Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 22

Xe ba gác dần đi xa dưới ánh nhìn của các thành viên trong câu lạc bộ trượt ván.

Những bạn học đi ngang qua đều nhao nhao dừng chân nhìn sang.

Tuy rằng cảnh tượng không hài hòa lắm, thế nhưng bạn học ngồi phía trước… đừng nói chứ cặp chân dài này quá thích hợp chạy xe ba gác rồi!

Các thành viên câu lạc bộ âm nhạc vừa diễn tập xong đi ra, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe ba gác rất không hài hòa với kiến trúc của trường "xình xịch, xình xịch" chạy ngang qua.

Tầm mắt của mọi người, không tự chủ được mà nhìn theo.

"Đệt tôi không có nhìn nhầm chứ? Bạn nữ ngồi ở phía sau là nữ thần Tô Nhiêu của tôi à? Là cô ấy ư!?" Bạn nam mặt nghệt cả ra.

"Anh chàng đẹp trai lái xe… là Lục Vãn!"

"Đúng đúng đúng, mình có thấy ảnh hôm nay của cậu ấy rồi! Lục tổng mang kính râm quyến rũ chết người! Phạm quy quá đi~"

"Ô vãi chồng tôi đẹp trai quá." bạn nữ kêu lên.

"Tống Thiến Thiến cậu rụt rè chút, còn có, xin hỏi sao Lục Vãn lại trở thành chồng của cậu rồi hả? Cô ấy có biết không?"

Triệu Nhất Hàng không nhịn được hoài nghi, được rồi, cho dù khó chịu, cậu cũng thừa nhận tên kia đẹp trai thật.

Tống Thiến Thiến lơ đễnh nói: "Cậu ấy là chồng mình, chuyện này nếu đã là sự thực thì tại sao phải cho cậu ấy biết? Một mình mình biết là được rồi."

Triệu Nhất Hàng cứ cảm thấy logic không đúng lắm, nhưng không có cách nào lập tức phản bác, cậu lại hỏi: "Ngày hôm qua chồng cậu vẫn là Lục Bất Du, hôm nay đã đổi người rồi? Con gái đều lăng nhăng như vậy sao?"

Tống Thiến Thiến lý lẽ hào hùng nói: "Lục Bất Du là chồng bên ngoài trường của mình, Lục Vãn là chồng trong trường của mình. Mình cày lượt like, lượt chia sẻ cho Weibo của Lục Bất Du, vì anh ấy tiêu tiền mua hàng đại diện phát ngôn. Nếu như Lục Vãn cần thì mình có thể phụ đạo cho cậu ấy! Mình thật tâm thật dạ đối xử với mỗi một người chồng, con gái lăng nhăng, nhưng cũng dụng tâm, cho dù là nữ minh tinh thì lực lượng ủng hộ lớn nhất cũng là fan nữ, fan nam chỉ biết nói miệng cho có, chẳng nỡ tiêu tiền! Nên cậu có thể ngậm mồm lại được rồi?"

Triệu Nhất Hàng bị mắng hoàn toàn câm nín, nhún vai lặng như tờ.

Kết quả học tập của Tống Thiến Thiến luôn duy trì trong top 10 toàn khối, đương nhiên có tư cách phụ đạo cho người khác, môn khoa học tổng hợp của cô ấy rất lợi hại, cả khối cũng chỉ có Trần Niệm Khanh có thể vượt được thôi.

Chờ xe ba gác đi xa thì lúc này một đám thành viên của câu lạc bộ âm nhạc mới thu tầm mắt lại.

"A, tôi không muốn ngồi cười trên chiếc BMW của nhà mình, tôi muốn được ngồi khóc trên xe ba gác của Lục tổng."

"Tôi không muốn ngồi cười trên chiếc Volvo của nhà tôi, tôi muốn ngồi trên xe ba gác của Lục Tổng, cho dù cậu ấy làm tôi khóc."

