“Có việc gì gấp? Nói thử xem.”
Lục Vãn: “Chính là tôi muốn theo đuổi cậu! Không phải, là giả vờ theo đuổi cậu! Tôi sẽ tuyên bố với mọi người, cậu là mẫu người lý tưởng của tôi, những người khác sẽ tự động rút lui. Bởi vì cậu rất xuất sắc! Đặc biệt xuất sắc!”
Trần Niệm Khanh nghe được nửa câu đầu tiên, tim đập lệch nửa nhịp, sau khi nghe xong nửa câu sau, cậu mới hiểu ra.
… Thì ra là thế.
“Đương nhiên không được, như vậy rất sai trái.” Trần Niệm Khanh thờ ơ nói.
“Tại sao lại không được? Không phải cậu tạm thời chưa có bạn gái sao?”
Trần Niệm Khanh đặt tay phải lên vai Lục Vãn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Tình cảm là thứ rất thiêng liêng đối với mỗi người, không thể nói giỡn.”
“… Vậy thì, như vậy đi, cậu cứ coi như tôi chưa từng nói gì. ”
Lục Vãn hơi thất vọng nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng cảm thấy đề nghị của mình quả thật không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, chỉ cần cậu nói muốn yêu đương ngọt ngào, người xếp hàng cạnh tranh có thể kéo dài từ khu nhà dạy học đến tận cổng trường.
Mặc dù Trần Niệm Khanh là một lá chắn rất tốt nhưng người ta không có nghĩa vụ phải phối hợp với lời nói dối của cô.
Không thể thực hiện cách này được, Lục Vãn cũng không rối rắm nữa, vẫy tay chào tạm biệt bạn học Trần, xoay người đi về phía cổng trường.
Trần Niệm Khanh vẫn đứng im lìm trên hành lang, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang đi xa.
Cậu vẫn luôn nhìn Lục Vãn cho đến khi cô đi ra khỏi tầm mắt, cậu mới thu mắt lại.
_____________
Lục Vãn thật sự đã đánh giá thấp lòng nhiệt tình của giới trẻ.
Hứa Yêu thì thôi đi, chỉ số thông minh như đứa trẻ ba tuổi, hoàn toàn không có biện pháp quản chế, thỉnh thoảng chỉ có thể dùng bạo lực để trấn áp.
Câu cửa miệng của tên kia gần như biến thành “Hôm nay cậu đã nghĩ thông suốt chuyện mấy năm sau đi lấy chứng nhận kết hôn với tôi chưa?”
Tô Nhiêu vốn là một người rụt rè cũng trở nên rất tích cực dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Hứa Yêu, hàng ngày đều tới lớp bốn tìm Lục Vãn.
Cũng có quần chúng ăn dưa* xem náo nhiệt, ước gì mọi việc càng ngày càng lớn.
*ăn dưa: hóng hớt, tám chuyện, hóng drama.
Hứa Yêu có các chàng trai trong đội bóng rổ ủng hộ, nói rằng tốt xấu gì thì cậu và Lục Vãn cũng có duyên phận thanh mai trúc mã.
Cái gì gọi là thanh mai trúc mã? Chính là hoàn toàn khác biệt so với những người khác!
Nếu bọn họ có cùng điều kiện này thì cũng dễ ra tay, hơn nữa Lục Vãn và Tô Nhiêu đều là nữ thần, dù sao nếu Hứa Yêu có được địa vị thì Tô nữ thần còn có thể độc thân.
Bạn bè của Tô Nhiêu và các bạn học nữ lại không nghĩ vậy, tất nhiên nữ thần làm cái gì cũng đều đúng!
Nếu bọn họ cũng ưu tú như Tô Nhiêu thì cùng theo đuổi, nữ thần và nữ thần là quá xứng đôi! Cần đại móng heo* làm gì! Cặp đôi này lập tức bùng nổ!
*Đại móng heo: một từ thông dụng trên internet, có nghĩa là “đàn ông không có điều gì tốt.”
Hai bên hỗ trợ tấn công lẫn nhau, Lục Vãn trải qua một tuần vô cùng hỗn loạn.