"Vậy tôi cũng không muốn ngồi trên chiếc Rolls-Royce của nhà tôi nữa, tôi cũng phải ngồi xe ba gác." Một nam sinh không cam lòng yếu thế lên tiếng.

Triệu Nhất Hàng: "..."

Có thể, nhưng mà không cần thiết, xe ba gác cũng không ngồi được nhiều người như vậy.

Con gái thì thôi, tại sao có mấy bạn nam... sau khi suy nghĩ kĩ càng xong cũng có vẻ mặt rất động tâm vậy chứ?

Triệu Nhất Hàng không biết nói gì nữa, quay đầu nhìn Trần Niệm Khanh - người trên khuôn mặt không hề mang cảm xúc.

Cuối cùng thì vẫn là hội trưởng vững vàng!

Cảm giác của Triệu Nhất Hàng với Lục Vãn không được tốt lắm, cô có mâu thuẫn với Khương Bác Dương cậu không care, nhưng ảnh hưởng đến hội trưởng của cậu thì quá đáng rồi.

Cô dám chỉ vào anh Trần nói "Tôi thích chính là kiểu như vậy" khiến cho lời đồn truyền đến mấy ngày, sau này mọi người phát hiện hai người không quen biết gì nhau, lúc này mới dần dần bình ổn lại.

Triệu Nhất Hàng: "Gần đây Lục Vãn khá nổi tiếng trong trường."

Trần Niệm Khanh: "Ừ, tôi nhìn ra rồi."

Tống Thiến Thiến huơ huơ điện thoại, cười nói: "Sau khi câu lạc bộ trượt ván tụ tập ăn uống xong thì muốn đi hát, nếu không chúng ta cũng đi xem xem, nhất định có thể gặp được!"

"Cái này được, cũng đã lâu chúng ta không tụ họp rồi."

"Mình muốn đi!"

Triệu Nhất Hàng cười nhạo: "Vậy các cậu chơi cho đã đi, tôi và hội trưởng không đi đâu."

Trần Niệm Khanh: "Chiều nay mình không có việc gì cả, cùng đi đi."

Triệu Nhất Hàng: ????

Tất cả mọi người vô cùng bất ngờ nhìn về phía hội trưởng.

Trần Niệm Khanh rất ít tham gia hoạt động như thế này, hôm nay có chuyện gì vậy?

Câu lạc bộ âm nhạc của trường ngọa hổ tàng long, rất nhiều học sinh học nhạc cụ có thiên phú cực tốt, từ nhỏ lại được theo học danh sư, nên tụ họp lại chính là thần tiên đánh nhau.

Mọi người đều chẳng ai phục ai cả, ngày thường so bì số cúp đoạt được, so xem kỹ thuật của ai tốt hơn, ai chơi hay hơn.

Trần Niệm Khanh bị giáo viên cưỡng chế chỉ định làm hội trưởng, mới có thể miễn cưỡng áp chế được câu lạc bộ âm nhạc nóng nảy này.

Nhưng mà ngày thường cậu cũng không quản lý việc gì cả, chỉ là để tên trên danh nghĩa thôi. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều do phó hội trưởng Triệu Nhất Hàng xử lý.

Tống Thiến Thiến: "Hội trưởng cũng đi? Vậy chắc chắn chơi càng vui nữa."

Những bạn học khác cũng nhao nhao phụ họa.

Trong lòng Triệu Nhất Hàng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì.

Nếu Trần Niệm Khanh muốn đi, vậy đương nhiên cậu cũng không thể vắng mặt.

―――

Lúc câu lạc bộ trượt ván tụ tập ăn uống xong thì cũng đã đến hai giờ.

Họ đã đặt phòng hát vào buổi chiều, lúc này đi qua đó vừa đúng lúc.

Hứa Yêu hối hận rồi.

Cậu thật hối hận, hôm nay thật ra không có gì hay để tụ tập cả, những người này chỉ mượn cớ chào mừng cậu.

Nhìn ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu xuống trong phòng, cậu cứ thấy trong người rờn rợn, làm cậu nhớ đến động bàn tơ trong Tây Du Ký.

Lục Vãn chính là Đường Tăng.

Hứa Yêu nhìn sang bên trái, nữ nhện tinh này dường như đang nói: "Anh Vãn, mau đến chơi đi."

Hứa Yêu nhìn sang bên phải, nữ nhện tinh này dường như đang nói: "Lục tổng, tôi bắt được cậu rồi, a ha ha ha~"

Nếu như cậu ngẩng đầu, còn phát hiện phía trước có một nam nhện tinh không cam lòng yếu thế bắt lấy mọi cơ hội nói chuyện với Lục Vãn.

Hứa Yêu: "..."

Không được, cậu phải nghĩ cách mới được! Thật là đáng ghét mà!

Hứa Yêu rất muốn cùng Lục Vãn trở về huyện thành trước đây, cậu không thích ngôi trường mới này.

Cậu thật sự tức quá đi, cậu và Lục Vãn quen biết mười mấy năm, những người này dựa vào đâu mà chen ngang chứ?

Haley quay đầu hỏi: "Anh Vãn, mình giúp cậu chọn bài, cậu muốn hát bài nào."

"Mấy cậu cứ chọn trước đi." Lục Vãn nghĩ một chút rồi nói ra tên của một bài hát.

"Cậu cũng thích Planet Band à, xem ra chúng ta lại có thêm điểm chung rồi." Haley vừa nói, vừa đánh giá Hứa Yêu - người đang thở phì phò bên cạnh.

Cậu không có suy nghĩ gì khác với tên trai thẳng ngu ngốc này, đơn thuần chỉ là thích ăn hϊếp người thật thà thôi.

Đây là cách gϊếŧ thời gian tốt nhất.

Thành viên câu lạc bộ trượt ván nếu nói đến ca hát, có thể nói là hơi làm khó phần lớn trong số họ.

Ngoài hai người cá biệt ra, những người khác bắt đầu từ chối.

Hội trưởng Đường Đường đề nghị: "Hôm nay người của câu lạc bộ âm nhạc cũng ở đây, hay là gọi họ đến mọi người cùng nhau chơi đùa được không? Họ đều hát hay."

"Đương nhiên được rồi, có điều có thể mời được không?" Có bạn nam hỏi.

Ai cũng biết câu lạc bộ âm nhạc rất kiêu ngạo, tất cả đều là trai xinh gái đẹp, nằm ở top đầu trong bảng xếp hạng mà các câu lạc bộ lớn muốn được giao lưu kết bạn nhất.

"Có thể, mình đã gọi họ đến rồi." Đường Đường lập tức gửi tin nhắn cho Tống Thiến Thiến.

Ba phút sau, mười mấy người của câu lạc bộ âm nhạc nối đuôi nhau đi vào.

Hôm nay không cần mặc đồng phục, người của câu lạc bộ âm nhạc mặc đồ thường cũng long lanh bắt mắt, hoàn toàn khác với câu lạc bộ trượt ván.

May mà đã đặt một phòng riêng lớn, có thể chứa được tất cả mọi người.

Các thành viên của câu lạc bộ trượt ván đều hơi bối rối, sao Trần Niệm Khanh của câu lạc bộ âm nhạc cũng tới thế này.

Những bạn nữ vốn hay chém gió, hiếm thấy lại bắt đầu chú ý hình tượng, bầu không khí được kéo lại một chút, không đến mức quá buông thả.

Haley: "Woa ~ nam thần đến rồi, hôm nay quá may mắn đáng để mình về nhà viết vào nhật ký."

Sau hôm đó Lục Vãn mới biết, người hôm đó chính là Trần Niệm Khanh.

Có điều sau đó không có gặp lại đối phương, cô cũng không có cơ hội nói chuyện với người ta.

Giữa hai người cách nhau bốn, năm người, Lục Vãn nhìn sang, vừa lúc đối phương cũng đang nhìn về phía cô.

Tầm mắt giao nhau, cô cười nói: "Hoan nghênh."