Thật ra, trong lòng Lục Vãn mơ hồ biết, Hứa Yêu khó có thể thực sự thích cô.
Hai người làm anh em cũng như mẹ con trong nhiều năm như vậy, thật giống như một trò đùa.
Trong nhiều trường hợp, con trai còn có lòng dạ hẹp hòi hơn con gái nhiều nhưng bọn họ sẽ cố tình giả vờ rộng lượng, trong lòng lại âm thầm so đo mà không nói ra ngoài.
Trước đây có lúc Lục Vãn bận học, tiếp xúc nhiều với một bạn học nam trong lớp có thành tích tốt, vô ý từ chối lời mời của Hứa Yêu vài lần.
Khi đó cậu có thái độ hơi lạ, thậm chí còn chủ động tránh mặt cô.
Sau đó, Lục Vãn cảm nhận được nên cố ý giữ khoảng cách với cậu bạn kia một chút, lúc ấy, Hứa Yêu mới trở lại bình thường như lúc đầu.
Chỉ cần là người thì đều biết ghen tị, không chỉ tình yêu mà tình bạn và tình thân cũng đều như vậy.
Hứa Yêu từng hẹn hò với hai người bạn gái nhưng giống như đùa giỡn.
Khi người khác theo đuổi cậu, cậu liền đồng ý, khi đồng ý rồi thì lại vứt sang một bên, thậm chí còn nổi giận đùng đùng vì các cô gái liên tục gọi điện, gửi tin nhắn làm phiền cậu.
Quả thực là một tra nam*.
*Tra nam: người con trai cặn bã, xấu tính.
Trước đây Hứa Yêu từng nói đùa với Lục Vãn rằng sau này cậu sẽ không lấy vợ, quá phiền phức, hai người bọn họ có thể chung sống với nhau.
Thậm chí cậu còn cảm thán, nếu Lục Vãn là con gái thì thật tốt, có thể chơi game với cậu thì quá tuyệt, thật sự quá hợp rồi.
Lục Vãn lúc ấy bảo cậu cút xa một chút.
Bây giờ Lục Vãn đã hiểu rõ ràng. Từ nhỏ Hứa Yêu đã rất dính cô, khi biết cô là con gái, có lẽ cảm thấy cô là con gái thì thật sự quá tốt, cô có thể thấu hiểu được việc cậu chơi game, những khía cạnh khác cũng rất hợp, quả thật là không thể phù hợp hơn.
Nếu không, làm gì có người theo đuổi con gái mà mở miệng chính là chúng ta có thể kết hôn …….
Lời kết luận ngu ngốc này thực sự rất dọa người, có lẽ là bạn học trong trường khiến cậu cảm thấy bị uy hϊếp, ỷ vào việc hai người thân thiết với nhau mà không thèm kiêng nể gì.
Lục Vãn mắng cho thứ chó má Hứa Yêu bỏ đi, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Nhiêu đi vào.
Đương nhiên không thể mắng người này.
Tô Nhiêu cười nói: “Lục Vãn, thứ Bảy tuần này mình có cuộc thi múa ở Cung thanh thiếu niên của thành phố. Cậu đi xem mình thi đấu nhé? Sau khi kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, được không?”
Lục Vãn: “ ... Không được, hôm đó mình có hẹn rồi.”
Tô Nhiêu giật mình hỏi: “Cậu có hẹn với ai vậy?”
Lục Vãn: “…”
Tô Nhiêu: “Lúc trước cậu đã hứa với mình là sẽ đi xem mình thi đấu mà. Mình chỉ rảnh chiều hôm đó thôi.”
Lục Vãn do dự: “Không cần đâu … thế này không giống cậu.”
Tô Nhiêu dùng giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: “Không, đây là mình, mình mà không tích cực chủ động thì sẽ thua, lúc đó mình mới hối hận.”
Lục Vãn: “Trước kia cậu không phải như thế này. Cậu và Hứa Yêu khác nhau.”
“Mình biết nhưng mình phải làm thế này. So với cậu ta, mình coi như rụt rè lắm rồi.”
Từ nhỏ đến lớn Tô Nhiêu đều là con nhà người ta, nhận được sự quan tâm chú ý của các bậc phụ huynh và bạn bè cùng lứa tuổi xung quanh, cô chưa bao giờ để bố mẹ phải nhọc lòng về mình vì bất cứ điều gì.
Nhưng bây giờ bị Hứa Yêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô hiểu rõ bản thân mình đã quá khiêm tốn.
Nếu thua cô sẽ rất tức giận, rõ ràng cái tên nhóc tứ chi phát triển kia không phù hợp với yêu cầu kén vợ kén chồng của Lục Vãn.
Lục Vãn: “Sao cậu lại so sánh với cậu ta? Cậu đã rất tốt rồi.”
Tô Nhiêu: “Mình biết mình rất tốt. Mình có thể là người tranh luận giỏi nhất toàn trường, có thể giành giải nhất cuộc thi múa, thậm chí cũng đứng đầu cuộc thi diễn thuyết, ngoại trừ thành tích học tập đứng thứ hai, cái gì mình cũng có thể làm tốt nhất. Nếu mình thích một người, đương nhiên mình phải tranh thủ.”
Lục Vãn: “...”
Sao lại quanh co lòng vòng như vậy? Cô không biết phải bắt đầu phản bác từ đâu.
Một người vốn dĩ rất dịu dàng bỗng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tô Nhiêu: “Thứ Bảy mình thi đấu, Chủ Nhật còn phải học cưỡi ngựa và tiếng Pháp, vì vậy mình chỉ có thể gặp cậu vào thứ Bảy. Nếu trước đây cậu đã hứa rồi thì không gặp không về.”
Lục Vãn: “...”
“Ban đầu mình dự định sẽ đi du học sau khi học xong lớp 11. Cậu nghĩ xem cậu muốn đi cùng mình hay là để mình ở lại trong nước với cậu. Thật ra thì đều như nhau. Chúng ta có thể làm bạn tốt.”
Lục Vãn: “...”
Không phải chứ, chị gái à, cậu cũng quá chủ động rồi?
“Mình đi trước đây, hẹn gặp cậu vào thứ Bảy.”
Sau khi Tô Nhiêu rời đi, Hứa Yêu tận dụng mọi cơ hội để chen vào, nói: “Cậu không kết hôn với tôi nhưng tôi có thể giúp cậu làm ngụy trang, cậu cứ nói cậu ở lại với tôi, Tô Nhiêu sẽ không đến tìm cậu nữa.”
Lục Vãn: “......”
Giúp tôi làm ngụy con mẹ nó trang, cậu muốn tìm đường chết nhanh hơn à, không sợ tôi đánh cậu hả?
Hứa Yếu: “Nếu cậu ở bên tôi, tôi sẽ không quản cậu, cậu muốn làm gì thì làm.”
“Cút!”
Lục Vãn vốn tưởng rằng qua vài ngày sẽ tốt hơn nhưng hình như càng ngày càng tệ......
Mặc dù Hứa Yêu mới chuyển trường không lâu nhưng có rất nhiều học sinh thích mẫu con trai cơ bắp lực lưỡng như cậu, vì vậy đều cổ vũ cho cậu.
Tô Nhiêu thì càng không cần phải nói.
Lục Vãn vốn cảm thấy việc đi tìm tấm chắn rất hoang đường nhưng thấy hai người kia dần dần mất khống chế.
Không được... Cô vẫn nên thuyết phục Trần Niệm Khanh giúp cô việc gấp này thôi.
Đây là cách hiệu quả nhất.
Chỉ cần cô có người mình thích, tất nhiên hai người bạn học kia sẽ bắt đầu hiểu ra và hết hy vọng.
__________________
Trần Niệm Khanh nhìn thấy Lục Vãn đang đứng ở hành lang, mở miệng hỏi: “Cậu tới tìm tôi?”
Lục Vãn gật đầu như trống bỏi, lôi kéo cậu: “Cậu đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Người anh em, tình hình khẩn cấp, chỉ cần cậu giúp tôi cái ơn lớn này, về sau có việc chỉ cần gọi tôi một tiếng là được, giao dịch công bằng.”
Trần Niệm Khanh cân nhắc hai giây, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không cần cậu giúp gì cả.”