Giong Trần Niệm Khanh bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn hát sao?"

Haley vội nói chen vào: "Cậu ấy chọn rồi, là một bài song ca nam nữ, vừa nãy Lục tổng của chúng ta còn nói cậu ấy muốn tự mình vừa hát vừa rap, nếu không thì hotboy, cậu đến hát chung với cậu ấy, giúp đỡ chút."

Cả hai đều là người mà cậu không có được, vậy thì lưu lại một hồi ức họ đứng cạnh nhau cũng được.

Trần Niệm Khanh suy nghĩ hai giây: "Có thể."

Tất cả mọi người giật mình, có thể là có ý gì?

Có thể? Các bạn học trong câu lạc bộ âm nhạc đều ngơ ngác cả ra, phải biết rằng ở trong trường hội trưởng rất ít khi hát nhạc pop, chớ nói chi là hát song ca!

Hôm nay là tình huống gì đây? Hơi khác thường quá rồi, sao cậu lại trở nên dễ nói chuyện thế này chứ?

Hứa Yêu cau mày nhìn Trần Niệm Khanh, cậu luôn cảm thấy không đúng lắm, cứ có cảm giác nguy hiểm không tên quanh quẩn đâu đây.

Sao nhìn hình như Lục Vãn rất thân với tên công tử bột này vậy?

Hứa Yêu lớn tiếng nói: "Song ca gì mà song ca! Mạnh ai nấy hát đi!"

Haley: "Nhưng tất cả mọi người rất muốn nghe."

"Đúng vậy."

"Chúng mình đều muốn nghe."

Lục Vãn cùng Trần Niệm Khanh hát? Trời ạ, đây là cảnh tượng thần tiên gì chứ!

Hứa Yêu đi đến cạnh máy chọn nhạc: "Vậy thì đổi một ca khúc... Hát "Tự do bay lượn", đây là bài mà Lục Vãn thích nhất."

Lục Vãn: "Đây không phải... bài mà tôi thích nhất."

"Cậu thích gì, tôi có thể không biết sao, cậu hát bài này đi!" Hứa Yêu lại quay đầu nói với người còn lại: "Cậu biết hát chứ?"

Trần Niệm Khanh: "..."

Chính là cô ấy hát "Ai đang cất tiếng hát", cậu liền "for you", cô ấy hát "xoa dịu nỗi cô đơn", cậu liền "À ha", bài hát này rất nổi, hơn nữa lời của cậu rất ít, rất dễ hát ."

Trần Niệm Khanh: "..."

Những người khác: "..."

"Vậy mà cậu lại chưa từng nghe qua ư? Cậu không đi dạo phố sao? Bài này được mở khắp các đường phố đó, vậy là cậu hơi bị trạch* nha." Ngừng nói, Hứa Yêu lại gắng gượng nói, "Hết cách rồi, vậy chỉ có thể để tôi và Lục tổng cùng song ca thôi."

*Trạch: chỉ thích ở trong nhà

Tất cả mọi người: "..."

Lục Vãn: "Cậu biến đi! Tôi không muốn hát bài này, tôi cũng không hát chung với cậu."

Gặp nhiều người hát bị lạc nhịp rồi nhưng loại người mỗi một chữ đều bị lạc nhịp như tên Hứa Yêu này đúng là rất hiếm có.

Hứa Yêu gật đầu "ừ ừ", còn nói: "Lục Vãn nói rồi, cậu ấy chỉ muốn hát một mình thôi! Song ca thì thôi đi!"

Haley hơi kinh ngạc, cái tên trai thằng ngu ngốc này phát huy vượt xa ngày thường, vậy mà lại biết dùng đầu óc?

Vậy mà cậu ta có não rồi?

Lục Vãn nhận lấy micro được đưa qua, cô chọn lại một bài hát tiếng Quảng xưa.

Giọng của cô không phải loại mềm mại yểu điệu, âm sắc khá lạnh, chất giọng cũng không tệ.

Câu lạc bộ âm nhạc nơi không có người hát dở cũng cảm thấy xem như không tệ.

Bài hát này khá mạnh mẽ, phong cách nhạc tiếng Quảng mười năm trước khác hoàn toàn với hiện nay, có chút phong cách nhạc Jazz.

Hơn nữa có một loại ảo giác không tên... sẽ nghĩ tới hình ảnh một người đàn ông mặc áo khoác da phong cách cổ điển thời những năm 90, chạy xe máy đi hóng gió trên đường.

Đây là một ca khúc chủ đề của một bộ phim khá nổi tiếng thời đó, Lục Vãn xem qua rất nhiều lần, cũng nghe qua bài hát này rất nhiều lần.

Đây là bài hát tiếng Quảng duy nhất mà cô biết hát và phát âm tiêu chuẩn.

Lục Vãn hát xong, trong phòng yên lặng vài giây.

Tuy rằng mọi người đều rất bất ngờ khi Lục Vãn hát bài hát này, nhưng cũng khá… thú vị nha.

Nói thế nào nhỉ, là một người cực kỳ thú vị, sẽ có cảm giác nếu như làm bạn với cô ấy thì mỗi ngày đều sẽ trôi qua rất vui vẻ.

Hứa Yêu ho khan mấy tiếng, sau khi hấp dẫn tầm mắt mọi người, có chút xấu hổ nói: "Bài hát này, mười năm trước khi nghe cậu ấy hát, tôi vẫn là một trai tân, hiện tại, tôi vẫn là trai tân."

Mọi người: "..."

Mợ nó ai thèm quan tâm cậu có phải là trai tân hay không chứ? Bệnh thần kinh hả!

Lục Vãn đỡ trán, cái tên này đúng là...

Cô bình tĩnh nói: "Không sao cả, cậu sẽ mãi là một trai tân."

Tất cả mọi người: "..."

Được thì được đó, thế nhưng không nhất thiết phải nói đến mức đó đâu, nếu không thì tên nhóc này cũng quá đáng thương rồi.

Hứa Yêu nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Vậy không được, tôi cứ vậy thì cậu phải làm sao?"

Lục Vãn: "Liên quan gì đến tôi?"

Hứa Yêu: "Không liên quan đến cậu sao?"

Tất cả mọi người: "...?"

Lục Vãn nhướng mày, bố nó chứ, to gan rồi, dám chiếm cả tiện nghi của tôi.

Hứa Yêu vừa định giải thích là mình lỡ lời, có điều cậu biết được biểu cảm nhỏ của Lục Vãn mỗi lần trước khi động thủ.

Chính là như bây giờ.

Tình huống không ổn, vẫn là bảo vệ mạng sống quan trọng, có một số việc sau này hãy nói.

Hứa Yêu quay đầu chạy ngoài, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, hôm nay liền thoát được một kiếp.

Năm mét, bốn mét, ba mét...

Không khéo, phía trước có người đột nhiên đứng lên, chặn mất đường đi.

Trần Niệm Khanh - người chặn mất đường đi, mặt không hề có cảm xúc, cậu cứ như là ngồi lâu quá, nên đứng lên tùy tiện hoạt động gân cốt.

Dường như không hề biết là hành vi của chính mình, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của người khác.

Hứa Yêu trợn mắt lên, nhưng chỉ trễ một giây này thôi, đã không còn kịp nữa rồi.

Sự việc cứ xảy ra đột ngột như vậy. Một giây sau, cậu đã phải chịu một cú đánh nặng nề.

"Áu!"

Nhìn tên nhóc ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, những bạn học trong phòng đều tự mình thở dài trong lòng.

Bây giờ đã biết rồi, có mấy lời, có một số việc nghĩ trong lòng là được, nói ra, làm ra thì sẽ bị đánh nha.

Nhìn tên nhóc này xem, biểu cảm trên gương mặt phong phú như một đứa trẻ vậy.

Hét vậy chắc hẳn là rất đau đi.