“Bây giờ không có, nói không chừng sau này lại có! Mọi người giúp đỡ lẫn nhau!”
Trần Niệm Khanh cong ngón trỏ rồi gõ nhẹ vào trán Lục Vãn.
“Cậu đừng làm bậy, tôi đã sớm nói không thể làm như vậy, hơn nữa cậu nói cậu theo đuổi tôi, bọn họ sẽ chặt đứt tâm tư kia sao? Chắc chắn không?”
Lục Vãn: “Vậy mà còn không thể sao? Ơ?”
“Trừ khi cậu nói chúng ta đang yêu nhau, tôi là bạn trai của cậu, bọn họ mới có thể từ bỏ vì suy xét tới vấn đề đạo đức và những vấn đề khác, hiểu không?”
Giọng nói của Trần Niệm Khanh rất nhẹ nhưng lại có sức thuyết phục một cách khó hiểu.
Lục Vãn rối rắm trong hai giây rồi dứt khoát đưa ra quyết định.
“Được rồi, vậy thì nói với những người khác rằng chúng ta đang ở bên nhau đi.”
Trần Niệm Khanh lắc đầu: “Tôi chỉ đưa một cách suy luận khác chứ chưa nói sẽ đồng ý với cậu. Điều này nghe có vẻ không đáng tin cậy. Đừng nghĩ một đằng ra một nẻo.”
“Giúp đi mà, được không? Đại ca!”
Trần Niệm Khanh không hề dao động, vô cùng kiên định: “Đừng có làm bừa.”
Cậu càng từ chối, Lục Vãn vốn còn có chút do dự, càng cảm thấy bạn học Trần là người chính trực đáng tin!
“Cậu xem, dù sao cậu cũng không có bạn gái, cậu giúp tôi, như vậy còn có thể trải nghiệm... cảm giác có bạn gái? Giống như tên của cậu vậy, trân trọng tuổi trẻ*! Có một số việc cần phải trân trọng tuổi trẻ!”
*tận dụng tuổi trẻ(趁年轻) và Trần Niệm Khanh(陈念卿) đều có phiên âm là Chénniànqīng, đây là Lục Vãn đang chơi chữ vì đồng âm.
“Vớ vẩn, sao có thể đổi tên linh tinh, đọc theo tôi, là Trần Niệm Khanh.” Thiếu niên nghiêm nghị nói.
Lục Vãn không khỏi bị đối phương cảm hóa: “Trần Niệm Khanh.”
“Trần Niệm Khanh.” Thiếu niên lặp lại một lần nữa.
“Trần Niệm Khanh.”
Ánh mắt của thiếu niên nghiêm túc, khóe môi có ý cười rất sâu: “Mẹ tôi tên là Bạch Niệm Khanh, Trần Niệm Khanh, đây là tên do bố tôi đặt, ý nghĩa như tên.”
“Đàn ông trong gia đình tôi đều rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, bố mẹ tôi vẫn luôn rất tình cảm, ông bà cũng hiếm khi xảy ra tranh cãi, hằng ngày bên nhau.”
Lục Vãn: “Ồ, ra vậy, ngại quá.”
Trần Niệm Khành: “Tôi không thể đồng ý với cậu, cũng không thể giải vây giúp cậu.”
Lục Vãn hơi gục đầu xuống.
Trong chuyện này, cô không thể kề dao vào cổ người ta rồi nói: “Cậu phải giả bộ làm bạn trai của tôi.”
Nếu có thể làm như vậy thì đã đơn giản hơn nhiều.
Trần Niệm Khanh nhìn dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của cô, cậu không nhịn được mà đặt tay lên đầu cô.
“Tự mình nghĩ lại thật kĩ đi.”
“Ờ.”
Sau khi Lục Vãn rời đi, Trần Niệm Khanh nhìn xuống bàn tay vừa mới chạm vào đầu người kia.
May mà cô không tiếp tục khẩn cầu, suýt chút nữa cậu đã không thể kiên trì được, việc này đòi hỏi rất nhiều lý trí.
_______________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trần Niệm Khanh: Chỉ cần cậu hướng về phía tôi, tôi sẽ tự mình bước 100 bước.